029
Trắng và đen.
Có cảm giác chúng trộn lẫn vào nhau ------- Mà không, tôi không thể nhìn thấu cô ấy bằng một cái nhìn thoáng qua như vậy được, đó có lẽ đơn thuần chỉ là cảm tưởng của tôi khi mái tóc của đen mượt của cô ấy hòa lẫn với những sợi tóc trắng.
Mặc một áo khoác thô gắn liền mũ, và tai nghe. Mang một đôi giày bốt thích hợp với mùa đông, cô gái đó là ai, tất nhiên tôi không hề biết.
Chỉ là với thái độ đường đường chính chính, không có vẻ che giấu gì cả, cô gái này chắc không phải “kẻ theo dõi” hôm qua rồi, thêm nữa, tôi cũng có trực giác rằng cô ấy cũng không phải người đã đặt lá thư vào phòng tôi. Tôi có thể cảm nhận vậy.
Mà không ------ Tôi bị bắt phải cảm nhận vậy.
“Xin chào, Kaiki Deishuu-san. Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau. Tôi là bạn học của Senjougahara và Araragi, Hanekawa Tsubasa.”
Cô ấy nói ------ Hanekawa Tsubasa nói, vừa cúi đầu thật thấp trước một kẻ lừa đảo như tôi. Trong khoảnh khắc cô ấy cúi đầu xuống, tất nhiên là cô ấy không thể trông chừng tôi, lúc đó nếu dồn sức thì không phải là tôi không thể chạy thoát được.
Tôi vốn tự tin về tốc độ của mình.
Nhưng đáng tiếc là con đường đang phủ đầy tuyết, thêm nữa, tại sao lại thế nhỉ, tôi không muốn chạy trốn cô ta theo cách như vậy.
Một cảm xúc thật hiếm hoi trong tôi ------- hay phải nói là đối với tôi gần như không bao giờ có, nhưng đúng là tôi đã không nghĩ rằng mình sẽ làm một hành động hèn nhát như việc chạy trốn trước cô ấy.
Dẫu từ trước đến giờ với tôi, chạy trốn chưa bao giờ là một hành động hèn nhát cả.
“……Tôi là..”
Tôi nói sau một hồi im lặng.
“Kaiki Deishuu ------- mà chắc cũng không cần thiết phải giới thiệu nữa nhỉ. Chắc hẳn là cô đã nghe chuyện của tôi từ Senjougahara hay Araragi đúng không?”
“Vâng.”
Hanekawa ngẩng đầu lên và nói.
Nhìn có vẻ cô ta đang nói thật. Và chẳng hiểu sao, gương mặt xinh đẹp của cô ta làm tôi cảm thấy bị áp lực. Cũng giống như Senjougahara, nó mang một sức lôi cuốn hoàn toàn không phù hợp với tuổi tác.
Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.
Nhưng, cái này ------
“Thế nhưng, thành thật mà nói thì trước khi nghe hai người đó nói, tôi đã biết về ông từ trước rồi. Tôi đã từng hợp tác trong vụ điều tra của Chị Em Lửa ------“
“…….Nghe thì trẻ con, nhưng đừng có dùng những câu chữ trịnh trọng đến vậy”
Tôi chặn lại.
“Dù sao đi nữa, cô có chuyện cần nói với tôi đúng không?. Cứ nói đi. Tôi đang nghe đây. Tôi cũng không phải là không có chuyện cần nói với cô.”
“……….”
Hanekawa “ừm”, rồi dùng một tay vuốt tóc,
“Ừm, cũng không phải chuyện gì quan trọng lắm.”
Cách nói thì vẫn rất lịch sự, nhưng nói chung là dù không đến mức thân thiện thì nó cũng có vẻ mềm mỏng hơn một chút nên tôi cũng gật đầu.
“Nhưng có chuyện tôi muốn hỏi trước, chuyện cô đến gặp tôi như thế này, Senjougahara và Araragi có biết không?”
“Không, hoàn toàn không”
“Vậy à”
Cả cô ta lẫn cậu ta.
Có vẻ một nhân vật mới đã xuất hiện trong câu chuyện về dây đồng hồ và chiếc lược rồi, nhưng nếu là vậy thì kẻ chen vào giữa tình yêu của cặp tình nhân này chẳng khác gì anh hề cả.
Tất nhiên nếu nói vậy thì chuyện tôi bây giờ cũng tương tự thôi nên tôi không thể nói gì Hanekawa được cả.
Trên con đường phủ đầy tuyết, có hai anh hề.
Tôi thậm chí đã nghĩ rằng cô ta và tôi còn là những người bạn cùng mục tiêu nữa. “Mà thế được rồi. Sao cũng được cả. Tôi cũng không định buôn chuyện gì với ai, cứ yên tâm đi. Cũng không có chuyện tôi dùng bí mật ấy để kì kèo gì cô cả.”
“……Dù ông không nói vậy nữa thì tôi không lo lắng gì đâu”
Hanekawa nở một nụ cười gượng gạo. Phải nói sao nhỉ, có lẽ là thừa thải, hay có lẽ là cố gắng, nhưng đó là một nụ cười mang một tấm lòng bao dung.
Đáng tiếc là từ phần trên của cái áo khoác, độ lớn của bộ ngực mà Senjougahara đã từng nhắc đến, không thể đo hết tấm lòng đó được.
“Thêm nữa, dù gì thì từ hoàn cảnh của tôi bây giờ, nói một cách nghiêm túc thì chuyện gặp ông không cần giấu cũng được.”
“Sao vậy. Có chuyện đó à.”
Khoảng lợi nhuận của mình bỗng trở thành lỗ, là cảm giác thế này đây à.
Tôi đã lỡ bước trên con đường đầy tuyết rồi.
“Nhưng tôi với thị trấn này là một con người thuộc về bóng tối, chắc chắn phải che giấu bản thân. Đặc biệt là chuyện tôi gặp cô thế này không để ai thấy là hơn. Chúng ta sẽ gọi một chiếc taxi, được chứ?.”
“Vâng, không vấn đề.”
Hanekawa gật đầu nhẹ.
Vẫn còn cái vẻ đường đường chính chính ấy mà lại lên cùng taxi với một kẻ lừa đảo, chuyện này đúng là vượt qua cả sự dũng cảm.
Có thể nói là vượt qua cả chuyện có thể lí giải được.
Ngược lại phần tôi, tuy đã muốn tránh chuyện này, nhưng đã lỡ tự nói ra rồi nên chẳng thể rút lại nữa.
Tôi cùng Hanekawa xuống núi, gọi một chiếc taxi, bỏ qua ga, chạy trực tiếp về khu phố mua sắm. Nói là cảnh giác quá thì có lẽ là cũng đúng, nhưng vì Hanekawa là một cô gái có ngoại hình quá nổi bật nên có làm vậy cũng không có gì là quá cảnh giác cả.
Nếu mà tôi muốn an toàn một cách tuyệt đối đã tạm chia tay Hanekawa rồi sẽ gặp nhau sau một thời gian nữa ở một địa điểm khác rồi.
Chỉ là, khác với Sengoku Nadeko, Hanekawa Tsubasa không mấy nhận ra “Vẻ dễ thương”, hay phải nói “Vẻ lộng lẫy” của mình thì phải.
“Ừm, cái đầu của tôi, đúng là nó nổi bật quá. Xin lỗi nhé, lúc còn đi học thì tôi luôn nhuộm đen lại mỗi sáng nhưng vì nghỉ đông rồi nên tôi quên mất.”
Cô ấy đã nói thế đấy.
Có vẻ ngượng ngập.
“…………”
Thêm nữa, lúc trên xe, khi nói những chuyện khác, từ chuyện thế giới đến những chuyện tầm phào, tôi cũng thấy vậy.
Cô gái này hẳn đã được nuôi dạy theo một kiểu rất “không được yêu thương” rồi ------ Tôi đã nghĩ vậy. Là cha mẹ cô ấy đã qúa nghiêm khắc, hay là do họ theo chủ nghĩa tự do?
Vì cũng chẳng trò chuyện gì nhiều lắm nên tôi cũng không thể kết luận được điều gì, nhưng thật kì lạ là thái độ né tránh trẻ con ấy làm tôi suy nghĩ về quá khứ của cô ta như vậy.
“Tôi nghe từ Senjougahara là cô đang ở nước ngoài mà…..chuyện này là sao? Để tránh tôi và cô gặp nhau, hay tóm lại là Senjougahara đã nói dối?.”
“À không. Cô ấy không nói dối đâu.”
Trước tiên Hanekawa đã trả lời câu tôi muốn hỏi như vậy.
“Nói sao nhỉ, là Senjougahara-san không nghĩ đó là nói dối. Cô ấy, và cả Araragi-kun nữa, bây giờ vẫn nghĩ tôi đang ở nước ngoài.”
“Chà….”
Tôi chợt có một suy nghĩ kì lạ là cô ấy rốt cuộc sẽ mua gì để làm quà đây. Khi mà chuyện cô ấy gặp tôi, hay là chuyện cô ấy đã trở về Nhật Bản không cần thiết phải bí mật.
“À……, không, nói vậy chứ đó gần như chỉ một sự nỗ lực vô ích của tôi thôi, hay phải nói là đó là một sự gắng để làm cho mọi thứ có vẻ ổn. Với một đòn đánh nhử như thế có thể khai thông được một lối thoát chăng,….tôi đã nghĩ thế”
“….Một lối thoát”
“Ừm……,Thì chuyện Oshino-san không có ở nước ngoài tôi cũng đã đoán được rồi, làm vậy cũng vô ích thôi, tôi đã nghĩ vậy, nhưng chuyện ông ta tạm ra nước ngoài một thời gian thì có gì là không thật. Có thế ông ta đang giữ bí mật gì đó chăng”
“Giữ bí mật ------- là với ai? Sengoku Nadeko hả?.”
“Chuyện đó cũng có thể, nhưng nếu nói là với ai thì chắc là với Gaen-san rồi.”
Nói xong, hình như nhận ra gì đó, Hanekawa sửng sốt,
“A, xin lỗi, Kaiki-san. Tôi lỡ lời.”
Cô ấy xin lỗi tôi.
“Gaen-san là sempai của ông mà tôi lại nói những điều thất lễ vậy. Thành thật xin lỗi.”
“Giờ đã không còn quan hệ Sempai-Kouhai gì nữa. Gaen-sempai đã cắt đứt quan hệ với tôi rồi.”
Tôi nói vậy, nhưng bản thân vẫn cứng nhắc gắn thêm tiếng “Sempai” vào khiến nó thật buồn cười. Tất nhiên tôi chẳng hề có một tý kính trọng nào trong tiếng “Sempai” kia cả.
“Vậy nên đừng để ý………À đúng rồi, tôi có nghe cô đã nhận được một lời khuyên trực tiếp từ Gaen-sempai. Sao nhỉ, có vẻ không hay ho mấy nhỉ”
Trong một thoáng chốc, dường như tôi đã suýt xin lỗi Hanekawa, nhưng suy nghĩ kĩ lại thì tôi chẳng có nghĩa vụ gì phải xin lỗi cả.
“Ừm” – Hanekawa nói, không hiểu sao lại mỉm cười.
“Tôi đã nói với người đó rằng hãy nghĩ hành động của tôi là không có liên quan gì đi…..Nên giờ tôi chỉ tạm thời quay về nước thế này thôi, tôi định sáng mai sẽ lại bay đi lại.”
“Tạm quay về……Thời khắc quan trọng này chuyện gặp tôi có ý nghĩa gì à?.”
“Ừm, có đấy.”
Hanekawa gật đầu mạnh.
Cô ta đã xác định vậy làm tôi cảm thấy thật sự cuộc gặp gỡ này có ý nghĩa quan trọng, thật kì lạ.
“Với một người chuyện gì cũng biết như Gaen-san thì biện pháp này có vẻ chẳng mấy ý nghĩa, nhưng chuyện tôi ra nước ngoài đã làm Senjougahara-san dễ dàng hành động, rồi liên lạc với ông ------ chuyện đó quả là may mắn. Một tính toán sai lầm đáng mừng, hay nên nói là nó đã theo tính toán một cách đáng mừng. Kaiki-san”
Nhìn thẳng vào mắt tôi, Hanekawa nói,
Từ trước đến giờ chuyện một con người có thể nhìn thẳng vào mắt đối phương như vậy, tôi chưa gặp bao giờ,
“Xin hãy cứu lấy Senjougahara-san.”
Trắng và đen.
Có cảm giác chúng trộn lẫn vào nhau ------- Mà không, tôi không thể nhìn thấu cô ấy bằng một cái nhìn thoáng qua như vậy được, đó có lẽ đơn thuần chỉ là cảm tưởng của tôi khi mái tóc của đen mượt của cô ấy hòa lẫn với những sợi tóc trắng.
Mặc một áo khoác thô gắn liền mũ, và tai nghe. Mang một đôi giày bốt thích hợp với mùa đông, cô gái đó là ai, tất nhiên tôi không hề biết.
Chỉ là với thái độ đường đường chính chính, không có vẻ che giấu gì cả, cô gái này chắc không phải “kẻ theo dõi” hôm qua rồi, thêm nữa, tôi cũng có trực giác rằng cô ấy cũng không phải người đã đặt lá thư vào phòng tôi. Tôi có thể cảm nhận vậy.
Mà không ------ Tôi bị bắt phải cảm nhận vậy.
“Xin chào, Kaiki Deishuu-san. Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau. Tôi là bạn học của Senjougahara và Araragi, Hanekawa Tsubasa.”
Cô ấy nói ------ Hanekawa Tsubasa nói, vừa cúi đầu thật thấp trước một kẻ lừa đảo như tôi. Trong khoảnh khắc cô ấy cúi đầu xuống, tất nhiên là cô ấy không thể trông chừng tôi, lúc đó nếu dồn sức thì không phải là tôi không thể chạy thoát được.
Tôi vốn tự tin về tốc độ của mình.
Nhưng đáng tiếc là con đường đang phủ đầy tuyết, thêm nữa, tại sao lại thế nhỉ, tôi không muốn chạy trốn cô ta theo cách như vậy.
Một cảm xúc thật hiếm hoi trong tôi ------- hay phải nói là đối với tôi gần như không bao giờ có, nhưng đúng là tôi đã không nghĩ rằng mình sẽ làm một hành động hèn nhát như việc chạy trốn trước cô ấy.
Dẫu từ trước đến giờ với tôi, chạy trốn chưa bao giờ là một hành động hèn nhát cả.
“……Tôi là..”
Tôi nói sau một hồi im lặng.
“Kaiki Deishuu ------- mà chắc cũng không cần thiết phải giới thiệu nữa nhỉ. Chắc hẳn là cô đã nghe chuyện của tôi từ Senjougahara hay Araragi đúng không?”
“Vâng.”
Hanekawa ngẩng đầu lên và nói.
Nhìn có vẻ cô ta đang nói thật. Và chẳng hiểu sao, gương mặt xinh đẹp của cô ta làm tôi cảm thấy bị áp lực. Cũng giống như Senjougahara, nó mang một sức lôi cuốn hoàn toàn không phù hợp với tuổi tác.
Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.
Nhưng, cái này ------
“Thế nhưng, thành thật mà nói thì trước khi nghe hai người đó nói, tôi đã biết về ông từ trước rồi. Tôi đã từng hợp tác trong vụ điều tra của Chị Em Lửa ------“
“…….Nghe thì trẻ con, nhưng đừng có dùng những câu chữ trịnh trọng đến vậy”
Tôi chặn lại.
“Dù sao đi nữa, cô có chuyện cần nói với tôi đúng không?. Cứ nói đi. Tôi đang nghe đây. Tôi cũng không phải là không có chuyện cần nói với cô.”
“……….”
Hanekawa “ừm”, rồi dùng một tay vuốt tóc,
“Ừm, cũng không phải chuyện gì quan trọng lắm.”
Cách nói thì vẫn rất lịch sự, nhưng nói chung là dù không đến mức thân thiện thì nó cũng có vẻ mềm mỏng hơn một chút nên tôi cũng gật đầu.
“Nhưng có chuyện tôi muốn hỏi trước, chuyện cô đến gặp tôi như thế này, Senjougahara và Araragi có biết không?”
“Không, hoàn toàn không”
“Vậy à”
Cả cô ta lẫn cậu ta.
Có vẻ một nhân vật mới đã xuất hiện trong câu chuyện về dây đồng hồ và chiếc lược rồi, nhưng nếu là vậy thì kẻ chen vào giữa tình yêu của cặp tình nhân này chẳng khác gì anh hề cả.
Tất nhiên nếu nói vậy thì chuyện tôi bây giờ cũng tương tự thôi nên tôi không thể nói gì Hanekawa được cả.
Trên con đường phủ đầy tuyết, có hai anh hề.
Tôi thậm chí đã nghĩ rằng cô ta và tôi còn là những người bạn cùng mục tiêu nữa. “Mà thế được rồi. Sao cũng được cả. Tôi cũng không định buôn chuyện gì với ai, cứ yên tâm đi. Cũng không có chuyện tôi dùng bí mật ấy để kì kèo gì cô cả.”
“……Dù ông không nói vậy nữa thì tôi không lo lắng gì đâu”
Hanekawa nở một nụ cười gượng gạo. Phải nói sao nhỉ, có lẽ là thừa thải, hay có lẽ là cố gắng, nhưng đó là một nụ cười mang một tấm lòng bao dung.
Đáng tiếc là từ phần trên của cái áo khoác, độ lớn của bộ ngực mà Senjougahara đã từng nhắc đến, không thể đo hết tấm lòng đó được.
“Thêm nữa, dù gì thì từ hoàn cảnh của tôi bây giờ, nói một cách nghiêm túc thì chuyện gặp ông không cần giấu cũng được.”
“Sao vậy. Có chuyện đó à.”
Khoảng lợi nhuận của mình bỗng trở thành lỗ, là cảm giác thế này đây à.
Tôi đã lỡ bước trên con đường đầy tuyết rồi.
“Nhưng tôi với thị trấn này là một con người thuộc về bóng tối, chắc chắn phải che giấu bản thân. Đặc biệt là chuyện tôi gặp cô thế này không để ai thấy là hơn. Chúng ta sẽ gọi một chiếc taxi, được chứ?.”
“Vâng, không vấn đề.”
Hanekawa gật đầu nhẹ.
Vẫn còn cái vẻ đường đường chính chính ấy mà lại lên cùng taxi với một kẻ lừa đảo, chuyện này đúng là vượt qua cả sự dũng cảm.
Có thể nói là vượt qua cả chuyện có thể lí giải được.
Ngược lại phần tôi, tuy đã muốn tránh chuyện này, nhưng đã lỡ tự nói ra rồi nên chẳng thể rút lại nữa.
Tôi cùng Hanekawa xuống núi, gọi một chiếc taxi, bỏ qua ga, chạy trực tiếp về khu phố mua sắm. Nói là cảnh giác quá thì có lẽ là cũng đúng, nhưng vì Hanekawa là một cô gái có ngoại hình quá nổi bật nên có làm vậy cũng không có gì là quá cảnh giác cả.
Nếu mà tôi muốn an toàn một cách tuyệt đối đã tạm chia tay Hanekawa rồi sẽ gặp nhau sau một thời gian nữa ở một địa điểm khác rồi.
Chỉ là, khác với Sengoku Nadeko, Hanekawa Tsubasa không mấy nhận ra “Vẻ dễ thương”, hay phải nói “Vẻ lộng lẫy” của mình thì phải.
“Ừm, cái đầu của tôi, đúng là nó nổi bật quá. Xin lỗi nhé, lúc còn đi học thì tôi luôn nhuộm đen lại mỗi sáng nhưng vì nghỉ đông rồi nên tôi quên mất.”
Cô ấy đã nói thế đấy.
Có vẻ ngượng ngập.
“…………”
Thêm nữa, lúc trên xe, khi nói những chuyện khác, từ chuyện thế giới đến những chuyện tầm phào, tôi cũng thấy vậy.
Cô gái này hẳn đã được nuôi dạy theo một kiểu rất “không được yêu thương” rồi ------ Tôi đã nghĩ vậy. Là cha mẹ cô ấy đã qúa nghiêm khắc, hay là do họ theo chủ nghĩa tự do?
Vì cũng chẳng trò chuyện gì nhiều lắm nên tôi cũng không thể kết luận được điều gì, nhưng thật kì lạ là thái độ né tránh trẻ con ấy làm tôi suy nghĩ về quá khứ của cô ta như vậy.
“Tôi nghe từ Senjougahara là cô đang ở nước ngoài mà…..chuyện này là sao? Để tránh tôi và cô gặp nhau, hay tóm lại là Senjougahara đã nói dối?.”
“À không. Cô ấy không nói dối đâu.”
Trước tiên Hanekawa đã trả lời câu tôi muốn hỏi như vậy.
“Nói sao nhỉ, là Senjougahara-san không nghĩ đó là nói dối. Cô ấy, và cả Araragi-kun nữa, bây giờ vẫn nghĩ tôi đang ở nước ngoài.”
“Chà….”
Tôi chợt có một suy nghĩ kì lạ là cô ấy rốt cuộc sẽ mua gì để làm quà đây. Khi mà chuyện cô ấy gặp tôi, hay là chuyện cô ấy đã trở về Nhật Bản không cần thiết phải bí mật.
“À……, không, nói vậy chứ đó gần như chỉ một sự nỗ lực vô ích của tôi thôi, hay phải nói là đó là một sự gắng để làm cho mọi thứ có vẻ ổn. Với một đòn đánh nhử như thế có thể khai thông được một lối thoát chăng,….tôi đã nghĩ thế”
“….Một lối thoát”
“Ừm……,Thì chuyện Oshino-san không có ở nước ngoài tôi cũng đã đoán được rồi, làm vậy cũng vô ích thôi, tôi đã nghĩ vậy, nhưng chuyện ông ta tạm ra nước ngoài một thời gian thì có gì là không thật. Có thế ông ta đang giữ bí mật gì đó chăng”
“Giữ bí mật ------- là với ai? Sengoku Nadeko hả?.”
“Chuyện đó cũng có thể, nhưng nếu nói là với ai thì chắc là với Gaen-san rồi.”
Nói xong, hình như nhận ra gì đó, Hanekawa sửng sốt,
“A, xin lỗi, Kaiki-san. Tôi lỡ lời.”
Cô ấy xin lỗi tôi.
“Gaen-san là sempai của ông mà tôi lại nói những điều thất lễ vậy. Thành thật xin lỗi.”
“Giờ đã không còn quan hệ Sempai-Kouhai gì nữa. Gaen-sempai đã cắt đứt quan hệ với tôi rồi.”
Tôi nói vậy, nhưng bản thân vẫn cứng nhắc gắn thêm tiếng “Sempai” vào khiến nó thật buồn cười. Tất nhiên tôi chẳng hề có một tý kính trọng nào trong tiếng “Sempai” kia cả.
“Vậy nên đừng để ý………À đúng rồi, tôi có nghe cô đã nhận được một lời khuyên trực tiếp từ Gaen-sempai. Sao nhỉ, có vẻ không hay ho mấy nhỉ”
Trong một thoáng chốc, dường như tôi đã suýt xin lỗi Hanekawa, nhưng suy nghĩ kĩ lại thì tôi chẳng có nghĩa vụ gì phải xin lỗi cả.
“Ừm” – Hanekawa nói, không hiểu sao lại mỉm cười.
“Tôi đã nói với người đó rằng hãy nghĩ hành động của tôi là không có liên quan gì đi…..Nên giờ tôi chỉ tạm thời quay về nước thế này thôi, tôi định sáng mai sẽ lại bay đi lại.”
“Tạm quay về……Thời khắc quan trọng này chuyện gặp tôi có ý nghĩa gì à?.”
“Ừm, có đấy.”
Hanekawa gật đầu mạnh.
Cô ta đã xác định vậy làm tôi cảm thấy thật sự cuộc gặp gỡ này có ý nghĩa quan trọng, thật kì lạ.
“Với một người chuyện gì cũng biết như Gaen-san thì biện pháp này có vẻ chẳng mấy ý nghĩa, nhưng chuyện tôi ra nước ngoài đã làm Senjougahara-san dễ dàng hành động, rồi liên lạc với ông ------ chuyện đó quả là may mắn. Một tính toán sai lầm đáng mừng, hay nên nói là nó đã theo tính toán một cách đáng mừng. Kaiki-san”
Nhìn thẳng vào mắt tôi, Hanekawa nói,
Từ trước đến giờ chuyện một con người có thể nhìn thẳng vào mắt đối phương như vậy, tôi chưa gặp bao giờ,
“Xin hãy cứu lấy Senjougahara-san.”
Danh sách chương