Hôm nay, tôi nhận được một bức thư trong tủ đồ như hôm qua. Sao dạo này người ta hay gửi thư vào tủ đồ quá nhỉ?
Tuy nhiên, lần này tôi có cảm giác khác. Đây không phải là lá thư nặc danh. Trên mặt sau của tấm phong bì tao nhã đó có ghi rõ tên. Nếu tôi nhìn không lầm, tôi dám chắc tên người nào được viết trên đó.
Asahina Mikuru.
Tôi lập tức để lá thư vào túi áo khoác, rồi chạy đến phòng thay đồ để xem. Trên mảnh giấy với những biểu tượng mặt cười khắp nơi có ghi những lời sau.
Chị sẽ chờ em trong phòng câu lạc bộ vào giờ nghỉ trưa.
Mikuru-chan. Sau sự kiên ngày hôm qua, mọi suy nghĩ của tôi về cuộc sống, về thế giới và về hiện tại lộn nhào ba trăm sáu mươi độ như một vận động viên thể dục dụng cụ.
Tôi không bao giờ muốn những tình huống nguy hiểm đến tính mạng như thế xảy ra lần nữa.
Nhưng tôi không thể không đi. Dù gì thì lần này chính Asahina mời tôi! Dù tôi không có bằng chứng để khẳng định bức thư này là của Asahina, tôi chưa bao giờ nghi ngờ tính xác thực của nó, bởi vì chị ấy có vẻ là người không thích mời thẳng trực tiếp. Ngoài ra, hình ảnh chị giữ chặt cây bút, xúc động viết trên mẩu giấy nhỏ dễ thương rất hợp với chị. Nếu giờ hẹn là giữa trưa, Nagato sẽ có mặt tại phòng câu lạc bộ, và trong trường hợp có chuyện gì xảy ra, tôi đoán cô ấy sẽ cứu tôi.
Đừng gọi tôi là đồ hèn. Dù sao thì tôi chỉ là một học sinh trung học.
Sau tiết thứ tư, tôi bị vây quanh bởi Taniguchi - liếc nhìn tôi với ánh mắt nói nên lời, Kunikida - cố gắng mời tôi ăn trưa chung và Haruhi - cố lôi kéo tôi đến phòng giáo viên để điều tra sự thật về căn hộ của Asakura. Tôi không ăn trưa, đi thẳng đến phòng câu lạc bộ.
Đây chỉ mới là tháng năm, nhưng mặt trời đã chiếu ánh nắng như mùa hè. Mặt trời giống như một lò lửa khác, vui vẻ tỏa năng lượng xuống trái đất. Khi mùa hè đến, Nhật Bản như một phòng tắm hơi tự nhiên. Tôi có thể cảm thấy mồ hôi chảy thấm vào đồ lót chỉ sau vài bước chân.
Ba phút sau, tôi đến phòng câu lạc bộ. Đầu tiên, tôi gõ cửa.
“Mời vào.”
Không nghi ngờ gì nữa, đó là giọng của Asahina. Được rồi, giờ tôi có thể vào một cách thoải mái!
Khi tôi vào, Nagato không có ở đó, và Asahina còn làm tôi bất ngờ hơn nữa.
Trước mặt tôi là một cô gái tóc dài đứng dựa vào cửa sổ nhìn xuống sân trường. Chị mặc một chiếc áo blouse trắng và váy ngắn màu đen, trong khi chân thì mang đôi giày dành cho khách của trường.
Khi chị thấy tôi, chị vui vẻ bước lại và nắm tay tôi.
“Kyon-kun…cũng lâu rồi.”
Chị ấy không phải là Asahina, nhưng rất rất giống, giống đến nỗi người ta có thể dễ dàng nhầm lẫn. Thật lòng, ngay cả tôi cũng nghĩ chị ấy là Asahina.
Đây không phải là Asahina. Asahina mà tôi biết không cao thế này, gương mặt cũng chưa phát triển đầy đủ, chưa kể ngực của chị cũng không thể lớn như thế chỉ sau một đêm. Tôi có thể chắc rằng người đang đứng trước mặt tôi, mỉm cười trong khi nắm tay tôi khoảng hơn hai mươi tuổi, tạo cho tôi một cảm giác hoàn toàn khác hẳn với nữ sinh như Asahina. Nhưng tại sao chị ấy lại giống Asahina đến thế?
“Xin lỗi…”
Tôi chợt nghĩ ra một lí do.
“Chị có phải là…chị của Asahina không?”
Chị ấy ngạc nhiên đôi chút, rồi mỉm cười, nháy mắt, hai vai run lên. Ngay cả kiểu cười cũng giống nhau nữa.
“Hihi, là chị nè!” – Chị ấy nói.
“Chị là Asahina Mikuru. Chị đến từ tương lai xa hơn…Chị luôn muốn gặp em.”
Chắc chắn lúc đó trông tôi rất ngớ ngẩn. Thật ra, tôi có thể dễ dàng chấp nhận Asahina là người từ tương lai đến. Tôi nhận thấy rằng Asahina khi lớn lên đẹp đến như thế nào. Hơn nữa, chị cũng cao hơn, khiến chị càng trở nên gợi cảm.
“Em vẫn chưa tin chị à?”
Asahina nói một cách nghịch ngợm trong bộ đồ giống một thư kí.
“Chị sẽ cho em xem bằng chứng!”
Chị nhanh chóng cởi nút áo blouse. Khi chị mở nút thứ hai, chị để lộ ngực của mình, khiến tôi chết đứng.
“Em nhìn thấy vết bớt hình sao không? Không phải là dán lên đâu! Em muốn sờ thử chứ?”
Có một vết bớt trên ngực trái của chị, một chỗ nổi bật lôi cuốn trên nước da trắng, lan tỏa sự quyến rũ.
“Bây giờ em tin chưa?”
Tôi nên nói thế nào đây? Tôi còn không nhớ tôi thấy vết bớt này từ hồi nào. Dù tôi bị ép nhìn chị lúc chị mặc đồ cô gái thỏ con, tôi không tập trung chú ý đến chỗ này. Trong khi tôi đang suy nghĩ, Asahina hình dáng người lớn hấp dẫn nói.
“Lạ thật. Nếu em không nói với chị rằng chị có vết bớt này, chị cũng không để ý nữa.”
Asahina bối rối lắc đầu, rồi sau đó, chị như phát hiện ra điều gì đó, mắt mở to và mặt đỏ bừng bừng.
“Á..không, chị chỉ…Đ…Đúng rồi! Chúng ta vẫn chưa…Chị nên làm sao đây?”
Asahina đặt tay lên đầu và lắc đầu nguầy nguậy, nút cổ áo vẫn chưa cài lại.
“Chị nhầm lẫn rồi…C..Chị xin lỗi! Quên những gì chị nói đi!”
Nói dễ hơn làm. À, chị có thể cài lại nút áo không? Em không biết tôi nên nhìn vào đâu nữa!
“Được rồi, em tin chị. Bây giờ, em có thể tin bất cứ điều gì.”
“Xin lỗi?”
“À không có gì, vớ vẩn ấy mà.”
Asahina-không-rõ-bao-nhiêu-tuổi vẫn nắm chặt đầu mình khi nhận ra tôi đang nhìn vào đâu, và nhanh chóng cài nút lại. Sau khi ngồi lại nghiêm chỉnh, chị ho một cái rồi nói.
“Em có tin chị đến từ tương lai đến mặt phẳng thời gian này không?”
“Đương nhiên. Hmm, trong trường hợp đó, có nghĩa là có hai Asahina trong thế giới này?”
“Đúng rồi, chị trong quá khứ…bây giờ, chị đang ăn trưa với bạn trong lớp.”
“Asahina đó có biết chị ở đây không?”
“Không, Asahina đó là quá khứ của chị.”
Ra thế.
“Chị phải cầu xin cấp trên để chị trở về thời điểm này bởi vì chị có điều cần nói với em. À, chị cũng đã nhờ Nagato-san để chúng ta một mình rồi.”
Nếu đó là Nagato, tôi đoán cô ấy cũng sẽ không bất ngờ khi gặp Asahina.
“…Chị có biết Nagato-san thực sự là ai không?”
“Chị xin lỗi, đó là thông tin mật. À, chị nhớ rằng chị không nói như thế lâu lắm rồi.”
“Em mới nghe chị nói vài ngày trước.”
“Cũng đúng.” – Asahina vừa gõ đầu mình vừa lè lưỡi ra. Đây đúng là việc mà Asahina sẽ làm.
Thế nhưng trông chị lại nghiêm túc ngay lập tức.
“Chị không thể ở lại đây lâu, nên chị sẽ nói ngắn gọn.”
Chị muốn nói gì thì cứ nói đi!
“Em có biết truyện Bạch Tuyết không?”
Tôi nhìn Asahina. Mắt chị hơi ướt.
“À, vâng…”
“Dù bất cứ điều gì làm em lo lắng, chị hi vọng rằng em sẽ luôn nhớ đến câu chuyện này.”
“Ý của chị là truyện có bảy chú lùn, mụ phù thủy và táo tẩm độc phải không?”
“Ừ, truyện Bạch Tuyết.”
“Hôm qua em mới trải qua vài chuyện suýt mất mạng.”
“Không…việc này còn nghiêm trọng hơn nữa. Chị không thể nói chi tiết, nhưng tất cả những gì chị có thể nói là Suzumiya Haruhi luôn ở bên cạnh em.”
Haruhi? Luôn bên cạnh em? Ý của chị là cả em lẫn Haruhi đều bị vướng vào rắc rối? Khi nào? Ở đâu?
“…Có lẽ Suzumiya không nghĩ nó gây sẽ rắc rối…nhưng với em và mọi người xung quanh, đây là cả một vấn đề đấy.”
“Chị không thể nói chi tiết hơn được sao?”
“Chị xin lỗi, chị chỉ có thể đưa em gợi ý. Đó là tất cả những gì chị có thể làm.”
Asahina hối lỗi đến nỗi chị ấy gần như bật khóc. Đúng rồi, đây là biểu hiện mà Asahina thường làm.
“Truyện Bạch Tuyết phải không?”
“Phải.”
“Em sẽ ghi nhớ.”
Sau khi thấy tôi gật đầu, Asahina nói rằng chị chỉ còn chút ít thời gian ở đây, nên chị lưu luyến đi vòng vòng khắp phòng, vuốt ve bộ đồ hầu gái treo trên giá quần áo đầy trân trọng.
“Lúc trước chị hay mặc bộ này. Bây giờ chắc chị không dám mặc nó nữa.”
“Dù gì thì bây giờ chị giống như đang cosplay rồi.”
“Hihi, chị phải mặc giống như giáo viên vì chị không thể vào đây với đồng phục của chị.”
Một số người được sinh ra để mặc đồ cosplay.
“Tiện thể cho em hỏi, Haruhi còn bắt chị mặc gì nữa?”
“Chị không nói đâu, xấu hổ lắm. Dù gì thì em cũng biết sớm thôi mà, phải không?”
Asahina bước đến trước mặt tôi. Tôi thấy mắt chị hơi ướt ướt, và mặt của chị ửng đỏ.
“Chị đi đây!”
Asahina nhìn tôi, muốn tiếp tục nhưng lại quyết định dừng bước. Thấy chị run lên và có vẻ muốn một thứ gì đó, có lẽ tôi nên hôn chị. Ngay khi tôi định ôm chị, chị lùi lại.
Asahina quay lưng và nói:
“Cuối cùng, chị có một yêu cầu. Đừng đến quá gần chị.”
Chị ấy thở dài.
Asahina chạy nhanh ra khỏi cửa, tôi hét lớn: “Em có một câu hỏi cho chị!”
Asahina dừng lại.
“Asahina, chị bao nhiêu tuổi rồi?”
Asahina quay lại, sửa lại tóc rồi nở một nụ cười quyến rũ: “Thông tin mật~”
Cánh cửa đóng lại. Tôi có đuổi theo chị thì cũng không làm được gì.
Oa, tôi không nghĩ rằng Asahina lại hấp dẫn như thế khi chị ấy lớn lên. Rồi tôi chợt nhớ lại điều chị ấy nói: “Kyon-kun…cũng lâu rồi.” Điều đó chỉ mang một ý nghĩa: Asahina không gặp tôi trong thời gian dài.
“Vậy cũng có lí.”
Asahina đến từ tương lai chắc hẳn trở về tương-lai-không-xa, rồi sống vài năm ở đó, trước khi gặp lại tôi ở thời điểm này một lần nữa.
Bao lâu nhỉ? Từ hình dáng của chị, tôi có thể nói rằng khoảng năm năm…hay ba năm không biết chừng! Con gái thay đổi rất nhiều khi tốt nghiệp phổ thông. Chị họ của tôi cũng như thế. Khi chị ấy học trung học, chị lúc nào cũng là một nữ sinh trầm lặng, không ai để ý đến. Rồi khi chị vào đại học, chị lột xác từ một con sâu xấu xí thành con bướm xin đẹp. Bây giờ tôi càng bị lẫn lộn với tuổi thật của Asahina; tôi không nghĩ chị mười bảy tuổi!
Trời, đói quá, tôi nghĩ tôi nên trở về lớp học.
“…”
Ngay lúc đó, Nagato bước vào với gương mặt lạnh lùng thường thấy, nhưng hôm nay cô ấy không đeo mắt kính.
“Này, cậu có thấy ai trông giống Asahina đi ngang qua không?” – Tôi nửa nói nửa đùa.
“Tôi đã thấy Asahina Mikuru từ mặt phẳng thời gian khác sáng nay rồi.”
Nagato lặng lẽ ngồi xuống, đặt quyển sách lên bàn rồi mở ra.
“Cô ấy không còn ở đây và đã di chuyển sang khung thời gian khác.”
“Cậu có thể du hành thời gian không? Với thứ gọi là Thể Dữ liệu ấy?
“Tôi không thể. Nhưng di chuyển qua thời gian không khó như người ta nghĩ, chỉ là do con người chưa nắm bắt được nguyên tắc của nó. Thời gian như vũ trụ, di chuyển qua nó rất dễ dàng.”
“Cậu nói cho mình biết được không?”
“Đây là khái niệm không thể truyền đạt đầy đủ bằng lời nói, nên cậu sẽ không hiểu ngay cả khi tôi giải thích cho cậu.”
“Thật vậy à?”
“Thật.”
“Mình nghĩ mình đang bị lạc giữa đống hỗn độn này rồi.”
“Ừ, cậu đang bị lạc.”
Chả có lí do gì phải cố gắng nói chuyện với một nhân vật cứ trơ như gỗ, nên tôi quyết định trở lại lớp. Có thể tôi sẽ kịp ăn trưa chăng?
“Nagato-san, cảm ơn vì hôm qua.”
Nagato chuyển động đôi chút.
“Không cần phải cảm ơn tôi. Hành động của Asakura Ryouko do tôi chịu trách nhiệm; tôi đã không cẩn thận giám sát cô ta.”
Tóc của cô ấy rung nhẹ.
Cô ấy đang cố gắng xin lỗi tôi sao?
“Cậu không mang mắt kính dễ thương hơn nhiều lắm.”
Nagato không trả lời.
Tôi muốn chạy nhanh về lớp để ăn trưa, nhưng Haruhi đã chờ tôi ngoài cửa lớp, và kế hoạch ăn trưa tan như bong bóng xà phòng. Đây là định mệnh chăng? Có lẽ tôi đã tiến đến điểm mà tôi có thể nhìn thấu quả báo mà giờ tôi phải trả.
Haruhi dường như mất hết kiên nhẫn và hét với giọng khó chịu.
“Cậu chạy đi đâu vậy? Tôi nghĩ cậu quay về sớm hơn, nên tôi vẫn chưa ăn gì hết!”
Cô ấy có vẻ như không nổi điên, mà cứ như những đứa con gái bĩu môi để che giấu sự xấu hổ của mình.
Haruhi để miếng đệm cổ tay lên tay tôi, rồi kéo tôi đi đến dãy cầu thang tối.
Trời ơi đói quá!
“Tôi vừa mới hỏi thầy Okabe trong phòng giáo viên. Các thầy chỉ biết rằng Asakura chuyển đi sáng nay. Sáng sớm, một người tự nhận là cha của Asakura gọi đến, nói rằng họ phải dời đi vì có chuyện khẩn cấp. Và cậu biết họ tới đâu không? Canada! Sao có thể như thế được? Thật đáng ngờ!”
“Ồ, vậy à?”
“Sau đó, tôi nói rằng tôi là bạn thân của Asakura và muốn hỏi làm sao để liên lạc với Asakura ở Canada.”
Cho xin, cậu ít khi nói chuyện với Asakura khi cô ấy vẫn còn ở đây.
“Và cậu biết giáo viên nói gì không? Họ nói rằng không biết. Thông thường nếu người ta muốn chuyển đi, họ thường để lại thông tin để liên lạc. Có chuyện gì đó vui vẻ đang diễn ra đây.”
“Không có đâu.”
“Nên tôi hỏi địa chỉ nhà cũ của Asakura Ryouko trước khi dời đi. Tôi muốn đến đó xem sau giờ học. Có thể chúng ta sẽ tìm được gì đó.”
Cô ta sẽ không bao giờ nghe những gì người khác nói như mọi khi.
Quên đi, tôi sẽ không ngăn cản cô ấy đâu. Cuối cùng, người đang lãng phí thời gian chính là Haruhi, không phải tôi.
“Cậu phải theo chung luôn.”
“Tại sao!?”
Haruhi hít một hơi dài, rồi như một con rồng sắp phun lửa, cô ấy hét với âm thanh mà cả trường có thể nghe thấy.
“BỞI VÌ CẬU LÀ THÀNH VIÊN CỦA QUÂN ĐOÀN SOS.”
Tôi quyết định chịu thua, và nghe theo lời của Haruhi. Tôi đến phòng câu lạc bộ để nói với Nagato rằng cả tôi lẫn Haruhi đều không có hoạt động câu lạc bộ nào trong hôm nay. Tôi có nhờ Nagato nhắn lại với Koizumi và Asahina khi hai người đó đến, nhưng tôi không chắc rằng sinh vật ngoài hành tinh ít nói này có làm mọi chuyện phức tạp hơn không, nên để an toàn, tôi lấy bút lông ghi lên mặt sau tờ rơi của Quân đoàn SOS rồi dán lên cửa.
“Hôm nay Quân đoàn SOS không hoạt động. – Haruhi”
Mặc kệ Koizumi, ít nhất Asahina có thể mặc bộ đồ hầu gái cho lần sau.
Nhờ mấy vụ này, chuông tiết năm reo lên trước khi tôi có thể ăn chút gì đó. Vậy là tôi phải chờ giờ nghỉ tiếp theo mới ăn được.
Nếu nói rằng tôi chưa bao giờ muốn đi dạo vai kề vai cùng một cô gái như trong những bộ phim ăn khách, thì đó là lời nói dối. Nhưng ngay cả khi giấc mơ này nay đã trở thành hiện thực, tôi chả sung sướng chút nào. Chuyện gì đang xảy ra thế này?
“Cậu vừa nói gì vậy?”
Haruhi bước những sải chân dài bên trái tôi, tay cầm một mảnh giấy. Tôi tự động hỏi.
“Có vấn đề gì à?”
“Không, không có gì.”
Chúng tôi xuống dưới đồi, theo đường ray xe lửa, đi xa hơn một chút sẽ gặp nhà ga Koyouen.
Tôi nghĩ rằng mình đang hướng đến nhà của Nagato, và rồi sau đó, chúng tôi dừng chân ngay trước khu căn hộ quen thuộc.
“Hình như Asakura từng sống ở phòng 505.”
“Thảo nào.”
“‘Thảo nào’ là thảo nào?”
“Không, quên đi. À, cậu định vào bằng gì? Thấy chưa, cổng ngoài còn khóa nữa mà.”
Tôi chỉ lên bảng phím số điện tử và nói.
“Cậu cần phải gõ đúng mật khẩu thì cổng mới mở ra. Cậu biết chưa?”
“Không cần, chỉ cần trường kì kháng chiến là nhất định thắng lợi.”
Cậu định chờ cái gì? Ngay sau khi tôi tự hỏi phải mất bao lâu mới mở được cánh cổng, một phụ nữ trung niên mở cánh cổng từ bên trong, có vẻ đang ra ngoài mua vài thứ. Bác ấy nhìn chúng tôi rồi bước ra ngoài. Haruhi nhanh chóng bước vào bên trong trước khi cánh cổng đóng lại.
Trông có vẻ không được khôn ngoan cho lắm.
“Nhanh lên nào!”
Tôi bị kéo đi như thế qua cánh cổng, rồi vào thang máy ở tầng trệt. Đó là phản xạ tự nhiên khi đứng yên nhìn bảng số tầng lúc lên thang máy…
“Asakura…”
Nhưng Haruhi dường như không để ý tới những phép xã giao thông thường.
“…Cô ta có rất nhiều điểm đáng nghi ngờ. Hình như cô ta còn không học cấp hai ở đây.”
Đương nhiên.
“Tôi đã làm vài cuộc điều tra và biết rằng cô ta chuyển đến trường cấp ba Phương Bắc từ thành phố khác. Thật khả nghi! Trường Phương Bắc không phải là một trường nổi tiếng, vậy thì cô ta tốn công tốn sức qua đây học làm gì?”
“Chả biết.”
“Nhà cô ta không ở gần trường, vả lại, những căn hộ này phải mua bằng tiền mặt chứ không cho thuê. Giá chắc chắn sẽ mắc khủng khiếp. Chẳng lẽ cô ta đi học bằng xe lửa mỗi ngày sao?”
“Tôi đã nói rằng tôi không biết.”
“Có vẻ như chúng ta cần phải tìm hiểu Asakura đã bắt đầu sống ở đây khi nào.”
Thang máy dừng ở tầng năm. Chúng tôi lặng lẽ đứng nhìn phòng số 505. Bảng tên nhà đã bị gỡ bỏ, có nghĩa đây là căn hộ trống. Haruhi xoay nắm đấm cửa, và đúng như dự đoán, nó đã bị khóa từ trước rồi.
Haruhi khoanh tay, tự hỏi cách nào để có thể vào bên trong để điều tra, tôi phải cố gắng lắm mới không phải ngáp dài trước tình cảnh này. Thật sự lãng phí thời gian.
“Tìm tiếp tân đi.”
“Tôi không nghĩ ông ấy sẽ đưa cho mình chìa khóa đâu.”
“Không, tôi đang định hỏi rằng Asakura bắt đầu ở đây khi nào.”
“Quên đi, về nhà thôi! Có biết đi nữa thì chúng ta làm được gì nào?”
“Không.”
Chúng tôi xuống tầng trệt và đến chỗ quầy tiếp tân ở cửa ra vào. Trông có vẻ như không ai ở đằng sau tấm thủy tinh, nhưng khi chúng tôi ấn vào chiếc còi, một ông già tóc bạc từ từ xuất hiện.
Haruhi hỏi ông lão xối xả như đang dội bom trước khi ông ấy nói được bất cứ điều gì.
“Xin lỗi, cháu là bạn của Asakura. Bạn ấy đột nhiên chuyển đi nơi khác mà quên để lại địa chỉ, và cháu không biết làm sao để liên lạc được. Bác có thể nói cho cháu biết bạn ấy chuyển đi đâu không? Và sẵn tiện cho cháu hỏi Asakura bắt đầu ở đây khi nào vậy?”
Tôi thực sự bị bất ngờ với cái cách ăn nói lịch sự, bình thường của Haruhi. Ông lão hình như bị lãng tai, vì ông cứ lặp đi lặp lại “Cái gì?”, “Nhắc lại đi.” và cứ như thế. Dù vậy, Haruhi vẫn có thể biết rằng ông lão rất bất ngờ khi Asakura chuyển đi. (Bác không thấy người của công ty vận chuyển đến đây, nhưng mọi vật dụng trong nhà đều biến mất. Bây giờ nghĩ lại còn thấy đáng sợ). Và Haruhi cũng biết rằng Asakura đến đây vài năm về trước (Bác nhớ rằng hôm đó cháu gái ấy còn đưa bác một hộp kẹo!) Đồng thời, chúng tôi biết rằng có vẻ căn hộ này được trả tiền một lần bằng tiền mặt thay vì trả góp (Bác đoán rằng họ rất giàu có) Tuyệt! Cứ kiểu này thì cậu có thể trờ thành thám tử đấy!
Ông lão có vẻ cảm thấy hài lòng khi có thể nói chuyện với một cô bé dễ thương như Haruhi.
“Giờ nghĩ lại, dù bác thường xuyên gặp Asakura, nhưng bác không nhớ là đã gặp cha mẹ của Asakura bao giờ chưa.”
“Bác nhớ tên của cô bé là Ryouko. Đó đúng là một cái tên phù hợp cho con gái.”
“Tiếc thật, cô bé vẫn chưa chào tạm biệt bác…Phải rồi, cháu cũng dễ thương đấy.”
Khi ông lão bắt đầu nói những chuyện tào lao, Haruhi biết rằng cô ấy không thể lấy thêm thông tin gì nữa, rồi quyết định chào ông lão rồi nói: “Cảm ơn bác rất nhiều.”
Cô ấy hối thúc tôi rời khỏi đây. Tôi đã muốn ra khỏi đây lâu rồi, nên không cần phải hối thúc như vậy.
“Này cháu, cô bé đi chung với cháu sẽ trở thành một người phụ nữ xinh đẹp, đừng để tuột khỏi tầm tay nhé!”
Ông lão đang nói lảm nhảm. Haruhi đã nghe hết điều đó, và tôi lo lắng không biết cô ấy sẽ phản ứng ra sao. Thế nhưng Haruhi cứ bước đi tiếp, còn tôi vẫn im lặng. Mới bước ra khỏi cổng vài bước, chúng tôi bắt gặp Nagato đang mang cặp và vài cái túi nhựa từ siêu thị về. Nagato thường xuyên ngồi đọc sách cho đến khi trường đóng cổng, và nếu Nagato có mặt ở đây, thì có nghĩa là cô ấy rời khỏi trường ngay sau tôi.
“A! Cậu cũng ở đây phải không? Thật trùng hợp!”
Nagato gật đầu. Thôi nào, đây đâu phải là trùng hợp đâu?
“Cậu có nghe gì về Asakura không?”
Nagato lắc đầu.
“Được rồi. Nếu cậu nghe bất cứ tin gì về Asakura, nhớ báo cho tôi.”
Nagato gật đầu.
Tôi để ý thấy trong túi nhựa có rau quả và đồ hộp. Tôi chợt nghĩ rằng thì ra cô ấy cũng có thể ăn!
“Mắt kính của cậu đâu rồi?”
Nagato không trực tiếp trả lời câu hỏi, lặng lẽ nhìn tôi. Tôi hơi chột dạ khi bị nhìn như thế, trong khi đó, Haruhi không mong đợi câu trả lời, chỉ nhún vai và bước đi không quay đầu lại. Tôi vẫy tay chào tạm biệt Nagato.
Khi tôi đi ngang qua, Nagato thì thầm: “Cẩn thận đấy.”
Cẩn thận cái gì mới được? Tôi quay sang định hỏi, thì Nagato đã vào chung cư rồi.
Tôi theo sau Haruhi chừng hai, ba bước, bước đi vô định dọc đường ray xe lửa. Cứ tiếp tục đi thế này thì chúng tôi ngày càng rời xa nhà nên tôi hỏi rằng chúng tôi đang đi đâu.
“Không nơi nào cụ thể.” – Cô ấy đáp lại.
Tôi nhìn vào sau gáy của Haruhi và nói: “Vậy tôi về được chưa?”
Ngay lúc đó, Haruhi dừng lại, trông cô ấy như sắp ngã về phía trước. Rồi Haruhi nhìn tôi với vẻ mặt trắng bệch như Nagato.
“Cậu có bao giờ có cảm giác rằng mình chỉ là một con sên nhỏ trên trái đất này không?”
Cô ấy tiếp tục: “Tôi đã từng như vậy, và tôi sẽ không bao giờ quên.”
Haruhi đứng bên phía đường ray bên kia và bắt đầu nói.
“Khi tôi học lớp sáu, tôi cùng gia đình đi xem trận đấu bóng chày. Tôi không thích bóng chày cho lắm, nhưng khi đã đến đó, tôi thật sự bị sốc, vì chỗ nào cũng đều có người cả. Những người phía khán đài đối diện trông nhỏ như những hạt gạo. Tôi nghĩ rằng cả nước đều đã tập trung về đây, nên tôi hỏi cha tôi rằng sân vận động này hiện nay đang có bao nhiêu người. Cha tôi trả lời rằng vì hôm đó sân kín chỗ, nên có khoảng chừng năm mươi ngàn người…”
“Sau trận đấu, những con đường tràn ngập người. Tôi cảm thấy choáng váng khi thấy cảnh này. Có quá nhiều người, nhưng họ chỉ là một phần nhỏ. Tôi học địa lý và biết rằng dân số Nhật Bản chừng một trăm triệu. Tôi về nhà, làm một phép tính, và thấy rằng năm mươi ngàn người chỉ là một phần hai ngàn dân số Nhật Bản. Tôi lại bị choáng váng lần nữa. Tôi chỉ là một phần nhỏ trong số người ở sân vận động, và số người ở sân vận động chỉ bằng một phần hai mươi dân số cả nước.”
“Trước đây, tôi luôn nghĩ rằng mình rất đặc biệt. Tôi hạnh phúc với gia đình mình, và tôi có cảm giác tôi đang học chung với những người thú vị nhất thế giới. Nhưng từ lúc ấy trở đi, tôi nhận ra mọi thứ không như vậy. Những điều vui vẻ nhất mà tôi trải qua trong trường lại trở nên quá bình thường. Nếu tính trên cả nước, việc này không có gì đặc biệt cả. Khi tôi phát hiện ra điều đó, cả thế giới quanh tôi mất cả sức sống. Tôi đánh răng và đi ngủ, sau đó thức dậy và ăn sáng. Cậu có thể nhìn thấy điều đó mọi nơi.”
“Tôi thấy cực kì nhàm chán khi tôi nhận ra đây đều là một phần cuộc sống bình thường mà ai cũng có. Vì trên thế giới này rất nhiều người, nên tôi tin rằng chắc hẳn phải có một người nào đó thật đặc biệt, thật thú vị. Nhưng tại sao người đó không phải là tôi?”
“Trước khi tôi tốt nghiệp tiểu học, tôi đã nghĩ về những chuyện ấy. Cho nên khi tôi vào trường cấp hai, tôi quyết định tự thay đổi mình. Tôi muốn cho cả thế giới biết rằng tôi không phải là một đứa con gái chỉ biết ngồi chờ đợi. Tôi tin tôi đã cố gắng hết sức, nhưng mọi thứ không phải lúc nào cũng như mong muốn. Tôi bây giờ đã là một học sinh trung học, và vẫn mong chờ một sự thay đổi.[1]”
Haruhi nói không ngừng nghỉ như thể đang trong một cuộc hội thảo. Sau khi nói xong, cô ấy có vẻ hối hận, đau khổ nhìn lên bầu trời. Một chiếc xe lửa chạy nhanh qua chúng tôi. Nhờ tiếng ồn đó, tôi có thêm thời gian suy nghĩ có nên tiếp tục hỏi, hay tìm mấy thứ liên quan tới triết học để làm Haruhi hài lòng.
Tôi nhìn phía sau chiếc xe lửa cùng với âm thanh Hiệu ứng Doppler[2] của nó và nói: “Vậy à?”
Tôi cảm thấy mình thật tệ khi chỉ đáp lại đơn giản như thế.
Haruhi lấy tay giữ tóc mình lại và nói: “Đi thôi!”
Sau đó, cô ấy lại quay lưng đi về. Dù tôi có thể về nhà nhanh hơn nếu tôi đi chung đường với Haruhi, nhưng có vẻ như Haruhi muốn nói rằng: “Đừng đi theo tôi!”, nên tôi ở yên đó, nhìn Haruhi bước đi cho đến khi cô ấy biến mất sau đường chân trời.
Nãy giờ tôi làm cái quái gì vậy?
Khi tôi về nhà, Koizumi đang đợi tôi trước cổng.
“Chào.”
Nụ cười của hắn có vẻ giả tạo, như đang cố gắng chào một người bạn cũ. Hắn đang mặc đồng phục, tay xách cặp, chắc mới vừa từ trường về.
“Tôi muốn giữ lời hứa của mình. Đó là lí do tại sao tôi đứng chờ ở đây. Tôi không ngờ cậu lại về sớm vậy!”
Koizumi tiếp tục với nụ cười lúc nào cũng nở trên môi.
“Cậu bớt chút thời gian được không? Tôi muốn cậu đến chỗ này.”
“Có liên quan đến Suzumiya không?”
“Việc này có liên quan đến Suzumiya-san.”
Tôi mở cửa và để cặp ngay đó. Sau khi nói với em gái tôi rằng tôi sẽ về trễ, tôi quay trở lại với Koizumi.
Vài phút sau, chúng tôi đã đi khỏi.
Koizumi gọi taxi rồi đi dọc về phía đông con đường chính. Koizumi nói với tài xế đến một thành phố lớn. Đi bằng xe lửa thì rẻ hơn, nhưng vì Koizumi trả tiền, nên tôi không quan tâm lắm.
“Được rồi, cậu muốn giữ lời hứa gì?”
“Không phải cậu nói rằng cậu muốn xem bằng chứng về năng lực siêu nhiên của tôi sao? Bây giờ là cơ hội, tôi muốn cậu đến là vì thế.”
“Vậy có nhất thiết phải đi xa vậy không?”
“Có. Tôi chỉ có thể dùng năng lực của mình dưới điều kiện và địa điểm thích hợp. Nơi chúng ta đến hội tụ đủ những điều đó.”
“Cậu vẫn tin Haruhi là Thượng đế à?”
Koizumi liếc nhìn tôi.
“Cậu có nghe đến Học thuyết Loài người chưa?”
“Chưa bao giờ.”
Koizumi thở dài rồi mỉm cười.
“Về cơ bản, đó là thuyết cho rằng chúng ta đúng là đang tồn tại vì một lẽ đơn giản, chúng ta tồn tại.”
Tôi không hiểu.
“Vũ trụ tồn tại đơn giản vì có chúng ta quan sát nó. Nói cách khác, những thể sống có trí khôn như loài người biết rằng vũ trụ tồn tại qua việc quan sát vũ trụ và phát hiện những quy luật vật lý. Nếu loài người không tiến hóa đến mức độ như hiện nay, thì sẽ không có sự quan sát, nhận xét đó, và họ sẽ không bao giờ nhận thức được sự tồn tại của vũ trụ.”
“Điều này có nghĩa rằng đối với một người chưa tiến hóa đầy đủ, vũ trụ có tồn tại hay không không có gì khác biệt. Sự tồn tại của vũ trụ được chấp nhận rộng rãi là vì loài người đã tiến hóa đầy đủ. Đây là cách nghĩ từ quan điểm của con người.”
“Suy nghĩ gì mà kì lạ! Ý của tôi là vũ trụ vẫn tồn tại dù con người có xuất hiện hay không.”
“Cậu nói đúng. Đó là lí do tại sao Học thuyết Loài người không hoàn toàn là khoa học, chỉ là một cách nghĩ triết học thôi. Tuy nhiên, có vài điều thú vị từ thuyết ấy.”
Xe taxi dừng đèn đỏ. Tài xế chỉ nhìn thẳng phía trước, và không bao giờ để ý đến chuyện của chúng tôi.
“Tại sao vũ trụ này lại thích hợp để cho con người sinh sống? Một thay đổi nhỏ trong hằng số trọng lực có nghĩa rằng đó là một vũ trụ khác hoàn toàn với vũ trụ của chúng ta. Những quy luật khác như hằng số Planck hoặc tỉ số khối lượng nguyên tử, phân tử dường như được tạo ra một cách chính xác để con người có thể sống trong vũ trụ này. Cậu không thấy điều hay rất tuyệt vời hay sao?”
Tôi cảm thấy khó chịu vì Koizumi nói cứ như những cuốn sách hoa mỹ được phân phát bởi những nhóm tôn giáo mới thành lập mà nguyên tắc của những nhóm này dựa trên những lý thuyết khoa học.
“Bình tĩnh nào! Tôi không tin Thượng đế quyền năng hay Đấng Tạo hóa đã tạo ra con người. Rất nhiều chiến hữu của tôi cũng nghĩ như vậy. Nhưng có một điều làm chúng tôi lo lắng.”
Lo lắng cái gì?
“Điều chúng tôi đang làm. Chúng tôi không giống những thằng hề đang trồng chuối ở bên bờ vực thẳm sao?”
Chắc hẳn gương mặt của tôi lúc này rất kì lạ, nếu không thì Koizumi đã không cười sặc sụa như thế.
“Tôi đùa thôi!”
“Tôi không biết nãy giờ cậu đang nói về cái gì.”
Tôi rất muốn nói rằng: Tôi không có thời gian để làm mấy chuyện vớ vẩn nay với cậu. Cậu buông tha tôi được không? Bác tài ơi, bác quay lại được không? Nếu được, tôi thích lựa chọn sau hơn.
“Tôi chỉ lấy Học thuyết Loài người ra làm so sánh thôi. Chúng tôi vẫn chưa chạm vào vật thể Suzumiya-san.”
Lạ thật! Tại sao cậu, Nagato và Asahina đều mê mẩn Haruhi vậy?
Tôi không thích những gì Koizumi đang nói, nhưng tôi nhớ là tôi đã nghe điều này rồi.
“Cô ấy có khả năng biến giấc mơ thành hiện thực.”
Cậu kết luận vậy à?
“Tôi không thể không xác nhận điều đó, bởi vì hiện nay cả thế giới đang hướng theo ước muốn của Suzumiya.”
Sao lại có thể như thế được?
“Suzumiya-san luôn tin rằng có sinh vật ngoài hành tinh, đó là lí do tại sao Nagato Yuki xuất hiện. Tương tự, cô ấy muốn gặp người du hành thời gian, thế là Asahina Mikuru cũng xuất hiện theo. Và tôi gặp được cô ấy cũng vì lí do đó.”
“Sao cậu biết?”
“Ba năm về trước…”
Lại ba năm trước! Tôi chán nghe vụ này lắm rồi!
“Một ngày, tôi chợt nhận ra tôi sở hữu một năng lực đặc biệt, và vì lí do nào đó, tôi hoàn toàn hiểu cách sử dụng năng lực này. Ngay lúc ấy, tôi phát hiện những người khác cũng giống tôi, năng lực trong người họ tỉnh giấc và những năng lực này chính là do Suzumiya Haruhi ban cho. Tôi không thể đi sâu vào chi tiết, những gì tôi có thể nói là tôi biết những thứ này trong khi không thể giải thích được chúng.”
“Được rồi, ngay cả khi cậu có năng lực như thế, tôi vẫn không tin rằng Haruhi lại đặc biệt như vậy.”
“Tôi cũng giống như cậu. Một nữ sinh bình thường có khả năng thay đổi thế giới – xin lỗi, tạo nên thế giới thì đúng hơn. Điều đáng sợ là bây giờ cô ấy cảm thấy thế giới này quá nhàm chán.”
“Sao lại sợ?”
“Không phải tôi nói từ trước rồi sao? Nếu cô ấy tạo nên thế giới theo ý muốn của mình, thì cô ấy cũng có thể làm thế giới này biến mất không sót lại chút dấu vết và tạo dựng một thế giới khác theo ý mình. Nói nôm na là thế giới này sẽ tận thế. Chúng tôi không chắc là giả thuyết này có đúng không; ai biết được rằng thế giới chúng ta tin là độc nhất vô nhị đó không được tái tạo bao nhiêu lần trước đó rồi.”
Tôi đã lạm dụng từ “không thể tin được” quá nhiều đến nỗi bây giờ tôi cần một từ đồng nghĩa khác thay thế.
“Trong trường hợp đó, sao cậu không nói thẳng với Haruhi rằng cậu là ai? Để cho cô ta biết nhà ngoại cảm thực sự hiện diện. Nếu cô ta biết, chắc cô ta sẽ vui lắm đây. Có thể lúc đó thế giới này sẽ không bị tiêu diệt nữa!”
“Rồi nó sẽ trở thành một vấn đề lớn hơn. Nếu Suzumiya-san tin rằng sự hiện diện của nhà ngoại cảm là bình thường, thì cả thế giới này cũng sẽ trở nên như thế. Mọi định luật vật lý sẽ bị đảo lộn: Hằng số Phân tử, Định luật hai Nhiệt động học, và tất cả vũ trụ sẽ trở nên hỗn loạn.”
“Có những thứ tôi không hiểu” – Tôi nói tiếp – “Tôi nhớ cậu có nói rằng vì Haruhi muốn gặp sinh vật ngoài hành tinh, người du hành thời gian và nhà ngoại cảm nên cậu, Nagato với Asahina mới xuất hiện trước mặt cô ấy phải không?”
“Vâng.”
“Nếu điều đó là sự thật, vậy tại sao Haruhi vẫn chưa phát hiện ra? Ngược lại, chỉ có tôi và cậu biết sự thật. Điều này không lạ à?”
“Cậu thấy nó mâu thuẫn sao? Thực thế không hẳn vậy; sự mâu thuẫn thực sự nằm sâu thẳm trong trái tim của Suzumiya-san.”
Cậu không thể nói sao cho tôi dễ hiểu được ư?
“Nói cách khác, cô ấy có hi vọng sinh vật ngoài hành tinh, người du hành vũ trụ và nhà ngoại cảm tồn tại. Tuy nhiên, những giác quan thông thường của cô ấy lại nói rằng những thứ đó không có thật, và điều này tạo nên sự bất ổn trong nhận thức. Dù cô ấy là người lập dị trong hành động và lời nói, suy nghĩ của Suzumiya vẫn không khác gì với người bình thường. Sự hăng hái của cô ấy bắt đầu nguội dần vài tháng gần đây, và chúng tôi hài lòng khi thấy cô ấy ổn định như vậy, nhưng dạo gần đây, một cơn bão bắt đầu xuất hiện.”
“Tại sao vậy?”
“Đó là do cậu.”
Koizumi nhướn môi lên.
“Nếu cậu không gợi ý cho Suzumiya-san những ý tưởng hài hước, thì bây giờ chúng tôi vẫn đang bí mật giám sát cô ấy.”
“Tôi đã làm gì!?”
“Chính cậu là người khuyến khích cô ấy thành lập câu lạc bộ kì lạ đó. Tất cả là vì cuộc nói chuyện của cậu với Suzumiya-san, nên cô ấy mới có ý tưởng thành lập câu lạc bộ để tập hợp tất cả những nhân vật bí ẩn. Vì thế cậu phải chịu trách nhiệm về việc này. Vì cậu mà ba nhóm lo lắng cho Suzumiya Haruhi nhất bây giờ phải tập hợp lại với nhau.”
“…Đây là lời buộc tội không công bằng!” – Tôi tự bào chữa nhưng không thuyết phục mấy.
Koizumi mỉm cười rồi tiếp tục: “Nhưng đây không phải là lí do duy nhất.”
Hắn nói được bao nhiêu đó thì ngừng lại. Trong lúc tôi đang định nói một điều gì đó, bác tài đột ngột: “Đến nơi rồi.”
Chiếc xe dừng lại và cửa xe mở ra. Tôi hòa vào đám đông cùng với Koizumi. Tôi không ngạc nhiên lắm khi thấy chiếc xe taxi vụt đi khỏi mà không lấy tiền xe.
Nếu ai ở vùng này muốn đi mua sắm, thì đây chính là nơi họ cần. Đây là khu trung tâm, cũng là nơi giao nhau của những tuyến đường điện ngầm, cũng có những khu thương mại và những công trình kiến trúc phức tạp. Ánh hoàng hôn chiếu sáng con đường nhộn nhịp với một màu sắc rực rỡ. Khi đèn giao thông chuyển sang màu xanh, con đường trở thành một biển người chỉ trong chốc lát. Chúng tôi bị lạc mất nhau một lúc bởi đợt sóng này sau khi xuống vỉa hè.
“Đây là thứ cậu muốn cho tôi xem à?”
Koizumi chầm chậm bước trên vạch ngựa vằn, nhìn thẳng và nói: “Bây giờ cậu thay đổi ý định vẫn còn kịp đấy!”
“Dù gì tôi cũng đã tới đây rồi, cứ nhanh chóng đi vào vấn đề chính.”
Koizumi chợt nắm lấy tay tôi. Này, cậu nghĩ mình đang làm gì vậy hả!? Quái thật!
“Xin lỗi, cậu có thể nhắm mắt một lúc được không? Không lâu đâu.”
Tôi nhảy sang bên né một chiếc xe sắp đâm vào tôi. Ngọn đèn xanh bắt đầu chớp tắt liên tục.
Được rồi! Tôi miễn cưỡng nhắm mắt lại. Tôi vẫn nghe thấy bước chân trên đường, động cơ xe gào rú, những câu chuyện phiếm không bao giờ chấm dứt, và mọi thứ tiếng ồn khác.
Tôi bước lên phía trước một bước, hai bước, rồi ba bước dưới sự chỉ dẫn của Koizumi, và tôi dừng lại.
“Cậu có thể mở mắt ra.”
Tôi từ từ mở mắt.
Cả không gian mang một màu xám xịt.
Trời rất tối. Tôi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Tôi không còn thấy những tia mặt trời chói sáng nữa, thay vào đó những đám mây xám ảm đạm. Đó có phải là mây không? Đường chân trời kéo dài vô tận theo mọi hướng. Thứ duy nhất giúp nơi này không hoàn toàn chìm vào bóng tối chính là ánh sáng chớp tắt yếu ớt thế chỗ mặt trời.
Không có người.
Koizumi và tôi đang đứng giữa ngã tư, và đám đông lúc nãy đã tan biến không còn dấu vết. Trong màn đêm sâu thăm thẳm này, chỉ còn đèn giao thông là vẫn hoạt động, những không có bất cứ xe cộ nào trên đường. Có cảm tưởng như Trái đất cũng đã ngừng quay.
“Bây giờ chúng ta đang ở trong khe hở của đường đứt gãy không gian; đây là Không gian Cô lập, là nơi hoàn toàn biệt lập với thế giới bên ngoài chúng ta đang sống.”
Giọng của Koizumi trở nên đặc biệt rõ ràng trong không gian tĩnh lặng này.
“Trung tâm của giao lộ này nằm ngay “bức tường” của Không gian Cô lập. Nhìn đi, giống như vậy đó.”
Koizumi dang rộng tay và dừng lại ở giữa không trung như thể có gì đang chặn lại. Tôi thử làm như thế, và có cảm giác mình đang chạm vào rau quả đông lạnh. Tôi đẩy thẳng vào bức tường co dãn vô hình, nhưng tôi không thể đẩy được quá mười centimet.
“Không gian Cô lập này có bán kính chừng năm cây số. Thường thì ta không thể vào không gian này bằng những phương tiện vật lý. Một trong những năng lực của tôi là vào những không gian kiểu thế này.”
Những cửa hàng xung quanh đều tối đen, chỉ một vài ngọn đèn đường le lói yếu ớt.
“Đây là đâu?”
Không, câu hỏi nên là: “Đây là không gian nào?”
“Tôi sẽ giải thích sau.” – Koizumi nói.
“Tôi không biết chi tiết, nhưng đây là không gian không xa với chúng ta…Cứ hiểu thế này: một đường đứt gãy không gian vừa xuất hiện đằng kia, và chúng ta vào được bằng khe hở. Ngay lúc này, thế giới bên ngoài vẫn đang tiếp diễn . Một người bình thường gần như không thể vô tình rơi vào đây.”
Chúng tôi băng qua đường. Koizumi đi theo hướng mà hắn đã định sẵn.
“Cứ tưởng tượng một không gian lõm như cái chén, có hình dạng như quả trứng, và đây là phần phía trong.”
Chúng tôi bước vào một khu tòa nhà cao tầng, nhưng không có ai ở đây, ngay cả một hạt bụi nhỏ cũng không có.
“Những Không gian Cô lập xảy ra ngẫu nhiên. Cứ vài ngày là nó thỉnh thoảng xuất hiện, nhưng có khi cả vài tháng mới xuất hiện một lần. Có một điều chắc chắn…”
Chúng tôi đi lên cầu thang dù bên trong khá tối. Nếu tôi không đi theo Koizumi thì tôi đã trượt ngã rồi.
“Khi nào tinh thần của Suzumiya-san trong tình trạng không ổn định, không gian này sẽ xuất hiện.”
Chúng tôi đến sân thượng của tòa nhà.
“Một khi Không gian Cô lập xuất hiện, tôi sẽ cảm nhận được nó, và các bạn bè của tôi cũng thế. Làm sao chúng tôi có thể cảm nhận được? Thú thật, chúng tôi cũng không hiểu tại sao. Trong mọi trường hợp, chúng tôi chỉ biết thời gian và địa điểm xảy ra Không gian Cô lập, và cách nào để thâm nhập vào. Tôi không thể diễn tả những cảm giác này bằng lời nói được.”
Tôi nắm lấy hàng rào trên sân thượng và nhìn lên bầu trời. Không có chút gió.
“Cậu dẫn tôi đi xem cái này à? Ở đây làm gì có ai!”
“Không, thứ cậu cần xem diễn ra sau việc này. Sắp bắt đầu rồi.”
Đừng đùa nữa! Thế nhưng Koizumi không để ý đến thái độ của tôi.
“Khả năng của tôi chỉ đơn thuần là phát hiện Không gian Cô lập và xâm nhập vào nó. Thật ra, tôi còn có thể phát hiện tình trạng tinh thần của Suzumiya-san. Không gian này như là chỗ bị thương từ những biến động trong tâm trí và cảm xúc của Suzumiya-san, và tôi là thứ thuốc chữa lành những chỗ bị thương này.”
“Cậu so sánh khó hiểu quá.”
“Ai cũng nói vậy. Dù gì thì cậu cũng tuyệt vời lắm! Cậu không sợ chết khiếp khi nhìn thấy hết những thứ này.”
Ngay lúc này, hình ảnh Asakura tan biến không còn chút dấu vết và phiên bản người lớn của Asahina chợt thoáng qua đầu tôi: Tôi đã có quá nhiều kinh nghiệm về những chuyện đại loại như thế rồi.
Koizumi đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn ngoài xa.
“Hình như nó đã bắt đầu. Cậu quay lại nhìn phía sau.”
Tôi thấy nó.
Đứng giữa những tòa nhà cao tầng đằng xa là một người khổng lồ tỏa sáng màu xanh dương.
Cái đầu của nó không thôi cũng đã cao hơn tòa nhà ba mươi tầng. Cái bóng mờ mờ màu xanh ấy mang một thứ nguyên liệu gì đó giúp nó phát sáng. Tôi không thể nhìn rõ hình dạng của nó vì trời quá tối, trừ mắt và miệng. Mặt của nó cũng không có nét gì đặc biệt.
Cái quái gì thế?
Người khổng lồ giơ tay lên và đập xuống như đang cầm chiếc rìu.
Tòa nhà bên cạnh bị chẻ làm đôi, rồi bê tông, ống nước và những mảnh vụn rơi xuống đinh tai như một cảnh phim quay chậm.
“Chúng tôi tin rằng đây là biểu hiện cho cơn nóng giận trong người Suzumiya-san. Mỗi lần những mâu thuẫn bên trong cô ấy đạt đỉnh điểm, thứ khổng lồ này sẽ xuất hiện và phá hủy mọi thứ xung quanh để giải tỏa căng thẳng, nhưng chúng tôi không thể để nó thoát ra ngoài thế giới thực, nếu không, nó sẽ gây nên thảm họa kinh hoàng. Đây là lí do tại sao Không gian Cô lập được tạo nên, là để nó có thể trút giận bên trong này. Cậu hiểu không?”
Mỗi lần người khổng lồ giơ tay lên là những tòa nhà sẽ bị chẻ làm đôi và sụp đổ hoàn toàn. Thứ khổng lồ này cứ tiến lên phía trước, đạp lên đống đổ vỡ. Tôi có thể nghe tiếng những tòa nhà sụp đổ, nhưng thật ngạc nhiên, tôi không nghe thấy bước chân của người khổng lồ.
“Theo những quy luật vật lý, một người khổng lồ như nó không thể đứng dậy vì khối lượng quá lớn. Nhưng nó vẫn có thể di chuyển trong môi trường không trọng lực. Dù phá hủy một tòa nhà sẽ làm thay đổi cấu trúc phân tử, những luật lệ này không có tác dụng với nó. Ngay cả quân đội cũng không thể ngăn cản.”
“Vậy chúng ta cứ để nó như vậy à?”
“Không, đây là lí do chúng tôi tồn tại. Nhìn kìa.”
Koizumi chỉ vào tên khổng lồ. Tôi thấy vài đốm sáng màu đỏ sáng lấp lánh bay xung quanh. Những đốm sáng ấy đối với tên khổng lồ chẳng khác gì hạt vừng. Tổng cộng họ có năm người, họ bay rất nhanh nên tôi không thể nhìn thấy họ. Những chấm đỏ quay xung quanh người khổng lồ như vệ tinh, cố gắng ngăn nó tiến lên xa hơn.
“Họ là chiến hữu của tôi. Họ cũng giống như tôi, đều có được năng lực siêu nhiên từ Suzumiya-san, họ là những chiến binh săn tìm những người khổng lồ thế này.”
Những chấm đỏ né tránh những đòn tấn công của người khổng lồ một cách khéo léo, đồng thời nhanh chóng đổi hướng bay và phản công lại. Cơ thể của người khổng lồ dường như chỉ là một đám khí vì những chấm đỏ có thể bay qua nó dễ dàng.
Tuy nhiên, người khổng lồ không hề để ý đến những đòn tấn công từ các chấm đỏ. Nó giơ tay lên và đập vỡ một tòa nhà thương mại khác.
Những chấm đỏ có tấn công thế nào đi chăng nữa thì người không lồ vẫn không có dấu hiệu ngưng lại. Những chùm ánh sáng màu đỏ giống như laser không ngừng xâm nhập vào cơ thể của nó, nhưng vì tôi ở quá xa, tôi không thể nhận ra bất cứ thương tổn nào mà nó phải chịu đựng. Có một điều chắc chắn: những tia sáng màu đỏ không tạo ra bất cứ lỗ hổng nào trên cơ thể của tên khổng lồ.
“Tôi nghĩ tôi nên giúp họ.”
Cơ thể của Koizumi bắt đầu phát ra thứ ánh sáng màu đỏ, rồi sau đó, đứng trước tôi không phải là một con người, mà là một quả cầu đỏ rực.
Chuyện này càng ngày càng trở nên kì cục.
Khối cầu phát sáng rồi bay lên như đang ra hiệu, rồi bay thẳng đến chỗ người khổng lồ với tốc độ khủng khiếp.
Những khối cầu màu đỏ bay không ngừng nghỉ nên tôi không thể nhận ra tổng cộng có bao nhiêu người. Tôi đoán là chưa đến mười người, kể cả Koizumi. Họ dũng cảm bay vào người khổng lồ, nhưng họ chỉ có thể bay xuyên qua nó. Ngay khi tôi nghĩ rằng chuyện này sẽ không đạt được kết quả gì, một đốm sáng tiếp cận và bay vòng quanh cổ tay của người khổng lồ.
Lập tức, bàn tay người khổng lồ bị chặt đứt. Nó rơi xuống đất, bắt đầu trở nên trong suốt và rồi tan biến như tuyết dưới ánh nắng mặt trời. Tôi đoán rằng làn khói xanh thoát ra từ cổ tay người khổng lồ là máu của nó. Cảnh tượng này thật chỉ có trong mơ.
Những chấm đỏ dường như đã thay đổi cách tấn công. Họ tiếp cận người khổng lồ liên tục như những con bọ bay vòng quanh một con chó. Một chùm sáng đỏ đâm xuyên mặt của người khổng lồ, và cái đầu của nó rơi xuống, rồi tiếp theo là phần vai, phần thân. Những phần rơi xuống tỏa sáng lên và bắt đầu tan biến.
Vì người khổng lồ đứng ở vùng đất trống, nên tôi có thể quan sát tất cả diễn biến. Khi phần thân trên rơi xuống, cả phần người còn lại cũng bắt đầu tan rã, cuối cùng biến mất như những hạt bụi lẫn trong đống gạch vụn.
Sau khi một chấm đỏ kiểm tra xem mọi việc đã hoàn thành hay chưa, họ bắt đầu bay đi theo mọi hướng. Hầu hết biến mất ngay lập tức, chỉ còn một chấm sáng bay về phía tôi, cuối cùng dừng lại ở trên sân thượng. Quả cầu màu đỏ dần mất vầng sáng xung quanh nó, và Koizumi đứng trước mặt tôi, mỉm cười như mọi khi.
“Xin lỗi. Cậu chờ lâu không?”
Giọng của hắn rất bình tĩnh, không mang chút vẻ mệt mỏi.
“Cuối cùng, tôi muốn chỉ cho cậu thứ này rất thú vị.”
Koizumi chỉ tay lên bầu trời. Tôi nửa tỉnh nửa mơ ngước nhìn, và trong bầu trời xám xịt ảm đạm, tôi đã thấy nó!
Ngay trên nơi người khổng lồ xuất hiện xuất hiện một vết nứt, giống như một con chim non cố gắng phá vỡ cái vỏ trứng của mình. Vết nứt lan rộng ra như mạng nhện.
“Sau khi sinh vật màu xanh ấy bị tiêu diệt, Không gian Cô lập cũng sẽ biến mất. Như một trò ảo thuật!”
Koizumi giải thích xong, một vết nứt lớn đã bao bọc cả thế giới trước mặt tôi, như được che phủ bởi một tấm lưới kim loại. Mép của tấm lưới bắt đầu co lại cho đến khi nó trở thành những đường cong màu đen. Ngay lúc này, rắc!
Thực ra thì tôi không nghe thấy gì hết. Tôi chỉ cố lồng tiếng thủy tinh vỡ. Một tia sáng chiếu vào từ một điểm trên bầu trời, rồi lan tỏa khắp nơi. Tôi có cảm giác giống như đang tắm trong ánh sáng. Không, nói vậy không đúng: nó giống như việc trần sân vận động Tokyo dần dần mở ra trong vài giây. Điều khác biệt là cái trần này chứa đầy những tòa nhà bên dưới.
Những tiếng ồn ào đinh tai chui thẳng vào màng nhĩ của tôi, và theo bản năng, tôi che tai lại. Nhưng đó là vì tôi đã ở trong một thế giới tĩnh lặng trong một lúc và tôi chưa thích nghi kịp. Khi tôi lắng nghe lại, đây là tiếng ồn ào bình thừơng trên đường phố. Thế giới trở về trạng thái ban đầu.
Không có những tòa nhà bị phá hủy, không còn bầu trời xám xịt, và cũng không còn những chấm đỏ bay trong không khí. Con đường đầy người và xe cộ. Một vầng sáng màu cam quen thuộc len lỏi giữa những tòa nhà. Cả thế giới lại trở nên ấm áp, bỏ lại màn đêm sau lưng.
Một cơn gió nhẹ thoảng qua.
“Bây giờ cậu hiểu chưa?”
Koizumi hỏi tôi sau khi lên taxi. Thật kì diệu, chiếc taxi này dừng trước mặt chúng tôi ngay khi rời khỏi toà nhà thương mại. Tôi nhận ra đây cũng là bác tài đã chở tôi đến đây.
“Tôi vẫn không hiểu.” – Tôi thành thật trả lời.
“Tôi biết cậu sẽ trả lời như thế.” – Koizumi cười – “Chúng tôi gọi những sinh vật màu xanh đó là Hiện thân. Như tôi đã nói với cậu, những Hiện thân quan hệ trực tiếp đến điều kiện tinh thần của Suzumiya-san. Đương nhiên chúng tôi cũng như vậy. Một khi Không gian Cô lập hình thành, một khi Hiện thân xuất hiện, thì chúng tôi mới sử dụng được năng lực của mình. Chúng tôi chỉ có thể sử dụng năng lực trong Không gian Cô lập, hiện giờ, tôi chỉ là một người bình thường.”
Tôi lặng lẽ nhìn sau lưng bác tài.
“Tôi không biết tại sao chỉ có chúng tôi sở hữu những sức mạnh như vậy, nhưng chắc chắn nó không liên quan đến thân phận của tôi. Nó giống như xổ số: mặc dù tỉ lệ rất thấp, nhưng chắc chắn sẽ có người đoạt giải. Tôi chỉ là người bị ngọn lao số phận đâm trúng.”
“Tôi thật xui xẻo!” – Koizumi cười gượng. Còn tôi cứ im lặng vì tôi không biết nói gì.
“Chúng tôi không thể để các Hiện thân di chuyển thoải mái. Tại sao thế? Vì Hiện thân phá hoại càng nhiều, Không gian Cô lập càng được mở rộng. Cái cậu vừa thấy chỉ nhỏ thôi. Nếu cậu cứ để yên như vậy, nó sẽ lớn dần, bao trùm cả nước, rồi cả thế giới này, và cuối cùng, cái thế giới xám xịt đó sẽ thay thế luôn thế giới chúng ta đang sinh sống.”
Tôi há hốc mồm.
“Sao cậu biết nhiều vậy?”
“Tôi đã nói rồi, tôi chỉ biết, chứ không giải thích được. Mọi người trong Hiệp hội đều như thế. Một ngày nọ, họ biết tất cả mọi thứ về Suzumiya-san và ảnh hưởng của cô ấy đến thế giới này, cũng như họ biết rằng bây giờ họ đã có siêu năng lực, họ không thể để các Không gian Cô lập đó tồn tại được. Khi một người bình thường biết được chuyện này, họ sẽ rất muốn biết họ có giúp đỡ được gì không. Nếu chúng tôi không can thiệp vào những việc đó, thế giới chắc hẳn đã bị tiêu diệt từ lâu.”
“Và đó là điều rắc rối.” – Koizumi im lặng sau khi lầm bầm những từ vừa rồi.
Chúng tôi không nói gì thêm, chỉ ngồi nhìn qua cửa sổ trước khi về đến nhà.
Chiếc xe dừng lại, ngay khi tôi vừa bước ra, Koizumi nói:
“Xin hãy để ý đến những hành động của Suzumiya-san. Tâm trạng của cô ấy gần đây đã có những dấu hiệu thay đổi nhanh chóng. Những chuyện như ngày hôm nay đã không xảy ra từ lâu rồi.”
Ngay cả khi tôi giám sát, cô ấy vẫn cứ như thế, không phải sao?
“Thật ra, tôi cũng không biết. Nhưng tôi thấy đây là ý kiến tốt nếu cứ để mọi chuyện lại cho cậu giải quyết, vì một số chiến hữu của tôi suy nghĩ quá phức tạp.”
Koizumi quay vào trong xe và đóng cửa lại trước khi tôi kịp trả lời. Tôi nhìn chiếc taxi đi nhanh như một bóng ma ra khỏi tầm mắt, tôi chợt ngớ người ra và vội vàng bước về nhà.
Tuy nhiên, lần này tôi có cảm giác khác. Đây không phải là lá thư nặc danh. Trên mặt sau của tấm phong bì tao nhã đó có ghi rõ tên. Nếu tôi nhìn không lầm, tôi dám chắc tên người nào được viết trên đó.
Asahina Mikuru.
Tôi lập tức để lá thư vào túi áo khoác, rồi chạy đến phòng thay đồ để xem. Trên mảnh giấy với những biểu tượng mặt cười khắp nơi có ghi những lời sau.
Chị sẽ chờ em trong phòng câu lạc bộ vào giờ nghỉ trưa.
Mikuru-chan. Sau sự kiên ngày hôm qua, mọi suy nghĩ của tôi về cuộc sống, về thế giới và về hiện tại lộn nhào ba trăm sáu mươi độ như một vận động viên thể dục dụng cụ.
Tôi không bao giờ muốn những tình huống nguy hiểm đến tính mạng như thế xảy ra lần nữa.
Nhưng tôi không thể không đi. Dù gì thì lần này chính Asahina mời tôi! Dù tôi không có bằng chứng để khẳng định bức thư này là của Asahina, tôi chưa bao giờ nghi ngờ tính xác thực của nó, bởi vì chị ấy có vẻ là người không thích mời thẳng trực tiếp. Ngoài ra, hình ảnh chị giữ chặt cây bút, xúc động viết trên mẩu giấy nhỏ dễ thương rất hợp với chị. Nếu giờ hẹn là giữa trưa, Nagato sẽ có mặt tại phòng câu lạc bộ, và trong trường hợp có chuyện gì xảy ra, tôi đoán cô ấy sẽ cứu tôi.
Đừng gọi tôi là đồ hèn. Dù sao thì tôi chỉ là một học sinh trung học.
Sau tiết thứ tư, tôi bị vây quanh bởi Taniguchi - liếc nhìn tôi với ánh mắt nói nên lời, Kunikida - cố gắng mời tôi ăn trưa chung và Haruhi - cố lôi kéo tôi đến phòng giáo viên để điều tra sự thật về căn hộ của Asakura. Tôi không ăn trưa, đi thẳng đến phòng câu lạc bộ.
Đây chỉ mới là tháng năm, nhưng mặt trời đã chiếu ánh nắng như mùa hè. Mặt trời giống như một lò lửa khác, vui vẻ tỏa năng lượng xuống trái đất. Khi mùa hè đến, Nhật Bản như một phòng tắm hơi tự nhiên. Tôi có thể cảm thấy mồ hôi chảy thấm vào đồ lót chỉ sau vài bước chân.
Ba phút sau, tôi đến phòng câu lạc bộ. Đầu tiên, tôi gõ cửa.
“Mời vào.”
Không nghi ngờ gì nữa, đó là giọng của Asahina. Được rồi, giờ tôi có thể vào một cách thoải mái!
Khi tôi vào, Nagato không có ở đó, và Asahina còn làm tôi bất ngờ hơn nữa.
Trước mặt tôi là một cô gái tóc dài đứng dựa vào cửa sổ nhìn xuống sân trường. Chị mặc một chiếc áo blouse trắng và váy ngắn màu đen, trong khi chân thì mang đôi giày dành cho khách của trường.
Khi chị thấy tôi, chị vui vẻ bước lại và nắm tay tôi.
“Kyon-kun…cũng lâu rồi.”
Chị ấy không phải là Asahina, nhưng rất rất giống, giống đến nỗi người ta có thể dễ dàng nhầm lẫn. Thật lòng, ngay cả tôi cũng nghĩ chị ấy là Asahina.
Đây không phải là Asahina. Asahina mà tôi biết không cao thế này, gương mặt cũng chưa phát triển đầy đủ, chưa kể ngực của chị cũng không thể lớn như thế chỉ sau một đêm. Tôi có thể chắc rằng người đang đứng trước mặt tôi, mỉm cười trong khi nắm tay tôi khoảng hơn hai mươi tuổi, tạo cho tôi một cảm giác hoàn toàn khác hẳn với nữ sinh như Asahina. Nhưng tại sao chị ấy lại giống Asahina đến thế?
“Xin lỗi…”
Tôi chợt nghĩ ra một lí do.
“Chị có phải là…chị của Asahina không?”
Chị ấy ngạc nhiên đôi chút, rồi mỉm cười, nháy mắt, hai vai run lên. Ngay cả kiểu cười cũng giống nhau nữa.
“Hihi, là chị nè!” – Chị ấy nói.
“Chị là Asahina Mikuru. Chị đến từ tương lai xa hơn…Chị luôn muốn gặp em.”
Chắc chắn lúc đó trông tôi rất ngớ ngẩn. Thật ra, tôi có thể dễ dàng chấp nhận Asahina là người từ tương lai đến. Tôi nhận thấy rằng Asahina khi lớn lên đẹp đến như thế nào. Hơn nữa, chị cũng cao hơn, khiến chị càng trở nên gợi cảm.
“Em vẫn chưa tin chị à?”
Asahina nói một cách nghịch ngợm trong bộ đồ giống một thư kí.
“Chị sẽ cho em xem bằng chứng!”
Chị nhanh chóng cởi nút áo blouse. Khi chị mở nút thứ hai, chị để lộ ngực của mình, khiến tôi chết đứng.
“Em nhìn thấy vết bớt hình sao không? Không phải là dán lên đâu! Em muốn sờ thử chứ?”
Có một vết bớt trên ngực trái của chị, một chỗ nổi bật lôi cuốn trên nước da trắng, lan tỏa sự quyến rũ.
“Bây giờ em tin chưa?”
Tôi nên nói thế nào đây? Tôi còn không nhớ tôi thấy vết bớt này từ hồi nào. Dù tôi bị ép nhìn chị lúc chị mặc đồ cô gái thỏ con, tôi không tập trung chú ý đến chỗ này. Trong khi tôi đang suy nghĩ, Asahina hình dáng người lớn hấp dẫn nói.
“Lạ thật. Nếu em không nói với chị rằng chị có vết bớt này, chị cũng không để ý nữa.”
Asahina bối rối lắc đầu, rồi sau đó, chị như phát hiện ra điều gì đó, mắt mở to và mặt đỏ bừng bừng.
“Á..không, chị chỉ…Đ…Đúng rồi! Chúng ta vẫn chưa…Chị nên làm sao đây?”
Asahina đặt tay lên đầu và lắc đầu nguầy nguậy, nút cổ áo vẫn chưa cài lại.
“Chị nhầm lẫn rồi…C..Chị xin lỗi! Quên những gì chị nói đi!”
Nói dễ hơn làm. À, chị có thể cài lại nút áo không? Em không biết tôi nên nhìn vào đâu nữa!
“Được rồi, em tin chị. Bây giờ, em có thể tin bất cứ điều gì.”
“Xin lỗi?”
“À không có gì, vớ vẩn ấy mà.”
Asahina-không-rõ-bao-nhiêu-tuổi vẫn nắm chặt đầu mình khi nhận ra tôi đang nhìn vào đâu, và nhanh chóng cài nút lại. Sau khi ngồi lại nghiêm chỉnh, chị ho một cái rồi nói.
“Em có tin chị đến từ tương lai đến mặt phẳng thời gian này không?”
“Đương nhiên. Hmm, trong trường hợp đó, có nghĩa là có hai Asahina trong thế giới này?”
“Đúng rồi, chị trong quá khứ…bây giờ, chị đang ăn trưa với bạn trong lớp.”
“Asahina đó có biết chị ở đây không?”
“Không, Asahina đó là quá khứ của chị.”
Ra thế.
“Chị phải cầu xin cấp trên để chị trở về thời điểm này bởi vì chị có điều cần nói với em. À, chị cũng đã nhờ Nagato-san để chúng ta một mình rồi.”
Nếu đó là Nagato, tôi đoán cô ấy cũng sẽ không bất ngờ khi gặp Asahina.
“…Chị có biết Nagato-san thực sự là ai không?”
“Chị xin lỗi, đó là thông tin mật. À, chị nhớ rằng chị không nói như thế lâu lắm rồi.”
“Em mới nghe chị nói vài ngày trước.”
“Cũng đúng.” – Asahina vừa gõ đầu mình vừa lè lưỡi ra. Đây đúng là việc mà Asahina sẽ làm.
Thế nhưng trông chị lại nghiêm túc ngay lập tức.
“Chị không thể ở lại đây lâu, nên chị sẽ nói ngắn gọn.”
Chị muốn nói gì thì cứ nói đi!
“Em có biết truyện Bạch Tuyết không?”
Tôi nhìn Asahina. Mắt chị hơi ướt.
“À, vâng…”
“Dù bất cứ điều gì làm em lo lắng, chị hi vọng rằng em sẽ luôn nhớ đến câu chuyện này.”
“Ý của chị là truyện có bảy chú lùn, mụ phù thủy và táo tẩm độc phải không?”
“Ừ, truyện Bạch Tuyết.”
“Hôm qua em mới trải qua vài chuyện suýt mất mạng.”
“Không…việc này còn nghiêm trọng hơn nữa. Chị không thể nói chi tiết, nhưng tất cả những gì chị có thể nói là Suzumiya Haruhi luôn ở bên cạnh em.”
Haruhi? Luôn bên cạnh em? Ý của chị là cả em lẫn Haruhi đều bị vướng vào rắc rối? Khi nào? Ở đâu?
“…Có lẽ Suzumiya không nghĩ nó gây sẽ rắc rối…nhưng với em và mọi người xung quanh, đây là cả một vấn đề đấy.”
“Chị không thể nói chi tiết hơn được sao?”
“Chị xin lỗi, chị chỉ có thể đưa em gợi ý. Đó là tất cả những gì chị có thể làm.”
Asahina hối lỗi đến nỗi chị ấy gần như bật khóc. Đúng rồi, đây là biểu hiện mà Asahina thường làm.
“Truyện Bạch Tuyết phải không?”
“Phải.”
“Em sẽ ghi nhớ.”
Sau khi thấy tôi gật đầu, Asahina nói rằng chị chỉ còn chút ít thời gian ở đây, nên chị lưu luyến đi vòng vòng khắp phòng, vuốt ve bộ đồ hầu gái treo trên giá quần áo đầy trân trọng.
“Lúc trước chị hay mặc bộ này. Bây giờ chắc chị không dám mặc nó nữa.”
“Dù gì thì bây giờ chị giống như đang cosplay rồi.”
“Hihi, chị phải mặc giống như giáo viên vì chị không thể vào đây với đồng phục của chị.”
Một số người được sinh ra để mặc đồ cosplay.
“Tiện thể cho em hỏi, Haruhi còn bắt chị mặc gì nữa?”
“Chị không nói đâu, xấu hổ lắm. Dù gì thì em cũng biết sớm thôi mà, phải không?”
Asahina bước đến trước mặt tôi. Tôi thấy mắt chị hơi ướt ướt, và mặt của chị ửng đỏ.
“Chị đi đây!”
Asahina nhìn tôi, muốn tiếp tục nhưng lại quyết định dừng bước. Thấy chị run lên và có vẻ muốn một thứ gì đó, có lẽ tôi nên hôn chị. Ngay khi tôi định ôm chị, chị lùi lại.
Asahina quay lưng và nói:
“Cuối cùng, chị có một yêu cầu. Đừng đến quá gần chị.”
Chị ấy thở dài.
Asahina chạy nhanh ra khỏi cửa, tôi hét lớn: “Em có một câu hỏi cho chị!”
Asahina dừng lại.
“Asahina, chị bao nhiêu tuổi rồi?”
Asahina quay lại, sửa lại tóc rồi nở một nụ cười quyến rũ: “Thông tin mật~”
Cánh cửa đóng lại. Tôi có đuổi theo chị thì cũng không làm được gì.
Oa, tôi không nghĩ rằng Asahina lại hấp dẫn như thế khi chị ấy lớn lên. Rồi tôi chợt nhớ lại điều chị ấy nói: “Kyon-kun…cũng lâu rồi.” Điều đó chỉ mang một ý nghĩa: Asahina không gặp tôi trong thời gian dài.
“Vậy cũng có lí.”
Asahina đến từ tương lai chắc hẳn trở về tương-lai-không-xa, rồi sống vài năm ở đó, trước khi gặp lại tôi ở thời điểm này một lần nữa.
Bao lâu nhỉ? Từ hình dáng của chị, tôi có thể nói rằng khoảng năm năm…hay ba năm không biết chừng! Con gái thay đổi rất nhiều khi tốt nghiệp phổ thông. Chị họ của tôi cũng như thế. Khi chị ấy học trung học, chị lúc nào cũng là một nữ sinh trầm lặng, không ai để ý đến. Rồi khi chị vào đại học, chị lột xác từ một con sâu xấu xí thành con bướm xin đẹp. Bây giờ tôi càng bị lẫn lộn với tuổi thật của Asahina; tôi không nghĩ chị mười bảy tuổi!
Trời, đói quá, tôi nghĩ tôi nên trở về lớp học.
“…”
Ngay lúc đó, Nagato bước vào với gương mặt lạnh lùng thường thấy, nhưng hôm nay cô ấy không đeo mắt kính.
“Này, cậu có thấy ai trông giống Asahina đi ngang qua không?” – Tôi nửa nói nửa đùa.
“Tôi đã thấy Asahina Mikuru từ mặt phẳng thời gian khác sáng nay rồi.”
Nagato lặng lẽ ngồi xuống, đặt quyển sách lên bàn rồi mở ra.
“Cô ấy không còn ở đây và đã di chuyển sang khung thời gian khác.”
“Cậu có thể du hành thời gian không? Với thứ gọi là Thể Dữ liệu ấy?
“Tôi không thể. Nhưng di chuyển qua thời gian không khó như người ta nghĩ, chỉ là do con người chưa nắm bắt được nguyên tắc của nó. Thời gian như vũ trụ, di chuyển qua nó rất dễ dàng.”
“Cậu nói cho mình biết được không?”
“Đây là khái niệm không thể truyền đạt đầy đủ bằng lời nói, nên cậu sẽ không hiểu ngay cả khi tôi giải thích cho cậu.”
“Thật vậy à?”
“Thật.”
“Mình nghĩ mình đang bị lạc giữa đống hỗn độn này rồi.”
“Ừ, cậu đang bị lạc.”
Chả có lí do gì phải cố gắng nói chuyện với một nhân vật cứ trơ như gỗ, nên tôi quyết định trở lại lớp. Có thể tôi sẽ kịp ăn trưa chăng?
“Nagato-san, cảm ơn vì hôm qua.”
Nagato chuyển động đôi chút.
“Không cần phải cảm ơn tôi. Hành động của Asakura Ryouko do tôi chịu trách nhiệm; tôi đã không cẩn thận giám sát cô ta.”
Tóc của cô ấy rung nhẹ.
Cô ấy đang cố gắng xin lỗi tôi sao?
“Cậu không mang mắt kính dễ thương hơn nhiều lắm.”
Nagato không trả lời.
Tôi muốn chạy nhanh về lớp để ăn trưa, nhưng Haruhi đã chờ tôi ngoài cửa lớp, và kế hoạch ăn trưa tan như bong bóng xà phòng. Đây là định mệnh chăng? Có lẽ tôi đã tiến đến điểm mà tôi có thể nhìn thấu quả báo mà giờ tôi phải trả.
Haruhi dường như mất hết kiên nhẫn và hét với giọng khó chịu.
“Cậu chạy đi đâu vậy? Tôi nghĩ cậu quay về sớm hơn, nên tôi vẫn chưa ăn gì hết!”
Cô ấy có vẻ như không nổi điên, mà cứ như những đứa con gái bĩu môi để che giấu sự xấu hổ của mình.
Haruhi để miếng đệm cổ tay lên tay tôi, rồi kéo tôi đi đến dãy cầu thang tối.
Trời ơi đói quá!
“Tôi vừa mới hỏi thầy Okabe trong phòng giáo viên. Các thầy chỉ biết rằng Asakura chuyển đi sáng nay. Sáng sớm, một người tự nhận là cha của Asakura gọi đến, nói rằng họ phải dời đi vì có chuyện khẩn cấp. Và cậu biết họ tới đâu không? Canada! Sao có thể như thế được? Thật đáng ngờ!”
“Ồ, vậy à?”
“Sau đó, tôi nói rằng tôi là bạn thân của Asakura và muốn hỏi làm sao để liên lạc với Asakura ở Canada.”
Cho xin, cậu ít khi nói chuyện với Asakura khi cô ấy vẫn còn ở đây.
“Và cậu biết giáo viên nói gì không? Họ nói rằng không biết. Thông thường nếu người ta muốn chuyển đi, họ thường để lại thông tin để liên lạc. Có chuyện gì đó vui vẻ đang diễn ra đây.”
“Không có đâu.”
“Nên tôi hỏi địa chỉ nhà cũ của Asakura Ryouko trước khi dời đi. Tôi muốn đến đó xem sau giờ học. Có thể chúng ta sẽ tìm được gì đó.”
Cô ta sẽ không bao giờ nghe những gì người khác nói như mọi khi.
Quên đi, tôi sẽ không ngăn cản cô ấy đâu. Cuối cùng, người đang lãng phí thời gian chính là Haruhi, không phải tôi.
“Cậu phải theo chung luôn.”
“Tại sao!?”
Haruhi hít một hơi dài, rồi như một con rồng sắp phun lửa, cô ấy hét với âm thanh mà cả trường có thể nghe thấy.
“BỞI VÌ CẬU LÀ THÀNH VIÊN CỦA QUÂN ĐOÀN SOS.”
Tôi quyết định chịu thua, và nghe theo lời của Haruhi. Tôi đến phòng câu lạc bộ để nói với Nagato rằng cả tôi lẫn Haruhi đều không có hoạt động câu lạc bộ nào trong hôm nay. Tôi có nhờ Nagato nhắn lại với Koizumi và Asahina khi hai người đó đến, nhưng tôi không chắc rằng sinh vật ngoài hành tinh ít nói này có làm mọi chuyện phức tạp hơn không, nên để an toàn, tôi lấy bút lông ghi lên mặt sau tờ rơi của Quân đoàn SOS rồi dán lên cửa.
“Hôm nay Quân đoàn SOS không hoạt động. – Haruhi”
Mặc kệ Koizumi, ít nhất Asahina có thể mặc bộ đồ hầu gái cho lần sau.
Nhờ mấy vụ này, chuông tiết năm reo lên trước khi tôi có thể ăn chút gì đó. Vậy là tôi phải chờ giờ nghỉ tiếp theo mới ăn được.
Nếu nói rằng tôi chưa bao giờ muốn đi dạo vai kề vai cùng một cô gái như trong những bộ phim ăn khách, thì đó là lời nói dối. Nhưng ngay cả khi giấc mơ này nay đã trở thành hiện thực, tôi chả sung sướng chút nào. Chuyện gì đang xảy ra thế này?
“Cậu vừa nói gì vậy?”
Haruhi bước những sải chân dài bên trái tôi, tay cầm một mảnh giấy. Tôi tự động hỏi.
“Có vấn đề gì à?”
“Không, không có gì.”
Chúng tôi xuống dưới đồi, theo đường ray xe lửa, đi xa hơn một chút sẽ gặp nhà ga Koyouen.
Tôi nghĩ rằng mình đang hướng đến nhà của Nagato, và rồi sau đó, chúng tôi dừng chân ngay trước khu căn hộ quen thuộc.
“Hình như Asakura từng sống ở phòng 505.”
“Thảo nào.”
“‘Thảo nào’ là thảo nào?”
“Không, quên đi. À, cậu định vào bằng gì? Thấy chưa, cổng ngoài còn khóa nữa mà.”
Tôi chỉ lên bảng phím số điện tử và nói.
“Cậu cần phải gõ đúng mật khẩu thì cổng mới mở ra. Cậu biết chưa?”
“Không cần, chỉ cần trường kì kháng chiến là nhất định thắng lợi.”
Cậu định chờ cái gì? Ngay sau khi tôi tự hỏi phải mất bao lâu mới mở được cánh cổng, một phụ nữ trung niên mở cánh cổng từ bên trong, có vẻ đang ra ngoài mua vài thứ. Bác ấy nhìn chúng tôi rồi bước ra ngoài. Haruhi nhanh chóng bước vào bên trong trước khi cánh cổng đóng lại.
Trông có vẻ không được khôn ngoan cho lắm.
“Nhanh lên nào!”
Tôi bị kéo đi như thế qua cánh cổng, rồi vào thang máy ở tầng trệt. Đó là phản xạ tự nhiên khi đứng yên nhìn bảng số tầng lúc lên thang máy…
“Asakura…”
Nhưng Haruhi dường như không để ý tới những phép xã giao thông thường.
“…Cô ta có rất nhiều điểm đáng nghi ngờ. Hình như cô ta còn không học cấp hai ở đây.”
Đương nhiên.
“Tôi đã làm vài cuộc điều tra và biết rằng cô ta chuyển đến trường cấp ba Phương Bắc từ thành phố khác. Thật khả nghi! Trường Phương Bắc không phải là một trường nổi tiếng, vậy thì cô ta tốn công tốn sức qua đây học làm gì?”
“Chả biết.”
“Nhà cô ta không ở gần trường, vả lại, những căn hộ này phải mua bằng tiền mặt chứ không cho thuê. Giá chắc chắn sẽ mắc khủng khiếp. Chẳng lẽ cô ta đi học bằng xe lửa mỗi ngày sao?”
“Tôi đã nói rằng tôi không biết.”
“Có vẻ như chúng ta cần phải tìm hiểu Asakura đã bắt đầu sống ở đây khi nào.”
Thang máy dừng ở tầng năm. Chúng tôi lặng lẽ đứng nhìn phòng số 505. Bảng tên nhà đã bị gỡ bỏ, có nghĩa đây là căn hộ trống. Haruhi xoay nắm đấm cửa, và đúng như dự đoán, nó đã bị khóa từ trước rồi.
Haruhi khoanh tay, tự hỏi cách nào để có thể vào bên trong để điều tra, tôi phải cố gắng lắm mới không phải ngáp dài trước tình cảnh này. Thật sự lãng phí thời gian.
“Tìm tiếp tân đi.”
“Tôi không nghĩ ông ấy sẽ đưa cho mình chìa khóa đâu.”
“Không, tôi đang định hỏi rằng Asakura bắt đầu ở đây khi nào.”
“Quên đi, về nhà thôi! Có biết đi nữa thì chúng ta làm được gì nào?”
“Không.”
Chúng tôi xuống tầng trệt và đến chỗ quầy tiếp tân ở cửa ra vào. Trông có vẻ như không ai ở đằng sau tấm thủy tinh, nhưng khi chúng tôi ấn vào chiếc còi, một ông già tóc bạc từ từ xuất hiện.
Haruhi hỏi ông lão xối xả như đang dội bom trước khi ông ấy nói được bất cứ điều gì.
“Xin lỗi, cháu là bạn của Asakura. Bạn ấy đột nhiên chuyển đi nơi khác mà quên để lại địa chỉ, và cháu không biết làm sao để liên lạc được. Bác có thể nói cho cháu biết bạn ấy chuyển đi đâu không? Và sẵn tiện cho cháu hỏi Asakura bắt đầu ở đây khi nào vậy?”
Tôi thực sự bị bất ngờ với cái cách ăn nói lịch sự, bình thường của Haruhi. Ông lão hình như bị lãng tai, vì ông cứ lặp đi lặp lại “Cái gì?”, “Nhắc lại đi.” và cứ như thế. Dù vậy, Haruhi vẫn có thể biết rằng ông lão rất bất ngờ khi Asakura chuyển đi. (Bác không thấy người của công ty vận chuyển đến đây, nhưng mọi vật dụng trong nhà đều biến mất. Bây giờ nghĩ lại còn thấy đáng sợ). Và Haruhi cũng biết rằng Asakura đến đây vài năm về trước (Bác nhớ rằng hôm đó cháu gái ấy còn đưa bác một hộp kẹo!) Đồng thời, chúng tôi biết rằng có vẻ căn hộ này được trả tiền một lần bằng tiền mặt thay vì trả góp (Bác đoán rằng họ rất giàu có) Tuyệt! Cứ kiểu này thì cậu có thể trờ thành thám tử đấy!
Ông lão có vẻ cảm thấy hài lòng khi có thể nói chuyện với một cô bé dễ thương như Haruhi.
“Giờ nghĩ lại, dù bác thường xuyên gặp Asakura, nhưng bác không nhớ là đã gặp cha mẹ của Asakura bao giờ chưa.”
“Bác nhớ tên của cô bé là Ryouko. Đó đúng là một cái tên phù hợp cho con gái.”
“Tiếc thật, cô bé vẫn chưa chào tạm biệt bác…Phải rồi, cháu cũng dễ thương đấy.”
Khi ông lão bắt đầu nói những chuyện tào lao, Haruhi biết rằng cô ấy không thể lấy thêm thông tin gì nữa, rồi quyết định chào ông lão rồi nói: “Cảm ơn bác rất nhiều.”
Cô ấy hối thúc tôi rời khỏi đây. Tôi đã muốn ra khỏi đây lâu rồi, nên không cần phải hối thúc như vậy.
“Này cháu, cô bé đi chung với cháu sẽ trở thành một người phụ nữ xinh đẹp, đừng để tuột khỏi tầm tay nhé!”
Ông lão đang nói lảm nhảm. Haruhi đã nghe hết điều đó, và tôi lo lắng không biết cô ấy sẽ phản ứng ra sao. Thế nhưng Haruhi cứ bước đi tiếp, còn tôi vẫn im lặng. Mới bước ra khỏi cổng vài bước, chúng tôi bắt gặp Nagato đang mang cặp và vài cái túi nhựa từ siêu thị về. Nagato thường xuyên ngồi đọc sách cho đến khi trường đóng cổng, và nếu Nagato có mặt ở đây, thì có nghĩa là cô ấy rời khỏi trường ngay sau tôi.
“A! Cậu cũng ở đây phải không? Thật trùng hợp!”
Nagato gật đầu. Thôi nào, đây đâu phải là trùng hợp đâu?
“Cậu có nghe gì về Asakura không?”
Nagato lắc đầu.
“Được rồi. Nếu cậu nghe bất cứ tin gì về Asakura, nhớ báo cho tôi.”
Nagato gật đầu.
Tôi để ý thấy trong túi nhựa có rau quả và đồ hộp. Tôi chợt nghĩ rằng thì ra cô ấy cũng có thể ăn!
“Mắt kính của cậu đâu rồi?”
Nagato không trực tiếp trả lời câu hỏi, lặng lẽ nhìn tôi. Tôi hơi chột dạ khi bị nhìn như thế, trong khi đó, Haruhi không mong đợi câu trả lời, chỉ nhún vai và bước đi không quay đầu lại. Tôi vẫy tay chào tạm biệt Nagato.
Khi tôi đi ngang qua, Nagato thì thầm: “Cẩn thận đấy.”
Cẩn thận cái gì mới được? Tôi quay sang định hỏi, thì Nagato đã vào chung cư rồi.
Tôi theo sau Haruhi chừng hai, ba bước, bước đi vô định dọc đường ray xe lửa. Cứ tiếp tục đi thế này thì chúng tôi ngày càng rời xa nhà nên tôi hỏi rằng chúng tôi đang đi đâu.
“Không nơi nào cụ thể.” – Cô ấy đáp lại.
Tôi nhìn vào sau gáy của Haruhi và nói: “Vậy tôi về được chưa?”
Ngay lúc đó, Haruhi dừng lại, trông cô ấy như sắp ngã về phía trước. Rồi Haruhi nhìn tôi với vẻ mặt trắng bệch như Nagato.
“Cậu có bao giờ có cảm giác rằng mình chỉ là một con sên nhỏ trên trái đất này không?”
Cô ấy tiếp tục: “Tôi đã từng như vậy, và tôi sẽ không bao giờ quên.”
Haruhi đứng bên phía đường ray bên kia và bắt đầu nói.
“Khi tôi học lớp sáu, tôi cùng gia đình đi xem trận đấu bóng chày. Tôi không thích bóng chày cho lắm, nhưng khi đã đến đó, tôi thật sự bị sốc, vì chỗ nào cũng đều có người cả. Những người phía khán đài đối diện trông nhỏ như những hạt gạo. Tôi nghĩ rằng cả nước đều đã tập trung về đây, nên tôi hỏi cha tôi rằng sân vận động này hiện nay đang có bao nhiêu người. Cha tôi trả lời rằng vì hôm đó sân kín chỗ, nên có khoảng chừng năm mươi ngàn người…”
“Sau trận đấu, những con đường tràn ngập người. Tôi cảm thấy choáng váng khi thấy cảnh này. Có quá nhiều người, nhưng họ chỉ là một phần nhỏ. Tôi học địa lý và biết rằng dân số Nhật Bản chừng một trăm triệu. Tôi về nhà, làm một phép tính, và thấy rằng năm mươi ngàn người chỉ là một phần hai ngàn dân số Nhật Bản. Tôi lại bị choáng váng lần nữa. Tôi chỉ là một phần nhỏ trong số người ở sân vận động, và số người ở sân vận động chỉ bằng một phần hai mươi dân số cả nước.”
“Trước đây, tôi luôn nghĩ rằng mình rất đặc biệt. Tôi hạnh phúc với gia đình mình, và tôi có cảm giác tôi đang học chung với những người thú vị nhất thế giới. Nhưng từ lúc ấy trở đi, tôi nhận ra mọi thứ không như vậy. Những điều vui vẻ nhất mà tôi trải qua trong trường lại trở nên quá bình thường. Nếu tính trên cả nước, việc này không có gì đặc biệt cả. Khi tôi phát hiện ra điều đó, cả thế giới quanh tôi mất cả sức sống. Tôi đánh răng và đi ngủ, sau đó thức dậy và ăn sáng. Cậu có thể nhìn thấy điều đó mọi nơi.”
“Tôi thấy cực kì nhàm chán khi tôi nhận ra đây đều là một phần cuộc sống bình thường mà ai cũng có. Vì trên thế giới này rất nhiều người, nên tôi tin rằng chắc hẳn phải có một người nào đó thật đặc biệt, thật thú vị. Nhưng tại sao người đó không phải là tôi?”
“Trước khi tôi tốt nghiệp tiểu học, tôi đã nghĩ về những chuyện ấy. Cho nên khi tôi vào trường cấp hai, tôi quyết định tự thay đổi mình. Tôi muốn cho cả thế giới biết rằng tôi không phải là một đứa con gái chỉ biết ngồi chờ đợi. Tôi tin tôi đã cố gắng hết sức, nhưng mọi thứ không phải lúc nào cũng như mong muốn. Tôi bây giờ đã là một học sinh trung học, và vẫn mong chờ một sự thay đổi.[1]”
Haruhi nói không ngừng nghỉ như thể đang trong một cuộc hội thảo. Sau khi nói xong, cô ấy có vẻ hối hận, đau khổ nhìn lên bầu trời. Một chiếc xe lửa chạy nhanh qua chúng tôi. Nhờ tiếng ồn đó, tôi có thêm thời gian suy nghĩ có nên tiếp tục hỏi, hay tìm mấy thứ liên quan tới triết học để làm Haruhi hài lòng.
Tôi nhìn phía sau chiếc xe lửa cùng với âm thanh Hiệu ứng Doppler[2] của nó và nói: “Vậy à?”
Tôi cảm thấy mình thật tệ khi chỉ đáp lại đơn giản như thế.
Haruhi lấy tay giữ tóc mình lại và nói: “Đi thôi!”
Sau đó, cô ấy lại quay lưng đi về. Dù tôi có thể về nhà nhanh hơn nếu tôi đi chung đường với Haruhi, nhưng có vẻ như Haruhi muốn nói rằng: “Đừng đi theo tôi!”, nên tôi ở yên đó, nhìn Haruhi bước đi cho đến khi cô ấy biến mất sau đường chân trời.
Nãy giờ tôi làm cái quái gì vậy?
Khi tôi về nhà, Koizumi đang đợi tôi trước cổng.
“Chào.”
Nụ cười của hắn có vẻ giả tạo, như đang cố gắng chào một người bạn cũ. Hắn đang mặc đồng phục, tay xách cặp, chắc mới vừa từ trường về.
“Tôi muốn giữ lời hứa của mình. Đó là lí do tại sao tôi đứng chờ ở đây. Tôi không ngờ cậu lại về sớm vậy!”
Koizumi tiếp tục với nụ cười lúc nào cũng nở trên môi.
“Cậu bớt chút thời gian được không? Tôi muốn cậu đến chỗ này.”
“Có liên quan đến Suzumiya không?”
“Việc này có liên quan đến Suzumiya-san.”
Tôi mở cửa và để cặp ngay đó. Sau khi nói với em gái tôi rằng tôi sẽ về trễ, tôi quay trở lại với Koizumi.
Vài phút sau, chúng tôi đã đi khỏi.
Koizumi gọi taxi rồi đi dọc về phía đông con đường chính. Koizumi nói với tài xế đến một thành phố lớn. Đi bằng xe lửa thì rẻ hơn, nhưng vì Koizumi trả tiền, nên tôi không quan tâm lắm.
“Được rồi, cậu muốn giữ lời hứa gì?”
“Không phải cậu nói rằng cậu muốn xem bằng chứng về năng lực siêu nhiên của tôi sao? Bây giờ là cơ hội, tôi muốn cậu đến là vì thế.”
“Vậy có nhất thiết phải đi xa vậy không?”
“Có. Tôi chỉ có thể dùng năng lực của mình dưới điều kiện và địa điểm thích hợp. Nơi chúng ta đến hội tụ đủ những điều đó.”
“Cậu vẫn tin Haruhi là Thượng đế à?”
Koizumi liếc nhìn tôi.
“Cậu có nghe đến Học thuyết Loài người chưa?”
“Chưa bao giờ.”
Koizumi thở dài rồi mỉm cười.
“Về cơ bản, đó là thuyết cho rằng chúng ta đúng là đang tồn tại vì một lẽ đơn giản, chúng ta tồn tại.”
Tôi không hiểu.
“Vũ trụ tồn tại đơn giản vì có chúng ta quan sát nó. Nói cách khác, những thể sống có trí khôn như loài người biết rằng vũ trụ tồn tại qua việc quan sát vũ trụ và phát hiện những quy luật vật lý. Nếu loài người không tiến hóa đến mức độ như hiện nay, thì sẽ không có sự quan sát, nhận xét đó, và họ sẽ không bao giờ nhận thức được sự tồn tại của vũ trụ.”
“Điều này có nghĩa rằng đối với một người chưa tiến hóa đầy đủ, vũ trụ có tồn tại hay không không có gì khác biệt. Sự tồn tại của vũ trụ được chấp nhận rộng rãi là vì loài người đã tiến hóa đầy đủ. Đây là cách nghĩ từ quan điểm của con người.”
“Suy nghĩ gì mà kì lạ! Ý của tôi là vũ trụ vẫn tồn tại dù con người có xuất hiện hay không.”
“Cậu nói đúng. Đó là lí do tại sao Học thuyết Loài người không hoàn toàn là khoa học, chỉ là một cách nghĩ triết học thôi. Tuy nhiên, có vài điều thú vị từ thuyết ấy.”
Xe taxi dừng đèn đỏ. Tài xế chỉ nhìn thẳng phía trước, và không bao giờ để ý đến chuyện của chúng tôi.
“Tại sao vũ trụ này lại thích hợp để cho con người sinh sống? Một thay đổi nhỏ trong hằng số trọng lực có nghĩa rằng đó là một vũ trụ khác hoàn toàn với vũ trụ của chúng ta. Những quy luật khác như hằng số Planck hoặc tỉ số khối lượng nguyên tử, phân tử dường như được tạo ra một cách chính xác để con người có thể sống trong vũ trụ này. Cậu không thấy điều hay rất tuyệt vời hay sao?”
Tôi cảm thấy khó chịu vì Koizumi nói cứ như những cuốn sách hoa mỹ được phân phát bởi những nhóm tôn giáo mới thành lập mà nguyên tắc của những nhóm này dựa trên những lý thuyết khoa học.
“Bình tĩnh nào! Tôi không tin Thượng đế quyền năng hay Đấng Tạo hóa đã tạo ra con người. Rất nhiều chiến hữu của tôi cũng nghĩ như vậy. Nhưng có một điều làm chúng tôi lo lắng.”
Lo lắng cái gì?
“Điều chúng tôi đang làm. Chúng tôi không giống những thằng hề đang trồng chuối ở bên bờ vực thẳm sao?”
Chắc hẳn gương mặt của tôi lúc này rất kì lạ, nếu không thì Koizumi đã không cười sặc sụa như thế.
“Tôi đùa thôi!”
“Tôi không biết nãy giờ cậu đang nói về cái gì.”
Tôi rất muốn nói rằng: Tôi không có thời gian để làm mấy chuyện vớ vẩn nay với cậu. Cậu buông tha tôi được không? Bác tài ơi, bác quay lại được không? Nếu được, tôi thích lựa chọn sau hơn.
“Tôi chỉ lấy Học thuyết Loài người ra làm so sánh thôi. Chúng tôi vẫn chưa chạm vào vật thể Suzumiya-san.”
Lạ thật! Tại sao cậu, Nagato và Asahina đều mê mẩn Haruhi vậy?
Tôi không thích những gì Koizumi đang nói, nhưng tôi nhớ là tôi đã nghe điều này rồi.
“Cô ấy có khả năng biến giấc mơ thành hiện thực.”
Cậu kết luận vậy à?
“Tôi không thể không xác nhận điều đó, bởi vì hiện nay cả thế giới đang hướng theo ước muốn của Suzumiya.”
Sao lại có thể như thế được?
“Suzumiya-san luôn tin rằng có sinh vật ngoài hành tinh, đó là lí do tại sao Nagato Yuki xuất hiện. Tương tự, cô ấy muốn gặp người du hành thời gian, thế là Asahina Mikuru cũng xuất hiện theo. Và tôi gặp được cô ấy cũng vì lí do đó.”
“Sao cậu biết?”
“Ba năm về trước…”
Lại ba năm trước! Tôi chán nghe vụ này lắm rồi!
“Một ngày, tôi chợt nhận ra tôi sở hữu một năng lực đặc biệt, và vì lí do nào đó, tôi hoàn toàn hiểu cách sử dụng năng lực này. Ngay lúc ấy, tôi phát hiện những người khác cũng giống tôi, năng lực trong người họ tỉnh giấc và những năng lực này chính là do Suzumiya Haruhi ban cho. Tôi không thể đi sâu vào chi tiết, những gì tôi có thể nói là tôi biết những thứ này trong khi không thể giải thích được chúng.”
“Được rồi, ngay cả khi cậu có năng lực như thế, tôi vẫn không tin rằng Haruhi lại đặc biệt như vậy.”
“Tôi cũng giống như cậu. Một nữ sinh bình thường có khả năng thay đổi thế giới – xin lỗi, tạo nên thế giới thì đúng hơn. Điều đáng sợ là bây giờ cô ấy cảm thấy thế giới này quá nhàm chán.”
“Sao lại sợ?”
“Không phải tôi nói từ trước rồi sao? Nếu cô ấy tạo nên thế giới theo ý muốn của mình, thì cô ấy cũng có thể làm thế giới này biến mất không sót lại chút dấu vết và tạo dựng một thế giới khác theo ý mình. Nói nôm na là thế giới này sẽ tận thế. Chúng tôi không chắc là giả thuyết này có đúng không; ai biết được rằng thế giới chúng ta tin là độc nhất vô nhị đó không được tái tạo bao nhiêu lần trước đó rồi.”
Tôi đã lạm dụng từ “không thể tin được” quá nhiều đến nỗi bây giờ tôi cần một từ đồng nghĩa khác thay thế.
“Trong trường hợp đó, sao cậu không nói thẳng với Haruhi rằng cậu là ai? Để cho cô ta biết nhà ngoại cảm thực sự hiện diện. Nếu cô ta biết, chắc cô ta sẽ vui lắm đây. Có thể lúc đó thế giới này sẽ không bị tiêu diệt nữa!”
“Rồi nó sẽ trở thành một vấn đề lớn hơn. Nếu Suzumiya-san tin rằng sự hiện diện của nhà ngoại cảm là bình thường, thì cả thế giới này cũng sẽ trở nên như thế. Mọi định luật vật lý sẽ bị đảo lộn: Hằng số Phân tử, Định luật hai Nhiệt động học, và tất cả vũ trụ sẽ trở nên hỗn loạn.”
“Có những thứ tôi không hiểu” – Tôi nói tiếp – “Tôi nhớ cậu có nói rằng vì Haruhi muốn gặp sinh vật ngoài hành tinh, người du hành thời gian và nhà ngoại cảm nên cậu, Nagato với Asahina mới xuất hiện trước mặt cô ấy phải không?”
“Vâng.”
“Nếu điều đó là sự thật, vậy tại sao Haruhi vẫn chưa phát hiện ra? Ngược lại, chỉ có tôi và cậu biết sự thật. Điều này không lạ à?”
“Cậu thấy nó mâu thuẫn sao? Thực thế không hẳn vậy; sự mâu thuẫn thực sự nằm sâu thẳm trong trái tim của Suzumiya-san.”
Cậu không thể nói sao cho tôi dễ hiểu được ư?
“Nói cách khác, cô ấy có hi vọng sinh vật ngoài hành tinh, người du hành vũ trụ và nhà ngoại cảm tồn tại. Tuy nhiên, những giác quan thông thường của cô ấy lại nói rằng những thứ đó không có thật, và điều này tạo nên sự bất ổn trong nhận thức. Dù cô ấy là người lập dị trong hành động và lời nói, suy nghĩ của Suzumiya vẫn không khác gì với người bình thường. Sự hăng hái của cô ấy bắt đầu nguội dần vài tháng gần đây, và chúng tôi hài lòng khi thấy cô ấy ổn định như vậy, nhưng dạo gần đây, một cơn bão bắt đầu xuất hiện.”
“Tại sao vậy?”
“Đó là do cậu.”
Koizumi nhướn môi lên.
“Nếu cậu không gợi ý cho Suzumiya-san những ý tưởng hài hước, thì bây giờ chúng tôi vẫn đang bí mật giám sát cô ấy.”
“Tôi đã làm gì!?”
“Chính cậu là người khuyến khích cô ấy thành lập câu lạc bộ kì lạ đó. Tất cả là vì cuộc nói chuyện của cậu với Suzumiya-san, nên cô ấy mới có ý tưởng thành lập câu lạc bộ để tập hợp tất cả những nhân vật bí ẩn. Vì thế cậu phải chịu trách nhiệm về việc này. Vì cậu mà ba nhóm lo lắng cho Suzumiya Haruhi nhất bây giờ phải tập hợp lại với nhau.”
“…Đây là lời buộc tội không công bằng!” – Tôi tự bào chữa nhưng không thuyết phục mấy.
Koizumi mỉm cười rồi tiếp tục: “Nhưng đây không phải là lí do duy nhất.”
Hắn nói được bao nhiêu đó thì ngừng lại. Trong lúc tôi đang định nói một điều gì đó, bác tài đột ngột: “Đến nơi rồi.”
Chiếc xe dừng lại và cửa xe mở ra. Tôi hòa vào đám đông cùng với Koizumi. Tôi không ngạc nhiên lắm khi thấy chiếc xe taxi vụt đi khỏi mà không lấy tiền xe.
Nếu ai ở vùng này muốn đi mua sắm, thì đây chính là nơi họ cần. Đây là khu trung tâm, cũng là nơi giao nhau của những tuyến đường điện ngầm, cũng có những khu thương mại và những công trình kiến trúc phức tạp. Ánh hoàng hôn chiếu sáng con đường nhộn nhịp với một màu sắc rực rỡ. Khi đèn giao thông chuyển sang màu xanh, con đường trở thành một biển người chỉ trong chốc lát. Chúng tôi bị lạc mất nhau một lúc bởi đợt sóng này sau khi xuống vỉa hè.
“Đây là thứ cậu muốn cho tôi xem à?”
Koizumi chầm chậm bước trên vạch ngựa vằn, nhìn thẳng và nói: “Bây giờ cậu thay đổi ý định vẫn còn kịp đấy!”
“Dù gì tôi cũng đã tới đây rồi, cứ nhanh chóng đi vào vấn đề chính.”
Koizumi chợt nắm lấy tay tôi. Này, cậu nghĩ mình đang làm gì vậy hả!? Quái thật!
“Xin lỗi, cậu có thể nhắm mắt một lúc được không? Không lâu đâu.”
Tôi nhảy sang bên né một chiếc xe sắp đâm vào tôi. Ngọn đèn xanh bắt đầu chớp tắt liên tục.
Được rồi! Tôi miễn cưỡng nhắm mắt lại. Tôi vẫn nghe thấy bước chân trên đường, động cơ xe gào rú, những câu chuyện phiếm không bao giờ chấm dứt, và mọi thứ tiếng ồn khác.
Tôi bước lên phía trước một bước, hai bước, rồi ba bước dưới sự chỉ dẫn của Koizumi, và tôi dừng lại.
“Cậu có thể mở mắt ra.”
Tôi từ từ mở mắt.
Cả không gian mang một màu xám xịt.
Trời rất tối. Tôi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Tôi không còn thấy những tia mặt trời chói sáng nữa, thay vào đó những đám mây xám ảm đạm. Đó có phải là mây không? Đường chân trời kéo dài vô tận theo mọi hướng. Thứ duy nhất giúp nơi này không hoàn toàn chìm vào bóng tối chính là ánh sáng chớp tắt yếu ớt thế chỗ mặt trời.
Không có người.
Koizumi và tôi đang đứng giữa ngã tư, và đám đông lúc nãy đã tan biến không còn dấu vết. Trong màn đêm sâu thăm thẳm này, chỉ còn đèn giao thông là vẫn hoạt động, những không có bất cứ xe cộ nào trên đường. Có cảm tưởng như Trái đất cũng đã ngừng quay.
“Bây giờ chúng ta đang ở trong khe hở của đường đứt gãy không gian; đây là Không gian Cô lập, là nơi hoàn toàn biệt lập với thế giới bên ngoài chúng ta đang sống.”
Giọng của Koizumi trở nên đặc biệt rõ ràng trong không gian tĩnh lặng này.
“Trung tâm của giao lộ này nằm ngay “bức tường” của Không gian Cô lập. Nhìn đi, giống như vậy đó.”
Koizumi dang rộng tay và dừng lại ở giữa không trung như thể có gì đang chặn lại. Tôi thử làm như thế, và có cảm giác mình đang chạm vào rau quả đông lạnh. Tôi đẩy thẳng vào bức tường co dãn vô hình, nhưng tôi không thể đẩy được quá mười centimet.
“Không gian Cô lập này có bán kính chừng năm cây số. Thường thì ta không thể vào không gian này bằng những phương tiện vật lý. Một trong những năng lực của tôi là vào những không gian kiểu thế này.”
Những cửa hàng xung quanh đều tối đen, chỉ một vài ngọn đèn đường le lói yếu ớt.
“Đây là đâu?”
Không, câu hỏi nên là: “Đây là không gian nào?”
“Tôi sẽ giải thích sau.” – Koizumi nói.
“Tôi không biết chi tiết, nhưng đây là không gian không xa với chúng ta…Cứ hiểu thế này: một đường đứt gãy không gian vừa xuất hiện đằng kia, và chúng ta vào được bằng khe hở. Ngay lúc này, thế giới bên ngoài vẫn đang tiếp diễn . Một người bình thường gần như không thể vô tình rơi vào đây.”
Chúng tôi băng qua đường. Koizumi đi theo hướng mà hắn đã định sẵn.
“Cứ tưởng tượng một không gian lõm như cái chén, có hình dạng như quả trứng, và đây là phần phía trong.”
Chúng tôi bước vào một khu tòa nhà cao tầng, nhưng không có ai ở đây, ngay cả một hạt bụi nhỏ cũng không có.
“Những Không gian Cô lập xảy ra ngẫu nhiên. Cứ vài ngày là nó thỉnh thoảng xuất hiện, nhưng có khi cả vài tháng mới xuất hiện một lần. Có một điều chắc chắn…”
Chúng tôi đi lên cầu thang dù bên trong khá tối. Nếu tôi không đi theo Koizumi thì tôi đã trượt ngã rồi.
“Khi nào tinh thần của Suzumiya-san trong tình trạng không ổn định, không gian này sẽ xuất hiện.”
Chúng tôi đến sân thượng của tòa nhà.
“Một khi Không gian Cô lập xuất hiện, tôi sẽ cảm nhận được nó, và các bạn bè của tôi cũng thế. Làm sao chúng tôi có thể cảm nhận được? Thú thật, chúng tôi cũng không hiểu tại sao. Trong mọi trường hợp, chúng tôi chỉ biết thời gian và địa điểm xảy ra Không gian Cô lập, và cách nào để thâm nhập vào. Tôi không thể diễn tả những cảm giác này bằng lời nói được.”
Tôi nắm lấy hàng rào trên sân thượng và nhìn lên bầu trời. Không có chút gió.
“Cậu dẫn tôi đi xem cái này à? Ở đây làm gì có ai!”
“Không, thứ cậu cần xem diễn ra sau việc này. Sắp bắt đầu rồi.”
Đừng đùa nữa! Thế nhưng Koizumi không để ý đến thái độ của tôi.
“Khả năng của tôi chỉ đơn thuần là phát hiện Không gian Cô lập và xâm nhập vào nó. Thật ra, tôi còn có thể phát hiện tình trạng tinh thần của Suzumiya-san. Không gian này như là chỗ bị thương từ những biến động trong tâm trí và cảm xúc của Suzumiya-san, và tôi là thứ thuốc chữa lành những chỗ bị thương này.”
“Cậu so sánh khó hiểu quá.”
“Ai cũng nói vậy. Dù gì thì cậu cũng tuyệt vời lắm! Cậu không sợ chết khiếp khi nhìn thấy hết những thứ này.”
Ngay lúc này, hình ảnh Asakura tan biến không còn chút dấu vết và phiên bản người lớn của Asahina chợt thoáng qua đầu tôi: Tôi đã có quá nhiều kinh nghiệm về những chuyện đại loại như thế rồi.
Koizumi đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn ngoài xa.
“Hình như nó đã bắt đầu. Cậu quay lại nhìn phía sau.”
Tôi thấy nó.
Đứng giữa những tòa nhà cao tầng đằng xa là một người khổng lồ tỏa sáng màu xanh dương.
Cái đầu của nó không thôi cũng đã cao hơn tòa nhà ba mươi tầng. Cái bóng mờ mờ màu xanh ấy mang một thứ nguyên liệu gì đó giúp nó phát sáng. Tôi không thể nhìn rõ hình dạng của nó vì trời quá tối, trừ mắt và miệng. Mặt của nó cũng không có nét gì đặc biệt.
Cái quái gì thế?
Người khổng lồ giơ tay lên và đập xuống như đang cầm chiếc rìu.
Tòa nhà bên cạnh bị chẻ làm đôi, rồi bê tông, ống nước và những mảnh vụn rơi xuống đinh tai như một cảnh phim quay chậm.
“Chúng tôi tin rằng đây là biểu hiện cho cơn nóng giận trong người Suzumiya-san. Mỗi lần những mâu thuẫn bên trong cô ấy đạt đỉnh điểm, thứ khổng lồ này sẽ xuất hiện và phá hủy mọi thứ xung quanh để giải tỏa căng thẳng, nhưng chúng tôi không thể để nó thoát ra ngoài thế giới thực, nếu không, nó sẽ gây nên thảm họa kinh hoàng. Đây là lí do tại sao Không gian Cô lập được tạo nên, là để nó có thể trút giận bên trong này. Cậu hiểu không?”
Mỗi lần người khổng lồ giơ tay lên là những tòa nhà sẽ bị chẻ làm đôi và sụp đổ hoàn toàn. Thứ khổng lồ này cứ tiến lên phía trước, đạp lên đống đổ vỡ. Tôi có thể nghe tiếng những tòa nhà sụp đổ, nhưng thật ngạc nhiên, tôi không nghe thấy bước chân của người khổng lồ.
“Theo những quy luật vật lý, một người khổng lồ như nó không thể đứng dậy vì khối lượng quá lớn. Nhưng nó vẫn có thể di chuyển trong môi trường không trọng lực. Dù phá hủy một tòa nhà sẽ làm thay đổi cấu trúc phân tử, những luật lệ này không có tác dụng với nó. Ngay cả quân đội cũng không thể ngăn cản.”
“Vậy chúng ta cứ để nó như vậy à?”
“Không, đây là lí do chúng tôi tồn tại. Nhìn kìa.”
Koizumi chỉ vào tên khổng lồ. Tôi thấy vài đốm sáng màu đỏ sáng lấp lánh bay xung quanh. Những đốm sáng ấy đối với tên khổng lồ chẳng khác gì hạt vừng. Tổng cộng họ có năm người, họ bay rất nhanh nên tôi không thể nhìn thấy họ. Những chấm đỏ quay xung quanh người khổng lồ như vệ tinh, cố gắng ngăn nó tiến lên xa hơn.
“Họ là chiến hữu của tôi. Họ cũng giống như tôi, đều có được năng lực siêu nhiên từ Suzumiya-san, họ là những chiến binh săn tìm những người khổng lồ thế này.”
Những chấm đỏ né tránh những đòn tấn công của người khổng lồ một cách khéo léo, đồng thời nhanh chóng đổi hướng bay và phản công lại. Cơ thể của người khổng lồ dường như chỉ là một đám khí vì những chấm đỏ có thể bay qua nó dễ dàng.
Tuy nhiên, người khổng lồ không hề để ý đến những đòn tấn công từ các chấm đỏ. Nó giơ tay lên và đập vỡ một tòa nhà thương mại khác.
Những chấm đỏ có tấn công thế nào đi chăng nữa thì người không lồ vẫn không có dấu hiệu ngưng lại. Những chùm ánh sáng màu đỏ giống như laser không ngừng xâm nhập vào cơ thể của nó, nhưng vì tôi ở quá xa, tôi không thể nhận ra bất cứ thương tổn nào mà nó phải chịu đựng. Có một điều chắc chắn: những tia sáng màu đỏ không tạo ra bất cứ lỗ hổng nào trên cơ thể của tên khổng lồ.
“Tôi nghĩ tôi nên giúp họ.”
Cơ thể của Koizumi bắt đầu phát ra thứ ánh sáng màu đỏ, rồi sau đó, đứng trước tôi không phải là một con người, mà là một quả cầu đỏ rực.
Chuyện này càng ngày càng trở nên kì cục.
Khối cầu phát sáng rồi bay lên như đang ra hiệu, rồi bay thẳng đến chỗ người khổng lồ với tốc độ khủng khiếp.
Những khối cầu màu đỏ bay không ngừng nghỉ nên tôi không thể nhận ra tổng cộng có bao nhiêu người. Tôi đoán là chưa đến mười người, kể cả Koizumi. Họ dũng cảm bay vào người khổng lồ, nhưng họ chỉ có thể bay xuyên qua nó. Ngay khi tôi nghĩ rằng chuyện này sẽ không đạt được kết quả gì, một đốm sáng tiếp cận và bay vòng quanh cổ tay của người khổng lồ.
Lập tức, bàn tay người khổng lồ bị chặt đứt. Nó rơi xuống đất, bắt đầu trở nên trong suốt và rồi tan biến như tuyết dưới ánh nắng mặt trời. Tôi đoán rằng làn khói xanh thoát ra từ cổ tay người khổng lồ là máu của nó. Cảnh tượng này thật chỉ có trong mơ.
Những chấm đỏ dường như đã thay đổi cách tấn công. Họ tiếp cận người khổng lồ liên tục như những con bọ bay vòng quanh một con chó. Một chùm sáng đỏ đâm xuyên mặt của người khổng lồ, và cái đầu của nó rơi xuống, rồi tiếp theo là phần vai, phần thân. Những phần rơi xuống tỏa sáng lên và bắt đầu tan biến.
Vì người khổng lồ đứng ở vùng đất trống, nên tôi có thể quan sát tất cả diễn biến. Khi phần thân trên rơi xuống, cả phần người còn lại cũng bắt đầu tan rã, cuối cùng biến mất như những hạt bụi lẫn trong đống gạch vụn.
Sau khi một chấm đỏ kiểm tra xem mọi việc đã hoàn thành hay chưa, họ bắt đầu bay đi theo mọi hướng. Hầu hết biến mất ngay lập tức, chỉ còn một chấm sáng bay về phía tôi, cuối cùng dừng lại ở trên sân thượng. Quả cầu màu đỏ dần mất vầng sáng xung quanh nó, và Koizumi đứng trước mặt tôi, mỉm cười như mọi khi.
“Xin lỗi. Cậu chờ lâu không?”
Giọng của hắn rất bình tĩnh, không mang chút vẻ mệt mỏi.
“Cuối cùng, tôi muốn chỉ cho cậu thứ này rất thú vị.”
Koizumi chỉ tay lên bầu trời. Tôi nửa tỉnh nửa mơ ngước nhìn, và trong bầu trời xám xịt ảm đạm, tôi đã thấy nó!
Ngay trên nơi người khổng lồ xuất hiện xuất hiện một vết nứt, giống như một con chim non cố gắng phá vỡ cái vỏ trứng của mình. Vết nứt lan rộng ra như mạng nhện.
“Sau khi sinh vật màu xanh ấy bị tiêu diệt, Không gian Cô lập cũng sẽ biến mất. Như một trò ảo thuật!”
Koizumi giải thích xong, một vết nứt lớn đã bao bọc cả thế giới trước mặt tôi, như được che phủ bởi một tấm lưới kim loại. Mép của tấm lưới bắt đầu co lại cho đến khi nó trở thành những đường cong màu đen. Ngay lúc này, rắc!
Thực ra thì tôi không nghe thấy gì hết. Tôi chỉ cố lồng tiếng thủy tinh vỡ. Một tia sáng chiếu vào từ một điểm trên bầu trời, rồi lan tỏa khắp nơi. Tôi có cảm giác giống như đang tắm trong ánh sáng. Không, nói vậy không đúng: nó giống như việc trần sân vận động Tokyo dần dần mở ra trong vài giây. Điều khác biệt là cái trần này chứa đầy những tòa nhà bên dưới.
Những tiếng ồn ào đinh tai chui thẳng vào màng nhĩ của tôi, và theo bản năng, tôi che tai lại. Nhưng đó là vì tôi đã ở trong một thế giới tĩnh lặng trong một lúc và tôi chưa thích nghi kịp. Khi tôi lắng nghe lại, đây là tiếng ồn ào bình thừơng trên đường phố. Thế giới trở về trạng thái ban đầu.
Không có những tòa nhà bị phá hủy, không còn bầu trời xám xịt, và cũng không còn những chấm đỏ bay trong không khí. Con đường đầy người và xe cộ. Một vầng sáng màu cam quen thuộc len lỏi giữa những tòa nhà. Cả thế giới lại trở nên ấm áp, bỏ lại màn đêm sau lưng.
Một cơn gió nhẹ thoảng qua.
“Bây giờ cậu hiểu chưa?”
Koizumi hỏi tôi sau khi lên taxi. Thật kì diệu, chiếc taxi này dừng trước mặt chúng tôi ngay khi rời khỏi toà nhà thương mại. Tôi nhận ra đây cũng là bác tài đã chở tôi đến đây.
“Tôi vẫn không hiểu.” – Tôi thành thật trả lời.
“Tôi biết cậu sẽ trả lời như thế.” – Koizumi cười – “Chúng tôi gọi những sinh vật màu xanh đó là Hiện thân. Như tôi đã nói với cậu, những Hiện thân quan hệ trực tiếp đến điều kiện tinh thần của Suzumiya-san. Đương nhiên chúng tôi cũng như vậy. Một khi Không gian Cô lập hình thành, một khi Hiện thân xuất hiện, thì chúng tôi mới sử dụng được năng lực của mình. Chúng tôi chỉ có thể sử dụng năng lực trong Không gian Cô lập, hiện giờ, tôi chỉ là một người bình thường.”
Tôi lặng lẽ nhìn sau lưng bác tài.
“Tôi không biết tại sao chỉ có chúng tôi sở hữu những sức mạnh như vậy, nhưng chắc chắn nó không liên quan đến thân phận của tôi. Nó giống như xổ số: mặc dù tỉ lệ rất thấp, nhưng chắc chắn sẽ có người đoạt giải. Tôi chỉ là người bị ngọn lao số phận đâm trúng.”
“Tôi thật xui xẻo!” – Koizumi cười gượng. Còn tôi cứ im lặng vì tôi không biết nói gì.
“Chúng tôi không thể để các Hiện thân di chuyển thoải mái. Tại sao thế? Vì Hiện thân phá hoại càng nhiều, Không gian Cô lập càng được mở rộng. Cái cậu vừa thấy chỉ nhỏ thôi. Nếu cậu cứ để yên như vậy, nó sẽ lớn dần, bao trùm cả nước, rồi cả thế giới này, và cuối cùng, cái thế giới xám xịt đó sẽ thay thế luôn thế giới chúng ta đang sinh sống.”
Tôi há hốc mồm.
“Sao cậu biết nhiều vậy?”
“Tôi đã nói rồi, tôi chỉ biết, chứ không giải thích được. Mọi người trong Hiệp hội đều như thế. Một ngày nọ, họ biết tất cả mọi thứ về Suzumiya-san và ảnh hưởng của cô ấy đến thế giới này, cũng như họ biết rằng bây giờ họ đã có siêu năng lực, họ không thể để các Không gian Cô lập đó tồn tại được. Khi một người bình thường biết được chuyện này, họ sẽ rất muốn biết họ có giúp đỡ được gì không. Nếu chúng tôi không can thiệp vào những việc đó, thế giới chắc hẳn đã bị tiêu diệt từ lâu.”
“Và đó là điều rắc rối.” – Koizumi im lặng sau khi lầm bầm những từ vừa rồi.
Chúng tôi không nói gì thêm, chỉ ngồi nhìn qua cửa sổ trước khi về đến nhà.
Chiếc xe dừng lại, ngay khi tôi vừa bước ra, Koizumi nói:
“Xin hãy để ý đến những hành động của Suzumiya-san. Tâm trạng của cô ấy gần đây đã có những dấu hiệu thay đổi nhanh chóng. Những chuyện như ngày hôm nay đã không xảy ra từ lâu rồi.”
Ngay cả khi tôi giám sát, cô ấy vẫn cứ như thế, không phải sao?
“Thật ra, tôi cũng không biết. Nhưng tôi thấy đây là ý kiến tốt nếu cứ để mọi chuyện lại cho cậu giải quyết, vì một số chiến hữu của tôi suy nghĩ quá phức tạp.”
Koizumi quay vào trong xe và đóng cửa lại trước khi tôi kịp trả lời. Tôi nhìn chiếc taxi đi nhanh như một bóng ma ra khỏi tầm mắt, tôi chợt ngớ người ra và vội vàng bước về nhà.
Danh sách chương