Chương 322
Nó vẫy đuôi nhào lên phía trước, một tiếng hổ gầm vang lên. Trúc lão quỷ chỉ về phía Thập Phương đỉnh, pho tượng đá chẳng ra hình thù gì lập tức nhào tới, ngậm lấy Thập Phương đỉnh.
Thập Phương đỉnh trong suốt liên tục nhả ra Thiên Địa Ngũ Hành Chỉ Lực đánh vào tượng đá.
Nhưng vì là một pho tượng làm bằng đá không có kinh mạch, cũng không biết đau nên Thiên Địa Ngữ Hành Chi Lực không gây ra tổn hại nhiều đối với nó.
Tượng đá lôi Thập Phương đỉnh ra ngoài từng chút một, đồng thời trên thân của nó cũng không ngừng vỡ ra thành những hòn đá vụn.
Trúc lão quỷ đã đứng phía sau tượng đá, liên tục truyền vào canh kình để tu bổ tượng đá.
“Tất cả đệ tử, tiến lên trợ trận.”
Ông ta quát ầm lên, mấy đệ tử ở sau lưng lập tức lật đật tiến lên, phóng ra nguyên khí của mình.
Từng mảng ánh sáng của Thiên Địa Ngũ Hành tràn ngập và chuyển động trên đỉnh núi. Ngay cả Triệu Thường bị thương ở cánh tay cũng phải đứng lên trợ giúp, phóng ra sức mạnh của mình.
Đây là một cuộc chiến làm tiêu hao, ai buông tay trước sẽ là kẻ thua.
Lúc này, trên bầu trời, Thân Đồ sư tôn của Hoành Sơn viện đã tới.
Ánh mắt nhìn xuống xuyên qua tầng mây, chân mày nhíu chặt, Thân Đồ sư tôn nhìn đám người Triệu Thường đang chật vật, lẩm bẩm nói: ‘Đám người này đang giở trò quỷ gì thế.”
Trúc lão quỷ đang hết sức tập trung nên không phát hiện ra Thân Đồ đến. Nhưng đúng lúc này, giọng của Thân Đồ vang lên bên tai Trúc lão quỷ.
“Trúc lão quỷ, ông đang làm gì thế?”
Trúc lão quỷ giật mình, nguyên khí trên tay khế run, ngay lập tức khiến con rối đá có thêm một vết thương.
Trúc lão quỷ cắn răng nói: “Đang thu phục một chiếc đỉnh. Thân Đồ, là ông sao? Có thể giúp tôi một tay không?”
Thân Đồ lên tiếng nói: “Đan lôi tam sắc ban nãy là do ông tạo ra à? Nếu ông đưa linh đan đó cho tôi thì tôi có thể giúp ông.”
Trúc lão quỷ căn răng nói: “Linh đan thì không có, nhưng cửu phẩm đan dược thì ông cứ tùy ý chọn.”
Thân Đồ ở trên không trung thất vọng lắc đầu, xoay người bay đi. Ông ta không có chút hứng thú nào đối với mấy thứ đồ chơi của luyện khí sĩ, nếu linh đan mà ông ta mong muốn không có thì ông ta thà trở về tu luyện tiếp còn hơn.
Ánh sáng trong mắt Trúc lão quỷ lóe lên. Là một luyện khí sư, nói không có linh đan thì là nói dối.
Trong tay ông ta có vài viên linh đan nhưng cũng đều rất cần dùng đến, không thể cho Thân Đồ được.
Ngẩng đầu nhìn Thân Đồ rời đi, Trúc lão quỷ khẽ mỉm cười.
Đi thì đi thôi, đằng nào ông ta cũng không trông chờ được đám võ giả của học viện Võ Đạo này giúp đỡ.
Tại sao ông ta dám dẫn theo đệ tử của mình đi lấy bảo vật, đa phần là vì trong học viện Võ Đạo, trừ ông †a và đám đệ tử của ông ta là Luyện khí sĩ ra, còn lại đều là võ giả. Kể cả có thấy Thập Phương đỉnh thì họ cũng sẽ không có hứng thú, nếu không thì làm gì có chuyện Thập Phương đỉnh bị giấu ở đây mấy trăm năm mà không ai lấy đi.
Không có ai tranh giành thì không cần phải lo lắng bảo vật sẽ thuộc về ai, đây chắc chắn là một chuyện không thể nào tốt hơn.
Nếu như là ở một nơi có nhiều luyện khí sĩ thì e rằng không tới phiên ông ta tới lấy Thập Phương đỉnh.