022
“Lâu quá không gặp rồi, Kaiki Onii-chan. Là từ bao giờ nhỉ”
“Đừng có gọi ta bằng Onii-chan”
Vừa đẩy cuốn “Tuyển tập chơi dây” sang một bên tôi thầm cảm ơn người nhân viên đã bọc hộ cuốn sách lại,
“Đã nói cứ gọi Kaiki thôi là được rồi mà”
Tôi mắng Ononoki. Tôi lại nhớ lại chuyện hôm qua Sengoku Nadeko gọi tôi là “Ojisan”.
Bị gọi là “Ojisan” đã thấy khó chấp nhận rồi, bị gọi là “Onii-chan” khiến tôi thấy thật tởm lợm.
“Vậy à, Nhưng mà đứng ở vị trí của tôi thì đâu gọi ông một cách trống không thế được. Yeah”
Chỉ cần tỏ ra vậy thôi đã làm tôi muốn khen rồi, sao cuối cùng lại thêm cái kí hiệu chữ V đó vậy.
“Mi trở nên thân thiết với Araragi rồi à?”
Tôi hỏi. Tất nhiên tôi đoán rằng người đã dạy cô ta những thứ đó chỉ có thể là Araragi. Từ đầu thì người nói cho Ononoki, à mà là Kagenui biết về Araragi là tôi mà.
Nếu vậy thì có lẽ tôi cũng phải gánh một phần trách nhiệm về chuyện của Ononoki. Cũng có lẽ là tôi nghĩ hơi quá thôi.
“À, đúng rồi. Nếu hỏi là từ bao giờ thì là lúc đó nhỉ. Từ lúc ta nói cho bọn mi về chuyện của Araragi đó. Kagenui sao rồi? Chắc cũng đang đến đây chứ?”
“Không. Onee-chan muốn…Á chết, hình như phải bí mật”
“Bí mật?”
“Nghĩa là chuyện riêng tư đó”
Ononoki nói xong, uống một hơi thứ đồ uống có vẻ ngọt đó. Ra vậy, tôi vừa được Ononoki dạy cho ý nghĩa của từ Bí mật. Tuy với tôi thì Bí mật hay Riêng tư gì thì cũng là những từ không mang ý nghĩa nào cả.
Có vẻ như ả pháp sư thích bạo lực đó đã để mặc thức thần trẻ con này để làm gì đó ở đâu rồi. Do có sự khác biệt về quan điểm, cô ta còn là một người nguy điểm hơn cả tôi. Vì thế tôi luôn để ý xem cô ta đang định làm gì. Nhưng thường là mù tịt.
“Mà thôi, Kagenui có đang làm gì, ở đâu, chỉ cần không cản trở công việc của ta thì sao cũng được hết. Nhưng dẫu nói vậy thì mi vẫn là người giám sát của Kagenui đúng không. Ononoki, rốt cuộc thì mi đang làm gì ở đây vậy.”
“Tôi đến ông đó”
“?”
Đến ông? Là sao đây.
Tôi vừa nghĩ vậy thì,
“….Tôi đến gặp ông đó”
Cô ta đính chính.
Tôi đã nghĩ nó mang ẩn ý gì đây, ra chỉ là nói nhầm….Sao thế nhỉ, đây cũng là kết quả của việc kết bạn với một người xấu à.
“Là Gaen-san nhờ tôi”
“Gaen….?”
Tự nhiên nghe thấy cái tên đấy làm tôi cảm thấy căng thẳng hết mức. Chỉ cần mỗi cái tên Gaen thôi là đã đủ căng thẳng rồi, huống hồ Gaen mà Ononoki nhắc đến không phải ai khác, mà chính là Gaen-sempai.
Là Gaen Izuko.
“Một lời khuyên từ Gaen-san”
“Khoan khoan, ta không muốn nghe. Đừng nói.”
“Cô ấy nói ông từ bỏ đi”
Ononoki nói, không hề để ý đến sự cự tuyệt của tôi. Kiểu này hiển nhiên cô ta chưa được học về những cảm xúc của con người rồi. Cậu Araragi này, đã dạy thì đừng dạy mỗi chữ V ấy chứ, hãy dạy luôn cả cách để ý đến người khác nữa đi.
Tôi đã phải nghe những thứ mình không muốn nghe rồi đấy.
Nhưng….
“Từ bỏ…..?”
“Cô ấy nói là ông hãy từ bỏ thị trấn này đi…..ừm, sao nhỉ, nói làm sao nhỉ….Cô ấy bảo tôi phải nói lại chính xác cho ông nên tôi muốn nói y cô ấy vậy, nhưng tôi không nhỡ rõ lắm…..”
“Mi truyền lời nhắn kiểu gì lung tung vậy”
“Yeah”
Lại là một chữ V nữa.
Tôi bắt đầu cảm thấy bị đầu độc rồi.
“ “Người như cậu” “
Dẫu vậy, hình như đã nhớ ra được, bắt chước lại giọng điệu của Gaen-sempai, Ononoki bắt đầu nói. Cô ta chỉ bắt chước gần như là hơi giống thôi. Nói chung là không giống.
Nếu phát biểu cảm tưởng, thì giống như bị cái gì chích vậy.
“ “Đừng làm thị trấn này hỗn loạn. Dù có chút vấn đề nhưng bây giờ thị trấn này vẫn ở một mức độ an toàn. Kaiki, nếu cậu làm những điều thừa thãi ở đây, thì chỉ làm mọi thứ khó khăn thêm thôi, hay phải nói là còn kinh khủng hơn bây giờ nhiều. Vậy nên từ bỏ đi” Yeah yeah”.
“……Mấy từ cuối cũng là Gaen-sempai nói à? Hay là câu cửa miệng của mi dạo này vậy?”
“Là câu tôi hay nói gần đây đó”
“Vậy à. Từ giờ còn nói nữa thì ta sẽ đánh đấy”
Tôi đe dọa một cô bé. Hình như tôi cũng giống Araragi rồi,
“Có muốn uống thêm gì không?”
Tôi tỏ vẻ quan tâm.
“Kaiki, ông nói giống như một người anh trai vậy”
Thêm cả cái này nữa thì càng giống với Araragi. Một chuyện đáng xấu hổ.
“Tôi vẫn chưa uống hết nhưng, đúng rồi, tôi muốn ăn bánh Chocolate Chunk Scone còn nóng quá”
“Xỉ nhục người khác bằng việc so sánh với Araragi rồi còn nghĩ là sẽ được mời ăn à”
Mà ngay từ từ ban đầu tôi cũng chỉ định nói chuyện thôi chứ có muốn mời cô ta cái gì đâu.
“Không cần thối lại đâu”
Ononoki đứng dậy, lấy từ trong váy ra tờ một ngàn yên được gấp đôi. Hẳn cô ta là loại người ra đường mà không mang theo ví rồi.
Tôi không nói gì, cầm tiền rồi tiến lại quầy. Sau khi cẩn thận nhờ họ làm nóng cái Chocolate Chunk Scone, tôi đợi nhận bánh rồi quay lại ghế ngồi.
“Vất vả quá”
“Ừm”
Tôi nhún vai, ngồi lại phía đối diện Ononoki, tay gác chéo, điệu bộ tự tin hết sức,
“Ta cứ nghĩ là Gaen-sempai phải hiểu ta lắm cơ, ai ngờ lại ngược lại thế này. Phiền phức đây. Nói ta từ bỏ có khác gì khiến ta càng muốn làm không chứ.”
“Cô ấy bảo nếu cần có thể trả tiền nữa”
Ononogi vừa nhai ngồm ngoàm cái bánh Chocolate Chunk Scone tôi mang đến, vừa nhìn tôi.
Nhìn những thứ bầy hầy trong miệng cô ta, tôi thấy thật ghê tởm. Tôi có cảm giác con bé này rất kém trong việc ăn uống.
“Tờ một ngàn yên lúc nãy thật ra cũng là tôi mượn Gaen-san đó”
“Quá đáng thật. Đừng có nghĩ tiền có thể mua được lương tâm con người”
Tôi nói. Kệ, cả đời thử nói câu ấy một lần kể ra cũng hay. Cũng phải nói thêm là lương tâm con người cũng đâu có bán được đồng nào.
“Mà bao nhiêu vậy?”
“…………..”
Ononoki im lặng một lát,
“Ba trăm vạn yên”
Cô ta đưa ra con số.
Đó không phải là một con số có thể đưa ra trên bàn một coffee của StarBuck hay bất kì một quán coffee cao cấp nào cả.
Ba trăm vạn yên. Đó là một số tiền lớn. Nhưng cụ thể thì có thể mua được gì nhỉ. Đúng rồi, có thể mua thêm một thẻ Thông hành nữa. Một năm sáu trăm lần đi máy bay. Tuyệt vời. Có dùng nhiều lắm thì chắc chắn vẫn không hết.
Vậy thì đợi đã, tôi phải suy nghĩ lại.
Mà nói chung không cần suy nghĩ cũng biết chừng đó tiền là quá đủ rồi. Thế nhưng sau khi suy xét kĩ càng tận ba mươi phút, tôi quyết định,
“Ta từ chối. Đừng xem con người rẻ mạt như vậy”
Tôi nói một cách hùng dũng. Đó cũng là một câu nên nói một lần trong đời. Không không, phải là một câu không bao giờ nói lần thứ hai mới đúng. Mà cũng giống nhau cả thôi.
“Vậy là có chút vấn đề rồi nhé. Nói lại với chị ấy đi”
“Đáng tiếc là thời điểm này tôi không thể liên lạc với Gaen-san được. Mất tín hiệu, hoặc là cô ấy từ chối trả lời. Nếu muốn nói thì tự mình nói đi, Kaiki Onii….Kaiki”
“…………..”
Một con bé vô dụng. Một tử thần vô dụng.
Nhưng chuyện không liên lạc được với Gaen-sempai thì tôi cũng vậy. Nói cho đúng thì không ai có thể tự mình liên lạc được với chị ấy cả. Chị ấy chỉ khi có chuyện hoặc hứng chí lên mới tự mình liên lạc thôi.
Cũng vì thế mà dẫu đang ở đâu xa lắc vẫn xen vào chuyện này. Một cách tùy tiện thế này đây.
“Tóm lại nhé”
Ononoki lại nói. Từ giờ có vẻ như không còn là lời của Gaen-sempai nữa, mà là giải thích của chính Ononoki rồi.
“Gaen-san rất lo lắng nếu công việc của Kaiki thất bại đó”
“Lo lắng? Gaen-sempai mà lo à? Làm ta buồn cười đấy, hay nhỉ.”
“……Không, tất nhiên là cô ấy tin ông sẽ thành công rồi. Cô ấy luôn tin vào Kouhai ưu tú của mình mà”
“……..”
Tự nhiên con bé làm tôi cảm thấy thật khó chịu.
Gì mà lòng tin, gì mà tin tưởng….nói với vẻ mặt lãnh đạm như vậy, không biết cô ta được dạy bảo ra sao nữa.
“Kaiki đang định lừa Sengoku Nadeko đúng không?”
“Vậy thì sao nhỉ”
Tôi giả mập mờ. Chính xác là cố gắng mập mờ với chính mình. Một lời nói dối quá dễ nhận biết thì thật vô nghĩa. “Ta không định bàn chuyện gì nghiêm túc với mi cả”, với suy nghĩ đấy, tôi quyết định im lặng.
Oshino thường hay làm vậy, tôi cũng thế.
“……….ừm, có thể nó sẽ thành công đó, với tài năng của Kaiki. Mà không, không phải là “có thể” nữa, chuyện lừa cô bé đó là quá đơn giản với ông”
Quá đơn giản, cô ta nói.
Giống như cô ta đã nghe được cuộc nói chuyện của tôi và Senjougahara đêm qua vậy.
Mà cũng có thể là cô ta nghe từ Gaen-sempai.
“Nhưng tôi nghe là nếu thất bại thì sẽ rất nguy hiểm. Cỡ thị trấn này thì với năng lực hiện nay, Sengoku Nadeko thật dễ dàng phá hủy. Nếu cô ta nhận ra mình bị lừa, rồi nổi giận….lúc đó người bị hại không phải là một hay hai người đâu.”
“Gì mà nổi giận…..có phải là trẻ con nữa đâu”
Tôi định nói vậy nhưng lại thôi.
Đúng là trẻ con thật.
Hơn nữa, còn trẻ con hơn cả tuổi. Có thể nói như một đứa trẻ sơ sinh vậy.
“Nói là có tám chính phần thành công, tức là vẫn có trường hợp rơi vào phần còn lại, khi đó ông có giải quyết được nguy cơ đó không? Đánh bạc không phải là chỉ tính tỉ lệ thắng, phải biết nhìn nhận nguy cơ, khả năng thất bại nữa.”
“Đừng có thuyết giáo cho ta về bài bạc”
“Cũng đúng”
Ononoki gật đầu. Hiếm khi thấy cô ta hiểu chuyện như lúc này.
“Chỉ là chuyện hay xen vào những chuyện đáng ra nên để như vậy, làm náo loạn những chỗ đang yên bình thì chỉ mình Oshino Onii-chan là đủ rồi”
“…………”
Vậy tức là việc tôi đang làm giống hệt Oshino.
Một sự xỉ nhục ở mức độ cao nhất rồi.
Mà nếu bây giờ người đang làm việc này không phải là tôi mà là Oshino. Senjougahara tìm thấy Oshino, rồi nhờ hắn ta giúp, thì chắc chắn Gaen-sempai sẽ chẳng can thiệp vào rồi. Nghĩ vậy làm tôi có chút xấu hổ.
Chỉ có thể nói là ác giả ác báo thôi.
“Nhưng…..,thế có nghĩa là, cả Gaen-sempai, đã đến trị trấn này rồi à, chị ấy biết rõ chuyện thị trấn này như thế thì….”
“Nó cũng lan truyền khắp rồi, ngay từ lúc đầu thì cô ấy đã nghiêm túc, cố gắng làm gì đó cho thị trấn này rồi. Mọi chuyện đều là do cô ấy sắp đặt cả. Tôi cũng mới được biết gần đây nên cũng không rõ lắm”
“Nghiêm túc?”
Nghiêm túc à….làm gì có chuyện đó.
Sengoku Nadeko trở nên như thế, Senjougahara và Araragi đang nằm trong tình trạng tính mạng bị đe dọa, rốt cuộc là nghiêm túc chỗ nào vậy.
…..Không.
Nếu xét nét vậy thì đúng là thành phố này đang hỗn loạn thật, nhưng nếu suy nghĩ cho kĩ, với tình trạng hiện nay- Kami-sama hiển linh ở một ngôi đền được cho là cái bong bóng sắp nổ của thị trấn này- thì về mặt tâm linh, đó là rất “nghiêm túc” rồi.
Vậy có nghĩa là tôi đang làm kẻ phá rối?
Tôi đang xen vào công việc của Sengoku Nadeko?
“Ta…..không rõ nữa. Tóm lại là việc Sengoku Nadeko trở thành Kami-sama là ý của Gaen-sempai? Chị ta cứ làm những việc khó hiểu thế thì….”
“Không phải, có chút nhầm lẫn ở đây….,lúc đó Gaen-san không có ý định cho một con người như Sengoku Nadeko trở thành Kami-sama. Kế hoạch ban đầu của Gaen-san là cho một kẻ hết thời….,không phải, ừm ừm, sao nhỉ, là Cựu Kiss-shot Acerola-orion Heart-under-Blade, có vẻ như Gaen-san muốn cho kẻ đó thành Kami-sama hơn”
“……..?”
Càng lúc tôi càng thấy không hiểu được. Nếu Gaen-sempai đưa con bé nô lệ Loli của Araragi Koyomi lên làm Kami-sama thì sẽ như thế nào?
Nếu không thì sẽ ra sao?
“Con Ma cà rồng đó đã từng được xem là Kami-sama rồi, vì vậy mà, ừm, rất thích hợp, nhưng có một sai sót gì đó....nói đúng hơn là do có ai đó đã xen vào chuyện này, vì vậy nhiệm vụ này được đẩy qua cho Sengoku Nadeko…..”
“………Ừm”
Vậy là tôi đã có được phần nào đó nền móng chuyện này rồi, từ chuyện tình cảm một một học sinh trung học dẫn đến việc một trở thành Kami-sama, tôi nghĩ mãi mà vẫn không tìm được sự liên kết nào. Thì ra có chuyện như vậy à. Sự việc, nói chính xác hơn, là một uẩn khuất.
“Chuyện thị trấn này hỗn loạn vì các yêu ma cũng là lỗi của Cựu Kiss-shot đó đúng không. Phải bắt cô ta gánh lấy trách nhiệm chứ….”
“Mi nói là có ai đó đã xen vào chuyện này, nhưng ai đó cụ thể là ai? Gaen-sempai chắc phải biết chứ.”
“Chắc là cô ấy biết. Ừm, là tôi nghĩ cô ấy biết. Nhưng cô ấy không nói cho tôi chuyện đó. Tôi nghĩ đó là một tổ chức bí mật nào đấy chăng.”
“Vậy à. Ừm, thích nghĩ sao thì cứ nghĩ vậy đi”
Dẫu có lấy hết thông tin từ thức thần này thì cũng không làm gì nên tôi cũng không hỏi thêm nữa. Đằng nào thì Gaen-sempai chỉ cho cô bé này biết một lượng thông tin tối thiểu nhất thôi, mà không, cả thông tin tối thiểu nhất cũng không cho biết nữa ấy chứ.
Cho tôi biết có những thứ bí mật, rồi để tôi phải lãng phí sức lực tìm hiểu, có lẽ là mục đích của Gaen-sempai. Cũng giống như việc cố tìm hiểu suy nghĩ của chị ấy, quả thực là tốn công vô ích.
“Tình trạng như bây giờ tất nhiên không phải là theo ý của Gaen-san. Nhưng chính xác thì nó cũng không đến mức tồi tệ lắm đâu. Ye..”
Ononoki định nói gì đó nhưng lại thôi. Có lẽ cô ta định nói “Yeah” rồi. Vậy là cô ta cũng chịu tiếp thu một chút,
“….ah”
Tôi vừa nghĩ vậy. Kết cục thì cô ta vẫn không hãm phanh lại được, đã nói ra luôn. Cuối cùng tôi cũng phải hạ cái tay vẫn khoanh hình cái kéo nãy giờ xuống.
Tôi đã nghĩ mình phải giữ lời hứa như một người đàn ông, thế nên phải đánh con bé này, thế nhưng khi suy xét một cách thấu đáo rằng chuyện đó cũng như khi hắc-xì thì không thể nhịn được, nên tôi quyết định nhắm mắt cho qua.
Ra vẻ cao thượng cũng là một việc hay.
“Tóm lại, ở cái thị trấn đang bị yêu ma quấy phá này, cần một người trở thành Kami-sama, người đó là ai cũng được cả, đúng không?”
Senjougahara cũng đã từng mắc bệnh lạ rồi, nhưng đó là chuyện của hai năm trước từ lúc cô ta khỏi bệnh như bây giờ, nên cũng khó mà xem đó là tại con bé nô lệ Loli của Araragi được. Nhưng chuyện lời nguyền của tôi phát tác ra trên cơ thể của Sengoku Nadeko thì chính xác là trách nhiệm của cô ta.
…..Ừ thì tôi cũng có trách nhiệm nữa.
“Ừm…Sau khi Onee-chan và tôi đến thị trấn này, Gaen-san hình như cũng đã nghĩ vậy. Tường tận thì tôi không rõ lắm. Nếu ông vẫn muốn tìm hiểu thêm thì cứ trực tiếp hỏi Gaen-san hoặc Onee-chan ấy.”
“……….Bên nào ta cũng không thích cả”
“Đúng nhỉ. Chuyện cụ thể ra sao thì những đàn em như chúng ra không cần biết cũng được”
Ononoki nói. Cô ta tự gộp bản thân mình và tôi thành “đàn em”, thật khó chấp nhận, nhưng nhìn từ phía Ononoki thì nó có vẻ giống vậy thật.
Cả tôi, cả Kagenui Yotsugi, cả Ononoki Yotsugi, tất cả đều là đàn em của Gaen-sempai. Thật ra thì những người có quan hệ với Gaen Izuko thì chẳng có ai không phải là “đàn em” của cô ấy.
Dẫu có nhìn như là bạn bè, nhưng đều bị cô ấy điều khiển một cách khéo léo. Ngoại lệ với cô ấy, chắc chỉ có Oshino Meme thôi.
Nhưng giờ hắn ta cũng mất tăm mất tích rồi.
“Nói chung là cô ấy nói “Từ bỏ đi”. Cái tôi được lệnh truyền cho Kaiki chỉ có từng đó. Và Kaiki, thứ ông cần nghe theo Gaen-san lúc này là cũng chỉ là “Từ bỏ đi” thôi.”
“ ….Ta đã trả lời rồi mà. Ta từ chối.”
Tôi nói.
“Nếu nhắn không thành công cũng không cần báo lại đâu. Chuyện đó cũng có khi phỏng vấn xin việc mà, liên lạc để từ chối đơn xin việc là đâu cần thiết.”
“Tôi vừa nhớ ra một chuyện nữa cần nhắn lại”
Ononoki sau khi ăn hết cái bánh Chocolate Chuck Scone đã nói. Có lẽ là có chất đường chạy trong não thì kí ức sẽ được phục hồi chắc.
“ “Nếu cậu không từ bỏ việc này, thì tôi với cậu, không là Sempai, cũng không là Kouhai gì nữa cả” “
“…………”
Đến tận bây giờ, tôi đã bị nói “Từ bỏ đi” rất nhiều lần rồi, mỗi lần như vậy, có lần tôi bỏ, có lần không. Nhưng chuyện bị áp lực như thế này thì đây là lần đầu tiên.
Bị người đó nói những lời như vậy khiến tôi cảm thấy như mình bị phản bội. Một việc thật vô nghĩa, và cũng đáng xấu hổ là trong khi luôn miệng nói nghi ngờ là một việc hết sức quan trọng, thì ở một khía cạnh nào đó, ở một nơi nào đó trong tim, tôi đã luôn luôn tin tưởng Gaen-sempai.
Tôi đã nghĩ đó là một người dẫu gì, dẫu ra sao cũng không bao giờ áp đặt một cách vô lý, một người luôn luôn tôn trọng quyền tự do cá nhân……. tại sao, tại sao người đó lại có thể nói những câu như thế
Một bài học.
Từ chuyện này, tôi nên nhận ra bài học nào đây?
“Giờ tính sao? Kaiki Onii-chan”
Ononoki lại gọi tôi như vậy. Cô ta đã vô tình quên mất lời tôi mà lỡ thất lễ. Không, nói cho đúng là cô ta đang thăm dò, đang kiếm một sự thỏa hiệp, nói chung là kiểu kiểu vậy. Một người dày dạn như tôi sẽ không nhìn nhầm điểm này, có thể nói cô ta đã đưa ra lời gợi ý rồi
Ông sẽ về bên chúng tôi chứ nhỉ.
Nó như một sự xác nhận lại lời nhắc nhở.
Tôi suy nghĩ. Lúc nãy tôi cũng đã suy nghĩ rồi nhưng lần này phải suy nghĩ kĩ càng hơn. Nghĩ về đêm qua, nghĩ về gương mắt đẫm nước mắt của Senjougahara, nghĩ về những lời cảm ơn, những lời cảm ơn không dành cho ai khác ngoài tôi.
Rồi về mối quan hệ với Gaen-sempai, sự được và mất của mối quan hệ này.
Rồi số tiền ba trăm vạn yên nữa
“Ononoki”
Và tôi đã nói.
Lần này không mất đến ba mươi phút.
“Ta hiểu rồi. Ta sẽ từ bỏ”
“Lâu quá không gặp rồi, Kaiki Onii-chan. Là từ bao giờ nhỉ”
“Đừng có gọi ta bằng Onii-chan”
Vừa đẩy cuốn “Tuyển tập chơi dây” sang một bên tôi thầm cảm ơn người nhân viên đã bọc hộ cuốn sách lại,
“Đã nói cứ gọi Kaiki thôi là được rồi mà”
Tôi mắng Ononoki. Tôi lại nhớ lại chuyện hôm qua Sengoku Nadeko gọi tôi là “Ojisan”.
Bị gọi là “Ojisan” đã thấy khó chấp nhận rồi, bị gọi là “Onii-chan” khiến tôi thấy thật tởm lợm.
“Vậy à, Nhưng mà đứng ở vị trí của tôi thì đâu gọi ông một cách trống không thế được. Yeah”
Chỉ cần tỏ ra vậy thôi đã làm tôi muốn khen rồi, sao cuối cùng lại thêm cái kí hiệu chữ V đó vậy.
“Mi trở nên thân thiết với Araragi rồi à?”
Tôi hỏi. Tất nhiên tôi đoán rằng người đã dạy cô ta những thứ đó chỉ có thể là Araragi. Từ đầu thì người nói cho Ononoki, à mà là Kagenui biết về Araragi là tôi mà.
Nếu vậy thì có lẽ tôi cũng phải gánh một phần trách nhiệm về chuyện của Ononoki. Cũng có lẽ là tôi nghĩ hơi quá thôi.
“À, đúng rồi. Nếu hỏi là từ bao giờ thì là lúc đó nhỉ. Từ lúc ta nói cho bọn mi về chuyện của Araragi đó. Kagenui sao rồi? Chắc cũng đang đến đây chứ?”
“Không. Onee-chan muốn…Á chết, hình như phải bí mật”
“Bí mật?”
“Nghĩa là chuyện riêng tư đó”
Ononoki nói xong, uống một hơi thứ đồ uống có vẻ ngọt đó. Ra vậy, tôi vừa được Ononoki dạy cho ý nghĩa của từ Bí mật. Tuy với tôi thì Bí mật hay Riêng tư gì thì cũng là những từ không mang ý nghĩa nào cả.
Có vẻ như ả pháp sư thích bạo lực đó đã để mặc thức thần trẻ con này để làm gì đó ở đâu rồi. Do có sự khác biệt về quan điểm, cô ta còn là một người nguy điểm hơn cả tôi. Vì thế tôi luôn để ý xem cô ta đang định làm gì. Nhưng thường là mù tịt.
“Mà thôi, Kagenui có đang làm gì, ở đâu, chỉ cần không cản trở công việc của ta thì sao cũng được hết. Nhưng dẫu nói vậy thì mi vẫn là người giám sát của Kagenui đúng không. Ononoki, rốt cuộc thì mi đang làm gì ở đây vậy.”
“Tôi đến ông đó”
“?”
Đến ông? Là sao đây.
Tôi vừa nghĩ vậy thì,
“….Tôi đến gặp ông đó”
Cô ta đính chính.
Tôi đã nghĩ nó mang ẩn ý gì đây, ra chỉ là nói nhầm….Sao thế nhỉ, đây cũng là kết quả của việc kết bạn với một người xấu à.
“Là Gaen-san nhờ tôi”
“Gaen….?”
Tự nhiên nghe thấy cái tên đấy làm tôi cảm thấy căng thẳng hết mức. Chỉ cần mỗi cái tên Gaen thôi là đã đủ căng thẳng rồi, huống hồ Gaen mà Ononoki nhắc đến không phải ai khác, mà chính là Gaen-sempai.
Là Gaen Izuko.
“Một lời khuyên từ Gaen-san”
“Khoan khoan, ta không muốn nghe. Đừng nói.”
“Cô ấy nói ông từ bỏ đi”
Ononoki nói, không hề để ý đến sự cự tuyệt của tôi. Kiểu này hiển nhiên cô ta chưa được học về những cảm xúc của con người rồi. Cậu Araragi này, đã dạy thì đừng dạy mỗi chữ V ấy chứ, hãy dạy luôn cả cách để ý đến người khác nữa đi.
Tôi đã phải nghe những thứ mình không muốn nghe rồi đấy.
Nhưng….
“Từ bỏ…..?”
“Cô ấy nói là ông hãy từ bỏ thị trấn này đi…..ừm, sao nhỉ, nói làm sao nhỉ….Cô ấy bảo tôi phải nói lại chính xác cho ông nên tôi muốn nói y cô ấy vậy, nhưng tôi không nhỡ rõ lắm…..”
“Mi truyền lời nhắn kiểu gì lung tung vậy”
“Yeah”
Lại là một chữ V nữa.
Tôi bắt đầu cảm thấy bị đầu độc rồi.
“ “Người như cậu” “
Dẫu vậy, hình như đã nhớ ra được, bắt chước lại giọng điệu của Gaen-sempai, Ononoki bắt đầu nói. Cô ta chỉ bắt chước gần như là hơi giống thôi. Nói chung là không giống.
Nếu phát biểu cảm tưởng, thì giống như bị cái gì chích vậy.
“ “Đừng làm thị trấn này hỗn loạn. Dù có chút vấn đề nhưng bây giờ thị trấn này vẫn ở một mức độ an toàn. Kaiki, nếu cậu làm những điều thừa thãi ở đây, thì chỉ làm mọi thứ khó khăn thêm thôi, hay phải nói là còn kinh khủng hơn bây giờ nhiều. Vậy nên từ bỏ đi” Yeah yeah”.
“……Mấy từ cuối cũng là Gaen-sempai nói à? Hay là câu cửa miệng của mi dạo này vậy?”
“Là câu tôi hay nói gần đây đó”
“Vậy à. Từ giờ còn nói nữa thì ta sẽ đánh đấy”
Tôi đe dọa một cô bé. Hình như tôi cũng giống Araragi rồi,
“Có muốn uống thêm gì không?”
Tôi tỏ vẻ quan tâm.
“Kaiki, ông nói giống như một người anh trai vậy”
Thêm cả cái này nữa thì càng giống với Araragi. Một chuyện đáng xấu hổ.
“Tôi vẫn chưa uống hết nhưng, đúng rồi, tôi muốn ăn bánh Chocolate Chunk Scone còn nóng quá”
“Xỉ nhục người khác bằng việc so sánh với Araragi rồi còn nghĩ là sẽ được mời ăn à”
Mà ngay từ từ ban đầu tôi cũng chỉ định nói chuyện thôi chứ có muốn mời cô ta cái gì đâu.
“Không cần thối lại đâu”
Ononoki đứng dậy, lấy từ trong váy ra tờ một ngàn yên được gấp đôi. Hẳn cô ta là loại người ra đường mà không mang theo ví rồi.
Tôi không nói gì, cầm tiền rồi tiến lại quầy. Sau khi cẩn thận nhờ họ làm nóng cái Chocolate Chunk Scone, tôi đợi nhận bánh rồi quay lại ghế ngồi.
“Vất vả quá”
“Ừm”
Tôi nhún vai, ngồi lại phía đối diện Ononoki, tay gác chéo, điệu bộ tự tin hết sức,
“Ta cứ nghĩ là Gaen-sempai phải hiểu ta lắm cơ, ai ngờ lại ngược lại thế này. Phiền phức đây. Nói ta từ bỏ có khác gì khiến ta càng muốn làm không chứ.”
“Cô ấy bảo nếu cần có thể trả tiền nữa”
Ononogi vừa nhai ngồm ngoàm cái bánh Chocolate Chunk Scone tôi mang đến, vừa nhìn tôi.
Nhìn những thứ bầy hầy trong miệng cô ta, tôi thấy thật ghê tởm. Tôi có cảm giác con bé này rất kém trong việc ăn uống.
“Tờ một ngàn yên lúc nãy thật ra cũng là tôi mượn Gaen-san đó”
“Quá đáng thật. Đừng có nghĩ tiền có thể mua được lương tâm con người”
Tôi nói. Kệ, cả đời thử nói câu ấy một lần kể ra cũng hay. Cũng phải nói thêm là lương tâm con người cũng đâu có bán được đồng nào.
“Mà bao nhiêu vậy?”
“…………..”
Ononoki im lặng một lát,
“Ba trăm vạn yên”
Cô ta đưa ra con số.
Đó không phải là một con số có thể đưa ra trên bàn một coffee của StarBuck hay bất kì một quán coffee cao cấp nào cả.
Ba trăm vạn yên. Đó là một số tiền lớn. Nhưng cụ thể thì có thể mua được gì nhỉ. Đúng rồi, có thể mua thêm một thẻ Thông hành nữa. Một năm sáu trăm lần đi máy bay. Tuyệt vời. Có dùng nhiều lắm thì chắc chắn vẫn không hết.
Vậy thì đợi đã, tôi phải suy nghĩ lại.
Mà nói chung không cần suy nghĩ cũng biết chừng đó tiền là quá đủ rồi. Thế nhưng sau khi suy xét kĩ càng tận ba mươi phút, tôi quyết định,
“Ta từ chối. Đừng xem con người rẻ mạt như vậy”
Tôi nói một cách hùng dũng. Đó cũng là một câu nên nói một lần trong đời. Không không, phải là một câu không bao giờ nói lần thứ hai mới đúng. Mà cũng giống nhau cả thôi.
“Vậy là có chút vấn đề rồi nhé. Nói lại với chị ấy đi”
“Đáng tiếc là thời điểm này tôi không thể liên lạc với Gaen-san được. Mất tín hiệu, hoặc là cô ấy từ chối trả lời. Nếu muốn nói thì tự mình nói đi, Kaiki Onii….Kaiki”
“…………..”
Một con bé vô dụng. Một tử thần vô dụng.
Nhưng chuyện không liên lạc được với Gaen-sempai thì tôi cũng vậy. Nói cho đúng thì không ai có thể tự mình liên lạc được với chị ấy cả. Chị ấy chỉ khi có chuyện hoặc hứng chí lên mới tự mình liên lạc thôi.
Cũng vì thế mà dẫu đang ở đâu xa lắc vẫn xen vào chuyện này. Một cách tùy tiện thế này đây.
“Tóm lại nhé”
Ononoki lại nói. Từ giờ có vẻ như không còn là lời của Gaen-sempai nữa, mà là giải thích của chính Ononoki rồi.
“Gaen-san rất lo lắng nếu công việc của Kaiki thất bại đó”
“Lo lắng? Gaen-sempai mà lo à? Làm ta buồn cười đấy, hay nhỉ.”
“……Không, tất nhiên là cô ấy tin ông sẽ thành công rồi. Cô ấy luôn tin vào Kouhai ưu tú của mình mà”
“……..”
Tự nhiên con bé làm tôi cảm thấy thật khó chịu.
Gì mà lòng tin, gì mà tin tưởng….nói với vẻ mặt lãnh đạm như vậy, không biết cô ta được dạy bảo ra sao nữa.
“Kaiki đang định lừa Sengoku Nadeko đúng không?”
“Vậy thì sao nhỉ”
Tôi giả mập mờ. Chính xác là cố gắng mập mờ với chính mình. Một lời nói dối quá dễ nhận biết thì thật vô nghĩa. “Ta không định bàn chuyện gì nghiêm túc với mi cả”, với suy nghĩ đấy, tôi quyết định im lặng.
Oshino thường hay làm vậy, tôi cũng thế.
“……….ừm, có thể nó sẽ thành công đó, với tài năng của Kaiki. Mà không, không phải là “có thể” nữa, chuyện lừa cô bé đó là quá đơn giản với ông”
Quá đơn giản, cô ta nói.
Giống như cô ta đã nghe được cuộc nói chuyện của tôi và Senjougahara đêm qua vậy.
Mà cũng có thể là cô ta nghe từ Gaen-sempai.
“Nhưng tôi nghe là nếu thất bại thì sẽ rất nguy hiểm. Cỡ thị trấn này thì với năng lực hiện nay, Sengoku Nadeko thật dễ dàng phá hủy. Nếu cô ta nhận ra mình bị lừa, rồi nổi giận….lúc đó người bị hại không phải là một hay hai người đâu.”
“Gì mà nổi giận…..có phải là trẻ con nữa đâu”
Tôi định nói vậy nhưng lại thôi.
Đúng là trẻ con thật.
Hơn nữa, còn trẻ con hơn cả tuổi. Có thể nói như một đứa trẻ sơ sinh vậy.
“Nói là có tám chính phần thành công, tức là vẫn có trường hợp rơi vào phần còn lại, khi đó ông có giải quyết được nguy cơ đó không? Đánh bạc không phải là chỉ tính tỉ lệ thắng, phải biết nhìn nhận nguy cơ, khả năng thất bại nữa.”
“Đừng có thuyết giáo cho ta về bài bạc”
“Cũng đúng”
Ononoki gật đầu. Hiếm khi thấy cô ta hiểu chuyện như lúc này.
“Chỉ là chuyện hay xen vào những chuyện đáng ra nên để như vậy, làm náo loạn những chỗ đang yên bình thì chỉ mình Oshino Onii-chan là đủ rồi”
“…………”
Vậy tức là việc tôi đang làm giống hệt Oshino.
Một sự xỉ nhục ở mức độ cao nhất rồi.
Mà nếu bây giờ người đang làm việc này không phải là tôi mà là Oshino. Senjougahara tìm thấy Oshino, rồi nhờ hắn ta giúp, thì chắc chắn Gaen-sempai sẽ chẳng can thiệp vào rồi. Nghĩ vậy làm tôi có chút xấu hổ.
Chỉ có thể nói là ác giả ác báo thôi.
“Nhưng…..,thế có nghĩa là, cả Gaen-sempai, đã đến trị trấn này rồi à, chị ấy biết rõ chuyện thị trấn này như thế thì….”
“Nó cũng lan truyền khắp rồi, ngay từ lúc đầu thì cô ấy đã nghiêm túc, cố gắng làm gì đó cho thị trấn này rồi. Mọi chuyện đều là do cô ấy sắp đặt cả. Tôi cũng mới được biết gần đây nên cũng không rõ lắm”
“Nghiêm túc?”
Nghiêm túc à….làm gì có chuyện đó.
Sengoku Nadeko trở nên như thế, Senjougahara và Araragi đang nằm trong tình trạng tính mạng bị đe dọa, rốt cuộc là nghiêm túc chỗ nào vậy.
…..Không.
Nếu xét nét vậy thì đúng là thành phố này đang hỗn loạn thật, nhưng nếu suy nghĩ cho kĩ, với tình trạng hiện nay- Kami-sama hiển linh ở một ngôi đền được cho là cái bong bóng sắp nổ của thị trấn này- thì về mặt tâm linh, đó là rất “nghiêm túc” rồi.
Vậy có nghĩa là tôi đang làm kẻ phá rối?
Tôi đang xen vào công việc của Sengoku Nadeko?
“Ta…..không rõ nữa. Tóm lại là việc Sengoku Nadeko trở thành Kami-sama là ý của Gaen-sempai? Chị ta cứ làm những việc khó hiểu thế thì….”
“Không phải, có chút nhầm lẫn ở đây….,lúc đó Gaen-san không có ý định cho một con người như Sengoku Nadeko trở thành Kami-sama. Kế hoạch ban đầu của Gaen-san là cho một kẻ hết thời….,không phải, ừm ừm, sao nhỉ, là Cựu Kiss-shot Acerola-orion Heart-under-Blade, có vẻ như Gaen-san muốn cho kẻ đó thành Kami-sama hơn”
“……..?”
Càng lúc tôi càng thấy không hiểu được. Nếu Gaen-sempai đưa con bé nô lệ Loli của Araragi Koyomi lên làm Kami-sama thì sẽ như thế nào?
Nếu không thì sẽ ra sao?
“Con Ma cà rồng đó đã từng được xem là Kami-sama rồi, vì vậy mà, ừm, rất thích hợp, nhưng có một sai sót gì đó....nói đúng hơn là do có ai đó đã xen vào chuyện này, vì vậy nhiệm vụ này được đẩy qua cho Sengoku Nadeko…..”
“………Ừm”
Vậy là tôi đã có được phần nào đó nền móng chuyện này rồi, từ chuyện tình cảm một một học sinh trung học dẫn đến việc một trở thành Kami-sama, tôi nghĩ mãi mà vẫn không tìm được sự liên kết nào. Thì ra có chuyện như vậy à. Sự việc, nói chính xác hơn, là một uẩn khuất.
“Chuyện thị trấn này hỗn loạn vì các yêu ma cũng là lỗi của Cựu Kiss-shot đó đúng không. Phải bắt cô ta gánh lấy trách nhiệm chứ….”
“Mi nói là có ai đó đã xen vào chuyện này, nhưng ai đó cụ thể là ai? Gaen-sempai chắc phải biết chứ.”
“Chắc là cô ấy biết. Ừm, là tôi nghĩ cô ấy biết. Nhưng cô ấy không nói cho tôi chuyện đó. Tôi nghĩ đó là một tổ chức bí mật nào đấy chăng.”
“Vậy à. Ừm, thích nghĩ sao thì cứ nghĩ vậy đi”
Dẫu có lấy hết thông tin từ thức thần này thì cũng không làm gì nên tôi cũng không hỏi thêm nữa. Đằng nào thì Gaen-sempai chỉ cho cô bé này biết một lượng thông tin tối thiểu nhất thôi, mà không, cả thông tin tối thiểu nhất cũng không cho biết nữa ấy chứ.
Cho tôi biết có những thứ bí mật, rồi để tôi phải lãng phí sức lực tìm hiểu, có lẽ là mục đích của Gaen-sempai. Cũng giống như việc cố tìm hiểu suy nghĩ của chị ấy, quả thực là tốn công vô ích.
“Tình trạng như bây giờ tất nhiên không phải là theo ý của Gaen-san. Nhưng chính xác thì nó cũng không đến mức tồi tệ lắm đâu. Ye..”
Ononoki định nói gì đó nhưng lại thôi. Có lẽ cô ta định nói “Yeah” rồi. Vậy là cô ta cũng chịu tiếp thu một chút,
“….ah”
Tôi vừa nghĩ vậy. Kết cục thì cô ta vẫn không hãm phanh lại được, đã nói ra luôn. Cuối cùng tôi cũng phải hạ cái tay vẫn khoanh hình cái kéo nãy giờ xuống.
Tôi đã nghĩ mình phải giữ lời hứa như một người đàn ông, thế nên phải đánh con bé này, thế nhưng khi suy xét một cách thấu đáo rằng chuyện đó cũng như khi hắc-xì thì không thể nhịn được, nên tôi quyết định nhắm mắt cho qua.
Ra vẻ cao thượng cũng là một việc hay.
“Tóm lại, ở cái thị trấn đang bị yêu ma quấy phá này, cần một người trở thành Kami-sama, người đó là ai cũng được cả, đúng không?”
Senjougahara cũng đã từng mắc bệnh lạ rồi, nhưng đó là chuyện của hai năm trước từ lúc cô ta khỏi bệnh như bây giờ, nên cũng khó mà xem đó là tại con bé nô lệ Loli của Araragi được. Nhưng chuyện lời nguyền của tôi phát tác ra trên cơ thể của Sengoku Nadeko thì chính xác là trách nhiệm của cô ta.
…..Ừ thì tôi cũng có trách nhiệm nữa.
“Ừm…Sau khi Onee-chan và tôi đến thị trấn này, Gaen-san hình như cũng đã nghĩ vậy. Tường tận thì tôi không rõ lắm. Nếu ông vẫn muốn tìm hiểu thêm thì cứ trực tiếp hỏi Gaen-san hoặc Onee-chan ấy.”
“……….Bên nào ta cũng không thích cả”
“Đúng nhỉ. Chuyện cụ thể ra sao thì những đàn em như chúng ra không cần biết cũng được”
Ononoki nói. Cô ta tự gộp bản thân mình và tôi thành “đàn em”, thật khó chấp nhận, nhưng nhìn từ phía Ononoki thì nó có vẻ giống vậy thật.
Cả tôi, cả Kagenui Yotsugi, cả Ononoki Yotsugi, tất cả đều là đàn em của Gaen-sempai. Thật ra thì những người có quan hệ với Gaen Izuko thì chẳng có ai không phải là “đàn em” của cô ấy.
Dẫu có nhìn như là bạn bè, nhưng đều bị cô ấy điều khiển một cách khéo léo. Ngoại lệ với cô ấy, chắc chỉ có Oshino Meme thôi.
Nhưng giờ hắn ta cũng mất tăm mất tích rồi.
“Nói chung là cô ấy nói “Từ bỏ đi”. Cái tôi được lệnh truyền cho Kaiki chỉ có từng đó. Và Kaiki, thứ ông cần nghe theo Gaen-san lúc này là cũng chỉ là “Từ bỏ đi” thôi.”
“ ….Ta đã trả lời rồi mà. Ta từ chối.”
Tôi nói.
“Nếu nhắn không thành công cũng không cần báo lại đâu. Chuyện đó cũng có khi phỏng vấn xin việc mà, liên lạc để từ chối đơn xin việc là đâu cần thiết.”
“Tôi vừa nhớ ra một chuyện nữa cần nhắn lại”
Ononoki sau khi ăn hết cái bánh Chocolate Chuck Scone đã nói. Có lẽ là có chất đường chạy trong não thì kí ức sẽ được phục hồi chắc.
“ “Nếu cậu không từ bỏ việc này, thì tôi với cậu, không là Sempai, cũng không là Kouhai gì nữa cả” “
“…………”
Đến tận bây giờ, tôi đã bị nói “Từ bỏ đi” rất nhiều lần rồi, mỗi lần như vậy, có lần tôi bỏ, có lần không. Nhưng chuyện bị áp lực như thế này thì đây là lần đầu tiên.
Bị người đó nói những lời như vậy khiến tôi cảm thấy như mình bị phản bội. Một việc thật vô nghĩa, và cũng đáng xấu hổ là trong khi luôn miệng nói nghi ngờ là một việc hết sức quan trọng, thì ở một khía cạnh nào đó, ở một nơi nào đó trong tim, tôi đã luôn luôn tin tưởng Gaen-sempai.
Tôi đã nghĩ đó là một người dẫu gì, dẫu ra sao cũng không bao giờ áp đặt một cách vô lý, một người luôn luôn tôn trọng quyền tự do cá nhân……. tại sao, tại sao người đó lại có thể nói những câu như thế
Một bài học.
Từ chuyện này, tôi nên nhận ra bài học nào đây?
“Giờ tính sao? Kaiki Onii-chan”
Ononoki lại gọi tôi như vậy. Cô ta đã vô tình quên mất lời tôi mà lỡ thất lễ. Không, nói cho đúng là cô ta đang thăm dò, đang kiếm một sự thỏa hiệp, nói chung là kiểu kiểu vậy. Một người dày dạn như tôi sẽ không nhìn nhầm điểm này, có thể nói cô ta đã đưa ra lời gợi ý rồi
Ông sẽ về bên chúng tôi chứ nhỉ.
Nó như một sự xác nhận lại lời nhắc nhở.
Tôi suy nghĩ. Lúc nãy tôi cũng đã suy nghĩ rồi nhưng lần này phải suy nghĩ kĩ càng hơn. Nghĩ về đêm qua, nghĩ về gương mắt đẫm nước mắt của Senjougahara, nghĩ về những lời cảm ơn, những lời cảm ơn không dành cho ai khác ngoài tôi.
Rồi về mối quan hệ với Gaen-sempai, sự được và mất của mối quan hệ này.
Rồi số tiền ba trăm vạn yên nữa
“Ononoki”
Và tôi đã nói.
Lần này không mất đến ba mươi phút.
“Ta hiểu rồi. Ta sẽ từ bỏ”
Danh sách chương