031

Cứ như thế, tôi đã dần dần nắm bắt được toàn bộ những chuyện đã xảy ra trong thị trấn mấy tháng gần đây.

Nhờ có Hanekawa mà ít nhất, là cũng hơn từ Senjougahara, tôi có thể hiểu mọi chuyện theo một hướng khách quan nhất. Chuyện Sengoku Nadeko trở thành Kami-sama, rồi những ảnh hưởng của chuyện đó, tôi đã hiểu một cách tường tận.

Hơn thế, chuyện Gaen-sempai, Gaen Izuko đã làm những gì ở thị trấn này ------- đúng thật là lôi kéo cả con ma cà rồng nửa mùa kia vào là liều lĩnh hết sức.

Ngược lại, đáng tiếc là rất khó để nói rằng tôi đã cung cấp cho Hanekawa thông tin hữu ích nào được ------- Nhưng đó chuyện của Hanekawa, chứ không phải của tôi, nên nói không sao thì đúng là không sao thật.

Hơn nữa, dẫu cuộc nói chuyện này có không mang lại lợi ích gì thì Hanekawa cũng không tỏ vẻ gì chán nản cả.

Một con người hoàn thiện.

Thật đáng ganh tỵ. Có lẽ vậy.

Mà quan điểm của Hanekawa là dù có để tôi, hay ai đó khác nữa, chỉ cần hai người kia được cứu là được rồi, nên chỉ cần cung cấp cho tôi những thông tin có ích là đủ rồi.

“Ừm….”

Sau khi nghe hết, tôi gật đầu.

“…..Nói sao nhỉ, là thế này à. Theo những gì cô nói thì không phải là do Kiss-shot Acerola-orion Heart-under-blade đến đây mà trị trấn này bị hỗn loạn bởi yêu quái, mà là do thị trấn đã bị yêu quái phá hoại nên mới thu hút Kiss-shot Acerola-orion Heart-under-blade đến đây. Nói vậy thì chính xác hơn chứ gì?”

“Ít nhất thì dù Gaen-san không nói rõ ràng như thế, nhưng có vẻ cô ấy suy nghĩ như vậy ------- Nên cô ấy đã để một Kami-sama mới vào đền Kitashirohebi.”

Hanekawa nói.

“Araragi đã từ chối chuyện đó, nên cuối cùng một nữ sinh cấp hai vô tội đã phải trở thành Kami-sama.”

“Một nữ sinh cấp hai vô tội nhỉ.”

“Có chuyện gì à?”

“À không, không”

Dù có nói ra cũng chẳng lợi ích gì nên tôi đã lắc đầu khi Hanekawa hỏi. Rồi,

“Nói vậy cô có qua lại với Sengoku Nadeko chứ? Nếu có quan hệ thì cô có ấn tượng về cô ta thế nào?”

Tôi hỏi.

“Qua lại à….có lẽ không nói thế được. Tôi cũng gặp con bé rồi đấy, nhưng nói cho cùng thì chỉ là bạn của Araragi-kun. Là bạn của bạn. Tuổi tác cũng chênh lệch nữa mà.”

“Ừm.”

Nói là chênh lệch nhưng cấp ba năm ba và cấp hai năm hai thì cũng chỉ hơn có bốn tuổi thôi mà, nhưng có lẽ với thanh niên thì hơn kém bốn tuổi cũng coi là khác nhau lắm rồi.

Nếu tôi đã coi Senjougahara, Hanekawa, Araragi chỉ như những đứa trẻ con thì hẳn Senjougahara, Hanekawa và Araragi cũng chỉ xem Sengoku như một đứa trẻ.

“Nhưng cũng đã gặp mặt rồi đúng không. Ấn tượng lúc đó cũng được rồi, nói tôi nghe đi.”

“……Là yếu đuối,….,sống nội tâm, ….., nhút nhát, …., ngoan ngoãn, ……”

Tôi chẳng cảm thấy gì khi Hanekawa nói vậy. Ấn tượng kiểu như thế thì tôi đã nghe từ cha mẹ Sengoku Nadeko rồi.

Tôi muốn Hanekawa, lúc này đang ngập ngừng, nói ra ý kiến của mình từ một góc nhìn khác hơn, nhưng có vẻ tôi đã không có cơ hội làm chuyện đó.

Tôi đã nghĩ rằng mình kì vọng hơi nhiều vào một đứa trẻ, nhưng Hanekawa Tsubasa đúng thật là Hanekawa Tsubasa.

Sau một hồi suy nghĩ,

“…Ừm, tôi không có những ấn tượng kiểu vậy.”

Cô ấy nói.

Tôi không có những ấn tượng kiểu vậy.

“Rất nhiều người khi nhìn cô bé ấy sẽ nghĩ như vậy….., tôi không có ý định phản đối lại cái đó, nhưng ấn tượng của tôi với cô bé ấy là “Không thể kết bạn”,”

“Không thể kết bạn?”

Tôi nghiêng đầu.

“Bị bỏ rơi trong lớp, kiểu như vậy ấy hả?”

Tôi xác nhận lại.

Đúng là khi xem ảnh trong cuốn album, cô ta giống một đứa trẻ bị bỏ rơi thật ------- Dù là khi trở thành Kami-sama rồi thì cái cảm giác đó đã không còn.

“Không, không phải là thế. “Không thể làm bạn” là về phía tôi kia. Là tôi, và những người khác.”

“…………..”

“Thế giới của cô bé đó hoàn toàn khép kín ------ Dù ai có nói gì đi nữa thì cũng không tiếp thu. Oshino-san cũng đã từng quan tâm đến chuyện của cô bé đó……, nhưng rốt cuộc thì cũng không được gì. Có chuyện này đến bây giờ tôi mới có thể nói được, nhưng dù cô bé đó có nói là do nó thích Araragi-kun nên phải giết cả Araragi-kun cùng Senjougahara-san. Nhưng thật sự tôi nghĩ cô bé đó không thích một ai cả. Cô bé đó không hề nhìn nhận ai cả.

“………..”

Ừm, cũng khá là sắc sảo đấy.

Nhưng chuyện kết tội Sengoku Nadeko như vậy cũng không phải là một đòn phản lại tính cách của cô ấy. Sengoku Nadeko trở thành một con người như vậy là do cô ta luôn được khen “Dễ thương, dễ thương”, bị đối xử như một thú kiểng, đó là lỗi của tất cả mọi người, gồm cả cha mẹ cô ta nữa.

Tất nhiên là Hanekawa không có vẻ gì là muốn đổ lỗi cho Sengoku Nadeko cả,

“Tôi đã luôn muốn giúp cô bé đó”

Cô ấy nói thêm.

“…..Tôi không mong chuyện đó đâu nhé. Chuyện tôi được nhờ vả là lừa Sengoku Nadeko.”

“Tôi hiểu. Chỉ là chút ích kỷ của tôi thôi.”

“Araragi cũng nghĩ như vậy đúng không?”

“Có lẽ là có ------ Nhưng vấn đề hiện tại là cô bé muốn giết hai người đó. Phải giải quyết chuyện đó trước đúng không. Không cần cứu hết tất cả một lúc.”

Vừa theo chủ nghĩa lý tưởng lại vừa có lý.

Đứng trước một học sinh thế này, giáo viên chủ nhiệm hẳn phải khó khăn lắm đây.

Thôi, cố gắng đi.

Tôi chỉ làm công việc của tôi thôi.

“Nhưng cứu Sengoku Nadeko có nghĩa là mang Sengoku Nadeko trở lại thành người, cần phải suy nghĩ lại đấy, Hanekawa. Tôi nghĩ là cô chưa từng nói chuyện với Sengoku Nadeko từ khi cô ta trở thành Kami-sama -------- Nhưng có vẻ cô ta đang rất hạnh phúc đó.”

“…….Bản thân nghĩ mình hạnh phúc không có nghĩa là thật sự hạnh phúc đúng không”

“Vậy sao?”

“Ừm. Tôi nghĩ vậy.”

Có vẻ cô ấy nghĩ vậy thật. Một suy nghĩ bảo thủ. Có thể là gì, trải nghiệm bản thân à. Hanekawa cũng đã từng bị những điều quái dị vây quanh ------ có lẽ là cô ta đã bị lôi kéo vào, nhưng cũng chính lúc đó cô ấy đã học được những điều này chăng. Nếu vậy quả là những trải nghiệm quý giá.

Cô nên trân trọng nó, mà cũng không cần tôi phải nói, chắc chắn rằng Hanekawa Tsubasa đã rất trân trọng những trải nghiệm đó rồi.

“Thôi cô đã nghĩ thế thì cứ nghĩ thế cũng được. Sau khi tôi lừa cô ta xong thì cô hãy cứu.”

“…….Hả? Chuyện đó, không phải là nó nằm ngoài khả năng của tôi à?”

Hanekawa nói với vẻ bỡn cợt.

“Sau khi tốt nghiệp xong, tôi định sẽ đi lang thang đó đây nhưng có vẻ khó thực hiện quá nhỉ……ừm...”

“…………”

Đừng có bắt chước Oshino, tôi đang phân vân không biết có nên khuyên cô ta vậy không, nhưng nghĩ lại thì đó chỉ là sự quan tâm thừa thải thôi, nên tôi bỏ qua.

Sự quan tâm thừa thải, hay phải nói là đó là chuyện mà tôi không biết được.

Sống một cuộc sống thế nào, là quyền tự do của mỗi người ------- Ngay cả trở thành Kami-sama cũng là tự do, nhưng tranh cãi chuyện đó với Hanekawa cũng không có ý nghĩ gì.

Thay vào đó,

“Người luôn đóng chặt tâm hồn ------ là kiểu người mà tôi rất hay gặp lúc làm việc, có vẻ là đúng như cô nói thật “Không kết bạn với người khác”.”

Tôi nói.

“Rốt cuộc cô ta chỉ suy nghĩ cho riêng bản thân mình…….Nếu tôi phải nói thì, chuyện cô ta bị tôi lừa là điều hiển nhiên.”

Tất nhiên là tôi nói những điều có vẻ như thù địch như thế là để xem phản ứng của Hanekawa thế nào, nhưng đó cũng không phải là không nói thật. Nói thật, nhưng tôi cũng muốn thử dùng sự thật đó để thăm dò cô ta.

Quả nhiên, Hanekawa,

“Không có người nào mà ông không thể lừa được thật à?”

Cô ta tiếp tục,

“Kami-sama thì thế nào tôi không rõ…..có lẽ đây là một câu hỏi thất lễ rồi nhỉ Kaiki-san”

“Gì chứ, chuyện đã thế này rồi thì có gì mà thất lễ.”

“Ông có thể cho cô bé đó bị lừa không”

“……Câu hỏi hơi lạ đấy”

Cho bị lừa.

Nói vậy giống như tôi đang làm vì Sengoku Nadeko, là một lời nói dối tốt bụng à -------- Điên hết sức.

“Tôi cũng đã nói với Senjougahara rồi, chuyện lừa con bé đó là rất đơn giản. Không phải lo đâu Hanekawa. Tôi là một kẻ không bao giờ đóng dấu lên bất cứ giấy tờ gì, nhưng chỉ chuyện này thôi, tôi đó thể đóng một cái dấu to như cái trống.”

“…….Vậy à, nếu vậy thì tốt quá. Mà nói cho đúng thì tôi cũng không có gì phải lo lắng cả. Chỉ là…..ừm…”

Tự nhiên cô ta lại ngập ngừng. Có vẻ như Hanekawa muốn nói gì đó với tôi, rồi lại thôi, rồi lại muốn nói, nhưng rốt cuộc lại không nói nữa vậy.

Một thái độ khổ sở. Làm cho tôi muốn phải ép cô ta phải nói ra. Tất nhiên là tôi sẽ không dùng bạo lực với một nữ sinh cấp ba rồi.

Ngay sau đó, Hanekawa có định nói thật hay không thì không biết nhưng cô ấy hướng về tôi,

“Kaiki-san. Ông kể cho tôi nghe về gia đình của Oshino được không?”

Cô ấy hỏi.

Nó như một mũi tên được bắn từ một hướng ngoài dự đoán của tôi.

Tôi không nghĩ được là chuyện đó thì liên quan gì đến bây giờ ------- Mà không, có lẽ là để tìm Oshino nên cô ta muốn bắt đầu từ người thân của Oshino chăng?

Nếu vậy thì cô ta đang làm đúng rồi.

Một người có thể tìm được tung tích của một người mất tích, ngoài Oshino Meme. “Hắn ta chẳng có gia đình gì đâu”

“…….”

“Tôi cũng không có. Mà có chuyện gì?”

“Không…..,chỉ là……là…”

Một Hanekawa đang tìm câu trả lời cho một câu hỏi. Sao vậy nhỉ, cô ta thật sự muốn biết về gia đình Oshino đến vậy sao. Nếu nghĩ một kẻ thang lang đây đó lại có một gia đình thực sự thì không thể không nói là cô đã hơi lạc quan quá rồi.

“Chẳng hạn như ------- cháu gái, kiểu thế ấy?”

“Cháu gái….?”

Lại một sự chuyện đột ngột nữa. Cháu gái, không cần nói rõ ra cũng hiểu là con của anh chị em gì đó chứ gì…..anh em nào của Oshino à, hay chị em nào?

Sao cô ta lại nghĩ vậy nhỉ.

Tôi trả lời một cách thành thật. Ít nhất là thành thật trong phạm vi tôi biết,

“Hắn ta không có anh trai, không có em trai, không có chị gái cũng không có em gái. Không có ai cả. Không phải là gia đình của hắn ta mất hết gì cả, cũng không phải bỏ nhà ra đi gì cả, hắn ta vốn đã không ai thân thích rồi.”

“…………”

“Thế có chuyện gì?”

“Không ------- Ừm, Kaiki-san. Tôi sẽ trả tiền. Những điều riêng tư về Oshino mà tôi vừa hỏi ông, ông có thể giữ bí mật được chứ?”

“Này này, tôi không thích thú gì với kiểu mua bán thế đâu. Mới còn trẻ con đã thế, tương lai sẽ thế nào hả.”

Tôi vừa nói vừa chìa tay phải về phía Hanekawa. Hanekawa im lặng lấy từ trong ví ra một đồng năm trăm yên đặt vào tay tôi.

“Năm trăm yên?”

“Xin lỗi…..Tôi không cầm theo nhiều tiền mặt.”

“Không sao”

Tôi nói, rồi đưa tay lục túi rồi đưa lại cho cô ta một lượng tiền thừa. Có lẽ nó còn nhiều hơn cả năm trăm yên nữa nhưng vậy cũng không sao.

“…..Vậy nghĩa là sao?”

“Tiền thừa ------- Thêm nữa tôi cũng nhận nhiều từ cô rồi. Là phí thông tin.”

“Tiền bạc thì tôi ------- mà có vẻ đây là một số tiền không thể từ chối được nhỉ”

Hanekawa đang đếm số tiền lẻ trên tay và nói.

“Ông quả thật là người đàng hoàng đấy, Kaiki-san”

“Làm gì có một kẻ lừa đảo nào đàng hoàng chứ. Chỉ là nghiêm túc thôi.”

Tôi vẫn không hiểu được ý nghĩa trong câu nói của Hanekawa, nhưng lần này tôi đã đáp trả lại được rồi.

Sau đó tôi và Hanekawa lại tiếp tục nói chuyện ------- cho đến tận đêm. Nó là một câu chuyện phức tạp, nhưng vẫn là một câu chuyện phức tạp có ích như khi nãy.

Nội dung đáng giá đến mức có thể trả cả mười vạn yên chứ không chỉ là một số tiền lẻ thôi, chỉ là nếu vậy thì như kiểu hộp đêm thôi, nên tôi đã thôi.

Nhưng khi tôi hỏi cô ấy, chỉ để tham khảo thêm thôi, suy đoán thực chất ai đã gửi lá thư “Từ bỏ đi” vào phòng khách sạn của tôi thì,

“Tôi cũng không rõ nữa”

Cô ấy đã trả lời vậy.

“Không phải chuyện gì cũng biết” là đây à.

Bình thường thì tôi sẽ luôn nghi ngờ khả năng Hanekawa có thể là người đã gửi lá thư, hoặc là kẻ theo dõi tôi rồi, nhưng kì lạ là sự nghi ngờ đó là hoàn toàn biến mất trong cuộc nói chuyện.

Một chuyện thật hiếm có.

Nhưng cũng không phải là lần đầu. Ví dụ như khoảng một lần trong một tháng, tôi có thể ngủ mà không nghi ngờ chuyện ngày mai mình có thể thức dậy được hay không vậy.

“Nhưng nếu thế này thì sao, Kaiki-san. Nếu có chuyện đó thì ông nên chuyển nhà không phải hơn à?”

“À….., mà thôi, tôi cũng định trả phòng trong khoảng một tuần rồi, với thêm chuyện này nữa. Có khi là lúc chuyển nhà rồi vẫn xảy ra những chuyện tương tự thôi. Cứ phản ứng thái quá như vậy có khi là đúng theo dự tính của đối phương rồi.”

“Ừm…..cũng đúng nhỉ”

Nhưng nếu một lá thư nữa lại được gửi đến như thế thì không suy nghĩ không được rồi.

“À đúng rồi. Kaiki-san”

À mà nói mới nhớ, trong cuộc nói chuyện đã có chuyện này.

“Araragi-kun đã nói với tôi rồi, trong phòng Sengoku-chan hình như có “Một cái tủ không được mở” đó. Tôi không biết có gì trong đó cả, thêm nữa nó còn là một cái tủ mà Sengoku-chan đã nói với với chính “Koyomi Onii-chan yêu quý” của mình là “Tuyệt đối không được mở” đó. Kaiki-san, ông đã đột nhập vào nhà Sengoku, vào phòng của Sengoku-chan rồi đúng không. Ông có thấy nó không?”

“Không”

Một chuyện vô cùng hiển nhiên là chuyện tôi đột nhập trái phép đó, cũng như với Senjougahara, tôi cũng đã giữ bí mật với Hanekawa nữa.

Dù có là mua bán, thì tôi cũng sẽ không thành thật.

“Có thứ như thế à. Một cái tủ á. Tôi không để ý lắm.”

“Vậy à”

“Có gì trong đó vậy nhỉ.”

“Tôi cũng không biết. Nhưng mà nếu cô bé đã muốn giấu đến vậy thì chắc phải là một vật gì đó rất quan trọng rồi.”

Làm gì phải vậy.

Một thứ chẳng hề có chút lợi ích nào cả.

Suýt chút nữa tôi đã nói ra, may mà dừng lại được. Thật kì lạ, sao tôi lại muốn nói ra chuyện đó nhỉ.

Một thứ nhàm chán như vậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện