030
Trước nhất, đã nói là ghét cho ai miễn phí cái gì nên tôi bắt Hanekawa phải trả tiền taxi. Hanekawa thể hiện một vẻ mặt không thể tin được nhưng vẫn không phản đối gì, dùng thẻ tín dụng để trả.
Một học sinh trung học mà lại xài thẻ tín dụng thì có vẻ hợm hĩnh quá, nhưng để có thể du lịch nước ngoài thì hẳn thứ đó là cần thiết .
“Xin cảm ơn.”
Tôi nói, rồi bước xuống xe.
Vừa xuống thì,
“Kaiki-san, không ngờ ông cũng đàng hoàng nhỉ.”
Hanekawa nói.
“Hả?”
Chắc do phải trả tiền taxi nên cô gái này có ý kiến gì chăng. Hẳn là cô ta muốn nói “Tính toán quá đấy” rồi.
“Không, không có gì đâu. Mà ta đang đi đâu đây? Chỗ nào có thể thong thả nói chuyện mà tránh người ta chú ý thì hơn.”
Tất nhiên là thế rồi.
Dù một kẻ âm thầm trở về Nhật Bản như Hanekawa có không lo lắng gì đi nữa thì tôi cũng lo, mà có lẽ kẻ phải lo lắng nhiều hơn là tôi mới đúng.
Tiệm Mister Donut mà Senjougahara đã chỉ cho tôi có lẽ cũng được nhưng……Tiệm đó ban ngày thường rất đông thì phải.
“Nếu được thì tôi muốn nói chuyện tại khách sạn nơi tôi đang ở, vậy có được không? Một khách sạn rẻ tiền thôi, chắc chắn là khác xa với khách sạn của Kaiki-san rồi. Tôi cũng đang trọ lại ở gần đây mà.”
“…..Tôi thì không sao rồi, nhưng mà….”
“…..À, không sao đâu. Tôi không để ý mấy chuyện như thế đâu, thêm nữa, tôi cũng có mắt nhìn đàn ông.”
Hanekawa nói rồi mỉm cười, dẫu thế tôi vẫn định sẽ nói gì đó, chỉ là nếu càng nói thì càng có vẻ chỉ có tôi là người đang có âm mưu gì đó mờ ám thôi, nên thôi vậy.
Mà đúng là nói chuyện tại phòng của Hanekawa thì vẫn hơn tại phòng của tôi thật. Nhưng trước một kẻ lừa đảo mà dám nói có mắt nhìn người thì không thể nói đó là một câu không kiêu ngạo được, tôi cũng khá phục cô ta đấy.
“Thẳng thắn nhỉ ----- Cô khá dễ tính đấy”
Tôi chỉ nói vậy rồi theo sau, để cô ấy dẫn về khách sạn.
Rồi chúng tôi trò chuyện trong một phòng đơn khá nhỏ.
“Ta nên gọi cái gì đó nhỉ”
“Không,……Ừm….Xin đừng tùy tiện sử dụng dịch vụ phòng vậy. Tôi có thẻ tín dụng thật nhưng không phải giàu có gì đâu.”
“Cũng phải nhỉ”
Nói mới nhớ, cô ấy đã nói đây chỉ là một phòng trọ rẻ tiền thôi.
“Tôi phải đổ bao công sức ra để tìm được một tấm vé du lịch, rẻ đến nỗi mà chắc ông sẽ phải tự hỏi rằng một tấm vé rẻ mà lại hợp pháp như vậy có tồn tại sao, rồi luôn chọn một tua du lịch rẻ tiền nhất, như vậy mới có thể đi vòng quanh thế giới được”
“Chà ---”
Tôi gật đầu.
Tôi định làm cô ta kinh ngạc bằng cách khoe khoang về tấm thẻ Thông Hành 300 của mình, nhưng đây không phải là cuộc nói chuyện của những đứa trẻ con, nên tôi đã thôi không nói.
Mà không, không phải vì nó giống trẻ con nên tôi không nói.
Một người thông thái như cô ta, hẳn khi tôi khoe tấm thẻ này có giá trị ba trăm vạn yên thì,
“À vậy nhưng cái này đã được đăng kí sẵn là 20 vạn dặm đường bay rồi nên nếu đổi thành vé tàu hay thẻ thanh toán trực tuyến sẽ còn lợi hơn cả ba trăm vạn yên nữa nhỉ.”
Kiểu thế, hết sức tường tận.
Bản thân tôi vốn là kẻ tiêu tiền khá thoải mái, hay nói đúng hơn là theo kiểu “Tiền dễ đến cũng dễ đi” nên trước một người luôn thực tế, không hề làm gì mờ ám, “luôn sống dưới ánh mặt trời” như Hanekawa Tsubasa thì không thể giải thích cho cô ta hiểu được.
Có lẽ rằng cái “đổ biết bao công sức” đó là để khoe với tôi rồi. Một con người luôn sống một cách đường hoàng như vậy nên biết rằng chỉ riêng điều đó sẽ làm tổn thương sâu sắc một người không thể sống đường hoàng được chứ.
Điều đó làm tôi muốn tranh cãi.
“Một con người luôn sống một cách đường hoàng như vậy nên biết rằng chỉ riêng điều đó sẽ làm tổn thương sâu sắc một người không thể sống đường hoàng được chứ nhỉ.”
Tôi nói.
Hanekawa cởi cái áo khoát rồi treo lên tủ đồ, nở một nụ cười rất “đàng hoàng”,
“Đúng nhỉ. Có lẽ cách nghĩ như vậy cũng không sai”
Cô ấy nói.
Tôi muốn tát cho cô ta một cái, nhưng sau đó tôi không chắc mình có thể thu được thông tin một cách dễ dàng nữa nên đã cân nhắc lại.
“Này Hanekawa. Cô có chuyện cần nói với tôi và tôi cũng có chuyện cần nói với cô. Nên vì thế mà không phải là cưỡng ép gì nhau cả nhé, nên tôi có một yêu cầu thế này, trước hết chúng ta nên thống nhất lại mục đích đã được chứ?”
“Thống nhất mục đích?”
“Ừm. Chuyện lần này có phải suy nghĩ đến quá nhiều thứ, quá nhiều người, rồi nhiều âm mưu đan xen với nhau nữa.”
Nhưng trên hết là (có lẽ) có một kẻ theo dõi tôi, (có lẽ) có một người do Gaen-sempai gửi đến giám sát tôi và có một người đã gửi lá thư bí ẩn đó (Cái này thật sự là có).
“Với một người làm công việc này như tôi, tư tưởng của con người là quan trọng nhất”
“Vậy sao”
Tất nhiên là Hanekawa biết công việc của tôi là lừa đảo rồi, nên cô chỉ đáp trả ậm ừ, gọi là cho có lệ vậy thôi.
Không sao. Bận tâm mấy chuyện như thế thì không thể hành nghề lừa đảo được. Phải gặp phải hàng trăm lần NO thì mới gọi là trưởng thành được.
“Nên tôi muốn biết một chuyện. Hanekawa, từ góc nhìn của cô, chuyện “cứu” Senjougahara và Araragi có nên không?”
“Đó không phải là điều tất nhiên à. Lúc này tôi đã nói rồi còn gì “Xin hãy cứu lấy Senjougahara-san”. ”
“Nhưng nếu là tôi bị bắt phải cứu ai đó thì bản thân sẽ cảm thấy không muốn cứu họ tý nào. Lúc bị ai đó lệ thuộc thì chắc chắn tôi sẽ tìm cách thoái thác thôi. Thêm nữa, cả chuyện ra nước ngoài tìm Oshino, cô có thể gặp Oshino trước Senjougahara và Araragi rồi đánh lừa hắn ta, chí ít thì cũng không để hắn ta trở về Nhật Bản, hoặc là trực tiếp hơn nữa là cầu xin hắn đừng cứu hai người bọn họ.”
“………Nghi ngờ người khác đến mức này, ông sống được đến hôm nay cũng hay nhỉ”
Hanekawa nói với gương mặt nhợt nhạt. Có lẽ sự nghi ngờ đến mức độ đó với cô ấy là một cú shock thật sự.
Tôi không nhớ là mình đã bao giờ bị nhìn với ánh mắt vậy chưa nữa.
Tôi đã luôn sống một cách theo cách như vậy.
Thế nhưng một con người không hiểu đã được sinh ra như thế nào như Hanekawa Tsubasa có vẻ đã chấp nhận cách sống đó của tôi,
“Tôi muốn cứu Senjougahara-san và Araragi-kun. Nhưng người cứu họ không nhất thiết phải là tôi. Tôi chỉ muốn họ không phải chết, còn ai cứu họ cũng được hết. Là tôi, là Oshino, hay là ông cũng được.”
Cô ấy nói.
“Cô có dám thề với thần linh không?”
Tôi hỏi. Tuy bây giờ Sengoku Nadeko đang là kẻ thù nhưng con bé cũng là một “loại” thần linh, nhưng Hanekawa, với vẻ mặt rất nghiêm túc,
“Tôi thề với con mèo”
Cô ấy nói.
Cái gì nữa đây. Đây không phải là kiểu nói có trong phạm vi hiểu biết của tôi, nhưng có lẽ là một kiểu ngôn ngữ bí mật của các cô nữ sinh cấp ba gần đây chăng. Không hay rồi, tôi không tiếp thu được trào lưu này. Tôi đã bị nó bỏ lại rồi.
“…..Cô không hỏi gì à?”
“Hả?”
“Cô không cần hỏi gì tôi à? Từ góc nhìn của tôi, hay phải nói là cảm nhận của tôi. Bản thân người nhờ vả tôi là Senjougahara cũng để ý rất chú ý chuyện đó. Cô không cần hỏi lại tôi chuyện đó à? Tại sao tôi lại nhận lời giúp Senjougahara, tại sao tôi lại thực sự nghiêm túc nhận lời nhờ vả này đến vậy.”
Khi tôi nói những lời giống như trách móc đó, không phải là để tiện trả lời lại một cách khôn khéo khi thực sự được hỏi. Thế nên nếu Hanekawa có hỏi “Tại sao vậy?” hay “Nếu tôi hỏi ông có nói không?”, nếu mà bị hỏi vậy chắc tôi cũng bí thật, rồi nổi cáu lên rồi mặc kệ mọi chuyện cũng nên.
Mặc kệ Senjougahara, mặc kệ cả Sengoku Nadeko, tôi đã thấy quá đủ với cái nơi lạnh lẽo này rồi, có lẽ tôi nên bay về lại Okinawa thôi.
Tôi nhớ ra là mình đã từng nói với Senjougahara rằng người lớn thì không thể từ bỏ công việc một cách đơn giản như thế được, nhưng nói cho cùng đó là hôm qua, không phải chuyện của ngày hôm nay.
Nhưng Hanekawa không nói bất cứ câu nào như vậy cả. Cô ấy chỉ mỉm cười nhẹ nhàng và nói,
“Tôi sẽ không hỏi”
“…………….”
“Ừm, vậy chúng ta vào vấn đề chính nhé --------“
“Đợi đã. Tại sao cô không hỏi. Cô định bảo là cô hiểu hết tôi đang nghĩ gì đấy à?”
Tôi, với một chút, à không, cũng khá là cáu tiết, thay vì hỏi, đã nói một cách như muốn cãi nhau với một cô gái thua mình tận mười tuổi.
Nhưng Hanekawa vẫn giữ nguyên vẻ mặt ấy.
Không hề có vẻ gì là sợ sệt, dù đang ở trong một căn phòng chật hẹp cùng với một người đàn ông hơn tuổi.
“Cô không hỏi cả những chuyện như thế à ------- Ừm. Có lẽ là thật nhỉ, tiểu thư, cô cái gì cũng biết nhỉ”
“Không phải cái gì cũng biết. Chỉ những cái tôi biết thôi.”
Hanekawa nói, vẫn vẻ mặt tươi cười đó.
Tôi bị những câu chữ đó làm cho không mở miệng được. Tôi đã bị những lời nói đó, những lời làm tôi liên tưởng đến Gaen-sempai đó, đánh gục rồi ------ Tất nhiên không phải như thế.
Hoàn toàn không phải.
Khác với Gaen-sempai, Hanekawa không có cái khí thế áp đảo ai cả.
Nhưng dẫu vậy, dẫu là thế, tôi vẫn nín lặng. Sao có vẻ vô duyên thế nhỉ. Nhưng sự cảnh giác, những toan tính của tôi đã bị chuyện này xóa bỏ đi hết rồi.
“……….Thôi được rồi”
“Vâng?”
“Vào vấn đề chính nào. Chúng ta sẽ trao đổi thông tin chứ, Hanekawa. Nói là vậy nhưng cô sẽ tìm một cách độc lập với tôi và Senjougahara để giải quyết vấn đề phải không? Thế nên tôi sẽ cho cô thông tin ------- Nên cô cũng phải vậy, hãy nói cho tôi nghe những gì cô biết”
Trước nhất, đã nói là ghét cho ai miễn phí cái gì nên tôi bắt Hanekawa phải trả tiền taxi. Hanekawa thể hiện một vẻ mặt không thể tin được nhưng vẫn không phản đối gì, dùng thẻ tín dụng để trả.
Một học sinh trung học mà lại xài thẻ tín dụng thì có vẻ hợm hĩnh quá, nhưng để có thể du lịch nước ngoài thì hẳn thứ đó là cần thiết .
“Xin cảm ơn.”
Tôi nói, rồi bước xuống xe.
Vừa xuống thì,
“Kaiki-san, không ngờ ông cũng đàng hoàng nhỉ.”
Hanekawa nói.
“Hả?”
Chắc do phải trả tiền taxi nên cô gái này có ý kiến gì chăng. Hẳn là cô ta muốn nói “Tính toán quá đấy” rồi.
“Không, không có gì đâu. Mà ta đang đi đâu đây? Chỗ nào có thể thong thả nói chuyện mà tránh người ta chú ý thì hơn.”
Tất nhiên là thế rồi.
Dù một kẻ âm thầm trở về Nhật Bản như Hanekawa có không lo lắng gì đi nữa thì tôi cũng lo, mà có lẽ kẻ phải lo lắng nhiều hơn là tôi mới đúng.
Tiệm Mister Donut mà Senjougahara đã chỉ cho tôi có lẽ cũng được nhưng……Tiệm đó ban ngày thường rất đông thì phải.
“Nếu được thì tôi muốn nói chuyện tại khách sạn nơi tôi đang ở, vậy có được không? Một khách sạn rẻ tiền thôi, chắc chắn là khác xa với khách sạn của Kaiki-san rồi. Tôi cũng đang trọ lại ở gần đây mà.”
“…..Tôi thì không sao rồi, nhưng mà….”
“…..À, không sao đâu. Tôi không để ý mấy chuyện như thế đâu, thêm nữa, tôi cũng có mắt nhìn đàn ông.”
Hanekawa nói rồi mỉm cười, dẫu thế tôi vẫn định sẽ nói gì đó, chỉ là nếu càng nói thì càng có vẻ chỉ có tôi là người đang có âm mưu gì đó mờ ám thôi, nên thôi vậy.
Mà đúng là nói chuyện tại phòng của Hanekawa thì vẫn hơn tại phòng của tôi thật. Nhưng trước một kẻ lừa đảo mà dám nói có mắt nhìn người thì không thể nói đó là một câu không kiêu ngạo được, tôi cũng khá phục cô ta đấy.
“Thẳng thắn nhỉ ----- Cô khá dễ tính đấy”
Tôi chỉ nói vậy rồi theo sau, để cô ấy dẫn về khách sạn.
Rồi chúng tôi trò chuyện trong một phòng đơn khá nhỏ.
“Ta nên gọi cái gì đó nhỉ”
“Không,……Ừm….Xin đừng tùy tiện sử dụng dịch vụ phòng vậy. Tôi có thẻ tín dụng thật nhưng không phải giàu có gì đâu.”
“Cũng phải nhỉ”
Nói mới nhớ, cô ấy đã nói đây chỉ là một phòng trọ rẻ tiền thôi.
“Tôi phải đổ bao công sức ra để tìm được một tấm vé du lịch, rẻ đến nỗi mà chắc ông sẽ phải tự hỏi rằng một tấm vé rẻ mà lại hợp pháp như vậy có tồn tại sao, rồi luôn chọn một tua du lịch rẻ tiền nhất, như vậy mới có thể đi vòng quanh thế giới được”
“Chà ---”
Tôi gật đầu.
Tôi định làm cô ta kinh ngạc bằng cách khoe khoang về tấm thẻ Thông Hành 300 của mình, nhưng đây không phải là cuộc nói chuyện của những đứa trẻ con, nên tôi đã thôi không nói.
Mà không, không phải vì nó giống trẻ con nên tôi không nói.
Một người thông thái như cô ta, hẳn khi tôi khoe tấm thẻ này có giá trị ba trăm vạn yên thì,
“À vậy nhưng cái này đã được đăng kí sẵn là 20 vạn dặm đường bay rồi nên nếu đổi thành vé tàu hay thẻ thanh toán trực tuyến sẽ còn lợi hơn cả ba trăm vạn yên nữa nhỉ.”
Kiểu thế, hết sức tường tận.
Bản thân tôi vốn là kẻ tiêu tiền khá thoải mái, hay nói đúng hơn là theo kiểu “Tiền dễ đến cũng dễ đi” nên trước một người luôn thực tế, không hề làm gì mờ ám, “luôn sống dưới ánh mặt trời” như Hanekawa Tsubasa thì không thể giải thích cho cô ta hiểu được.
Có lẽ rằng cái “đổ biết bao công sức” đó là để khoe với tôi rồi. Một con người luôn sống một cách đường hoàng như vậy nên biết rằng chỉ riêng điều đó sẽ làm tổn thương sâu sắc một người không thể sống đường hoàng được chứ.
Điều đó làm tôi muốn tranh cãi.
“Một con người luôn sống một cách đường hoàng như vậy nên biết rằng chỉ riêng điều đó sẽ làm tổn thương sâu sắc một người không thể sống đường hoàng được chứ nhỉ.”
Tôi nói.
Hanekawa cởi cái áo khoát rồi treo lên tủ đồ, nở một nụ cười rất “đàng hoàng”,
“Đúng nhỉ. Có lẽ cách nghĩ như vậy cũng không sai”
Cô ấy nói.
Tôi muốn tát cho cô ta một cái, nhưng sau đó tôi không chắc mình có thể thu được thông tin một cách dễ dàng nữa nên đã cân nhắc lại.
“Này Hanekawa. Cô có chuyện cần nói với tôi và tôi cũng có chuyện cần nói với cô. Nên vì thế mà không phải là cưỡng ép gì nhau cả nhé, nên tôi có một yêu cầu thế này, trước hết chúng ta nên thống nhất lại mục đích đã được chứ?”
“Thống nhất mục đích?”
“Ừm. Chuyện lần này có phải suy nghĩ đến quá nhiều thứ, quá nhiều người, rồi nhiều âm mưu đan xen với nhau nữa.”
Nhưng trên hết là (có lẽ) có một kẻ theo dõi tôi, (có lẽ) có một người do Gaen-sempai gửi đến giám sát tôi và có một người đã gửi lá thư bí ẩn đó (Cái này thật sự là có).
“Với một người làm công việc này như tôi, tư tưởng của con người là quan trọng nhất”
“Vậy sao”
Tất nhiên là Hanekawa biết công việc của tôi là lừa đảo rồi, nên cô chỉ đáp trả ậm ừ, gọi là cho có lệ vậy thôi.
Không sao. Bận tâm mấy chuyện như thế thì không thể hành nghề lừa đảo được. Phải gặp phải hàng trăm lần NO thì mới gọi là trưởng thành được.
“Nên tôi muốn biết một chuyện. Hanekawa, từ góc nhìn của cô, chuyện “cứu” Senjougahara và Araragi có nên không?”
“Đó không phải là điều tất nhiên à. Lúc này tôi đã nói rồi còn gì “Xin hãy cứu lấy Senjougahara-san”. ”
“Nhưng nếu là tôi bị bắt phải cứu ai đó thì bản thân sẽ cảm thấy không muốn cứu họ tý nào. Lúc bị ai đó lệ thuộc thì chắc chắn tôi sẽ tìm cách thoái thác thôi. Thêm nữa, cả chuyện ra nước ngoài tìm Oshino, cô có thể gặp Oshino trước Senjougahara và Araragi rồi đánh lừa hắn ta, chí ít thì cũng không để hắn ta trở về Nhật Bản, hoặc là trực tiếp hơn nữa là cầu xin hắn đừng cứu hai người bọn họ.”
“………Nghi ngờ người khác đến mức này, ông sống được đến hôm nay cũng hay nhỉ”
Hanekawa nói với gương mặt nhợt nhạt. Có lẽ sự nghi ngờ đến mức độ đó với cô ấy là một cú shock thật sự.
Tôi không nhớ là mình đã bao giờ bị nhìn với ánh mắt vậy chưa nữa.
Tôi đã luôn sống một cách theo cách như vậy.
Thế nhưng một con người không hiểu đã được sinh ra như thế nào như Hanekawa Tsubasa có vẻ đã chấp nhận cách sống đó của tôi,
“Tôi muốn cứu Senjougahara-san và Araragi-kun. Nhưng người cứu họ không nhất thiết phải là tôi. Tôi chỉ muốn họ không phải chết, còn ai cứu họ cũng được hết. Là tôi, là Oshino, hay là ông cũng được.”
Cô ấy nói.
“Cô có dám thề với thần linh không?”
Tôi hỏi. Tuy bây giờ Sengoku Nadeko đang là kẻ thù nhưng con bé cũng là một “loại” thần linh, nhưng Hanekawa, với vẻ mặt rất nghiêm túc,
“Tôi thề với con mèo”
Cô ấy nói.
Cái gì nữa đây. Đây không phải là kiểu nói có trong phạm vi hiểu biết của tôi, nhưng có lẽ là một kiểu ngôn ngữ bí mật của các cô nữ sinh cấp ba gần đây chăng. Không hay rồi, tôi không tiếp thu được trào lưu này. Tôi đã bị nó bỏ lại rồi.
“…..Cô không hỏi gì à?”
“Hả?”
“Cô không cần hỏi gì tôi à? Từ góc nhìn của tôi, hay phải nói là cảm nhận của tôi. Bản thân người nhờ vả tôi là Senjougahara cũng để ý rất chú ý chuyện đó. Cô không cần hỏi lại tôi chuyện đó à? Tại sao tôi lại nhận lời giúp Senjougahara, tại sao tôi lại thực sự nghiêm túc nhận lời nhờ vả này đến vậy.”
Khi tôi nói những lời giống như trách móc đó, không phải là để tiện trả lời lại một cách khôn khéo khi thực sự được hỏi. Thế nên nếu Hanekawa có hỏi “Tại sao vậy?” hay “Nếu tôi hỏi ông có nói không?”, nếu mà bị hỏi vậy chắc tôi cũng bí thật, rồi nổi cáu lên rồi mặc kệ mọi chuyện cũng nên.
Mặc kệ Senjougahara, mặc kệ cả Sengoku Nadeko, tôi đã thấy quá đủ với cái nơi lạnh lẽo này rồi, có lẽ tôi nên bay về lại Okinawa thôi.
Tôi nhớ ra là mình đã từng nói với Senjougahara rằng người lớn thì không thể từ bỏ công việc một cách đơn giản như thế được, nhưng nói cho cùng đó là hôm qua, không phải chuyện của ngày hôm nay.
Nhưng Hanekawa không nói bất cứ câu nào như vậy cả. Cô ấy chỉ mỉm cười nhẹ nhàng và nói,
“Tôi sẽ không hỏi”
“…………….”
“Ừm, vậy chúng ta vào vấn đề chính nhé --------“
“Đợi đã. Tại sao cô không hỏi. Cô định bảo là cô hiểu hết tôi đang nghĩ gì đấy à?”
Tôi, với một chút, à không, cũng khá là cáu tiết, thay vì hỏi, đã nói một cách như muốn cãi nhau với một cô gái thua mình tận mười tuổi.
Nhưng Hanekawa vẫn giữ nguyên vẻ mặt ấy.
Không hề có vẻ gì là sợ sệt, dù đang ở trong một căn phòng chật hẹp cùng với một người đàn ông hơn tuổi.
“Cô không hỏi cả những chuyện như thế à ------- Ừm. Có lẽ là thật nhỉ, tiểu thư, cô cái gì cũng biết nhỉ”
“Không phải cái gì cũng biết. Chỉ những cái tôi biết thôi.”
Hanekawa nói, vẫn vẻ mặt tươi cười đó.
Tôi bị những câu chữ đó làm cho không mở miệng được. Tôi đã bị những lời nói đó, những lời làm tôi liên tưởng đến Gaen-sempai đó, đánh gục rồi ------ Tất nhiên không phải như thế.
Hoàn toàn không phải.
Khác với Gaen-sempai, Hanekawa không có cái khí thế áp đảo ai cả.
Nhưng dẫu vậy, dẫu là thế, tôi vẫn nín lặng. Sao có vẻ vô duyên thế nhỉ. Nhưng sự cảnh giác, những toan tính của tôi đã bị chuyện này xóa bỏ đi hết rồi.
“……….Thôi được rồi”
“Vâng?”
“Vào vấn đề chính nào. Chúng ta sẽ trao đổi thông tin chứ, Hanekawa. Nói là vậy nhưng cô sẽ tìm một cách độc lập với tôi và Senjougahara để giải quyết vấn đề phải không? Thế nên tôi sẽ cho cô thông tin ------- Nên cô cũng phải vậy, hãy nói cho tôi nghe những gì cô biết”
Danh sách chương