Một người tự nhận mình là sinh vật ngoài hành tinh. Một cô gái tự nhận mình là người du hành thời gian. Một nam sinh tự nhận mình là thành viên trong một nhóm nhà ngoại cảm. Cả ba đều cả cho tôi thấy bằng chứng về danh tính của họ để lấy được sự tin tưởng của tôi. Họ quan tâm đến Haruhi bằng những lí do riêng của mình. Thực ra, điều này không cũng không tệ lắm, mà là rất tệ, bởi vì tôi vẫn không hiểu một điều.

Tại sao lại là tôi?

Koizumi nói rằng lí do mà sinh vật ngoài hành tinh, người du hành thời gian, nhà ngoại cảm đều tập trung xung quanh Haruhi là vì cô ấy muốn như vậy.

Vậy còn tôi thì sao?

Tại sao tôi lại có liên quan đến chuyện này? Tôi chỉ một người bình thường. Hoàn toàn bình thường. Tôi không có kí ức về những chuyện kì lạ đã xảy ra, hoặc những năng lực không thể nói ra. Chỉ là một học sinh trung học xuất sắc!

Ai đã viết ra cái kịch bản đó?

Hay là đã có ai đánh thuốc mê tôi và đây chỉ là ảo giác? Hoặc là tôi bị sét đánh? Ai đã gây cho tôi những chuyện quái quỷ này?

Là cậu phải không, Haruhi?

Đùa thôi.

Tôi không biết gì hết.

Tại sao tôi phải lo lắng khi tất cả câu trả lời đều thuộc về Haruhi? Chính Haruhi mới là người phải lo lắng. Tại sao tôi phải chịu đựng những điều này vì cô ấy? Thật vô lý! Tôi quyết định rồi, nếu chuyện xảy ra như Nagato, Koizumi và Asahina đã trình bày, thì các cậu tự đi mà nói với Haruhi! Thế giới có trở nên thế nào đi nữa thì đó là trách nhiệm của cô ấy; tôi không liên quan.

Cứ vui chơi cho thoải mái đi! Để tôi yên là được!

Gần hè, tôi cảm thấy đến trường như là một cực hình. Tôi đổ mồ hôi nhễ nhại khi leo lên dốc, chiếc áo khoác ướt đẫm. Tôi kéo cà vạt xuống rồi mở đến nút áo thứ ba. Mới buổi sáng đã nóng thế này thì buổi trưa chắc nó sẽ trở thành địa ngục. Khi tôi đang cắn răng trèo lên ngọn dốc, một người đập vào vai tôi. Tôi hét lên “Đừng đụng vào tôi! Tôi sắp nổ tung rồi!” và quay lại, đó là Taniguchi.

“Này!”

Taniguchi đi kế bên tôi, cũng đổ mồ hôi đầm đìa. “Nóng thật, mái tóc bảnh bao của tớ chèm nhẹp hết rồi.” – Dù vậy, trông Taniguchi rất vui.

“Nghe nè Taniguchi…” – Tôi cắt ngang khi Taniguchi bắt đầu lảm nhảm về con chó của mình – “…Tớ có phải là một học sinh bình thường không?”

“Cái gì?”

Taniguchi cười sặc sụa cứ như nghe được một chuyện vô cùng hài hước.

“Nếu cậu muốn biết thì định nghĩa chữ ‘bình thường’ cho tớ xem.”

“Có cần thiết không?”

Tôi hối hận khi hỏi như vậy.

“Có cần thiết chứ bồ. Cậu, bình thường á? Tớ không nghĩ một học sinh trung học bình thường lại đẩy một cô gái xuống sàn, trong một lớp học trống!”

Đương nhiên là Taniguchi sẽ không quên những chuyện thế này.

“Tớ cũng là một thằng con trai, nên tớ biết đâu là giới hạn. Chuyện bí mật của cậu sẽ mãi mãi an toàn cùng với tớ, cậu hiểu ý tớ muốn nói mà phải không?”

Chả hiểu chút nào.

“Làm sao cậu chơi thân được với Nagato Yuki thế? A- trong danh sách của tớ đấy.”

Vậy ra Nagato hạng A- à. Tôi cố gắng giải thích cho Taniguchi.

“Để tớ kể cho nghe…”

Tôi cho rằng trong đầu Taniguchi lúc này chỉ toàn là những thứ mơ mộng hão huyền, nên tôi quyết định giải thích thế này.

Nagato tội nghiệp là nạn nhân của Haruhi. Haruhi đã vô cớ chiếm đóng phòng câu lạc bộ của cô ấy. Nagato rất lo lắng vì không thể tổ chức bất kì một hoạt động nào cho câu lạc bộ nên nhờ tớ giúp đỡ. Nagato hỏi tớ rằng có cách nào để Haruhi bỏ căn phòng của câu lạc bộ Văn học và đi chỗ khác không. Tớ cảm động nên quyết định giúp Nagato, và bàn về việc này ở nơi mà Haruhi không thể tìm ra. Trong khi bọn tớ đang bàn luận trong lớp về việc này, Nagato bị ngất vì thiếu máu. Tớ định đỡ Nagato trước khi cô ấy ngã xuống đất và rồi cậu chạy tọt vào. Cậu thấy không, tình ngay lý gian mà.

“Láo toét!”

Nói thế xong cậu ấy còn đá tôi một cái. Chết tiệt! Tôi phải mất biết bao công sức mới nghĩ ra được câu chuyện hoàn hảo như thế! Tôi không thể tin rằng tôi không thể lừa được Taniguchi!

“Ngay cả khi tớ tin chuyện vớ vẩn đó của cậu, tớ cũng không nghĩ cậu bình thường. Một người khó gần như Nagato mà còn nhờ cậu giúp đỡ…thực sự đáng quan tâm đây.”

“Thôi nào, Nagato nổi tiếng như vậy từ bao giờ?”

“Ngoài ra, cậu là đầy tớ của Suzumiya. Nếu cậu là người bình thường, thì chả còn ai bình thường nữa.”

Rồi tôi hỏi: “Này Taniguchi, cậu có khả năng siêu nhiên không?”

“Hả?”

Cậu ta nghệt mặt ra, trông như ông kẹ, thứ mà nữ sinh phải coi chừng.

Cậu ấy nói: “Ra vậy, ngay cả cậu cũng không miễn nhiễm với chất độc của Suzumiya…Dù chỉ mới quen cậu, nhưng cậu là một người bạn tốt. Xin đừng lại gần tớ, nếu không cậu lại lây bệnh Suzumiya cho tớ mất.”

Tôi đấm vào người Taniguchi và cậu ta phá lên cười điên dại. Ha, nếu tên này là nhà ngoại cảm, thì tôi là Tổng thư kí Liên Hợp quốc.

Tôi thầm cảm ơn Taniguchi vì sau khi nói chuyện với hắn, cái nóng dường như đã dịu bớt.

Trong tiết trời nóng nực này, ngay cả Haruhi cũng nằm dài trên bàn, buồn rầu nhìn ngọn đồi xa xăm.

“Kyon, tôi sắp bị luộc chín rồi!”

Thật không? Tôi cũng khác gì cậu.

“Quạt cho tôi với.”

“Tôi thà tự quạt còn hay hơn. Tôi không có sẵn năng lượng để giúp cậu đâu.”

Haruhi tiếp tục nằm uể oải. Cái nguồn không khí sôi động, bát nháo thường thấy của cô ấy đã biến đâu mất.

“Cậu nghĩ Mikuru-chan nên mặc gì tiếp theo?”

Sau cô bé thỏ con và bộ đồ hầu gái sẽ là…này, sẽ có bộ đồ khác à!?

“Tai mèo được không? Hay là y tá? Chắc bộ đồ nữ hoàng cũng được nhỉ?”

Hình ảnh của Asahina lướt qua tâm trí tôi: dáng người nhỏ nhắn của chị run lên bần bật và bị bắt ép nhiều thứ trang phục khác nhau. Tôi bắt đầu cảm thấy chóng mặt rồi. Ôi, chị ấy dễ thương quá.

Haruhi cố đoán xem tôi đang nghĩ gì rồi cau có nhìn tôi. Cô ấy nhẹ nhàng vén tóc ra sau tai.

“Làm gì nhìn cậu cứ ngẩn ra vậy.” – Haruhi tự nói.

Này, không phải cậu là người gợi lên chuyện này sao? Nhưng có lẽ cô ấy đúng, nên cũng chả có lí do gì để cãi lại.

Trong khi đang lấy sách quạt phần cổ áo, Haruhi đột ngột thốt lên: “Chán quá!”

Miệng Haruhi mở lớn trông như những nhân vật trong truyện tranh.

May mắn làm sao, chúng tôi cũng thoát được cái nóng thiêu đốt dưới ánh nắng chói chang sau giờ thể dục. Sau tiết học, ai cũng rủa thầm “Thầy Okabe chết tiệt! Bắt chạy marathon suốt hai giờ liền!” trong khi cởi bộ đồ thể dục ướt nhẹp ra trong phòng học của lớp 1-6 trước khi trở về lớp 1-5.

Hầu hết nữ sinh đều đã thay đồ, nhưng vì tiết cuối là tiết chủ nhiệm, nên một số người mặc luôn đồ thể dục để sau giờ học còn tham gia những hoạt động của các câu lạc bộ thể thao. Nhưng điều làm tôi khó hiểu là Haruhi vẫn mặc đồng phục thể dục, trong khi cô ấy không tham gia bất cứ câu lạc bộ thể thao nào.

“Trời nóng lắm!”

Đúng rồi, đây là lí do của cô ấy.

“Rồi thì đã sao? Tôi sẽ thay đồ khi tôi đến phòng câu lạc bộ! Chưa kể hôm nay tôi phải trực lớp, mặc thế này tiện hơn nhiều.”

Haruhi chống cằm, nhìn những đám mây đen ngoài trời.

“Cũng không tệ.”

Chủ đề cosplay sắp tới là đồng phục thể dục không phải là ý kiến tồi đâu! Cái gì? Không phải là cosplay à? Tôi không biết cô ấy định làm gì, nhưng bây giờ Haruhi đang cố gắng cosplay thành một nữ sinh trung học!

“Cậu đang nghĩ cái quái gì vậy?”

Khả năng phán đoán của Haruhi làm tôi tưởng rằng cô ấy có thể đọc được ý nghĩ người khác.

“Trước khi tôi đến, tôi cấm cậu làm bất cứ chuyện gì vui vẻ với Mikuru-chan.”

Vậy sau khi cậu đến thì tôi có thể làm chuyện vui vẻ à? Tôi cứ nghĩ như vậy rồi giơ tay đầu hàng như tên tội phạm bị cảnh sát trưởng tóm gọn trong các bộ phim cao bồi.

Như thường lệ, tôi gõ cửa trước rồi mới dám bước vào. Một cô hầu gái dễ thương đang ngồi trên ghế mỉm cười rất tươi chào tôi, như những đóa hoa đón chào ánh mặt trời. Thật là ấm áp!

Nagato ngồi đọc sách bên cái bàn, như một bông hoa trà nở rộ khi xuân đến. Chết rồi, tôi đang so sánh kiểu gì thế này?

“Chị sẽ pha trà.”

Asahina đeo băng buộc đầu lên, đến kế bên chiếc bàn cũ kĩ rồi cẩn thận bỏ những lá trà vào ấm.

Tôi ngồi vào chỗ của thủ lĩnh, ngắm nhìn Asahina, rồi đột nhiên tôi nghĩ đến một thứ. Tôi vội vàng bật máy tính và ngồi chờ máy khởi động. Tôi mở một thư mục và nhập mật khẩu “MIKURU”. Đúng như dự đoán, cái máy tính đời mới này chạy với tốc độ đáng kinh ngạc. Ngay lập tức, những hình ảnh của Asahina trong bộ đồ hầu gái hiện lên.

Sau khi tôi chắc chắn rằng Asahina đang bận pha trà, tôi phóng to hết tấm hình này đến tấm hình khác.

Tấm hình đó là từ khi Haruhi bắt ép Asahina chụp trong các tư thế gợi cảm. Tôi có thể thấy được vòng ngực quyến rũ của Asahina, và trên ngực trái của chị có một vết màu đen. Tôi đánh dấu nó và phóng lớn lên. Hình hơi mờ, nhưng chắc chắn nó có hình ngôi sao.

“Thì ra là đây.”

“Em tìm thấy gì à?”

Trước khi Asahina đặt tách trà lên bàn, tôi nhanh chóng tắt hết các hình ảnh đó đi. Tôi phản ứng rất nhanh khi ở trong những trường hợp thế này. Đương nhiên, khi Asahina đến đây, chị sẽ không thấy gì hết.

“Ủa, gì đây? Trong thư mục MIKURU này có gì thế?”

Thôi rồi, tôi bất cẩn quá!

“Tại sao thư mục này lại có tên chị? Trong đó có gì thế? Cho chị xem với, đi mà! Cho chị xem!”

“À…cái gì trong đó à? Em cũng không biết nữa. Chắc không có gì quan trọng đâu. Đúng, không có gì quan trọng cả.”

“Em đừng nói dối!”

Asahina hớn hở chồm người tới và với tay cố gắng chụp lấy con chuột bên tay phải tôi. Không thể nào! Tôi cố cầm chặt con chuột. Sau đó Asahina nhảy lên cả người tôi, cố gắng bò qua vai tôi. Tôi có thể ngửi thấy một hương thơm thật ngọt ngào.

“Asahina-san, chị bỏ em ra được không…”

“Thôi nè, xem một chút thôi!”

Giờ đây, Asahina đã hoàn toàn ở trên người tôi, tay trái đặt lên vai tôi, còn tay phải thì đang cố gắng với tay tới con chuột. Tôi nhận thấy tình hình đã tệ nay còn tồi tệ hơn.

Giọng cười ngọt ngào của chị rót thẳng vào tai tôi. Tôi không thể chống cự lại sự cám dỗ này, tay tôi dần nới lỏng ra, và ngay lúc đó…

“Hai người đang làm gì vậy?”

Chúng tôi đột ngột bị đông cứng bởi một giọng nói lạnh như băng ở âm 273 độ C[1]. Haruhi vẫn mặc đồng phục thể dục, tay xách cặp. Cô ấy trông vô cùng đáng sợ như thể vừa chứng kiến cha mình quấy rối đứa con gái vô tội.

Đúng lúc đó, Asahina mới bắt đầu cử động. Chị vụng về xuống khỏi lưng tôi, từ từ lùi về sau rồi ngồi lên ghế như con robot ASIMO sắp hết pin. Mặt chị tái nhợt như sắp khóc đến nơi.

Haruhi hừ lên một tiếng, sải bước đến liếc nhìn tôi.

“Thì ra cậu chết mê chết mệt cô hầu gái phải không?”

“Cậu nói vậy là sao?”

“Tôi sắp thay đồ.”

Cứ tự nhiên. Tôi chỉ muốn uống trà Asahina pha cho tôi trong yên tĩnh.

“Tôi nói là tôi sắp thay đồ.”

Rồi sao?

“RA KHỎI ĐÂY NGAY!!!”

Tôi bị đuổi cổ ra ngoài. Cánh cửa đóng sập lại.

“Vậy là sao hả trời!?”

Tôi còn không kịp đặt tách trà xuống. Tôi lau vết trà đổ trên cổ tay, đứng dựa lưng vào cửa.

Tôi cảm thấy thật lạ lùng. Hôm nay thật không bình thường.

“À ra thế.”

Bình thường thì Haruhi sẽ thay đồ trong lớp luôn, nhưng bây giờ lại đá tôi ra khỏi phòng.

Có vẻ cô ấy đã bắt đầu thay đổi. Hay phải chăng bây giờ cô ấy đã biết xấu hổ với những chuyện này ư? Bởi vì lúc nào đám con trai lớp 1-5 lúc nào cũng chạy ra ngoài khi có tiếng chuông reo báo tiết thể dục, không ai để ý rằng cô ấy đã thật sự thay đổi. Đúng rồi, người đã làm chúng tôi có thói quen ra ngoài trước tiết thể dục, Asakura, không còn ở đây nữa.

Tôi ngồi ngoài một lúc nhưng vẫn không nghe ai nói gì. Thế nên, tôi chờ suốt mười phút.

“Em vào đi…”

Asahina nhẹ nhàng mời tôi vào phòng. Khi chị ấy mở cửa cho tôi, tôi nhìn thấy sau lưng chị là Haruhi đang cau có gác đôi chân trắng của mình lên bàn. Haruhi mặc bộ đồ cô bé thỏ con đáng nhớ kia cùng với tai thỏ, nhưng lần này cô ấy không cài nơ lẫn mang vớ.

“Phần cánh tay và phần lưng mát mẻ rồi, nhưng bộ đồ này làm tôi không thở nổi!”

Nói xong, Haruhi cầm tách trà và uống liền một hơi trong khi Nagato vẫn đọc sách.

Tôi không biết phải phản ứng ra sao khi xung quanh tôi là một hầu gái và một cô bé thỏ con. Nếu tôi sử dụng hai người này để thu hút khách hàng, tôi chắc chắn sẽ thu được kha khá…

“Ồ, cái gì đây?”

Koizumi đột ngột bước vào với nụ cười.

“Hôm nay là lễ hội cosplay à? Cho tôi xin lỗi vì đến đây mà không mặc đồ lễ hội.”

Thôi chuyện vớ vẩn đó đi, càng làm mọi chuyện thêm phức tạp thêm thôi.

“Mikuru-chan, chị ngồi đây.”

Haruhi chỉ đến cái ghế trước mặt. Asahina ngồi xoay lưng lại với Haruhi. Chị ấy khiếp sợ, run lên bần bật. Tôi tự hỏi rằng Haruhi sẽ làm gì với chị ấy, và rồi cô ấy cầm tóc của Asahina lên, thắt làm ba bím.

Thoạt nhìn, đây là một cảnh thật ấm cúng, một người chị đang tết tóc cho em mình. Tuy vậy, Asahina lại có vẻ sợ hãi tột độ, còn Haruhi thì mang bộ mặt hờn dỗi. Tôi đoán Haruhi chỉ muốn thấy một cô hầu gái thắt bím thôi.

Tôi quay sang Koizumi, người cười toe toét từ nãy đến giờ, và hỏi.

“Chơi Othello không?”

“Được thôi. Đã lâu lắm rồi tôi chưa chơi trò này.”

Trong khi quân trắng và quân đen đang cố giành thế thượng phong trên bàn cờ (Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng một nhà ngoại cảm như Koizumi lại chơi tệ đến như vậy), Haruhi cột một đuôi ngựa cho Asahina, rồi gỡ ra, cột lại hai đuôi ngựa, và một búi tóc…

(Mỗi lần Haruhi chạm vào Asahina, chị ấy run lên bần bật) trong khi Nagato vẫn đang đắm mình trong những cuốn sách.

Với tôi, thật khó đoán những chuyện này có ý nghĩa gì!

Đúng rồi, ngày hôm nay là ngày hoạt động êm đềm của Quân đoàn SOS. Không có gì lien quan đến sinh vật ngoài hành tinh thuộc không gian khác, người du hành thời gian từ tương lai, cũng không có những quái vật khổng lồ màu xanh hay những quả cầu đỏ sáng rực. Không ai muốn làm chuyện gì đặc biệt, cũng không ai biết mình nên làm gì. Chúng tôi cứ trôi theo dòng chảy của thơi gian, sống một cuộc sống an nhàn của học sinh trung học. Mọi thứ trông có vẻ hoàn toàn bình thường.

Mặc dù tôi chán nản với cuộc sống bình dị thế này, tôi luôn tự nhủ “Tại sao phải suy nghĩ nhiều? Còn khối thời gian cơ mà”. Và rồi tôi lại một lần nữa trông chờ vào ngày mai.

Dù vậy, tôi vẫn khá vui vẻ. Tôi đến phòng câu lạc bộ này để nhìn Asahina làm việc như một cô hầu thực sự, Nagato ngồi yên như tượng, Koizumi với nụ cười tươi luôn nở trên môi và Haruhi với tính khí thất thường của cô ấy. Những thứ đó gây cho tôi một cảm giác hoàn toàn bình lặng, thế nhưng tất cả đã trở thành một phần của cuộc sống học sinh mà tôi luôn ngạc nhiên đợi chờ. Dù tôi đã trải qua những chuyện tận-mắt-chứng-kiến kiểu như một bạn học cố gắng giết tôi, hay thấy những quái vật hung hãn trong một thế giới xám xịt, tôi vẫn không chắc rằng chúng có phải là do trí tưởng tượng, là do bị thôi miên hay là do ảo giác hay không.

Tôi vẫn thấy khó chịu cái cách Haruhi kéo tôi vào câu lạc bộ này, nhưng sâu tận trong đáy lòng, chính cô ấy là người đã giúp tôi tiếp xúc với những thứ thú vị một cách hoàn toàn bình thường. Bỏ câu hỏi “Tại sao lại là tôi?” ra, có lẽ một ngày nào đó, những người hoàn toàn bình thường như tôi sẽ muốn gia nhập câu lạc bộ này.

Tôi nghĩ về chuyện này cũng khá lâu rồi.

Ai cũng có suy nghĩ thế này, phải không?

Nhưng vẫn có người chưa bao giờ nghĩ về chuyện ấy.

Đúng thế, người đó chính là Suzumiya Haruhi.

Tối hôm đó, sau khi ăn tối, tắm rửa, tôi làm bài tập tiếng Anh rồi chuẩn bị đi ngủ. Tôi nằm lên giường, lấy cuốn sách mà Nagato đưa cho tôi. Tôi nghĩ rằng đọc nhanh vài trang cũng chả chết ai, nên tôi lật vài trang xem thử. Truyện này lôi cuốn một cách kì lạ, tôi cứ đọc từ trang này đến trang khác. Đọc sách cũng không tệ lắm!

Nhưng đọc hết cuốn sách dày thế này trong một đêm là không thể. Sau khi đọc xong một đoạn độc thoại rất dài của nhân vật chính, cơn buồn ngủ chợt kéo tới. Tôi đóng sách lại. tắt đèn rồi run cầm cập dưới tấm chăn. Chỉ vài phút sau, tôi đã ở trong thế giới mộng mơ.

Các bạn có biết con người mơ như thế nào không? Giấc ngủ được chia làm hai loại, một loại là ngủ sâu, một loại là REM[2]. Chúng thay thế xen kẽ nhau theo chu kì. Một giấc ngủ sâu diễn ra vài giờ đồng hồ sau khi ngủ, và não bộ thường trong trạng thái ngưng trệ. Giấc ngủ REM xảy ra khi bộ não bắt đầu hoạt động đôi chút, và người ta thường hay mơ trong giai đoạn này. Tần số xuất hiện của giai đoạn REM tăng lên vào buổi sáng, có nghĩa là hầu hết mọi người đều mơ khi họ thức dậy. Tôi nằm mơ mỗi ngày, nhưng vì tôi hay dậy trễ, rồi phải vội vã đến trường, nên tôi hay quên tuốt những gì đã mơ thấy. Nhưng đôi khi, tôi lại chợt nhớ đến một giấc mơ đã xảy ra từ rất lâu rồi. Trí óc của một người thật tuyệt vời.

Nói vậy đủ rồi. Thật ra, nói vậy chưa đủ đâu.

Tôi cảm thấy có ai đó đang tát bôm bốp vào mặt mình. Biến đi! Tôi đang mệt! Đừng quấy rầy tôi!

“…Kyon.”

Đồng hồ vẫn chưa reng. Mà nó có reng đi nữa thì tôi cũng tắt nó ngay và cũng phải tốn khối thời gian để em gái tôi kéo tôi ra khỏi giường.

“Dậy đi.”

Không! Tôi muốn ngủ tiếp. Tôi không có thời gian cho những giấc mơ kì lạ đâu.

“Tôi nói là dậy ngay! Không nghe à?”

Một đôi bàn tay vòng quanh cổ tôi, lắc liên tục. Cuối cùng tôi cũng mở mắt ra khi tôi đập đầu vào sàn nhà.

Sàn nhà?

Tôi mơ màng ngồi dậy. Haruhi nhìn tôi, lùi lại để tránh đầu hai đứa đập vào nhau.

“Dậy chưa nào?”

Haruhi quỳ bên cạnh tôi trong bộ đồng phục thủy thủ. Gương mặt của cô ấy đầy vẻ lo lắng.

“Cậu biết đây là đâu không?”

Đương nhiên là tôi biết. Đây là trường Phương Bắc, và bây giờ chúng ta đang ở gầm cầu thang ngay chỗ tủ đựng giày gần cổng trường. Đèn không sáng, và một bầu không khí xám xịt trước mặt chúng tôi.

Không, điều này lạ quá.

Không có bầu trời đêm.

Chỉ một màu xám xịt. Một màu buồn thảm. Không trăng. Không sao. Cũng không có một đám mây nào. Chỉ là một màu xám như bê tông.

Cả thế giới được bao trùm trong bóng tối và tĩnh lặng.

Đây là Không gian Cô lập.

Tôi từ từ đứng lên. Tôi thấy bất ngờ khi tôi không mặc đồ ngủ, mà là đồng phục của trường.

“Khi tôi thức dậy, tôi thấy cậu ở bên cạnh tôi. Chuyện gì đang xảy ra? Tại sao chúng ta lại ở trường?”

Haruhi hỏi tôi với giọng dịu dàng bất thường. Tôi không trả lời ngay, mà giơ tay ra để tìm đường đi. Từ cơn đau ê ẩm khắp người đến bộ đồng phục, đây có vẻ không phải là một giấc mơ. Tôi bứt tóc. Đau thật.

“Haruhi này, chỉ có chúng ta ở đây thôi sao?”

“Ừ, đáng lẽ giờ này tôi đang ngủ ở nhà chứ. Tại sao chúng ta lại ở đây? Và bầu trời trông kì kì…”

“Cậu có thấy Koizumi không?”

“Không…sao cậu lại nhắc tới Koizumi vậy?”

“Không có gì.”

Nếu đây là Không gian Cô lập được tạo ra bởi một cơn chấn động trong đường đứt gãy không gian hay bởi những nhân tố bên ngoài, thì chắc chắn phải có một người khổng lồ phát sáng, và Koizumi cũng thế.”

“Thôi, đi ra khỏi trường nào! Chắc sẽ gặp ai đó thôi.”

“Hình như cậu không lo lắng gì thì phải?”

Đương nhiên là tôi có lo lắng, đặc biệt khi thấy cậu ở đây. Đây không phải là sân chơi cho người khổng lồ của cậu hay sao? Hay là tôi quá nhạy cảm đến nỗi nằm mơ ra những chuyện này? Một mình với Haruhi trong Không gian trống rỗng này…Nếu Sigmund Freud ở đây, ông ấy sẽ phân tích mọi việc cho tôi.

Tôi vẫn giữ khoảng cách với Haruhi khi chúng tôi đến cổng trường và bị chặn lại bởi một bức tường vô hình. Tôi vẫn nhớ cái cảm giác khi chạm vào bức tường này. Nó có thể bị đẩy ra một chút, nhưng ngay sau đó, một bức tường cứng hơn không cho xâm nhập vào sâu hơn.

“…Cái gì đây?”

Haruhi vừa hỏi vừa giơ tay ra, cố gắng đẩy bức tường vô hình. Tôi bước đi trên sân vận động của trường, lần theo bức tường.

Có vẻ như chúng tôi đã bị kẹt ở đây rồi.

“Không có lối thoát ra khỏi đây.”

Dường như gió cũng đã ngừng thổi.

“Thử cổng sau đi!”

“À đúng rồi, có cách nào để liên lạc với mọi nguời không? Đi tìm điện thoại đi, tôi không mang theo điện thoại di động.”

Nếu đây là Không gian Cô lập như Koizumi nói thì có tìm ra được điện thoại cũng vô dụng thôi. Dù vậy, chúng tôi cũng quyết định vào trong trường xem xét mọi chuyện. Điện thoại thì chắc trong phòng giáo viên cũng có.

Ngôi trường trông thật kì quái trong bóng đêm. Chúng tôi đi ngang qua tủ để giày và bước nhẹ nhàng đến dãy phòng học. Trên đường đi, chúng tôi bật những ngọn đèn lên. Mặc dù chúng là những ngọn đèn nhân tạo lạnh lẽo, nhưng chúng đã làm cho tôi lẫn Haruhi cảm thấy dễ chịu hơn.

“…Không được rồi.”

Haruhi nhấc điện thoại lên, nhưng không nghe thấy gì hết. Cô ấy gọi điện cho vài số, vẫn không có chuyện gì xảy ra.

Chúng tôi rời khỏi phòng giáo viên, vừa đi vừa bật đèn. Chúng tôi đi lên cầu thang, vì Haruhi muốn quay trở lại lớp học. Vì phòng học của chúng tôi ở tầng trên cùng, có lẽ chúng tôi sẽ thấy được gì đó từ trên cao.

Haruhi nắm chặt tay áo của tôi khi chúng tôi đi dọc hành lang. Đừng trông chờ vào tôi; tôi không có năng lực siêu nhiên đâu. Nếu cậu sợ hãi đến như vậy, thì cứ ôm lấy tay tôi! Như vậy tự nhiên hơn!

“Đồ ngốc!”

Haruhi cau có nhưng những ngón tay của cô ấy vẫn nắm chặt tay áo của tôi.

Phòng học vẫn không có gì thay đổi; nó vẫn cứ như thế kể từ sau giờ tan trường.

“…Kyon, nhìn nè…”

Haruhi nhẹ nhàng bước đến bên cửa sổ. Tôi đi theo và nhìn xuống dưới.

Cả thế giới xung quanh tràn ngập trong một màu xám. Từ lầu bốn của một tòa nhà trên ngọn đồi, tôi còn thấy cả đường chân trời ngoài bờ biển. Toàn bộ bức tranh phủ đầy bóng tối, không một ngọn đèn nào sáng. Có vẻ như đây là ngày tận thế.

“Đây là đâu…?”

Không phải tất cả mọi người trên thế giới biến mất, mà đúng hơn, người biến mất chính là hai chúng tôi. Dường như tình cờ chúng tôi lại rơi vào Không gian Cô lập này.

“Lạ thật.” – Haruhi thì thầm.

Chúng tôi lấy chìa khóa trong phòng giáo viên, và mở cửa phòng câu lạc bộ. Cả hai đều cảm thấy dễ chịu khi trở về căn phòng quen thuộc, sáng sủa này.

Chúng tôi bật radio, nhưng không có sóng. Căn phòng yên tĩnh đến nỗi tôi có thể nghe rõ ràng tiếng rót trà. Tôi còn không thay bã trà, mà cứ thế rót nước sôi vào rồi uống. Haruhi đứng bên cạnh tôi, nhìn ra bầu trời xám xịt.

“Cậu uống trà không?”

“Không”

Tôi kéo một chiếc ghế, ngồi xuống và hớp một hơi. Trà này dở tệ. Asahina pha ngon hơn nhiều.

“Chuyện gì đang xảy ra!? Tôi không hiểu! Đây là đâu? Tại sao tôi lại ở đây?”

Sắc mặt của Haruhi trông không tốt.

“Và tại sao trong bao nhiêu người thì tôi lại ở chung với cậu?”

“Làm quái gì tôi biết được!?”

Haruhi đẩy nhẹ mái tóc và cáu kỉnh nhìn tôi.

“Tôi ra ngoài xem đây.” – Nói xong cô ấy rời khỏi căn phòng, ngay khi tôi cũng định rời nơi này…

“Cậu ở đây, tôi sẽ quay trở về ngay.”

Haruhi bỏ đi. Đây mới chính là Haruhi! Trong khi tôi đang nghe thấy tiếng bước chân của Haruhi dần biến mất, vật đó xuất hiện.

Đó là một quả cầu đỏ rực. Đầu tiên, nó có kích cỡ bằng một trái banh tennis, sau nó dần lớn lên, rực sáng và cuối cùng có hình dạng giống con người.

“Koizumi phải không?”

Trước mặt tôi là một vầng sáng màu đỏ trông giống hình người. Tôi không thấy Koizumi rõ ràng, kể cả mắt, mũi và miệng của hắn.

“Chào.” – Một giọng nói nhẹ nhàng phát ra từ vật đó.

“Cậu đến trễ quá! Tôi nghĩ cậu sẽ xuất hiện trong hình dạng con người…”

“Tôi biết. Tôi cũng sắp nói ngay đây thôi. Tôi chậm trễ là có lí do. Đây là một vụ khẩn cấp, thật đấy!” – Ánh sáng màu đỏ nảy lên đôi chút – “Nếu đây là Không gian Cô lập bình thường, tôi đã có thể vào đây dễ dàng, nhưng lần này không như vậy. Tôi phải xuất hiện trong hình dạng không hoàn chỉnh, và tôi cần sự trợ giúp từ các chiến hữu mới có thể đến đây được. Tôi cũng không thể ở đây lâu được. Năng lực của chúng tôi đang biến mất từ từ.”

“Cứ nói chuyện gì đang xảy ra đi. Chỉ có tôi và Haruhi ở đây thôi sao?”

“Phải.” – Koizumi trả lời.

“Điều này có nghĩa là điều chúng tôi lâu nay lo sợ đã trở thành sự thật. Suzumiya-san đã chán thế giới này và quyết định tạo ra thế giới mới.”

“…”

“Những người đứng đầu Hiệp hội hoàn toàn hoảng loạn. Không ai biết thế giới sẽ ra sao khi Thượng đế của nó biến mất. Dù rằng thế giới vẫn sẽ tồn tại một khi Suzumiya-san còn lòng nhân từ, nhưng vẫn có khả năng nó sẽ tan biến ngay lập tức.”

“Cậu đang nói gì vậy?”

“Nói đơn giản thế này…” – Ánh sáng màu đỏ giờ trông như ngọn lửa – “Cậu và Suzumiya-san đã biến mất khỏi thế giới cũ. Thế giới này không phải là Không gian Cô lập, nó giống một thế giới mới được Suzumiya tạo nên. Những Không gian Cô lập trước mà chúng tôi gặp như là một sự luyện tập trước khi tạo nên thế giới khác.”

Đùa hay đấy, tôi không biết cười kiểu gì nữa. Hahaha.

“Tôi không đùa đâu. Thế giới này chắc chắn rất giống thế giới mà Suzumiya mong muốn. Chúng ta sẽ sớm biết câu trả lời thôi.”

“Chuyện đó tính sau, vấn đề là tại sao tôi ở đây?”

“Cậu không biết à? Cậu là người được Suzumiya-san chọn. Cậu là người duy nhất mà Suzumiya-san muốn ở kề bên. Tôi tưởng cậu biết rồi chứ.” – Vầng sáng xung quanh Koizumi như ngọn đèn gần hết pin, sáng yếu dần – “Tôi đã gần tới giới hạn rồi. Cứ thế này thì tôi sẽ không bao giờ gặp lại cậu nữa; mặt khác, tôi cũng thấy đỡ mệt vì không phải tìm diệt đám Hiện thân nữa.”

“Tôi phải sống một mình với Haruhi trong cái thế giới xám xịt này sao?”

“Hai người rất giống Adam và Eva. Dần dần hai người sẽ phục hồi lại dân số thế giới thôi, đến lúc đó mọi chuyện cũng đâu vào đấy, phải không?”

“…Cậu không im thì tôi đánh.”

“Đùa thôi. Bây giờ, tình trạng cô lập này chỉ là tạm thời, nhưng nó cũng sẽ tương tự với thế giới cậu từng sống. Nhưng hai thế giới là hai thể khác biệt. Bây giờ, thế giới thật chính là thế giới này, còn cái cũ kia chính là Không gian Cô lập. Không may là chúng tôi không biết sự khác biệt giữa hai thế giới. Nếu tôi được đầu thai vào thế giới mới, nhờ cậu hướng dẫn cho tôi vậy.”

“Không còn cách nào trở về thế giới cũ sao?”

“Miễn là Suzumiya-san muốn như vậy, thì vẫn còn cơ hội đấy. Tôi chỉ mới quen cậu trong thời gian ngắn; chà, biết nói sao nhỉ…Tôi rất vui khi ở Quân đoàn SOS…Chút nữa là quên, Asahina Mikuru và Nagato Yuki có lời nhắn cho cậu.”

Và Koizumi để lại lời nhắn trước khi hoàn toàn tan biến.

“Asahina Mikuru nhờ tôi xin lỗi cậu: ‘Chị xin lỗi, tất cả là lỗi của chị’. Còn Nagato Yuki thì nói: ‘Nhớ bật máy tính.’”

Sau lời nhắn, Koizumi biến mất như một đèn trước gió.

Tôi không biết tại sao Asahina lại xin lỗi tôi. Asahina làm gì sai chăng? Nhưng tôi quyết định không nghĩ đến chuyện này bây giờ, tôi theo lời hướng dẫn của Nagato Yuki, bật máy tính lên. Sau khi khởi động, đúng ra phải hiện ra màn hình của hệ điều hành chứ…Lạ thật, tại sao không có gì vậy? Màn hình hệ điều hành không hiện ra, chỉ còn lại màn hình đen kịt với con trỏ màu trắng nhấp nháy góc trên bên trái màn hình. Con trỏ bắt đầu chuyển động, và dòng chữ hiện ra.

YUKI.N> Cậu thấy gì không?

Tôi bị bất ngờ trong chốc lát, rồi lấy bàn phim ra.

‘Có’ YUKI.N> Hiện giờ tôi đã vẫn chưa hoàn toàn mất liên lạc với thế giới cậu đang ở trong đó. Nhưng việc này chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.

Nếu điều ấy xảy ra, đây là cuộc trò chuyện cuối cùng giữa cậu và tôi. ‘Mình phải làm gì đây?

’YUKI.N> Tôi cũng không biết. Sự phun trào thông tin bất thường đã biến mất hoàn toàn ở đây. Thể Hợp nhất Thông tin Nhận thức rất thất vọng về việc này, bởi vì họ mất khả năng tiến hóa.

‘Tiến hóa nghĩa là sao? Còn Haruhi tiến hóa thế nào?’

YUKI.N> Trở thành một thể cấp cao có nghĩa là có thể xử lý thông tin nhanh chóng và chính xác. Những thể sống hữu cơ bị giới hạn bởi thể chất thông thường, vì thế không thể truyền tải, xử lý thông tin chính xác, nhanh chóng. Vì thế, các sinh vật hữu cơ sẽ ngưng tiến hóa khi đến mức nào đó.

‘Có thể tiến hóa mà không cần cơ thể sao?

’YUKI.N> Thể Hợp nhất Thông tin Nhận thức cũng được tạo thành từ dữ liệu.Họ đã rất tự tin rằng khả năng xử lý thông tin của họ có thể tăng lên vô hạncho đến khi vũ trụ tự nóng lên. Nhưng họ đã lầm.

Sự tiến hóa của họ cũng có giới hạn, như là vũ trụ này vẫn có ranh giới,ít nhất là những thể nhận thức còn phụ thuộc vào dữ liệu để tồn tại. ‘Còn Suzumiya thì sao?’

YUKI.N> Suzumiya Haruhi sở hữu khả năng tạo ra một khối lượng thông tin khổng lồ từ hư không. Đó là khả năng mà Thể Hợp nhất Thông tin Nhận thức không có.

Cô ấy có thể phóng thích dữ liệu mà chưa bao giờ một con người, hay một thể sống hữu cơ nào từng xử lý trong cả cuộc đời của nó. Thể Hợp nhất Thông tin Nhận thức tin rằng nếu khả năng tạo dữ liệu này được phân tích, họ có thể tìm ra cách để tự tiến hóa.

Con trỏ nhấp nháy trong chốc lát. Dường như Nagato vẫn đang do dự phải sử dụng từ ngữ gì cho thích hợp. Ngay sau đó, những dòng chữ tuôn ra như nước.

YUKI.N> Tôi trông đợi mọi thứ vào cậu. ‘Trông đợi gì chứ?’ YUKI.N> Tôi hi vọng cả hai đều có thể trở về thế giới này. Suzumiya Haruhi là đối tượng quan trọng cần phải giám sát, một kho báu quý giá chắc hẳn chỉ xuất hiện một lần trong cả vũ trụ bao la này. Ngoài ra, tôi cũng mong muốn cậu quay trở về

Những dòng chữ bắt đầu mờ dần vì nguồn điện bắt đầu cạn kiệt. Con trỏ vẫn tiếp tục.

YUKI.N> Hẹn gặp lại cậu trong thư viện.

Tôi cố gắng chỉnh màn hình máy tính cho sáng hơn, nhưng không có ích gì. Những dòng chữ cuối cùng Nagato gửi cho tôi.

YUKI.N> người đẹp ngủ trong rừng

Brr Âm thanh từ ổ cứng máy tính làm tôi giật mình. Ánh sáng từ CPU nhấp nháy, và màn hình khởi động hệ điều hành quen thuộc xuất hiện. Quạt máy tính thổi vù vù trong một không gian tĩnh lặng.

“Tôi phải làm gì đây? Koizumi! Nagato!”

Tôi thở dài và chán nản xoay đầu nhìn ra cửa sổ.

Một ánh sáng màu xanh xuất hiện.

Một tên khổng lồ phát sáng đứng giữa sân trường. Vì tôi đứng sát bên nó, nên trông nó như một bức tường màu xanh.

Haruhi chạy vào trong phòng.

“Kyon! Có thứ gì nè!”

Haruhi suýt chút nữa là nhảy vào người tôi.

“Cái gì thế? Nó lớn quá! Nó có phải là quái vật không? Hình như đây không phải là ảo giác.”

Haruhi có vẻ như rất thích thú. Cái tâm trạng khó chịu, thất vọng của cô ấy dường như đã biến mất. Ngay lúc này, đôi mắt của Haruhi sáng lên hăng hái, không chút sợ hãi vật đứng trước mặt mình.

“Cậu có nghĩ đây là sinh vật ngoài hành tinh không? Hay đây là siêu vũ khí được chế tạo từ thời xa xưa nay đã tỉnh dậy sau giấc ngủ dài? Đây có phải là lí do chúng ta không thể ra khỏi trường không?”

Bức tường màu xanh chuyển động. Hình ảnh những tòa nhà sụp đổ dưới tay của tên khổng lồ hiện lên trong đầu tôi. Tôi vội vàng nắm lấy tay của Haruhi và chạy ra khỏi phòng.

“Chờ đã! Cậu đang làm gì vậy!?”

Trong khi chúng tôi chạy nhanh ra ngoài đến nỗi gần như té xuống đất, một cơn chấn động dữ dội xuyên qua trong không khí. Tôi đẩy Haruhi xuống dưới đất và lấy thân mình che chắn cho cô ấy. Dãy phòng câu lạc bộ run lên bần bật. Âm thanh của một vật thể chuyển động nặng nề truyền thẳng vào tai tôi. Từ đây, tôi biết rằng mục tiêu của tên khổng lồ không phải chỗ này, mà chính là dãy phòng học đối diện.

Haruhi sửng sốt đến nỗi nói không nên lời, miệng mở to như những con cá vàng. Tôi tóm lấy Haruhi và bắt đầu chạy. Thật lạ, Haruhi nghe lời tôi rồi cũng bắt đầu chạy.

Tay tôi ướt đẫm mồ hôi. Haruhi cũng vậy.

Khu phòng câu lạc bộ cũ kĩ đầy bụi bặm. Tôi dùng tất cả sức lực của mình kéo Haruhi đến cầu thang. Chúng tôi có thể nghe thấy tên khổng lồ đang phá hủy thêm vài thứ nữa. Tôi chạy xuống cầu thang, cảm thấy hơi nóng từ lòng bàn tay của Haruhi. Sau khi băng qua sân trường, chúng tôi chạy đến đoạn đường dốc và hướng đến sân điền kinh. Tôi liếc nhìn nhanh Haruhi. Tôi không biết tôi có nhầm lẫn hay không, nhưng trông cô ấy khá vui vẻ. Cô ấy trông giống như một đứa trẻ thức dậy sau đêm Giáng sinh và thấy rằng mọi món quà nó đã mong chờ từ lâu đang nằm trên giường.

Sau khi chạy xa ra khỏi các tòa nhà, chúng tôi quay lại, nhìn lên trên. Tên khổng lồ này cũng to lớn như tên khổng lồ mà Koizumi cho tôi xem trước đây, ngang bằng một tòa nhà cao tầng.

Tên khổng lồ vẫy nhẹ và khu lớp học sụp đổ nhanh chóng. Những miếng bê tông rớt xuống và vỡ vụn ra theo mọi hướng cùng với một tiếng ồn đinh tai.

Chúng tôi chạy như điên đến giữa sân điền kinh rồi dừng lại. Một vật khổng lồ màu xanh xuất hiện trong màn đêm đen thẳm.

Nếu cậu muốn chụp hình, thì hãy chụp cái khung cảnh này đi, chứ không phải hình của Chủ tịch nhóm Tin học sờ soạng ngực của Asahina, và chắc chắn cũng không phải hình Asahina mặc các thứ trang phục kì lạ. Trang web cần những hình ảnh mà chúng ta đang thấy!

Trong khi tôi đang suy nghĩ, Haruhi nói.

“Cậu có nghĩ nó sẽ tấn công chúng ta không? Tôi không nghĩ nó xấu xa, cậu thấy sao?”

“Chả biết.”

Tôi nghĩ về những gì Koizumi đã nói với tôi lúc đưa tôi vào Không gian Cô lập. Nếu chúng ta để những ‘Hiện thân’ này tiếp tục nổi cơn thịnh nộ, phá hủy hoàn toàn mọi thứ, thì Không gian Cô lập sẽ thay thế thế giới thật, có nghĩa là thế giới xám xịt này sẽ thế chỗ mọi thứ, và rồi…

Thế giới của chúng ta sẽ ra sao?

Theo những gì Koizumi nói, có vẻ như Haruhi đang muốn tạo một thế giới mới. Asahina và Nagato mà tôi quen biết có ở trong thế giới mới này không? Hay đây sẽ là thế giới kì dị, nơi mà các ‘Hiện thân’ thoải mái đi lại, sinh vật ngoài hành tinh, người du hành thời gian và nhà ngoại cảm trở thành chuyện bình thường?

Nếu chuyện đó thật sự xảy ra, tôi sẽ ra sao?

Thôi, quên chuyện đó đi, có suy nghĩ cũng vô dụng thôi, vì đơn giản tôi chả hiểu gì hết. Tôi không hiểu Haruhi đang nghĩ gì, và tôi không có khả năng đọc suy nghĩ của người khác.

Ngay lúc đó, tôi nghe thấy Haruhi nói.

“Chuyện gì đang xảy ra đây? Cả tên khổng lồ…Cả thế giới…tất cả thật kì lạ!”

Chị ơi, những thứ đó là do chị tạo ra chứ ai! Chính tôi mới là người nên hỏi câu này, tại sao lại mang tôi vào đống hỗn độn này!? Adam và Eva là sao? Vớ vẩn thật! Tôi sẽ không bao giờ tin vào chuyện nhảm nhí thế này! Không bao giờ!

“Cậu không muốn trở về thế giới cũ sao?”

Tôi nhẹ nhàng hỏi.

“Cậu nói gì?”

Haruhi quay lại. Gương mặt của cô ấy vẫn trắng mịn dù ở trong màn đêm xám xịt này, và đôi mắt đang lấp lánh vui mừng đột nhiên tối sầm lại.

“Chúng ta không thể ở đây mãi được! Không có cửa hàng thì làm gì có đồ ăn. Chưa kể, xung quanh trường còn bị bao bọc bởi một bức tường trong suốt, không có lối ra. Cứ kiểu thế này thì trước sau gì chúng ta cũng chết đói ở đây.”

“Hmm, lạ thật, nhưng tôi không quan tâm. Mọi thứ tự nhiên sẽ đâu vào đấy thôi. Không biết vì sao mà tôi lại cảm thấy rất vui vẻ.”

“Rồi Quân đoàn SOS thì sao? Cậu tạo ra câu lạc bộ đó mà! Cậu muốn bỏ nó sao?”

“Bây giờ tôi không còn quan tâm đến cái gì nữa hết, bởi vì tôi đang chứng kiến một thứ thực sự thú vị; tôi không cần phải ra ngoài tìm kiếm những chuyện bí ẩn nữa.”

“Nhưng tôi muốn quay về thế giới cũ.”

Tên khổng lồ đột nhiên ngưng phá hủy ngôi trường.

“Trước khi chuyện này xảy ra, tôi không nhận ra rằng tôi đã thích cuộc sống của mình đến thế nào. Ở đó tôi có đồ ngốc Taniguchi, Kunikida, Koizumi, Nagato, Asahina và cả Asakura đã biến mất từ lâu nữa.”

“…Cậu đang nói gì thế?”

“Tớ muốn gặp lại những người ấy. Tớ có rất nhiều điều muốn nói với họ.”

Haruhi cúi đầu, rồi tiếp tục.

“Chúng ta sẽ gặp họ thôi; thế giới này sẽ không chìm trong bóng tối mãi đâu. Khi bình mình đến, mặt trời lại mọc. Tôi chắc chắn.”

“Không phải thế. Thế giới này không giống như cậu nghĩ. Tôi thực sự muốn gặp lại những người bạn của mình.”

“Tôi không hiểu cậu đang nói gì.”

Haruhi cau có như một đứa trẻ bị người ta lấy mất món quà của mình.

“Không phải cậu chán cái thế giới tẻ nhạt kia rồi sao? Thế giới đó quá bình thường, không có gì đặc biệt xảy ra. Cậu không muốn thấy những thứ thú vị hơn sao?”

“Tôi đã từng nghĩ như vậy.”

Tên khổng lồ bắt đầu di chuyển. Nó đá văng phần còn lại của khu lớp học và tiến tới sân trường. Trên đường đi, nó đập tan hành lang, rồi đá vào khu phòng câu lạc bộ thật mạnh. Ngôi trường đang từ từ bị san bằng, kể cả phòng câu lạc bộ của chúng tôi.

Tôi nhìn qua vai của Haruhi và chết điếng người khi thấy một vài bức tường màu xanh xuất hiện thêm. Một, hai, ba…khi đếm đến năm, tôi thôi không đếm nữa.

Không có những quả cầu màu đỏ ngăn cản, những tên khổng lồ màu xanh phá hủy thế giới xám xịt này không do dự. Tôi không biết việc phá hủy này có thú vị hay không, chỉ biết rằng mọi thứ mà chúng chạm vào biến mất ngay lập tức.

Một nửa ngôi trường đã biến mất chỉ trong chốc lát.

Tôi không thế biết Không gian Cô lập này rộng bao nhiêu, và tôi cũng không biết không gian này có mở rộng và trở thành hiện thực hay không. Ngay lúc này, tôi vẫn không dám chắc. Nếu lúc nãy có một gã say ngồi trên xe lửa nói với tôi rằng: “Ta nói với ngươi điều này, nhưng đừng nói với ai hết! Thực ra, ta là một sinh vật ngoài hành tinh.” thì tôi sẽ tin ngay tức khắc. Bởi vì những sự kiện bí ẩn mà tôi đã trải qua đã tăng lên gấp ba lần chỉ trong một tháng.

Chính xác thì tôi nên làm gì? Nếu đây là một tháng trước, có lẽ tôi sẽ không thể suy nghĩ ra gì hết, nhưng bây giờ tôi nghĩ là tôi có thể. Vì tôi đã có một vài lời gợi ý.

“Haruhi, mấy ngày vừa rồi, tôi đã chứng kiến những chuyện rất thú vị. Dù cậu không biết, nhưng có rất nhiều loại người quan tâm đến cậu. Tôi không giỡn đâu, xét đúng nghĩa đen, cả thế giới quay xung quanh cậu. Mọi người tin rằng cậu là một người rất đặc biệt, và họ cố gắng chứng minh điều này bằng hành động. Cậu có thể không biết, nhưng thế giới này đang có chiều hướng trở nên rất thú vị đấy.”

Tôi đặt tay lên vai của Haruhi, quên rằng mình đang nắm tay cô ấy. Haruhi nhìn tôi với gương mặt cậu-ăn-nhầm-cái-gì-vậy.

Và rồi, cô ấy đảo mắt tránh nhìn tôi, hướng về mấy tên khổng lồ đang phá phách, cố đánh trống lảng.

Nhìn gương mặt của Haruhi, tôi nhớ rằng đối với Nagato, đây là “cơ hội tiến hóa”, còn với Asahina là “chấn động thời gian”, và Koizumi xem Haruhi là “Thượng đế”. Còn đối với tôi, Haruhi là ai? Tôi xem cô ấy là gì?

Haruhi là Haruhi, còn gì phải thắc mắc? Tôi không có ý định trả lời như thế thật. Nhưng tôi không có câu trả lời rõ ràng nào khác. Tôi đã biết mọi chuyện sẽ thế này, phải không? Nếu bạn chỉ một đứa bạn học của tôi đằng sau lưng và hỏi “Cô ấy là gì đối với cậu?” thì bạn nghĩ tôi nên trả lời thế nào? …Thôi, tôi xin lỗi. Tôi rơi vào vòng lẩn quẩn rồi! Với tôi, Haruhi không phải là một bạn học thông thường, và chắc chắn không phải kiểu như “cơ hội tiến hóa”, “chấn động thời gian” hay cả “Thượng đế”.

Tên khổng lồ quay sang sân điền kinh. Nó không có mắt, nhưng tôi cảm nhận được rằng nó đang nhìn tôi. Nó bước một bước về phía chúng tôi. Một bước của nó bằng cả mét, cho nên dù nó bước đi rất chậm, nó vẫn rút ngắn khoảng cách một cách nhanh chóng!

Tôi hiểu rồi! Không phải Asahina và Nagato đã nói rồi sao? Lời tiên tri! Và lời nhắn cuối cùng của Nagato nữa. Bạch Tuyết và Người đẹp ngủ trong rừng. Thôi nào, tôi biết Bạch Tuyết nói về cái gì mà! Hai truyện này giống nhau chỗ nào nhỉ? Trong tình huống này, câu trả lời đã quá rõ ràng.

Trời ạ, thật đáng xấu hổ.

Thật không thể chịu được! Asahina, Nagato! Tôi sẽ không chấp nhận bước tiến triển này đâu! Không bao giờ!

Lí trí của tôi cứ nhấn mạnh điều đó. Nhưng con người không phải là một thể sống chỉ dựa trên lí trí để tồn tại. Có lẽ họ cần thứ mà Nagato gọi là “dữ liệu pha trộn”. Tôi đặt hai tay lên vai Haruhi, xoay người cô ấy lại.

“Cái gì đây…”

“Cậu biết đấy, tôi rất thích cậu cột tóc đuôi gà.”

“Cái gì?”

“Tôi không biết từ khi nào, nhưng kể từ lúc đó, tôi chưa bao giờ ngưng nghĩ về cậu khi cậu cột tóc đuôi gà. Tôi nghĩ nó hợp với cậu lắm.”

“Cậu âm mưu cái gì vậy?”



Đôi mắt đen của Haruhi phản kháng. Tôi làm ngơ sự phản đối của Haruhi và hôn lên môi cô ấy. Sẽ lịch sự hơn nếu bạn cũng nhắm mắt trong thời khắc thế này, nên tôi cũng nhắm mắt mình lại. Vì vậy, tôi không biết Haruhi phản ứng thế nào. Mắt cô ấy mở to vì bất ngờ chăng? Hay cũng nhắm mắt lại như tôi? Nhưng có thể cô ấy sẽ giơ tay lên và tát tôi một cái trời giáng, nhưng tôi nghĩ đó không thành vấn đề. Đúng rồi đấy! Nếu có ai đã từng làm chuyện này với Haruhi, họ cũng sẽ biết tôi có cảm giác thế nào. Tôi nắm tay Haruhi thật chặt, chưa muốn rời xa.

Tôi vẫn nghe thấy tiếng ầm ầm từ xa; có vẻ như tên khổng lồ vẫn đang tiếp tục phá hủy sân trường. Ngay khi vừa nghĩ đến chuyện đó, tôi đột nhiên mất thăng bằng và té xuống, mọi thứ đảo lộn lên cả. Tay trái của tôi rơi xuống đau điếng. Khi tôi cố gắng ngồi dậy và mở mắt, tôi bất ngờ khi nhìn thấy lại trần nhà quen thuộc.

Tôi vẫn ở trong phòng của tôi, tôi quay lại, và thấy mình bị té xuống sàn nhà từ trên giường. Đương nhiên là tôi vẫn mặc đồ ngủ. Đống chăn mền lộn xộn lên cả. Tay của tôi đang đặt ở sau lưng, miệng thì mở to như một thằng ngốc.

Tôi từ từ đứng dậy trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê, mở cửa sổ và nhìn ra ngoài. Tôi thấy một vài ngôi sao lấp lánh và những ngọn đèn tỏa sáng. Đó là những ngọn đèn từ các cửa sổ và tôi vẫn còn thấy bóng người qua những ô cửa sổ đó.

Đó là mơ phải không?

Tôi có giấc mơ mà trong giấc mơ đó, tôi rơi vào một thế giới kì dị với một cô gái tôi biết, rồi cuối cùng hôn cô ấy! Một giấc mơ dễ hiểu đến nỗi Sigmund Freud sẽ cười cho thật to.

Ôi, tôi muốn treo cổ tự tử ngay lập tức.

Có lẽ tôi nên biết ơn vì đất nước này không cho sở hữu súng, nếu không, tôi đã có thể lấy một cây súng tự động và bắn vào đầu mình không chút do dự. Nếu đó là Asahina, thì tôi còn có thể phân tích đầy đủ, chi tiết tính cách từ giấc mơ, nhưng hết người rồi hay sao mà tôi lại mơ thấy mình hôn Haruhi! Tiềm thức của tôi đang suy nghĩ cái quái gì vậy kìa!?

Tôi ngồi dưới sàn nhà, ôm đầu và nghĩ rằng liệu đây có phải là giấc mơ hay không. Tại sao tôi lại cảm thấy chân thật như thế? Bàn tay đổ mồ hôi, và hơi ấm còn lại trên môi tôi…

…Có phải…Có phải điều này có nghĩa rằng đây không phải thế giới ban đầu nữa? Đây có phải là thế giới mới mà Haruhi đã tạo dựng không? Có cách nào xác nhận điều này không nhỉ?

Tôi suy nghĩ rất kĩ mà vẫn không có cách nào. Hoặc đúng hơn, tôi không muốn nghĩ về vấn đề này. Nếu tôi phải thừa nhận mọi thứ chỉ là giấc mơ vì cái đầu của tôi đã hết hạn sử dụng, thì tôi thà tin rằng thế giới đã bị phá hủy còn hơn. Ngoài ra, tôi chả suy nghĩ được gì hết.

Tôi nhìn đồng hồ. Hai giờ rưỡi sáng.

…Tôi đi ngủ tiếp đây.

Tôi kéo chăn, tự nhủ rằng mình nên có một giấc ngủ sâu.

Tôi không thể ngủ.

Đó là lí do tại sao tôi kiệt sức đến nỗi gần như phải bò lên ngọn đồi. Nói thật, tôi sắp chết đến nơi rồi. Tôi sung sướng khi tôi không gặp Taniguchi, nếu không tôi lại phải nghe hắn nói liên tục và liên tục. Mặt trời tiếp tục tỏa ra nhiệt độ từ những phản ứng hạt ứng nhiệt hạch vô tận. Ông Mặt trời ơi, tôi xin ông, ông nghỉ ngơi một chút không được sao? Tôi sắp chết khô rồi!

Con quỷ ru ngủ lúc cần lại chẳng thấy đâu, lúc không cần lại xuất hiện. Nếu cứ thế này, tôi không biết rằng tôi có thể tỉnh táo hết tiết một không nữa.

Khi tôi nhìn thấy ngôi trường, tôi dừng lại và ngắm nhìn tòa nhà bốn tầng to lớn cũ kĩ. Những đám học sinh bò lên trường trông như đám kiến.

Tôi lê chân mình lên cầu thang và vào phòng học thứ năm quen thuộc, dừng lại ba bước trước cửa sổ.

Ở đó, tôi thấy Haruhi vẫn ngồi bên cửa sổ. Tôi phải nói thế nào đây? Cô ấy chống cằm lên bàn, nhìn ra ngoài cửa sổ với nét mặt lạnh băng.

Từ phía sau lưng, tôi thấy một đuôi gà nhỏ. Tóc cô ấy bây giờ quá ngắn để có thể cột được một cái đuôi gà, nên tôi đoán cô ấy chỉ cột chơi cho vui.

“Cậu sao rồi?”

Tôi để cặp lên bàn.

“Tồi tệ! Tôi vừa gặp ác mộng tối qua.”

Haruhi nói với giọng bình thản. Này, cậu vừa trải qua một sự kiện cực kì khó tin tối qua đấy!

“Đó là lí do tại sao cả đêm tôi không thể ngủ được. Tôi định nghỉ ngày hôm nay, nhưng số buổi vắng của tôi nhiều quá rồi.”

“Thế à.”

Tôi ngồi xuống ghế và trông nét mặt của Haruhi. Tóc của Haruhi che hết một bên mặt từ tai xuống, nên tôi cũng không thể rõ nét mặt của cô ấy. Dù sao, trông cô nàng vẫn còn đang khó chịu lắm. Ít nhất gương mặt của cô ấy nói cho tôi biết thế.

“Nè Haruhi.”

“Cái gì?”

Haruhi vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Cậu cột tóc đuôi gà nhìn dễ thương lắm.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện