023
Tất nhiên là tôi làm gì có ý định từ bỏ, sau khi nhận ba trăm vạn yên từ Ononogi, tôi tiến thẳng đến đền Kitashirohebi.
Trước mắt với số tiền này, chi phí cầu nguyện, mà không, là chi phí để gọi Sengoku Nadeko ra đã được đảm bảo. Không còn lo lắng về chuyện phải viếng đền nhiều lần, rất thoải mái. Một ngày mười ngàn yên, vậy là ba trăm ngày. Dẫu từ giờ đến lễ tốt nghiệp có đến mỗi ngày thì cũng còn dư quá nhiều.
Cả tiền khách sạn lần phí máy bay đều được giải quyết khiến tôi không thể không thấy vui được. Tất nhiên, đổi lại thì tôi sẽ trở thành kẻ thù của Kaen-sempai, nhưng nếu xét lại thì ngay từ đầu đã chúng tôi giống như kẻ thù của nhau rồi, chỉ là giờ cắt hẳn mối quan hệ luôn thôi. Nhận được tiền sau mối quan hệ như thế thì thật tuyệt vời. Hẳn là trên thế giới này không còn việc nào suôn sẻ hơn nữa rồi.
Với một tâm trạng lâng lâng, tôi leo thẳng lên núi, tiến vào đền Kitashirohebi ------ Đi viếng đền, hay phải nói là đi vứt mười ngàn yên vào thùng quyên góp.
“Sengoku Nadeko đây”
Với một câu mở đầu giống hệt hôm qua, thần Rắn xuất hiện. Tự nhiên tôi lại thấy cái hòm tiền này giống như thứ được bán ở Toukyu Hands vậy.
“A, Kaiki-san! Ông đến rồi à!”
“Ừm thì tôi là tín đồ số một của cô mà”
Có vẻ như tôi lại muốn đùa bỡn tiếp tục câu chuyện của hôm qua rồi. Sengoku Nadeko có vẻ sung sướng khi nghe tôi nói vậy (Cô ta mong muốn có tín đồ đến mức nào vậy), chỉ là, dẫu chỉ nói vậy, chỉ vậy thôi cũng khiến tôi cảm thấy có chút khó chịu,
“Thực ra là tôi có một mong muốn cực kì, cực kì muốn nó thành sự thật. Thế nên tôi quyết định sẽ đền cầu nguyện ở ngôi đền này đủ một trăm lần”
Tôi thêm vào.
“Cầu nguyện đủ một trăm lần à --. Sengoku cũng đã từng làm rồi...hay là chưa nhỉ?”
Sengoku Nadeko nghiêng nghiêng đầu, lẩm bẩm những thứ thật mơ hồ. Giống như kí ức không rõ ràng, hoặc là chuyện đó với cô ta cũng không quan trọng gì lắm vậy. Nếu vậy tức là cô ta đã từng muốn làm nhưng dần dần thấy chán và bỏ cuộc chăng.
“Vậy điều mong ước của Kaiki-san là gì vậy. Chuyện đó Sengoku có thực hiện được không?”
“...Ừm, khó mà nói một cách ngắn gọn được”
Vì không mấy cảm nhận được sự oai nghiêm từ Sengoku Nadeko nên tôi đã quên mất rằng cô ta chính là vị thần mà tôi sẽ cầu nguyện lần này.
Dù rằng nếu thực sự cầu nguyện thì tôi cũng phải nói với Sengoku Nadeko, dẫu đó là một mong muốn chưa từng tồn tại.
Có lẽ là từ lúc sinh ra đến giờ, lần đầu tiên, sao nhỉ, tóm lại là trong kí ức từ trước đến giờ của tôi, đây là lần đầu tiên tôi phải nhờ vả đến thần linh.
“Khó mà nói một cách ngắn gọn được, tức là chuyện đó đúng không? Là những thứ như chuyện tình cảm hả? Phải không?”
Đem vấn đề của bản thân ------- hay phải gọi là tự gắn nó với chuyện riêng của bản thân mình, Sengoku Nadeko nói.
“Vấn đề tình cảm à, ở tuổi của Kaiki-san thì chắc là muốn kết hôn nhỉ?”
“Đừng nói chuyện tầm phào”
Có cảm giác là tôi nói hơi nghiêm trọng quá rồi. Tôi không nghĩ rằng mình lại nói kiểu như vậy trong hoàn cảnh này, nhưng không thể dừng lại được, tôi tiếp tục,
“Cô đã chơi trò Dragon Quest bao giờ chưa?”
“Hả? Chưa chơi nhưng Nadeko có biết”
“Nếu vậy thì cô rõ đúng không? Đó là một game RPG mà người chơi sẽ kiếm được tiền nhờ việc hạ boss”
“Hình như là vậy thì phải.....?”
“Nhưng nếu bị mấy con quái đánh chết thì số tiền đã kiếm được sẽ bị trừ một nửa”
“Ừm, đúng đó. Nadeko cũng biết”
“Kết hôn cũng giống như vậy đó”
Tôi kết luận một cách mạnh mẽ.
“Tóm lại, kết hôn đồng nghĩa với chết”
“.......hả?”
Sengoku Nadeko nở một nụ cười trông có vẻ hoang mang. Mà chắc là hoang mang thật đấy chứ.
“Vậy, vậy thì kết hôn với người giàu có hơn mình là được rồi?”
“Cô vẫn không hiểu rồi. Tôi ghét chuyện tiền của bản thân mình bị mất đi. Chứ không phải là nhận được nhiều tiền hơn từ người ta là hay đâu.”
Có vẻ càng lúc nói càng hăng, phải trở lại thôi,
“Nói chung không phải tôi muốn kết hôn. Quả là không thể nói ngắn gọn được mà”
Tôi nói, chấm dứt chủ đề này.
Chẳng phải không thể nói ngắn gọn hay gì cả mà là vì cái điều ước kia tự nó đã không hề tồn tại rồi, có muốn nói dài dòng ra nữa thì cũng không được.
“Mà dẫu vậy nếu vẫn cố gắng tóm gọn, thì là mong muốn làm ăn phát đạt”
“Làm..ăn phát đạt”
Sengoku Nadeko nhắc lại lời tôi, không chuyển âm Hán tự. Nếu không viết được thì chắc là chữ “Phát đạt” đây. Không viết được chữ “Làm ăn” thì thật sự là có vấn đề đấy.
“Ừm....Công việc của Kaiki-san là gì vậy?”
“Đó lại là một chuyện không thể nói ngắn gọn nữa”
Thực ra là quá dễ nói. Chỉ một từ “Kẻ lừa đảo” là xong. Nhưng mà nói thế thì kế hoạch của tôi xem như xong. Dẫu có quên tên mình là Kaiki Deishuu đi nữa, nhưng vẫn phải nhớ chuyện mình đã bị hại bởi một lá bùa của một kẻ lừa đảo chứ.
Dẫu có thể quên thật nhưng nếu cứ thử nói điều đó ra thì quá là nguy hiểm.
“Từ bây giờ, một trăm lần ------- Chính xác là còn chín mươi tám lần nữa, tôi sẽ đến đây. Không cần phải vội. Cứ thong thả nói chuyện”
“....ừm! Đúng là thế nhỉ!”
Có cảm giác trong lời nói của tôi có gì đó không đúng, nhưng trên hết, chuyện tôi nói sẽ đến thêm chín mươi tám lần nữa đã làm Sengoku Nadeko sung sướng, trên gương mặt cô bé hiện lên một nụ cười vui vẻ.
Cô ta hẳn là loại người dễ dàng thay đổi từ buồn thành vui ngay ------- Một người thuất khiết, thật đáng ganh tỵ. Mà không, đã không còn là con người nữa rồi, lúc còn là người chắc chắn là một cô gái thụ động hơn nhiều.
Vậy mà ------ bây giờ đã.
Không, bây giờ cũng.
“Nói cho Nadeko chút xíu đi, chuyện của Kaiki-san ấy. Nadeko sẽ lắng nghe. Nadeko là Kami-sama mà”
“..............”
Đừng có làm ra vẻ Kami-sama như thế chứ, tôi nghĩ thầm.
Từ khi làm thần linh chưa được vui thế bao giờ à ------ hay là do không còn là con người nữa, là ý nào đây.
Mà sao cũng được, dù sao thì cái nào cũng vượt qua khỏi khả năng giải thích của tôi. Và cũng không cần thiết phải giải thích nữa.
“Vậy thì hôm nay trước tiên hãy dạy Nadeko chơi dây đi! Theo lời đã hứa ấy! Kĩ thuật được dạy hôm qua Nadeko đã thuần thục lắm rồi đó”
Sengoku Nadeko bước xuống từ chính điện, nhảy một bước, leo qua hòm quyên góp rồi tiến đến bên cạnh tôi. Một cô nàng thuộc hệ vận động đây ------- Còn có vẻ là một cô nàng tomboy nữa.
Rốt cuộc thì từ lúc còn là còn người đã như vậy rồi à?
Chuyện leo qua hòm quyên góp, hay phải gọi là hòm đựng tiền thì không thể nói là vô lễ được, nhưng mà tại sao thế nhỉ, Sengoku Nadeko đã lấy tờ mười ngàn yên tôi bỏ vào rồi, sao phải leo qua cái hòm rỗng đó làm gì, hay chỉ là do một vị Kami-sama thích vậy thôi.
“Chơi dây đúng không”
Tôi tự cảm thấy bản thân khá giỏi nên tự tin gật đầu. Chuẩn bị hoàn hảo. Trong đầu đã tái hiện lại toàn bộ. Và cuốn sách đó ( sau một hồi che dấu, kết cục ) đã làm quà tặng cho con bé thức thần kia rồi ( Dù tôi vẫn chưa nhớ được hết, nhưng thôi, cứ thoải mái ), nên không còn một tội chứng nào sót lại cả. Không còn cái gì có thể gây nguy hiểm cho tôi nữa cả.
“Được thôi. Lấy sợi dây hôm qua ra nào”
Nói là sợi dây dùng để chơi dây, nhưng thực sự chỉ là sợi dây mà tôi làm ra trong lúc rảnh rỗi thôi.
“A. Cái đó Nadeko chơi nhiều quá nên nó đứt mất rồi”
Không thể điềm tĩnh hơn, Sengoku Nadeko thông báo rằng mình đã làm hư mất món quá được tặng một cách nhanh chóng. Nhưng đó cũng chỉ là một sợi dây tạo ra từ nhiều sợi dây khác thôi, không phải là dây dùng để chơi thật, nên tôi cũng không nổi giận gì về chuyện đó ------ Nhưng, giờ phải làm sao đây.
Tôi đã từ StarBucks đến thẳng đây, biết vậy mua vài sợi dây thì tốt rồi. Dù rằng sợi dây thật với sợi dây do tôi làm ra khác nhau chỗ nào tôi cũng không rõ nữa.
“Vậy nên Nadeko đã dùng cái này thay thế để luyện tập đó”
Sengoku Nadeko lấy ra một vòng dây. Gì đây, cái sợi dây sẵn có đó làm từ cái gì vậy nhỉ. Mà thế là tốt rồi, không có vấn đề gì nữa ------- Tôi đã nghĩ vậy, nhưng có vấn đề nghiêm trọng rồi đây.
Hình như sợi dây mà Sengoku lấy ra đó là cô ta làm ra từ chính những sợi tóc trên đầu mình thì phải, một vòng dây từ một con rắn màu trắng.
Con rắn dài yếu ớt đó đang tự cắn lấy đuôi của chính mình, một hình ảnh Uroboros thu nhỏ. Sengoku Nadeko mỉm cười, có vẻ muốn đưa cho tôi cái vòng dây đáng sợ đó.
“Nè! Chơi đi, Kaiki-san!”
”.........”
Hệ thống não bộ của tôi đang rất cần tập trung suy nghĩ lại một lần nữa. Trên cả việc cảm thấy xấu hổ vì đã không lường trước được chuyện chơi sợi dây bằng rắn này, tôi cần phải thay đổi quan điểm về Sengoku Nadeko.
Con bé đó không những ngốc, mà chắc chắn là não nó có vấn đề
Đầu óc không bình thường, quá sức kỳ cục.
Tất nhiên là tôi làm gì có ý định từ bỏ, sau khi nhận ba trăm vạn yên từ Ononogi, tôi tiến thẳng đến đền Kitashirohebi.
Trước mắt với số tiền này, chi phí cầu nguyện, mà không, là chi phí để gọi Sengoku Nadeko ra đã được đảm bảo. Không còn lo lắng về chuyện phải viếng đền nhiều lần, rất thoải mái. Một ngày mười ngàn yên, vậy là ba trăm ngày. Dẫu từ giờ đến lễ tốt nghiệp có đến mỗi ngày thì cũng còn dư quá nhiều.
Cả tiền khách sạn lần phí máy bay đều được giải quyết khiến tôi không thể không thấy vui được. Tất nhiên, đổi lại thì tôi sẽ trở thành kẻ thù của Kaen-sempai, nhưng nếu xét lại thì ngay từ đầu đã chúng tôi giống như kẻ thù của nhau rồi, chỉ là giờ cắt hẳn mối quan hệ luôn thôi. Nhận được tiền sau mối quan hệ như thế thì thật tuyệt vời. Hẳn là trên thế giới này không còn việc nào suôn sẻ hơn nữa rồi.
Với một tâm trạng lâng lâng, tôi leo thẳng lên núi, tiến vào đền Kitashirohebi ------ Đi viếng đền, hay phải nói là đi vứt mười ngàn yên vào thùng quyên góp.
“Sengoku Nadeko đây”
Với một câu mở đầu giống hệt hôm qua, thần Rắn xuất hiện. Tự nhiên tôi lại thấy cái hòm tiền này giống như thứ được bán ở Toukyu Hands vậy.
“A, Kaiki-san! Ông đến rồi à!”
“Ừm thì tôi là tín đồ số một của cô mà”
Có vẻ như tôi lại muốn đùa bỡn tiếp tục câu chuyện của hôm qua rồi. Sengoku Nadeko có vẻ sung sướng khi nghe tôi nói vậy (Cô ta mong muốn có tín đồ đến mức nào vậy), chỉ là, dẫu chỉ nói vậy, chỉ vậy thôi cũng khiến tôi cảm thấy có chút khó chịu,
“Thực ra là tôi có một mong muốn cực kì, cực kì muốn nó thành sự thật. Thế nên tôi quyết định sẽ đền cầu nguyện ở ngôi đền này đủ một trăm lần”
Tôi thêm vào.
“Cầu nguyện đủ một trăm lần à --. Sengoku cũng đã từng làm rồi...hay là chưa nhỉ?”
Sengoku Nadeko nghiêng nghiêng đầu, lẩm bẩm những thứ thật mơ hồ. Giống như kí ức không rõ ràng, hoặc là chuyện đó với cô ta cũng không quan trọng gì lắm vậy. Nếu vậy tức là cô ta đã từng muốn làm nhưng dần dần thấy chán và bỏ cuộc chăng.
“Vậy điều mong ước của Kaiki-san là gì vậy. Chuyện đó Sengoku có thực hiện được không?”
“...Ừm, khó mà nói một cách ngắn gọn được”
Vì không mấy cảm nhận được sự oai nghiêm từ Sengoku Nadeko nên tôi đã quên mất rằng cô ta chính là vị thần mà tôi sẽ cầu nguyện lần này.
Dù rằng nếu thực sự cầu nguyện thì tôi cũng phải nói với Sengoku Nadeko, dẫu đó là một mong muốn chưa từng tồn tại.
Có lẽ là từ lúc sinh ra đến giờ, lần đầu tiên, sao nhỉ, tóm lại là trong kí ức từ trước đến giờ của tôi, đây là lần đầu tiên tôi phải nhờ vả đến thần linh.
“Khó mà nói một cách ngắn gọn được, tức là chuyện đó đúng không? Là những thứ như chuyện tình cảm hả? Phải không?”
Đem vấn đề của bản thân ------- hay phải gọi là tự gắn nó với chuyện riêng của bản thân mình, Sengoku Nadeko nói.
“Vấn đề tình cảm à, ở tuổi của Kaiki-san thì chắc là muốn kết hôn nhỉ?”
“Đừng nói chuyện tầm phào”
Có cảm giác là tôi nói hơi nghiêm trọng quá rồi. Tôi không nghĩ rằng mình lại nói kiểu như vậy trong hoàn cảnh này, nhưng không thể dừng lại được, tôi tiếp tục,
“Cô đã chơi trò Dragon Quest bao giờ chưa?”
“Hả? Chưa chơi nhưng Nadeko có biết”
“Nếu vậy thì cô rõ đúng không? Đó là một game RPG mà người chơi sẽ kiếm được tiền nhờ việc hạ boss”
“Hình như là vậy thì phải.....?”
“Nhưng nếu bị mấy con quái đánh chết thì số tiền đã kiếm được sẽ bị trừ một nửa”
“Ừm, đúng đó. Nadeko cũng biết”
“Kết hôn cũng giống như vậy đó”
Tôi kết luận một cách mạnh mẽ.
“Tóm lại, kết hôn đồng nghĩa với chết”
“.......hả?”
Sengoku Nadeko nở một nụ cười trông có vẻ hoang mang. Mà chắc là hoang mang thật đấy chứ.
“Vậy, vậy thì kết hôn với người giàu có hơn mình là được rồi?”
“Cô vẫn không hiểu rồi. Tôi ghét chuyện tiền của bản thân mình bị mất đi. Chứ không phải là nhận được nhiều tiền hơn từ người ta là hay đâu.”
Có vẻ càng lúc nói càng hăng, phải trở lại thôi,
“Nói chung không phải tôi muốn kết hôn. Quả là không thể nói ngắn gọn được mà”
Tôi nói, chấm dứt chủ đề này.
Chẳng phải không thể nói ngắn gọn hay gì cả mà là vì cái điều ước kia tự nó đã không hề tồn tại rồi, có muốn nói dài dòng ra nữa thì cũng không được.
“Mà dẫu vậy nếu vẫn cố gắng tóm gọn, thì là mong muốn làm ăn phát đạt”
“Làm..ăn phát đạt”
Sengoku Nadeko nhắc lại lời tôi, không chuyển âm Hán tự. Nếu không viết được thì chắc là chữ “Phát đạt” đây. Không viết được chữ “Làm ăn” thì thật sự là có vấn đề đấy.
“Ừm....Công việc của Kaiki-san là gì vậy?”
“Đó lại là một chuyện không thể nói ngắn gọn nữa”
Thực ra là quá dễ nói. Chỉ một từ “Kẻ lừa đảo” là xong. Nhưng mà nói thế thì kế hoạch của tôi xem như xong. Dẫu có quên tên mình là Kaiki Deishuu đi nữa, nhưng vẫn phải nhớ chuyện mình đã bị hại bởi một lá bùa của một kẻ lừa đảo chứ.
Dẫu có thể quên thật nhưng nếu cứ thử nói điều đó ra thì quá là nguy hiểm.
“Từ bây giờ, một trăm lần ------- Chính xác là còn chín mươi tám lần nữa, tôi sẽ đến đây. Không cần phải vội. Cứ thong thả nói chuyện”
“....ừm! Đúng là thế nhỉ!”
Có cảm giác trong lời nói của tôi có gì đó không đúng, nhưng trên hết, chuyện tôi nói sẽ đến thêm chín mươi tám lần nữa đã làm Sengoku Nadeko sung sướng, trên gương mặt cô bé hiện lên một nụ cười vui vẻ.
Cô ta hẳn là loại người dễ dàng thay đổi từ buồn thành vui ngay ------- Một người thuất khiết, thật đáng ganh tỵ. Mà không, đã không còn là con người nữa rồi, lúc còn là người chắc chắn là một cô gái thụ động hơn nhiều.
Vậy mà ------ bây giờ đã.
Không, bây giờ cũng.
“Nói cho Nadeko chút xíu đi, chuyện của Kaiki-san ấy. Nadeko sẽ lắng nghe. Nadeko là Kami-sama mà”
“..............”
Đừng có làm ra vẻ Kami-sama như thế chứ, tôi nghĩ thầm.
Từ khi làm thần linh chưa được vui thế bao giờ à ------ hay là do không còn là con người nữa, là ý nào đây.
Mà sao cũng được, dù sao thì cái nào cũng vượt qua khỏi khả năng giải thích của tôi. Và cũng không cần thiết phải giải thích nữa.
“Vậy thì hôm nay trước tiên hãy dạy Nadeko chơi dây đi! Theo lời đã hứa ấy! Kĩ thuật được dạy hôm qua Nadeko đã thuần thục lắm rồi đó”
Sengoku Nadeko bước xuống từ chính điện, nhảy một bước, leo qua hòm quyên góp rồi tiến đến bên cạnh tôi. Một cô nàng thuộc hệ vận động đây ------- Còn có vẻ là một cô nàng tomboy nữa.
Rốt cuộc thì từ lúc còn là còn người đã như vậy rồi à?
Chuyện leo qua hòm quyên góp, hay phải gọi là hòm đựng tiền thì không thể nói là vô lễ được, nhưng mà tại sao thế nhỉ, Sengoku Nadeko đã lấy tờ mười ngàn yên tôi bỏ vào rồi, sao phải leo qua cái hòm rỗng đó làm gì, hay chỉ là do một vị Kami-sama thích vậy thôi.
“Chơi dây đúng không”
Tôi tự cảm thấy bản thân khá giỏi nên tự tin gật đầu. Chuẩn bị hoàn hảo. Trong đầu đã tái hiện lại toàn bộ. Và cuốn sách đó ( sau một hồi che dấu, kết cục ) đã làm quà tặng cho con bé thức thần kia rồi ( Dù tôi vẫn chưa nhớ được hết, nhưng thôi, cứ thoải mái ), nên không còn một tội chứng nào sót lại cả. Không còn cái gì có thể gây nguy hiểm cho tôi nữa cả.
“Được thôi. Lấy sợi dây hôm qua ra nào”
Nói là sợi dây dùng để chơi dây, nhưng thực sự chỉ là sợi dây mà tôi làm ra trong lúc rảnh rỗi thôi.
“A. Cái đó Nadeko chơi nhiều quá nên nó đứt mất rồi”
Không thể điềm tĩnh hơn, Sengoku Nadeko thông báo rằng mình đã làm hư mất món quá được tặng một cách nhanh chóng. Nhưng đó cũng chỉ là một sợi dây tạo ra từ nhiều sợi dây khác thôi, không phải là dây dùng để chơi thật, nên tôi cũng không nổi giận gì về chuyện đó ------ Nhưng, giờ phải làm sao đây.
Tôi đã từ StarBucks đến thẳng đây, biết vậy mua vài sợi dây thì tốt rồi. Dù rằng sợi dây thật với sợi dây do tôi làm ra khác nhau chỗ nào tôi cũng không rõ nữa.
“Vậy nên Nadeko đã dùng cái này thay thế để luyện tập đó”
Sengoku Nadeko lấy ra một vòng dây. Gì đây, cái sợi dây sẵn có đó làm từ cái gì vậy nhỉ. Mà thế là tốt rồi, không có vấn đề gì nữa ------- Tôi đã nghĩ vậy, nhưng có vấn đề nghiêm trọng rồi đây.
Hình như sợi dây mà Sengoku lấy ra đó là cô ta làm ra từ chính những sợi tóc trên đầu mình thì phải, một vòng dây từ một con rắn màu trắng.
Con rắn dài yếu ớt đó đang tự cắn lấy đuôi của chính mình, một hình ảnh Uroboros thu nhỏ. Sengoku Nadeko mỉm cười, có vẻ muốn đưa cho tôi cái vòng dây đáng sợ đó.
“Nè! Chơi đi, Kaiki-san!”
”.........”
Hệ thống não bộ của tôi đang rất cần tập trung suy nghĩ lại một lần nữa. Trên cả việc cảm thấy xấu hổ vì đã không lường trước được chuyện chơi sợi dây bằng rắn này, tôi cần phải thay đổi quan điểm về Sengoku Nadeko.
Con bé đó không những ngốc, mà chắc chắn là não nó có vấn đề
Đầu óc không bình thường, quá sức kỳ cục.
Danh sách chương