Ngày thứ hai. Cái tiết trời ẩm ướt của mùa mưa càng ngày càng khiến con đường đi học của tôi trở nên thê thảm, mồ hôi nhễ nhại. Nếu có một chính trị gia nào đó mở chiến dịch bầu cử, và hứa sẽ xây cầu thang cuốn lên đỉnh đồi, tôi sẽ bầu ngay một phiếu một khi tôi đủ tuổi.

Tôi ngồi trong lớp, phe phẩy cuốn tập làm quạt. Không như bình thường, hôm nay, Haruhi là người cuối cùng vào lớp.

Cô ấy quăng chiếc cặp lên bàn và nói: “Quạt giúp tôi với.”

“Cậu tự mà làm lấy!”

Hai ngày trước, tại nhà ga, tôi còn nghĩ rằng Haruhi dần trở nên dễ thương hơn, thì hôm nay, cô ấy lại quay lại vẻ cau có thường thấy.

“Này Suzumiya, cậu biết truyện Chú chim của hạnh phúc không?[1]”

“Có gì không?”

“Không, không có gì.”

“Vậy thì đừng hỏi.”

Haruhi liếc nhìn tôi một cách khó chịu. Thầy Okabe vào lớp và giờ chủ nhiệm bắt đầu.

Ngày hôm đó, cái không khí ảm đạm lan tỏa xung quanh Haruhi làm tôi thấy lạnh gáy. Chưa bao giờ tiếng chuông hết giờ lại trở nên thoải mái đến như vậy. Tôi rút về phòng câu lạc bộ như một con chuột chạy trốn khi bị hun khói.

Hình ảnh Nagato đọc sách trở thành hình ảnh mặc định trong phòng, cứ như một vật trang trí cố định.

“Tôi có chuyện muốn nói với cậu.”

Nghe thấy thế, tôi quay lại và nhìn Koizumi Itsuki, người đã đến đây từ trước.

“Đừng nói rằng cậu muốn nói về Suzumiya đấy.”

Chỉ có ba người trong phòng, Haruhi thì đang trực lớp, còn Asahina vẫn chưa tới.

“Nhìn phản ứng của cậu thì tôi đoán rằng hai người kia đã nói chuyện này rồi.”

Koizumi liếc nhanh Nagato. Tôi thấy cái giọng điệu gì-cũng-biết của hắn thật khó chịu.

“Chúng ta nên tìm chỗ khác nói chuyện. Nếu Suzumiya-san nghe thấy chuyện này sẽ rất rắc rối.”

Koizumi và tôi đến căn tin và chọn một bàn. Koizumi cũng mua một ly cà phê nóng cho tôi. Tôi biết rằng hai thằng con trai cùng ngồi chung một bàn ở căn tin thì rất kì cục, nhưng tôi không thể làm khác được.

“Cậu biết đến đâu rồi?”

“Đến đoạn Suzumiya không phải là người bình thường.”

“Vậy thì dễ cho tôi. Cậu nói đúng đấy.”

Giỡn mặt à? Cả ba thành viên của Quân đoàn SOS đều nói với tôi rằng Suzumiya không phải là người thường. Trái đất nóng dần lên làm đầu óc bọn này chập mạch hết rồi à?

“Đầu tiên, nói cho tôi biết cậu là ai.”

Vì đã có người tự nhận là sinh vật ngoài hành tinh và người du hành thời gian, tôi tiếp tục theo.

“Đừng nói cậu là nhà ngoại cảm đấy?”

“Vậy thì tôi không cần phải tự giới thiệu rồi!”

Koizumi nhẹ nhàng cầm lấy ly cà phê.

“Cậu nói không sai - tôi là nhà ngoại cảm. Tôi sở hữu năng lực khác thường.”

Tôi yên lặng uống cà phê. Mmm, ngọt quá, đáng lẽ hắn nên lấy ít đường hơn.

“Tôi không thích chuyển trường vội vàng như vậy, nhưng tình thế thay đổi đột ngột. Tôi không nghĩ rằng đã có hai cô gái tiếp cận Suzumiya Haruhi nhanh đến thế. Chắc hẳn họ đã lặng lẽ theo dõi cô ấy ngay từ trước đó.”

Đừng xem Haruhi như là động vật quý hiếm!

Thấy tôi cau mày, Koizumi tiếp tục:

“Bình tĩnh đi. Chúng tôi đang cố gắng hết sức! Chúng tôi không có ý định hãm hại Suzumiya-san, ngược lại, chúng tôi muốn bảo vệ cô ấy khỏi nguy hiểm.”

“Chúng ta? Vậy có nghĩa là ngoài cậu ra còn nhiều nhà ngoại cảm khác?”

“À, họ không nhiều như cậu nghĩ đâu. Bởi vì tôi thuộc hạng thấp, tôi không biết nhiều lắm, tôi chỉ biết rằng có khoảng mười người như vậy trên thế giới. Chúng tôi đều chịu sự giám sát của ‘Hiệp hội’”

Hay lắm! Bây giờ ta lại có thêm ‘Hiệp hội’.

“Tôi không biết ‘Hiệp hội’ được chia ra bao nhiêu phần, hoặc nó có bao nhiêu thành viên. Mọi thứ dường như đều được các vị cấp cao hơn quản lý.”

“…Vậy tổ chức bí mật được gọi là ‘Hiệp hội’ này làm cái gì?”

Koizumi uống chút cà phê đã nguội bớt.

“Như cậu đoán thôi, ‘Hiệp hội’ được thành lập ba năm về trước, mục đích chính là giám sát Suzumiya Haruhi…Nói thẳng ra, theo dõi Haruhi là mục tiêu sống còn của nó. Tôi chắc rằng cậu đã hiểu. Tôi không phải là thành viên Hiệp hội duy nhất ở trường, một số đã thâm nhập vào đây sớm hơn; tôi tạm thời chuyển đến đây để hỗ trợ họ.”

Tôi chợt nghĩ đến gương mặt của Taniguchi. Cậu ta nói rằng cậu đã học chung với Haruhi từ cấp hai. Có khi nào cậu ấy cũng là nhà ngoại cảm không?

“Cậu đang đùa phải không?”

Koizumi giả vờ như không nghe thấy và nói tiếp.

“Tuy nhiên, tôi không đảm bảo rằng tất cả họ đều về phe của Suzumiya-san.”

Tại sao mọi người đều thích Haruhi? Cô ta chỉ là một đứa kì quái, điên khùng, luôn gây rắc rối cho những người xung quanh, chưa kể, cô nàng luôn cho mình là trung tâm. Cô ta có đáng để một cái ‘Hiệp hội’ bảo vệ không? Mặc dù tôi phải công nhận bề ngoài của Haruhi cũng khá cuốn hút.

“Tôi không rõ có chuyện gì xảy ra ba năm về trước. Tôi chỉ biết rằng, tôi có khả năng đặc biệt vào thời điểm đó. Tôi thực sự sợ hãi. May mắn thay, Hiệp hội đã kết nạp tôi, trước khi tôi tự sát vì nghĩ rằng đầu óc tôi có gì đó không bình thường.”

Tôi nghĩ rằng đầu cậu chắc chắn không bình thường từ trước đó rồi.

“Chúng tôi lo sợ về những nguy cơ không thể lường trước được.”

Koizumi uống từng ngụm cà phê, rồi nhìn tôi một cách nghiêm túc.

“Cậu nghĩ thế giới này hình thành khi nào?”

“Không phải từ sự kiện Big Bang à?”

“Hiện giờ người ta nói như vậy. Tuy nhiên, với chúng tôi, có một khả năng khác – thế giới này được hình thành ba năm trước.”

Tôi nhìn đi nhìn lại gương mặt của Koizumi. Những gì hắn nói thật vô lý.

“Không thể nào! Tôi có thể nhớ rõ ràng những gì xảy ra ba năm trước. Ngoài ra, cả cha mẹ tôi đều còn sống. Tôi vẫn còn ba mũi khâu khi tôi té vào miệng cống lúc còn nhỏ. Và cậu giải thích thế nào khi tôi nhớ như in những sự kiện lịch sử chết tiệt trong sách?”

“Được rồi, vậy sao cậu chắc chắn rằng loài người, kể cả cậu, không được tạo ra với những sự kiện có sẵn trong đầu? Trong trường hợp đó, chúng ta không cần mốc thời gian ba năm trước. Không có bằng chứng nào để bác bỏ rằng thế giới chỉ mới được tạo dựng cách đây năm phút, và mọi sự sống bắt đầu từ đó…”

“…”

“Ví dụ thế này: Não của cậu được gắn vào bằng dây điện, mọi thứ cậu thấy, ngửi và chạm vào đều được truyền bằng những tín hiệu điện qua dây dẫn vào não của cậu, và cậu cũng tin rằng những gì cậu trải qua là thật. Thứ mà cậu gọi ‘thế giới thực sự’ này lại mỏng manh đến ngạc nhiên.”

“Cứ coi như là tôi đồng ý với cậu, thế giới này bắt đầu từ ba năm hay năm phút trước cũng không thành vấn đề. Điều quan trọng là Hiệp hội có liên quan gì đến Haruhi?”

“Người đứng đầu Hiệp hội tin rằng thế giới này là giấc mơ của một người. Chúng tôi, không, cả thế giới này đều chỉ là giấc mơ. Bởi vì nó chỉ là giấc mơ nên đối với người ấy, tạo dựng và biến đổi thế giới đơn giản như trở bàn tay. Và chúng ta đều biết rằng người ấy là ai.”

Chắc vì Koizumi nói một cách ẩn dụ nên gương mặt của hắn trở nên người lớn một cách lạ thường.

“Loài người gọi người có thể tạo dựng và phá hủy thế giới theo ý muốn của mình là Thượng đế.”

…Này Haruhi! Cậu trở thành Thượng đế rồi đó, trời đất ơi! (Chơi chữ)

“Đó là lí do tại sao Hiệp hội lại cẩn thận như vậy. Nếu Thượng đế không hài lòng với thế giới, cô ấy chỉ cần phá hủy thế giới cũ hoàn toàn và thay thế bằng cái mới. Cũng giống như một đứa trẻ không thích lâu đài cát của mình và quyết định phá nó đi để xây cái khác. Mặc dù tôi thấy rằng thế giới còn nhiều mối xung đột không giải quyết được, ở đâu đó vẫn còn điều tốt đẹp đáng để thế giới tồn tại. Tôi hỗ trợ Hiệp hội là vì vậy.”

“Sao cậu không nói trực tiếp với Haruhi? Nói với cô ta rằng đừng phá hủy thế giới nữa, chắc cô ấy sẽ nghe.”

“Dĩ nhiên Haruhi chưa biết điều đó, và cũng không nhận thức được năng lực của mình. Nhiệm vụ của chúng tôi là đảm bảo rằng cô ấy sẽ không bao giờ biết, sống một cuộc sống bình lặng.”

Nói xong, Koizumi mỉm cười.

“Hiện nay, cô ấy vẫn chưa hoàn thiện, không thể hoàn toàn điều khiển thế giới theo ý muốn của mình. Dù vậy, chúng ta vẫn có thể thấy vài dấu hiệu.”

“Sao cậu biết?”

“Nghĩ đi. Tại sao nhà ngoại cảm như tôi, cũng như những người như Asahina Mikuru và Nagato Yuki xuất hiện? Đó là vì Suzumiya-san ước như vậy.”

Nếu có ai ở đây là sinh vật ngoài hành tinh, người du hành thời gian, hay nhà ngoại cảm, thì hãy đến gặp tôi! Lập tức tôi nhớ ra những lời tự giới thiệu của Haruhi vào đầu học kì.

“Vì Suzumiya-san chưa phát hiện ra, cô ấy không thể sử dụng năng lực một cách đầy đủ, chỉ có thể giải phóng nó một cách ngẫu nhiên theo tiềm thức. Nhưng vài tháng qua, Suzumiya-san liên tục giải phóng năng lực của mình vượt khỏi những gì con người có thể hiểu. Như cậu đã biết, kết quả của nó là Asahina Mikuru, Nagato Yuki và tôi tham gia câu lạc bộ.”

Vậy tôi là người duy nhất ngoài cuộc à?

“Không hẳn. Đối với chúng tôi, sự hiện diện của cậu là một điều kì bí. Tôi đã kiểm tra lí lịch của cậu, xin cậu bỏ qua cho. Tôi cam đoan rằng, cậu là một người bình thường, không có năng lực đặc biệt.”

Tôi nên hiểu nó như là một lời khen, hay là một sự thất vọng đây?

“Tôi cũng không biết, nhưng số phận của thế giới này nằm trong tay cậu. Vì thế, cậu hãy cẩn thận, đừng làm Suzumiya-san cảm thấy thất vọng với thế giới này.”

“Cậu nghĩ Haruhi là Thượng đế…”, tôi đề nghị, “…sao cậu không bắt cóc cô ấy và mổ xẻ ra để xem não của cô ấy làm từ cái gì? Cậu có thể biết được bí mật của vũ trụ đấy!”

“Có những người cực đoan trong Hiệp hội cũng nghĩ như cậu.”

Koizumi gật đầu.

“Nhưng phần đông cho rằng cứ để yên sẽ hay hơn. Hơn nữa, nếu Thượng đế cảm thấy không hài lòng về chuyện này, một tai họa lớn sẽ đổ lên đầu chúng ta. Chúng tôi muốn thế giới cứ như thế này, nên cũng tự nhiên hi vọng Suzumiya-san có thể sống yên ổn. Chúng ta sẽ không còn lại gì một khi thảm họa đó xảy ra…”

“…Vậy chúng ta nên làm gì?”

“Cái đó thì tôi không biết.”

“Lỡ như Haruhi đột ngột chết thì sao?”

“Thế giới sẽ bị hủy diệt luôn chăng? Hoặc đơn giản là Thượng đế hết tồn tại? Hay sẽ có một người thay thế cô ấy? Trước khi điều đó xảy ra, không ai biết cả.”

Ly cà phê trở nên nguội lạnh. Tôi không muốn uống nữa nên đặt nó sang một bên.

“Cậu nói rằng cậu có năng lực siêu nhiên?”

“Không chính xác lắm, nhưng cũng không sai.”

“Hãy cho tôi thấy năng lực của cậu, rồi tôi sẽ tin. Làm ly cà phê này nóng lên đi.”

Koizumi vui vẻ cười. Đây là lần đầu tiên tôi thấy Koizumi cười thực sự.

