Chương 321

Bỗng dưng, chiếc tiểu đỉnh trong như thạch anh kia hiện ra trước tầm mắt Trúc lão quỷ.

Hai mắt Trúc lão quỷ lập tức trợn trừng.

Mặt mũi ông ta cũng trở nên nhăn nhó, da thịt toàn thân đều run lẩy bẩy.

“Thập Phương đỉnh!”

Trúc lão quỷ đi về phía tiểu đỉnh như người mất hồn. Với sức lực của một luyện khí sư nhưng ông ta vẫn bị một hòn đá dưới chân ngáng đường, bước chân lảo đảo, suýt chút nữa thì ngã xuống đất.

Mấy đệ tử thấy sư phụ tìm được đồ cũng vội vàng đi tới.

Năm thầy trò đứng ngay ngắn trước tiểu đỉnh trong suốt, bốn phía núi bắt đầu dần dần khôi phục, bao phủ toàn bộ đại trận của học viện Võ Đạo, giúp Ly Sơn trở về nguyên dạng.

Trúc lão quỷ vung tay lên, một luồng nguyên khí ẩn chứa Thiên Địa Ngũ Hành đánh vào không khí, trong chốc lát Thiên Địa Chỉ Lực từ bốn phía đều bắt đầu ngưng kết.

Động tác của ông ta ngay lập tức làm giảm tốc độ khôi phục của đại trận.

Triệu Thường đi lên trước, hít thở một hơi thật sâu, sau khi kiềm chế được cảm xúc của mình, hắn ta nói: “Sư phụ, đây chính là Thập Phương đỉnh mà người nói sao?”

Trúc lão quỷ gật đầu nói: “Không sai, chính là nó.

Hội tụ lực của thiên địa thập phương, dùng Ngữ Hành tạo hóa để ngưng đan. Là tiên đỉnh chính tông. Không cần người điều khiển, tự nó có thể lấy Thiên Địa Chi Lực để luyện đan, nếu như rơi vào tay của luyện khí sĩ có sức mạnh lớn thì không thứ gì trong thiên địa là không thể luyện được. Dược liệu bình thường đi vào vẫn cho ra một viên linh đan.

Có khả năng tỉnh luyện cực tốt, sau khi luyện thành dung nạp vào cơ thể cũng có thể biến thành pháp khí, cô đọng nguyên khí, công phòng hợp nhất.”

Ánh sáng trong mắt Trúc lão quỷ càng ngày càng nóng rực, tưởng chừng như hai mắt sắp phun lửa.

Mấy đệ tử đứng sau lưng ông ta càng hít ngược một hơi. Một kỳ đỉnh như vậy ai mà không muốn có được. Chỉ cần là luyện khí sĩ, nhìn thấy nó đều sẽ phải cảm thán, phải phát điên.

“Vậy để con đem nó ra.”

Triệu Thường buông con rối xuống, sải bước tiến lên, đưa tay sờ lên Thập Phương đỉnh.

Nhưng ngay sau đó, Thiên Địa Ngũ Hành lưu chuyển bên trong Thập Phương đỉnh đột ngột hóa thành năm luồng ánh sáng, đánh vào tay Triệu Thường.

Cả người Triệu Thường giống như bị thiên lôi đánh trúng, bay ngược ba trượng, cánh tay gãy hẳn, thảm thiết kêu ré lên.

Những đệ tử còn lại nhìn không chớp mắt, trông thấy xương cốt trên cánh tay Triệu Thường vỡ vụn, máu ứa ra theo lỗ chân lông.

Triệu Thường đau đến nỗi suýt nữa ngất đi, vội vàng mò ra một lọ đan dược từ trong ngực, dốc vào miệng mình như thể đang ăn kẹo vậy.

“Ngu xuẩn!”

Trúc lão quỷ lên tiếng mắng.

“Thập Phương đỉnh là của Thập Phương tiên sĩ từ ba trăm năm trước để lại, sao có thể để con lấy đi dễ dàng như vậy. Nếu như ta đoán không lầm thì Thập Phương đỉnh này hẳn là vật trấn giữ phủ đệ vũ hóa của Thập Phương tiên sĩ, chỉ cần thu phục được chiếc Thập Phương đỉnh này thì ta sẽ có được các loại di vật của Thập Phương tiên sĩ”

Nói xong, Trúc lão quỷ quay ra sau lưng: “Dùng Đan Khôi.”

Nguyên khí ngũ sắc thoát ra, truyền vào tượng đá sau lưng.

Pho tượng đá vẫn luôn đờ đẫn giờ phút này bỗng tỏa ra ánh sáng trong mắt, sống lại ngay tức khắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện