Chương 320
Hay là chúng ta đi xem thử đi, ta chưa từng chứng kiến linh đan ra lò bao giờ đâu. Trông cũng không xa lắm.
Bốn người họ liếc nhìn nhau, khế cười, sau đó triển khai thân pháp lao thẳng về phía ngọn núi cách đó không xa.
Cùng lúc đó, các vị sư tôn từ Cửu đại phân viện cũng đã bay lên không trung.
Âm Dương viện, Tinh Uyên sư tôn liếc nhìn đỉnh núi nổ tung ở phía xa, khẽ cười: “Xem ra đan pháp của Trúc lão quỷ lại tăng lên rồi.”
Hoành Sơn viện, Thân Đồ sư tôn cười ha hả, sau đó bay ra ngoài: “Ha ha, linh đan, ta tới đây.”
Phiêu Miểu viện, Mộng Vân sư tôn khẽ cười một tiếng rồi bay trở về.
Nhất Nguyên viện, Nhất Thanh sư tôn hơi ngẩng đầu lên, sau đó thu tâm mắt lại, ông nhìn Đạo Quang sư tôn rồi hỏi: “Ông cầm mấy quyển võ kỹ Địa cấp theo làm gì?”
Đạo Quang sư tôn liếc sang: “Nợ ân tình người ta chứ sao nữa, cầm theo trả lại cho một thằng nhóc.
Ông không cần để ý đâu”
Nhất Thanh sư tôn bất lực lắc đầu.
Ly Sơn, ngọn núi tráng lệ.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
Trên đỉnh núi tràn ngập mùi đan, một viên đan dược tròn rơi xuống mặt đất, sau đó hóa thành một vũng nước đan, thấm vào lòng đất.
Trong ngọn núi bị nổ tung, một chiếc tiểu đỉnh trong suốt tỏa ra ánh sáng mờ ảo.
Thân đỉnh trong vắt như thạch anh, lòng đỉnh chứa sức mạnh của Thiên Địa Ngũ Hành hội tụ.
Không ai điều khiển, không ai truyền vào nguyên khí để luyện chế, Thiên Địa Chi Lực cứ thế tự ngưng kết.
Dưới chân núi có mấy bóng người phi tới.
“Nhanh lên, bảo vật xuất thế rồi. Triệu Thường, con nhanh lên đi.”
“Dạ, sư phụ.”
Triệu Thường cắn chặt răng, dốc sức gia tăng tốc độ.
Hắn ta nâng một pho tượng đá trên tay, cao gần nửa người, đầu rồng, mình hổ, đuôi báo, vảy cá, hai mắt nhắm nghiền, gương mặt dữ tợn đáng sợ.
Đi đầu là một ông lão, trong mắt ẩn chứa thứ ánh sáng rực lửa. Ông ta chính là sư phụ của Triệu Thường. Trong học viện Võ Đạo, mọi người gọi ông †a là luyện khí sư Trúc lão quỷ.
Ai nấy đều cho rằng đan lôi tam sắc lần này là do Trúc lão quỷ luyện đan mà thành, nhưng không ai ngờ rằng, chuyện này chẳng hề liên quan gì đến ông ta cả.
Dẫn theo mấy đệ tử của mình, Trúc lão quỷ xông lên đỉnh Ly Sơn nhanh như gió.
Cuối cùng Trúc lão quỷ cũng lên tới đỉnh núi. Đá vụn lởm chởm cùng với ngọn núi tan hoang đều không thể ngăn cản được bước chân của ông ta.
“Ở đâu, ở đâu thết Ta ở cái chỗ tồi tàn này hơn mười năm cũng chỉ để chờ tới ngày hôm nay thôi, đừng nói với ta là phán đoán của ta có vấn đề.”
Ánh mắt liên tục dò xét bốn phía, mấy đệ tử đi theo Trúc lão quỷ cũng ra sức tìm kiếm.
Cả Triệu Thường cũng vậy, ánh mắt họ đều sáng rực một màu xanh, hệt như con chó sói đói đến cùng cực đang tìm kiếm thức ăn của mình vậy.