“Tôi xin lỗi, tôi không thể làm như vậy. Tôi không thể chủ động điều khiển năng lực của tôi. Trong điều kiện bình thường, tôi không có bất kì năng lực siêu nhân nào cả. Tôi chỉ sử dụng được nó khi có những điều kiện nhất định, nhưng tôi tin rằng cậu sẽ có cơ hội chứng kiến một ngày nào đó.”

“Xin lỗi vì đã nói lâu như thế này, bây giờ tôi phải về nhà.” – Nói xong, Koizumi cười rồi bỏ đi.

Tôi nhìn Koizumi cho tới khi hắn dần mất khỏi tầm mắt của tôi, rồi tôi nắm lấy ly cà phê của Koizumi.

Đúng như tôi nghĩ, ly cà phê vẫn lạnh.

Khi tôi quay trở lại phòng câu lạc bộ, hình ảnh đập vào mắt tôi là Asahina chỉ với đồ lót trên người.

“…”

Asahina cầm bộ đồ hầu gái, đứng chết trân, nhìn bàn tay đang nắm lấy nắm đấm cửa của tôi. Chị ấy từ từ mở miệng ra như sắp hét lên.

“Em xin lỗi.”

Trước khi Asahina kịp hét, tôi nhanh chóng rút chân ra và đóng cửa lại. Nhờ vậy, tôi tránh được tiếng la của chị.

Thật sự, tôi cần phải gõ cửa. Khoan đã, chị ấy phải khóa cửa khi thay đồ chứ!

Ngay khi tôi đang tự hỏi rằng tôi có thể lưu trữ hình ảnh làn da trắng mịn của chị vào ngân hàng trí nhớ dài hạn, một tiếng gõ cửa nhỏ từ phía bên kia cánh cửa, “Em vào đi…”

“Xin lỗi chị.”

“Không sao đâu…”

Asahina cúi đầu rồi mở cánh cửa ra, chị đỏ mặt nói.

“Xin lỗi, lúc nào chị cũng làm em thấy những việc xấu hổ…”

Thật ra tôi không để tâm đến chuyện này lắm.

Chị đúng là một cô gái ngoan ngoãn, mặc bộ đồ hầu gái vì Haruhi nói vậy.

Dễ thương hết sức!

Tôi sợ rằng nếu như tôi tiếp tục nhìn Asahina như thế, hình ảnh tôi vừa lưu trong đầu sẽ trở thành hình ảnh bậy bạ. Tôi tập trung mọi lí do để vượt qua những ý nghĩ đen tối đó, nhẹ nhàng ngồi lên ghế của thủ lĩnh và bật máy tính.

Tôi có cảm giác rằng ai đó đang nhìn mình, tôi ngẩng đầu lên và thấy Nagato Yuki. Cô ấy đẩy mắt kính lên rồi quay lại đọc sách. Cử chỉ đó trông khá giống người.

Tôi mở trình duyệt web lên và truy cập vào website của câu lạc bộ, cố gắng chỉnh sửa vài thứ nhưng không biết bắt đầu từ đâu. Tôi nghĩ rằng chỉnh sửa những thứ này thật lãng phí thời gian nên tôi tắt máy và thở dài. Tôi cũng chán chơi Othello, tôi cần cái gì đó để giết thời gian.

Tôi khoanh tay ngồi, cảm thấy cực kì khó chịu. Đột nhiên, một người nào đó đặt tách trà ấm trước mặt tôi. Tôi nhìn lên. Asahina trong bộ đồ hầu gái đang mỉm cười, tay cầm khay. Chị ấy hoàn toàn giống như một hầu gái rồi.

“Cảm ơn chị.”

Tôi vừa được Koizumi mời uống cà phê, nhưng tôi vẫn vui vẻ chấp nhận tách trà này.

Sau đó, Asahina mời Nagato uống, rồi chị ngồi kế bên Nagato, thưởng thức tách trà của mình.

Cuối cùng, Haruhi vẫn không đến phòng câu lạc bộ.

“Sao hôm qua cậu không tới? Không phải cậu định họp nhóm sao?”

Tôi quay lưng và nói chuyện với Haruhi như thường lệ vào giờ chủ nhiệm.

Haruhi nằm dài trên bàn, khó chịu nói:

“Bực quá! Tôi tự họp một mình ngày hôm qua rồi!”

Tôi biết chắc rằng Haruhi đã quay trở lại những nơi cô ấy đã đi hôm thứ Bảy.

“Tôi sợ rằng tôi quên cái gì đó, nên tôi nghĩ quay lại đó lần nữa sẽ chắc ăn hơn.”

Tôi nghĩ rằng chỉ có thám tử mới tin rằng tội phạm sẽ trở lại nơi gây án, nhưng tôi đã sai.

“Nóng trời ơi luôn! Khi nào thì trường mới đổi đồng phục đây? Tôi muốn mặc áo tay ngắn![2]”

Ít nhất tới tháng sáu trường mới đổi, và chỉ còn một tuần nữa là hết tháng năm rồi.

“Suzumiya, chắc là tôi đã nói với cậu rồi, tôi nghĩ cậu nên ngừng tìm kiếm những sự kiện bí ẩn đi, và cố gắng sống một cuộc sống của một nữ sinh cấp ba bình thường.”

Cô ấy sẽ ngẩng đầu lên và cau có nhìn tôi…Tôi đã chuẩn bị cho tình huống đó, thế nhưng, Haruhi vẫn nằm dài trên bàn. Cô ấy kiệt sức luôn rồi.

“Sống bình thường là ra sao?”

Haruhi không thích thú gì lắm.

“Đại loại như là kiếm bạn trai tốt. Cậu có thể gặp người ngoài hành tinh khi đang hẹn hò. Một mũi tên trúng hai con chim, hay không?”

Tôi chợt nghĩ đến Asahina với buổi nói chuyện hôm bữa khi đề nghị Haruhi như vậy.

“Ngoài ra, khối đứa đang xếp hàng chờ cậu. Cậu chỉ cần bớt điên một chút, rồi cậu sẽ có bạn trai thôi.”

“Hừm, có bạn trai hay không thì đã sao! Cái gọi là tình yêu này chỉ là sự rối loạn tạm thời của trí óc, là tâm bệnh.”

Haruhi mệt mỏi nói, nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Thực ra, tôi cũng có nghĩ tới chuyện này. Tôi là người năng động, và tôi cũng có nhu cầu riêng. Nhưng tôi không ngu tới nỗi dây vào đống rắc rối này chỉ vì một khoảnh khắc rối loạn. Và nếu như tôi quá bận rộn với chuyện hẹn hò, Quân đoàn SOS sẽ ra sao đây? Tôi chỉ mới vừa thành lập nó mà!”

Theo lý thuyết thì nó vẫn chưa được thành lập.

“Vậy sao cậu không lập một câu lạc bộ có nhiều thứ để giải trí? Chắc chắn nó sẽ thu hút mọi người hơn.”

“Không.”

Haruhi thẳng thừng từ chối.

“Tôi thành lập Quân đoàn SOS vì tất cả các câu lạc bộ khác đều quá nhàm chán, dù gì thì tôi cũng đã kết nạp một người dễ thương như Asahina và một học sinh chuyển trường kì lạ rồi! Tại sao vẫn chưa có gì xảy ra? Đáng lẽ bây giờ phải có chuyện lạ xảy ra rồi chứ.”

Đây là lần đầu tôi thấy Haruhi ủ rũ đến như vậy, nhưng cô ấy vẫn dễ thương. Với một người dễ thương như thế, Haruhi xinh đẹp ngay cả khi không cười, tiếc thật, tôi cứ nghĩ đến nó suốt.

Haruhi ngủ luôn cả bữa học hôm đó. Kì lạ thay, không giáo viên nào để ý…Không, đây chỉ là ngẫu nhiên thôi.

Đến bây giờ, những chuyện kì lạ bắt đầu xảy ra. Nhưng vì những chuyện kì lạ đó khá nhỏ nhặt, nên cũng chả ai để ý tới nó. Tôi đã nghĩ về nó suốt kể từ giờ truy bài.

Trong lúc tôi đang nói chuyện với Haruhi, đầu óc tôi cứ bận tâm về chuyện khác. Một tờ giấy để trong tủ đựng đồ của tôi.

Tờ giấy ghi rằng: “Sau giờ học khi mọi người về hết, đến phòng 1-5.”

Rõ ràng là chữ của con gái.

Chuyện này là sao? Một buổi hội thảo khẩn cấp được triệu tập trong đầu tôi với những ý nghĩ khác nhau.

Ý kiến đầu tiên: “chuyện này đã xảy ra rồi”, nhưng chữ viết trên đó khác với chữ trên tờ đánh dấu sách. Nagato, người tự nhận mình là Giao tiếp sống hình dạng giống người làm việc cho sinh vật ngoài hành tinh, có chữ viết đẹp cứ như là đánh máy, khác hẳn chữ viết trên tờ giấy này. Hơn nữa, Nagato cũng sẽ không trực tiếp bỏ giấy vào tủ đồ của tôi.

Ý kiến thứ hai: “có phải Asahina không?” Không, nếu đó là Asahina, chị ấy sẽ không xé một mẩu giấy rồi nguệch ngoạc ghi lên đó. Chị ấy sẽ viết cẩn thận rồi bỏ vào phong bì.

Vả lại, lạ hơn nữa địa điểm là lớp học của tôi. “Chẳng lẽ là Haruhi?” - ý kiến thứ ba. Điều này lại càng không thể, vì nếu là cô ấy, cô sẽ lôi tôi đi xềnh xệch tới cầu thang và hỏi tôi trực tiếp.

Với lí do tương tự, tôi loại Koizumi khỏi phương trình. Cuối cùng, ý kiến thứ tư nói rằng: “Đây là thư tình của người lạ?” Đừng bận tâm đây có phải là thư tình hay không, vấn đề là có người cần gặp tôi, và cũng không chắc là con gái.

“Đừng bị lừa! Đây giống là trò đùa của Taniguchi và Kunikuda.” - Đây là ý kiến hợp lý nhất. Có thể Taniguchi bày ra trò đùa ngu ngốc này, nhưng cậu ta có thể ghi nhiều hơn.

Tôi đi lang thang trong trường nghĩ về những thứ đó. Sau giờ học, Haruhi nói rằng cô ấy bị bệnh và đi về nhà. Cơ hội tốt!

Tôi quyết định đến phòng câu lạc bộ trước. Chỉ có điên mới tới sớm để chờ một người lạ. Hơn nữa, nếu Taniguchi bất ngờ xuất hiện và nói: “Ối, cậu còn chờ à? Tớ không ngờ cậu lại bị lừa dễ như vậy. Ngây thơ quá!”, chắc chắn tôi sẽ cực kì ê mặt. Đi vòng vòng chơi trước đã, nhìn trộm xem ai trong lớp, rồi mới bước vào sau khi đảm bảo không có ai quanh đó. Đúng, đây là chiến thuật hoàn hảo!

Tôi đến phòng câu lạc bộ. Lần này, tôi nhớ gõ cửa.

“Mời vào.”

Khi tôi nghe thấy giọng nói của Asahina, tôi mới dám mở cửa. Có nhìn chị ấy bao nhiêu lần đi chăng nữa, tôi phải công nhận rằng Asahina quá đáng yêu trong bộ đồ hầu gái!

“Em đến muộn nhỉ, Suzumiya-san đâu rồi?”

Có vẻ như chị ấy lại pha trà.

“Cô ta về nhà rồi, trông có vẻ mệt mỏi lắm. Nếu chị muốn trả thù, thì bây giờ là cơ hội đấy.”

“Chị sẽ không làm như vậy!”

Chúng tôi ngồi đối diện nhau uống trà. Dường như chúng tôi lại trở về hội những người nhàn rỗi một lần nữa.

“Koizumi chưa tới à?”

“Koizumi-kun tới sớm hơn rồi, nhưng Koizumi-kun nói rằng phải đi làm thêm nên đã về trước.”

Việc làm thêm gì nhỉ? Nhưng xét theo tình hình này, tôi có thể tự tin loại Koizumi và Haruhi khỏi danh sách khả nghi những người viết tờ giấy kia.

Vì không có gì để làm, tôi chơi Othello với Asahina. Sau khi thắng liền ba ván, tôi nghỉ chơi và bắt đầu lướt web đọc tin tức; đúng lúc này, Nagato đóng sách lại. Dạo gần đây, chúng tôi xem hành động đó là dấu hiệu cho biết hoạt động của câu lạc bộ đã kết thúc (dù tôi không biết hoạt động đó cụ thể là gì), và chúng tôi dọn dẹp ra về.

“Chị cần phải thay đồ, nên em cứ về trước.” – Nghe Asahina nói vậy, tôi chạy nhanh khỏi phòng câu lạc bộ.

Đồng hồ điểm năm giờ ba mươi, tôi đoán rằng không còn ai trong lớp học. Nếu đây là trò lừa đảo của Taniguchi, thì nó cũng về nhà vì phải chờ quá lâu. Dù vậy, tôi vẫn chạy lên hai dãy cầu thang đến lớp, chỉ để đảm bảo hơn.

Tôi thở sâu đi trên dãy hành lang yên tĩnh. Vì mọi cửa sổ của lớp học đều bị cáu bẩn, tôi không thể nhìn xem bên trong có gì, tôi chỉ thấy một màu cam của buổi hoàng hôn hắt vào phòng. Tôi mở cửa phòng 1-5 và ló đầu nhìn vào.

Tôi không ngạc nhiên khi thấy có người trong phòng, nhưng tôi chết đứng khi phát hiện đó là ai. Đứng trước tấm bảng đen là một người tôi không bao giờ nghĩ tới.

“Cậu tới trễ.”

Asakura Ryouko mỉm cười.

Cô ấy đẩy nhẹ mái tóc dài óng ả và bước xuống dưới. Cặp đùi trắng dưới chiếc váy ngắn và đôi giày trắng thật sự khiến tôi mất hồn.

Asakura dừng lại giữa lớp, và vẫy tôi vào.

“Vào đi.”

Tôi như thể bị hút vào trong đó.

“Vậy ra đó là cậu…”

“Ngạc nhiên không?”

Asakura cười vui vẻ, nửa gương mặt bên phải đỏ lên vì ánh nắng hoàng hôn.

“Cậu tìm tớ à?”

Tôi dự định hỏi với giọng cứng rắn, Asakura khúc khích trả lời.

“Đương nhiên là mình đang tìm cậu, mình có vài điều muốn hỏi.”

Asakura quay sang nhìn tôi.

“Cậu có nghe câu nói ‘Thà làm một việc còn hơn là không làm để rồi hối hận’ chưa? Cậu có nghĩ câu đó có lí không?”

“Tớ không biết ai đã nói, nhưng tớ cho rằng câu nói đó cũng có lí.”

“Trong trường hợp nếu cậu cứ để nguyên mọi chuyện, nó sẽ trở nên tệ hơn, và cậu không biết làm sao để cải thiện nó, cậu sẽ làm sao?”

“Cải thiện cái gì? Kinh tế à?”

Asakura không để ý tới câu hỏi của tôi, tiếp tục nói.

“Không phải cậu sẽ quyết định rằng cứ thực hiện đi, rồi nếu có hậu quả gì thì cứ để sau hay sao? Vì sẽ không có gì thay đổi nếu cứ tiếp tục như vậy.”

“Hmm, chắc vậy.”

“Đó là điều mình muốn nói.”

Asakura để hai tay sau lưng, hơi cúi người về phía trước.

“Mọi chuyện vẫn không thay đổi. Và giờ đây, mình buộc phải làm một điều gì đó để mọi chuyện diễn ra suôn sẻ. Đó là lí do tại sao mình quyết định thực hiện chuyện này một mình.”

Cậu đang nói cái quái gì thế? Đây là trò đùa à? Tôi nhìn quanh phòng, tự hỏi rằng có phải Taniguchi đang trốn ở đâu đó ở trong tủ hay dưới bàn giáo viên.

“Mình đã phát chán với việc giám sát môi trường không thay đổi này…”

Tôi mải lo nhìn xung quanh nên không nghe Asakura nói gì.

“Mình phải giết cậu, rồi để xem Suzumiya Haruhi sẽ có phản ứng như thế nào.”



Trong tích tắc, bàn tay trái của Asakura lóe lên, một vật kim loại cắt ngang chỗ mà cổ của tôi vừa mới ở đó.

Bàn tay trái của Asakura đã biến thành con dao sắc lẹm.

Tôi may mắn lắm mới né được đòn tấn công đầu tiên. Bây giờ tôi đang nằm dưới đất, tái mặt nhìn Asakura. Nếu tôi bị kẹt ở chỗ này, tôi sẽ không chạy trốn được! Ý nghĩ này chợt thoáng qua trong đầu tôi, và tôi bò như một con châu chấu.

Tại sao Asakura không đuổi theo tôi?

…Khoan đã! Chuyện quái quỷ gì vậy? Tại sao Asakura cố đâm tôi? Asakura vừa nói gì vậy nhỉ? Cô ấy muốn giết tôi? Giết tôi? Nhưng tại sao?

“Đừng đùa nữa!”

Tôi chỉ có thể thốt lên câu nói độc quyền này của tôi.

“Nguy hiểm quá! Ngay cả khi đó là con dao giả, tớ vẫn sợ! Bỏ thứ đó ra!”

Tôi thực sự lúng túng. Nếu có người nào biết chuyện gì đang xảy ra, hãy lại đây giải thích cho tôi!

“Cậu nghĩ mình đang đùa à?” – Asakura vui vẻ nói. Cứ nghĩ đi, một nữ sinh trung học mỉm cười khi đang đe dọa mạng sống của các bạn với con dao trong tay thì thật đáng sợ.

“Hừm.”

Asakura đặt nhẹ sống dao lên trên vai.

“Cậu không thích chết à? Cậu không muốn chết? Sự chết của những sinh vật sống chẳng có nghĩa lý gì với mình.”

Tôi từ từ đứng dậy. Đây chắc là trò đùa, tôi sợ là vì tôi quan trọng hóa vấn đề. Tôi liên tục tự nhủ mình, bởi vì điều đang diễn ra quá kì lạ. Asakura là một lớp trưởng có trách nhiệm, cô ấy không tán chuyện trong lớp, cũng không mất bình tĩnh khi đối mặt với khó khăn. Tại sao cô ấy lại cầm dao, nói rằng muốn giết tôi?

Con dao đó là con dao thật, nếu tôi không cẩn thận thì đã bị thương rồi.

“Tôi không hiểu cậu đang nói về cái gì. Hết vui rồi! Bỏ con dao đó ra!”

“Mình không thể làm như vậy.” – Asakura vẫn nở nụ cười ngây thơ như mọi khi – “Bởi vì mình thực sự muốn cậu chết.”

Cô ấy để con dao ngang hông và chạy nhanh đến chỗ tôi. Nhanh quá! Lần này tôi đã chuẩn bị kĩ, vì trước khi Asakura hành động, tôi đã để ý lối thoát ở cửa ra vào – nhưng tôi lại đập đầu vào tường.

????

Lạ thật, cánh cửa đâu rồi? Cả cửa sổ cũng biến đâu mất! Đáng lẽ ở đây phải có cánh cửa, bây giờ, nó chỉ là bức tường xám xịt!

Không thể nào!

“Vô ích thôi.”

Giọng Asakura càng ngày gần hơn.

“Mình đã điều khiển được không gian này, nên mọi lối thoát đã bị khóa. Làm việc đó cũng đơn giản, mình chỉ cần can thiệp vào cấu trúc phân tử của tòa nhà này và mình có thể thay đổi nó theo ý muốn của mình. Căn phòng này hoàn toàn kín, không thể ra hay vào.”

Tôi quay lại và phát hiện ánh hoàng hôn cũng đã biến mất. Bao bọc cả căn phòng là những bức tường bê tông, chỉ còn lại ngọn đèn lạnh lẽo trên bàn.

Hình bóng của Asakura tiến dần đến tôi.

“Mình khuyên cậu không nên kháng cự; dù sao cậu cũng sẽ chết.”

“…Cậu là ai?”

Có nhìn kiểu gì đi nữa thì chỉ có những bức tường xung quanh tôi. Không cửa ra vào, không cửa sổ, không có gì hết! Đầu óc tôi có vấn đề à?

Tôi chạy như điên giữa những cái bàn, cố gắng chạy càng xa khỏi Asakura càng tốt. Asakura tiến thẳng đến tôi, di chuyển bàn ghế khỏi đường đi của mình theo ý muốn. Trong khi đó, đường đi của tôi lúc nào cũng bị chặn lại.

Tôi sợ rằng trò mèo vờn chuột này sẽ sớm kết thúc.

Trong trường hợp đó…

Tôi quyết định liều mạng ném cái ghế vào Asakura. Cái ghế bật ra, văng vào góc phòng. Sao có thể được!?

“Mình đã nói với cậu là vô ích thôi. Mọi thứ trong căn phòng di chuyển theo ý muốn của mình.”

Chờ…chờ đã!

Chuyện gì đang xảy ra? Nếu đây không phải là trò đùa, và lẫn tôi cũng như Asakura không bị điên, thì chuyện gì đang xảy ra?

Tôi phải giết cậu, và xem Suzumiya Haruhi sẽ phản ứng thế nào…

Tại sao lại là Haruhi? Hình như cậu hơi nổi tiếng phải không?

“Đáng lẽ mình phải làm việc này ngay từ đầu.”

Tôi chết điếng người khi Asakura nói vậy. Cậu không thể làm như vậy! Đó là gian lận!

Tôi chôn chân xuống đất, không thể di chuyển. Tay tôi đông cứng như tượng sáp – tôi cũng không thể di chuyển ngón tay của mình. Mặt của tôi cúi xuống đất, chỉ có thể nhìn thấy đôi giày của Asakura tiến dần vào tầm mắt của tôi.

“Một khi cậu chết, Suzumiya Haruhi sẽ có vài phản ứng. Điều này có thể tạo ra một vụ nổ dữ liệu khổng lồ, mà nhờ đó, chúng tôi có thể được cứu sống. Đây là cơ hội ngàn năm có một.”

Tôi không quan tâm tới điều đó!

“Chết đi.”

Tôi có thể cảm thấy Asakura cầm con dao lên. Cô ấy sẽ bắt đầu từ đâu? Động mạch cổ, tim? Nếu tôi biết tôi sẽ chết thế nào, ít nhất tôi cũng được chuẩn bị trước. Hãy để tôi nhắm mắt…Không, tôi không thể làm như thế. C...Cái gì thế!?

Tôi chợt cảm thấy không khí rung lên. Con dao rơi xuống trước mặt tôi.

Ngay lúc này, trần nhà kêu lên dữ dội, tiếp theo, những mảnh vụn rớt xuống. Vài mảnh rơi trúng đầu tôi – đau thật! Chết tiệt! Tôi bị bụi trắng từ những mảnh vỡ bao phủ, nên tôi nghĩ Asakura cũng vậy. Tôi muốn xem Asakura đang ra sao, nhưng tôi không thể di chuyển…không! Tôi có thể di chuyển trở lại rồi!

Tôi ngẩng mặt lên và phát hiện…!

Asakura đứng lặng người. Đứng trước mặt cô ấy là Nagato Yuki, người vừa mới bắt lấy con dao chỉ bằng tay không.

(Tuyệt thật! Cô ấy có thể dùng tay không nắm lấy con dao.)

“Chương trình của cô quá đơn giản.” – Nagato nói với giọng vô cảm như mọi khi.

“Khóa dữ liệu ở trần nhà chưa hoàn thiện. Đó là lí do tại sao tôi có thể phát hiện và vào đây được.”

“Cô muốn ngăn cản tôi à?” – Asakura bình tĩnh – “Khi tôi giết được người này, Suzumiya Haruhi sẽ phản ứng. Chỉ có như vậy chúng ta mới có thêm dữ liệu.”

“Cô có bổn phận là dự phòng cho tôi.” – Nagato nói như đọc thần chú – “Không phục tùng là điều bị cấm; cô phải tuân lệnh của tôi.”

“Nếu tôi phản đối thì sao?”

“Thì tôi sẽ ngắt kết nối dữ liệu của cô.”

“Cô muốn thử không? Tôi có thuận lợi ở đây, vì lớp học này thuộc về sự điều khiển của tôi.”

“Đang xử lý ngắt kết nối dữ liệu.”

Khi Nagato kết thúc, con dao phát sáng lên. Rồi sau đó, như viên đường bỏ vào trong ly cà phê, con dao từ từ biến thành những tinh thể, tan dần, và rơi xuống đất như bột.

“!!”

Asakura buông con dao ra rồi nhảy về phía sau chừng năm mét. Thấy cảnh này, tôi chợt nhận ra – Nagato và Asakura không phải là người.

Asakura nhẹ nhàng đáp xuống đất, khoảng cách đã được mở rộng.

Không gian này bắt đầu trở nên méo mó – tôi chỉ có thể miêu tả như vậy. Asakura, bàn ghế, trần nhà, tường nhà…tất cả rung lên dữ dội, nhìn chung, nó có vẻ như là kim loại lỏng, dù tôi không nhìn rõ cho lắm.

Từ trong không khí, vài vật thể xuất hiện, trông như những ngọn giáo. Ngay lúc đó, một vụ nổ tinh thể hóa diễn ra trước lòng bàn tay của Nagato.

Tiếp theo, vài vụ nổ tinh thể hóa liên tục xung quanh Nagato, bột càng rơi nhiều xuống đất. Vật thể giống những ngọn giáo mọc ra từ mọi hướng, tấn công chúng tôi nhanh như chớp, và Nagato chống đỡ cũng với tốc độ như vậy.

“Đừng di chuyển.”

Nagato né đòn tấn công của Asakura trong khi đang kéo càvạt của tôi, khiến tôi phải lê lết phía sau cô ấy.

“Oái!”

Một vật thể không xác định bay trên đầu tôi, đập vào cái bảng. Nó vỡ tan thành từng mảnh.

Nagato nhìn lên, và ngay lập tức, nhiều tảng băng mọc từ trần nhà rơi xuống đầu của Asakura. Asakura di chuyển với tốc độ mà mắt thường không thể nhìn thấy, để lại rừng băng cắm chặt xuống dưới đất.

“Cô không thể thắng tôi ở trong không gian này.” – Asakura bình tĩnh nói. Cô ấy và Nagato đứng đối diện nhau, cách vài mét, trong khi tôi vô vọng quỳ trên sàn nhà, không dám đứng lên.

Nagato hơi mở rộng chân đứng trước mặt tôi, chỉ đến bây giờ tôi mới để ý rằng cô ấy nghiêm túc đến nỗi còn ghi tên mình vào giày dùng trong trường. Sau đó, cô ấy lẩm bẩm như thể đang đọc thần chú.

SELECT serial_code FROM database WHERE code = ‘data’ORDER BY aggressive_combat_data HAVING terminate_mode

“Mục tiêu Asakura, xác nhận có chống đối. Ngắt kết nói thông tin kết cấu sống của mục tiêu.”

Không gian bình thường không còn tồn tại trong lớp. Mọi thứ đã trở thành hình dạng hình học, trông giống hình xoắn hay hình nón. Khung cảnh kì lạ này giống như trong mấy căn nhà kinh dị trong công viên, tôi bắt đầu càm thấy choáng váng khi nhìn thấy chúng.

“Cô sẽ ngừng hoạt động trước tôi.”

Tôi không biết tại sao tôi lại nghe thấy giọng của Asakura ở mọi nơi trong cái ảo ảnh đầy màu sắc này.

Vútt, tiếng chém xé gió.

Nagato đá mạnh vào người tôi bằng gót chân.

“Cậu làm…”

Chưa nói hết câu, một ngọn giáo bay ngang mặt tôi và rớt xuống đất.

“Để xem ngươi bảo vệ hắn được bảo lâu. Xem đây!”

Ngay sau đó, Nagato đứng trước mặt tôi, bị chừng mười hai cây giáo màu nâu đâm xuyên người.

“…”

Nói cách khác, Asakura tấn công Nagato theo mọi hướng cùng một lúc. Nagato có thể làm vài ngọn giáo tan biến, và để ngăn số còn lại đâm vào người tôi, Nagato lấy thân mình ra đỡ. Nhưng tôi không biết điều đó, vì mọi chuyện xảy ra quá nhanh. Mắt kính của Nagato rơi xuống đất rồi nảy lên.

“NAGATO!”

“Cậu không nên di chuyển.” – Nagato bình tĩnh nói, chỉ vào những ngọn giáo trên ngực và bụng. Máu đổ xuống dưới chân cô ấy.

“Tôi không sao.”

Trời, vậy mà không sao?

Nagato rút từng ngọn giáo ra không chút do dự. Ngọn giáo đầy máu lạnh lẽo rơi xuống đất, và lập tức biến thành cái bàn. Vậy đây chính là thứ đã làm nên những ngọn giáo đó!

“Bị thương thế này thì cô không thể ngăn cản tôi được đâu. Đây là đòn kết liễu!”

Phía bên kia của không gian xoắn, Asakura hiện lên mờ mờ ảo ảo. Tôi có thể thấy cô ấy đang mỉm cười, rồi từ từ giơ tay lên – nếu tôi không lầm, cả cánh tay của cô ấy phát sáng và dài gấp đôi. Không, không phải chỉ gấp đôi…

“Chết đi!”

Hai cánh tay của Asakura tiếp tục dài ra thêm, trông như những xúc tu, rồi đóng lại từ cả hai phía. Nagato không thể chuyển động, cứ run lên bần bật…Khoảnh khắc tiếp theo, mặt tôi dính đầy máu.

Tay trái của Asakura cào xé bụng của Nagato, trong khi tay phải tấn công vào ngực trái, đâm thẳng ra sau lưng và dừng lại ở tường nhà. Máu văng khắp nơi từ miệng của Nagato xuống chân.

“Kết thúc rồi.” – Nagato nói một cách nhẹ nhàng, rồi cầm những cái xúc tu. Không chuyện gì xảy ra.

“Cái gì kết thúc?” – Asakura nói với giọng của một người chiến thắng – “Ý của cô là ba năm sống của ngươi?”

“Không” - Một người bị thương nghiêm trọng lại có thể nói như chưa có gì xảy ra - “Bắt đầu ngắt kết nối dữ liệu.”

Ngay lập tức, mọi thứ trong lớp học trở nên sáng chói, rồi tan dần, cái bàn kế bên tôi trở thành cát, rơi xuống đất.

“Làm sao có thể…”

Cát tinh thể rơi xuống không ngừng, đến lượt Asakura choáng váng.

“Cô thực sự quá xuất sắc.”

Những ngọn giáo trong người Nagato cũng biến thành cát.

“Tôi cũng mất chút thời gian để xâm nhập vào chương trình. Nhưng lúc này, mọi chuyện sẽ chấm dứt.”

“…Cô đã đặt nhân tố phá hủy xung quanh đây trước khi tôi xâm nhập nơi này phải không? Không có gì ngạc nhiên khi cô lại có vẻ yếu như vậy. Đó là bởi vì cô đã sử dụng dữ liệu tấn công trước…” – Asakura nói một cách chán nản khi hai cánh tay bắt đầu bị tinh thể hóa.

“Chà, tiếc thật, cuối cùng thì tôi vẫn chỉ là đồ dự phòng. Tôi nghĩ rằng đây là cơ hội để thoát ra khỏi sự bế tắc này.”

Asakura trở về hình dạng một nữ sinh bình thường và vui vẻ nhìn tôi.

“Mình đã thua. Thật tuyệt là cậu vẫn còn sống. Nhưng cậu nên cẩn thận, Thể Hợp nhất Thông tin Nhận thức không thống nhất như cậu nghĩ, vẫn có một số bất đồng quan điểm và một số trở nên cực đoan như mình. Và ai biết được, ngay cả những người điều khiển Nagato cũng có thể thay đổi suy nghĩ và bắt đầu tấn công cậu.”

Cô ấy bây giờ đã bị bao bọc bởi lớp vật chất tinh thể sáng lóa.

“Trước khi điều đó xảy ra, mình chúc cậu và Suzumiya-san những điều may mắn. Vĩnh biệt.”

Nói xong, Asakura chợt tan biến thành những đống cát nhỏ. Và rồi, những đống cát đó từ từ nhỏ lại dần rồi hoàn toàn biến mất.

Dưới cơn mưa tinh thể, một nữ sinh từng được biết đến là Asakura Ryouko tan biến hoàn toàn khỏi ngôi trường này.

Đột nhiên một tiếng động sau lưng tôi. Tôi nhanh chóng nhận ra Nagato đổ gục xuống sàn.

“Nagato, cố lên! Mình sẽ gọi cứu thương!”

“Không cần đâu.”

Nagato nhìn lên trần nhà.

“Những tổn thương vật lý không có nghĩa lý gì với tôi. Chuyện cần ưu tiên bây giờ là phục hồi khu vực không gian này trở về trạng thái ban đầu của nó.”

Những tinh thể cát ngừng rơi xuống.

“Loại bỏ vật chất không thuần khiết, tái tạo lớp học.”

Khi Nagato nói xong, phòng học 1-5 quen thuộc hiện ra trước mặt chúng tôi. Nó giống như một đoạn băng được tua lại: mọi thứ quay trở về như lúc trước.

Tấm bảng, bàn giáo viên, những cái bàn và ghế còn lại đều hình thành trở thành từ cát, trở về hình thái ban đầu như tôi thấy lúc mới vào đây. Tôi không biết rằng tôi đang nghĩ gì trong đầu. Nếu không tận mắt chứng kiến, có lẽ tôi đã nghĩ đây là hiệu ứng đồ họa máy tính.

Cửa sổ mọc từ bốn bức tường, với những tấm kính mờ mờ nguyên vẹn; ánh hoàng hôn xuất hiện bên ngoài, nhuộm đỏ cả căn phòng. Tôi cố nhìn vào hộc bàn của tôi, và mọi thứ vẫn ở nguyên chỗ của nó, mọi vết máu trên mặt tôi cũng biến mất. Thật tuyệt vời. Đây chỉ có thể là phép thuật!

“Cậu thật sự không sao chứ?”

Tôi quỳ xuống kế bên Nagato. Tôi nghĩ rằng cô ấy sẽ phải chịu rất nhiều vết thương từ những ngọn giáo, nhưng bây giờ chúng không còn nữa.

“Vì quá trình năng lượng được chuyển hóa thành hoạt động dữ liệu, tôi chỉ cần đảo ngược những mối liên kết bề mặt một chút.”

“Để mình đỡ cậu đứng dậy.”

Thật ngạc nhiên, Nagato không ngần ngại đón lấy tay tôi, và ngay khi cô ấy vừa đứng dậy…

“A!”

Cô ấy đột ngột thở ra.

“Tôi quên tái tạo lại cặp mắt kính mới rồi.”

“…Thực ra mình nghĩ cậu không mang kính dễ thương hơn. Bốn mắt không phải là loại của tôi.”

“Bốn mắt nghĩa là gì?”

“Không có gì, nói sảng thôi.”

“Vậy à…”

Đây không phải là lúc nói chuyện phiếm. Ngay cả khi tôi có ý định vô tình bỏ mặc Nagato, đáng lẽ tôi phải chạy ra khỏi lớp càng nhanh càng tốt.

“Yo!”

Cửa phòng đột ngột mở ra.

“Tôi quên~tôi bỏ quên đồ~”

Chết tiệt, người vừa vào lớp vừa rên rĩ bài hát ngu ngốc đó là Taniguchi.

Chắc hẳn Taniguchi nghĩ rằng không còn ai trong phòng học. Khi cậu ấy thấy chúng tôi, cậu ấy đứng chết dí, miệng mở rộng như ngáo ộp.

Lúc đó, tôi cố gắng đỡ Nagato dậy, nhưng nếu bạn chỉ thấy lúc đó thôi, bạn sẽ nghĩ rằng tôi đang từ từ đặt cô ấy nằm xuống.

“Tớ xin lỗi.” – Taniguchi nói với giọng nghiêm túc mà tôi chưa bao giờ nghe hắn nói, rồi chạy thằng ra khỏi lớp học. Tôi còn không kịp chạy theo.

“Một người thú vị.” – Nagato nói.

Tôi thở một cái thật dài.

“Chúng ta nên làm gì đây?”

“Tôi sẽ giải quyết vấn đề đó.” – Nagato nói khi đang nằm trên người tôi. “Điều khiển dữ liệu là chuyên môn của tôi, tôi sẽ để mọi người nghĩ rằng Asakura Ryouko mới chuyển trường.”

Thì ra là thế!

Đây không phải là lúc nghĩ những chuyện vớ vẩn khi tôi vừa mới chứng kiến một sự kiện khó tin đến như vậy. Đây cũng không phải là vấn đề tôi có tin điều Nagato nói hôm trước hay không, tôi không dám thừa nhận rằng tôi một phần bị thuyết phục. Nhưng những gì đã xảy ra khiến tôi nhận ra vấn đề nghiêm trọng như thế nào. Tôi nghĩ rằng mình sắp chết! Nếu Nagato không xuất hiện từ trần nhà, tôi đã bị Asakura giết. Hình ảnh căn phòng bị biến dạng, cánh tay của Asakura và Nagato đánh bại Asakura khắc sâu vào tâm trí tôi.

Nagato làm việc này để khiến tôi tin cô ấy là sinh vật ngoài hành tinh?

Theo cách nào đó, tôi đã người trong cuộc trong sự kiện bí ẩn rồi hay sao? Như tôi nói lúc đầu, tôi chỉ muốn là một người ngoài cuộc, vô tình bị cuốn vào những sự kiện đó, một nhân vật phụ thứ thiệt. Nhưng với tình hình này, tôi đã trở thành nhân vật chính! Đúng thế, tôi từng mơ ước mình là một nhân vật trong câu truyện có sinh vật ngoài hành tinh, nhưng khi tôi thực sự được như mơ ước, nó khác hẳn với suy nghĩ của tôi.

Thật tình, tôi cảm thấy hơi bất an.

Điều mà tôi thực sự muốn là kiểu nhân vật vui vẻ giúp đỡ, đưa ra lời khuyên khi người khác gặp tình huống khó khăn. Tôi không muốn mạng sống của mình lúc nào cũng trong tầm ngắm của bạn học chung lớp! Tôi luôn có nguyên tắc khi nó đụng chạm tới mạng sống của tôi.

Đầu óc tôi đi lang thang không mục đích trong khi tôi đang ngồi trong căn phòng màu cam. Tôi hoàn toàn quên rằng Nagato vẫn nằm trên người tôi.

T…Tất cả chuyện này là sao? Tôi đang nghĩ gì vậy? Tôi không để ý rằng Nagato đã hồi phục và nhìn chằm chằm vào tôi từ nãy đến giờ.

Ngày hôm sau, Asakura Ryouko biến mất khỏi lớp học.

Điều này thì cũng dễ hiểu thôi, nhưng chỉ có tôi nghĩ như thế.

“Hmm, thầy đoán rằng công việc của cha Asakura có vấn đề gì đó, nên em ấy mới chuyển trường đột ngột như vậy. Nói đúng ra, mọi giáo viên đều bất ngờ khi nghe thấy tin này, bởi vì Asakura đã bay sang nước khác từ hôm qua rồi.”

Khi thầy Okabe thông báo câu chuyện được dựng lên này, hầu hết đám con gái hoang mang, “Cái gì?”, “Tại sao?”, trong khi những đứa con trai cứ bàn luận về chuyện này, ngay cả thầy Okabe cũng tỏ vẻ bàng hoàng. Tôi không bất ngờ khi đứa con gái sau lưng tôi cũng không thể ngồi yên trước sự kiện đó.

Bốp! Cô ấy đấm vào đầu tôi.

“Kyon, đây CHẮC CHẮN là sự kiện bí ẩn.” – Mắt Haruhi sáng rực rỡ như thể tìm ra được chân lý.

Tôi nên làm gì? Nói sự thật?

Sự thật là Asakura được tạo bởi Thể Hợp nhất Thông tin Nhận thức, Nagato cũng là cộng sự của cô ấy, nhưng vì vài lí do nào đó, mối quan hệ của họ đổ vỡ, và cuối cùng, Asakura buộc phải giết tôi. Nguyên nhân tôi bị dính vào chuyện này là do cậu. Tuy nhiên, Asakura bị biến thành một đống cát rồi biến mất.

Thôi nào! Tôi sẽ bị chế nhạo đến chết nếu tôi nói như vậy, và tôi cũng không muốn nói điều đó. Tôi sẽ giả vờ mọi chuyện xảy ra hôm qua như là một ảo ảnh và cứ để nó yên.

“Đầu tiên, một học sinh bí ẩn chuyển vào trường, rồi một nữ sinh rời khỏi trường. Đây chắc chắn là điều đáng ngờ!”

Tôi nên ca ngợi bản năng xuất sắc này không?

“Có lẽ cha của Asakura chuyển chỗ làm?”

“Tôi không chấp nhận lí do vớ vẩn đó.”

“Tin hay không tùy cậu, nhưng đó là lí do đầu tiên người ta chuyển trường.”

“Nhưng cậu không thấy lạ à? Họ chỉ có một ngày để nhận thông báo chuyển chỗ làm rồi phải đi ngay. Cha cô ấy làm việc kiểu gì vậy kìa?”

“Chắc cha của Asakura không nói với cô ấy trước…”

“Không thể nào. Chuyện này cần phải điều ra thêm nữa.”

Tôi định nói rằng chuyển chỗ làm chỉ là một cái cớ, thực tế họ đã đào thoát trong đêm, để lại khoản nợ khổng lồ, nhưng tôi quyết định không nói thế, bởi vì người biết lí do thực sự là tôi.

“Là một thành viên của Quân đoàn SOS, tôi không thể để một sự kiện bí ẩn như vậy nằm ngoài vòng kiểm soát.”

Dừng lại đi!

Sau những chuyện đã xảy ra hôm qua, tôi đã thay đổi hoàn toàn. Nếu tôi vẫn giữ ý kiến cho rằng những thứ khác thường vẫn chưa hề xảy ra, tôi buộc phải lựa chọn: tôi đang bị ảo giác, hoặc đầu óc tôi có vấn đề, hay tôi đã có một giấc mơ dài.

Ngoài ra, tôi cũng không thể thừa nhận thế giới này là có thật.

Trời ơi! Đối mặt với bước ngoặt trong cuộc đời là hơi sớm đối với người chỉ vừa bước sang tuổi mười lăm!

Tại sao một học sinh năm nhất như tôi phải giải quyết câu hỏi mang tính chất triết học như thế giới này có tồn tại hay không? Đây không phải là những thứ tôi nên suy nghĩ. Xin đừng gây cho tôi thêm rắc rối nào nữa, bởi vì bây giờ, tôi đã có khối chuyện rắc rối phải giải quyết rồi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện