024
“Mình đang bị theo dõi thì phải”, tôi nhận ra ngay chuyện đó lúc vừa xuống núi, sau khi dành thời gian đến tận chiều để chơi cùng với con bé Sengoku Nadeko ngu ngốc, đầu óc lập dị không bình thường kia.
Khoảnh khắc nhận ra chuyện đó thì chân tôi đã chuyển hướng từ ga, hướng về một phía rất xa rồi ------ Cái này gọi là kinh nghiệm trận mạc đây, hay là một tên cáo già nhỉ, tóm lại là một kẻ luôn ý thức được việc phải chạy trốn những nguy hiểm đối với bản thân mình.
Là một kẻ luôn thích thú công việc phá hoại và những việc mạo hiểm nhưng có lẽ đây là do bản năng đã bắt tôi chọn sự an toàn chăng. Rốt cuộc thì Kaiki Deishuu cũng chỉ là con người thôi. Tôi cảm thấy thật thất vọng..
Không, chỉ là tôi yêu quý bản thân mình thôi mà. Thật dễ thương nhỉ ------- Với Sengoku Nadeko thì sao tôi không biết, nhưng với tôi “dễ thương” đó là một lời khen ngợi.
“.............”
Tôi vẫn bước đi nhanh hơn mà không hề ngoảnh lại nhìn phía sau.. Tuyết rơi dày đặc khiến chút nữa thì tôi ngã.
Nghĩ lại thì đất nước có tuyết rơi này là nơi thật dễ dàng để theo dõi ai đó ------- Tại sao? Vì sẽ luôn còn dấu chân của kẻ cần theo dõi, chưa kể tuyết làm cho tiếng bước chân cũng mất đi, và rồi với lượng tuyết rơi thế này sẽ che đậy tung tích của kẻ theo dõi một cách hoàn hảo.
Tất nhiên, khi đã phát hiện ra rồi thì có thể dựa vào các khúc quẹo, các góc chết để tìm ra thân phận của kẻ theo đuôi. Có thể quay ngược lại tóm được tên theo dõi cũng không chừng. Chỉ là cũng có thể không thành công, lúc đó thì chỉ làm cho kẻ theo đuôi kia biết là tôi đã phát hiện ra hắn thôi.
Nếu vậy thì bọn chúng (?) sẽ thay đổi phương án mất ------- Lần này sẽ là một phương án mà tôi không thể phát hiện được. Vậy thì thật phiền phức.
Vì vậy tôi đã quyết định làm ngơ. Quyết định sẽ không bỏ tý sức nào để tìm hiểu gì về thân phận của kẻ theo dõi kia. Tôi không định nói một cách quan trọng hóa vấn đề lên như vậy đâu, “không bỏ tý sức nào” thật ra là rất đơn giản. Ít nhiều gì nó cũng đơn giản hơn việc bỏ sức ra.
Tôi bắt một chiếc taxi tại một nơi thích hợp, rồi không hướng đến khách sạn mà hướng về ga. Cũng không phải là ga gần khách sạn mà là một ga ở rất xa.
Kẻ theo dõi tôi có là ai đi nữa thì tôi cũng không nghĩ hắn xe theo đuôi tôi bằng taxi đâu, nhưng thôi kệ, cho chắc ăn.
Cả ở những thành phố lớn như Tokyo hay Oosaka cũng chưa chắc nữa chứ, ở cái thị trấn miền quê như thế này làm gì có chuyện rượt đuổi bằng xe hơi. Nếu mà có thật thì quả là thú vị......nhưng đúng theo tôi nghĩ, chẳng có chiếc xe nào bám theo chiếc taxi này cả.
Có lẽ hắn bỏ cuộc rồi. Quá đơn giản. Mà không, chỉ có lẽ là cắt đuôi được hôm nay thôi ------- Và có lẽ là tiểu xảo này cũng chẳng có nghĩa lý gì cả khi khách sạn tôi đang sống đã được theo dõi từ trước rồi.
Là ai? Lần đầu tiên tôi suy nghĩ về vấn đề này.
Bị theo dõi quá nhiều, bị thù hằn quá nhiều nên giờ tôi hoàn toàn không biết được. ------- hơn nữa lại còn là ở cái thị trấn này.
“Hay là...”
Tôi lẩm bẩm.
Khả năng cao nhất, đương nhiên là đàn em của Gaen-sempai ------ Mà không, giờ thì không cần thiết phải gọi chị ấy là sempai nữa nhỉ.
Dẫu có lừa được Ononogi thì cũng không thể lừa nổi Gaen-sempai rồi. Chắc hẳn sau khi biết về quyết định phản bội, không phải, là một quyết định dũng cảm khi không từ bỏ công việc vì một cô bé ngây thơ, chị ấy đã lên kế hoạch giám sát tôi ------- Nhưng, Ononogi cũng đã nói là không thể liên lạc được với Gaen-sempai rồi mà.
Nếu vậy thì Gaen-sempai không thể biết gì về hành động của tôi được ------- Mà, nếu là chị ấy, thì việc đọc được hành động của tôi, rồi ngay từ đầu ngoài Ononogi còn cho thêm nhiều người khác giám sát tôi nữa, khả năng ấy là rất cao.
Thế nhưng, sau một hồi suy nghĩ, tôi cho rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Tất nhiên tôi không phủ định hoàn toàn khả năng đó, nhưng theo nhưng kinh nghiệm mà tôi biết về chị ấy từ thời còn là học sinh, điều tôi muốn nói chỉ là, Gaen-sempai đã hoàn toàn từ bỏ vụ này rồi.
Chuyện chị ấy đã từ bỏ, cũng tương đương với việc sẽ không có ý định nhúng tay vào nữa ------- Dẫu cho sau này tôi có phá tung công chuyện tốt đẹp chị ấy đã làm ở đây thì chắc chắn rằng chị ấy cũng không quay về đây nữa đâu.
Tóm lại, không phải vì khả năng ấy là rất thấp nên tôi cho rằng mọi chuyện sẽ ổn, mà là chỉ đơn thuần là nếu ”Gaen-sempai không đến đây thì sẽ không có vấn đề gì cả”, tôi chỉ nghĩ vậy thôi.
Thực sự thì chỉ cần Yotsugi và Meme không đến, thì với tôi đã không có vấn đề gì rồi ------- Nếu cần thiết tôi có thể lừa phỉnh hai đàn em đó đặt bẫy Gaen-sempai cũng được.
......Mà, mọi việc có đến mức ấy hay không thì không biết, nhưng có lẽ trước mắt cần phải tìm hiểu xem rốt cuộc là vài tháng trước Gaen-sempai đã làm cái gì rồi đã ------- Có khi nó lại liên quan đến công việc của tôi sau này cũng nên.
Vậy thì, nếu kẻ theo dõi tôi không phải là người của Gaen-sempai, thì khả năng cao thứ hai sẽ là ai, tôi cần phải suy nghĩ tiếp.
Một học sinh trung học có thù hằn với tôi chăng?
Theo lẽ thường thì là như vậy....., nhưng nếu thế thì đâu cần phải tốn công vậy chứ.
Chỉ cần tấn công tôi từ phía sau hay đại loại vậy, cứ trực tiếp dùng bạo lực là được rồi ------- Lý do sao hắn không làm vậy, tôi lại phải suy nghĩ thêm rồi.
“Quý khách, ngài đang đi du lịch ạ?”
Người lái xe bắt chuyện với tôi.
“À, ừm”
Tôi gật đầu.
“Nói cho đúng thì không phải là đi du lịch mà là đi công tác. Vì công việc nên tôi phải ghé qua đây.”
“Vậy à, là công việc à. Cũng đúng nhỉ. Chỉ là do quý khách có vẻ gì đó của người thành phố nên tôi mới nghĩ vậy thôi”
“Cảm ơn ông”
“Người thành phố”- đó có phải là một lời khen hay không thì không chắc, nhưng ít ra cũng không mang ý xấu nên cũng cũng tỏ ra cảm ơn.
“Ngài thấy ở đây thế nào?”
“Vui lắm. Nhiều thứ rất thú vị”
Tôi trả lời.
“Mình đang bị theo dõi thì phải”, tôi nhận ra ngay chuyện đó lúc vừa xuống núi, sau khi dành thời gian đến tận chiều để chơi cùng với con bé Sengoku Nadeko ngu ngốc, đầu óc lập dị không bình thường kia.
Khoảnh khắc nhận ra chuyện đó thì chân tôi đã chuyển hướng từ ga, hướng về một phía rất xa rồi ------ Cái này gọi là kinh nghiệm trận mạc đây, hay là một tên cáo già nhỉ, tóm lại là một kẻ luôn ý thức được việc phải chạy trốn những nguy hiểm đối với bản thân mình.
Là một kẻ luôn thích thú công việc phá hoại và những việc mạo hiểm nhưng có lẽ đây là do bản năng đã bắt tôi chọn sự an toàn chăng. Rốt cuộc thì Kaiki Deishuu cũng chỉ là con người thôi. Tôi cảm thấy thật thất vọng..
Không, chỉ là tôi yêu quý bản thân mình thôi mà. Thật dễ thương nhỉ ------- Với Sengoku Nadeko thì sao tôi không biết, nhưng với tôi “dễ thương” đó là một lời khen ngợi.
“.............”
Tôi vẫn bước đi nhanh hơn mà không hề ngoảnh lại nhìn phía sau.. Tuyết rơi dày đặc khiến chút nữa thì tôi ngã.
Nghĩ lại thì đất nước có tuyết rơi này là nơi thật dễ dàng để theo dõi ai đó ------- Tại sao? Vì sẽ luôn còn dấu chân của kẻ cần theo dõi, chưa kể tuyết làm cho tiếng bước chân cũng mất đi, và rồi với lượng tuyết rơi thế này sẽ che đậy tung tích của kẻ theo dõi một cách hoàn hảo.
Tất nhiên, khi đã phát hiện ra rồi thì có thể dựa vào các khúc quẹo, các góc chết để tìm ra thân phận của kẻ theo đuôi. Có thể quay ngược lại tóm được tên theo dõi cũng không chừng. Chỉ là cũng có thể không thành công, lúc đó thì chỉ làm cho kẻ theo đuôi kia biết là tôi đã phát hiện ra hắn thôi.
Nếu vậy thì bọn chúng (?) sẽ thay đổi phương án mất ------- Lần này sẽ là một phương án mà tôi không thể phát hiện được. Vậy thì thật phiền phức.
Vì vậy tôi đã quyết định làm ngơ. Quyết định sẽ không bỏ tý sức nào để tìm hiểu gì về thân phận của kẻ theo dõi kia. Tôi không định nói một cách quan trọng hóa vấn đề lên như vậy đâu, “không bỏ tý sức nào” thật ra là rất đơn giản. Ít nhiều gì nó cũng đơn giản hơn việc bỏ sức ra.
Tôi bắt một chiếc taxi tại một nơi thích hợp, rồi không hướng đến khách sạn mà hướng về ga. Cũng không phải là ga gần khách sạn mà là một ga ở rất xa.
Kẻ theo dõi tôi có là ai đi nữa thì tôi cũng không nghĩ hắn xe theo đuôi tôi bằng taxi đâu, nhưng thôi kệ, cho chắc ăn.
Cả ở những thành phố lớn như Tokyo hay Oosaka cũng chưa chắc nữa chứ, ở cái thị trấn miền quê như thế này làm gì có chuyện rượt đuổi bằng xe hơi. Nếu mà có thật thì quả là thú vị......nhưng đúng theo tôi nghĩ, chẳng có chiếc xe nào bám theo chiếc taxi này cả.
Có lẽ hắn bỏ cuộc rồi. Quá đơn giản. Mà không, chỉ có lẽ là cắt đuôi được hôm nay thôi ------- Và có lẽ là tiểu xảo này cũng chẳng có nghĩa lý gì cả khi khách sạn tôi đang sống đã được theo dõi từ trước rồi.
Là ai? Lần đầu tiên tôi suy nghĩ về vấn đề này.
Bị theo dõi quá nhiều, bị thù hằn quá nhiều nên giờ tôi hoàn toàn không biết được. ------- hơn nữa lại còn là ở cái thị trấn này.
“Hay là...”
Tôi lẩm bẩm.
Khả năng cao nhất, đương nhiên là đàn em của Gaen-sempai ------ Mà không, giờ thì không cần thiết phải gọi chị ấy là sempai nữa nhỉ.
Dẫu có lừa được Ononogi thì cũng không thể lừa nổi Gaen-sempai rồi. Chắc hẳn sau khi biết về quyết định phản bội, không phải, là một quyết định dũng cảm khi không từ bỏ công việc vì một cô bé ngây thơ, chị ấy đã lên kế hoạch giám sát tôi ------- Nhưng, Ononogi cũng đã nói là không thể liên lạc được với Gaen-sempai rồi mà.
Nếu vậy thì Gaen-sempai không thể biết gì về hành động của tôi được ------- Mà, nếu là chị ấy, thì việc đọc được hành động của tôi, rồi ngay từ đầu ngoài Ononogi còn cho thêm nhiều người khác giám sát tôi nữa, khả năng ấy là rất cao.
Thế nhưng, sau một hồi suy nghĩ, tôi cho rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Tất nhiên tôi không phủ định hoàn toàn khả năng đó, nhưng theo nhưng kinh nghiệm mà tôi biết về chị ấy từ thời còn là học sinh, điều tôi muốn nói chỉ là, Gaen-sempai đã hoàn toàn từ bỏ vụ này rồi.
Chuyện chị ấy đã từ bỏ, cũng tương đương với việc sẽ không có ý định nhúng tay vào nữa ------- Dẫu cho sau này tôi có phá tung công chuyện tốt đẹp chị ấy đã làm ở đây thì chắc chắn rằng chị ấy cũng không quay về đây nữa đâu.
Tóm lại, không phải vì khả năng ấy là rất thấp nên tôi cho rằng mọi chuyện sẽ ổn, mà là chỉ đơn thuần là nếu ”Gaen-sempai không đến đây thì sẽ không có vấn đề gì cả”, tôi chỉ nghĩ vậy thôi.
Thực sự thì chỉ cần Yotsugi và Meme không đến, thì với tôi đã không có vấn đề gì rồi ------- Nếu cần thiết tôi có thể lừa phỉnh hai đàn em đó đặt bẫy Gaen-sempai cũng được.
......Mà, mọi việc có đến mức ấy hay không thì không biết, nhưng có lẽ trước mắt cần phải tìm hiểu xem rốt cuộc là vài tháng trước Gaen-sempai đã làm cái gì rồi đã ------- Có khi nó lại liên quan đến công việc của tôi sau này cũng nên.
Vậy thì, nếu kẻ theo dõi tôi không phải là người của Gaen-sempai, thì khả năng cao thứ hai sẽ là ai, tôi cần phải suy nghĩ tiếp.
Một học sinh trung học có thù hằn với tôi chăng?
Theo lẽ thường thì là như vậy....., nhưng nếu thế thì đâu cần phải tốn công vậy chứ.
Chỉ cần tấn công tôi từ phía sau hay đại loại vậy, cứ trực tiếp dùng bạo lực là được rồi ------- Lý do sao hắn không làm vậy, tôi lại phải suy nghĩ thêm rồi.
“Quý khách, ngài đang đi du lịch ạ?”
Người lái xe bắt chuyện với tôi.
“À, ừm”
Tôi gật đầu.
“Nói cho đúng thì không phải là đi du lịch mà là đi công tác. Vì công việc nên tôi phải ghé qua đây.”
“Vậy à, là công việc à. Cũng đúng nhỉ. Chỉ là do quý khách có vẻ gì đó của người thành phố nên tôi mới nghĩ vậy thôi”
“Cảm ơn ông”
“Người thành phố”- đó có phải là một lời khen hay không thì không chắc, nhưng ít ra cũng không mang ý xấu nên cũng cũng tỏ ra cảm ơn.
“Ngài thấy ở đây thế nào?”
“Vui lắm. Nhiều thứ rất thú vị”
Tôi trả lời.
Danh sách chương