021
Sáng hôm sau, đợi cho các hàng quán mở cửa, trước hết tôi đi đến một tiệm sách trong khu mua sắm. Lý do không phải hôm nay là ngày phát hành một tạp chí nào đó mà tôi muốn mua. Tôi chẳng bao giờ đi mua tạp chí cả. Tạp chí là cái gì, là môt thứ phức tạp à?
Sau khi kiểm tra bản đồ tiệm ở chỗ cửa tự động, tôi vào thang máy, đến tầng bảy, “Sách dành cho thiếu nhi”.
Tôi nhanh chóng tìm thấy cuốn sách mình cần.
Là cuốn “Tuyển tập chơi dây”. So ra thì đây là một tiệm sách lớn, phải có những kệ sách để sách hướng dẫn dành cho người lớn chứ. Tôi không lý giải nổi.
Tôi không lý giải được. Nhưng Sengoku Nadeko thì có. Để phù hợp với trình độ cô bé đó, thì nó chắc chắn phải nằm ở đây.
Tôi ghét phải chuyện bọc sách lại nhưng tại quầy tính tiền, người nhân viên đã không hỏi tôi có cần vỏ hay không mà đã tự ý bọc vào. Có chút không hài lòng nhưng thôi, chỉ một chút thôi. Không đến mức khiến một người lớn phải nổi giận.
Tất nhiên là tôi không có ý định cứ thế mà mang cuốn sách đến đền Kitashirohebi. Làm vậy thì mọi thứ thành công cốc cả. Nếu làm vậy thật thì có thể Sengoku Nadeko sẽ cảm ơn tôi thật, nhưng nó còn cảm động vì cuốn sách này nhiều hơn.
Vì thế nên từ bây giờ tôi sẽ đọc thuộc cuốn sách này, biến kiến thức của nó thành của tôi, từ đó mới dạy lại cho Sengoku Nadeko. Như vậy thì lòng tin dành cho tôi mới tăng lên được.
Nếu xem đây là diễn kịch với một nữ sinh cấp hai ngây thơ, thì tôi cũng hơi cảm ghét khó chịu bản thân mình, nhưng rõ ràng đây chỉ là công việc thôi. Vì thế tôi cũng không thấy sao cả.
Phải làm mọi cách để thành công, đó là điều đương nhiên.
Tôi rời khỏi tiệm sách rồi vào thẳng một quán Starbucks gần đó. Gọi một ly Drip Coffee loại siêu lớn, uống không đường.
Vừa đọc cuốn “Tuyện tập chơi dây” không theo một thứ tự nào cả, tôi vừa cố gắng nhớ tên các kĩ thuật kèm theo cách chơi. Rồi tôi nhận ra là nếu không tận tay chơi thì có nhớ các bước thế nào cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Nếu tôi có trên tay thứ gì đó như sợi dây thì tốt quá, nhưng mọi thứ không được thuận lợi như vậy. Sau khi suy nghĩ, tôi đứng dậy, đi lấy vài tờ giấy ăn.
Tôi vẽ một bản đồ với cây viết trên tay. Tóm lại chỉ là vẽ hình theo cuốn sách thôi, nhưng cũng giống như việc vẽ bản đồ đề hình dung cho công việc sắp đến, thì dựa vào việc tự vẽ qua một lần, hình ảnh đó sẽ in vào trong đầu. Mà, thật tế có làm được hay không thì đến lúc làm thật sẽ biết thôi.
“Xong. Đã nhớ”
Tôi nói. Chỉ nói vậy thôi. Đương nhiên không cần thuộc cả cuốn sách trong hôm nay, trước mắt nên lấy vài kĩ thuật có vẻ sẽ hấp dẫn trẻ con đã.
Sau khi đọc xong một đoạn nữa, tôi đóng cuốn “Tuyển tập chơi dây” lại. Đóng rồi thì hiển nhiên là là tầm mắt rộng ra. Kết quả là tôi thấy ngay đối diện tôi, rõ ràng là có ai đó đã ngồi tự bao giờ.
Quán không đông đến mức phải ngồi chung bàn, mà dẫu có đông vậy thật thì tôi nghĩ cũng không ai có thể ngồi trước mặt tôi cả. Mà, tôi bây giờ không phải đang mặc thứ mà Senjougahara gọi là “Bộ vest giống đồ tang” nên so với bình thường cũng khác, hơn nữa người ngồi đấy lại còn là một thức thần tôi quen biết, là Ononoki Yotsugi, nên tôi hoàn toàn hiểu.
“Yeah. Onii-chan. Ya ya”
Ononogi nói, chắc tự mình đã gọi một thức uống ngọt, cầm một tay, tay kia, với một vẻ mặt vô cảm, tạo một hình chữ V ngang mắt.
“………….”
Tính cách lại thay đổi rồi à.
Có vẻ như tôi đang có một người bạn không hay ho cho lắm thì phải.
Sáng hôm sau, đợi cho các hàng quán mở cửa, trước hết tôi đi đến một tiệm sách trong khu mua sắm. Lý do không phải hôm nay là ngày phát hành một tạp chí nào đó mà tôi muốn mua. Tôi chẳng bao giờ đi mua tạp chí cả. Tạp chí là cái gì, là môt thứ phức tạp à?
Sau khi kiểm tra bản đồ tiệm ở chỗ cửa tự động, tôi vào thang máy, đến tầng bảy, “Sách dành cho thiếu nhi”.
Tôi nhanh chóng tìm thấy cuốn sách mình cần.
Là cuốn “Tuyển tập chơi dây”. So ra thì đây là một tiệm sách lớn, phải có những kệ sách để sách hướng dẫn dành cho người lớn chứ. Tôi không lý giải nổi.
Tôi không lý giải được. Nhưng Sengoku Nadeko thì có. Để phù hợp với trình độ cô bé đó, thì nó chắc chắn phải nằm ở đây.
Tôi ghét phải chuyện bọc sách lại nhưng tại quầy tính tiền, người nhân viên đã không hỏi tôi có cần vỏ hay không mà đã tự ý bọc vào. Có chút không hài lòng nhưng thôi, chỉ một chút thôi. Không đến mức khiến một người lớn phải nổi giận.
Tất nhiên là tôi không có ý định cứ thế mà mang cuốn sách đến đền Kitashirohebi. Làm vậy thì mọi thứ thành công cốc cả. Nếu làm vậy thật thì có thể Sengoku Nadeko sẽ cảm ơn tôi thật, nhưng nó còn cảm động vì cuốn sách này nhiều hơn.
Vì thế nên từ bây giờ tôi sẽ đọc thuộc cuốn sách này, biến kiến thức của nó thành của tôi, từ đó mới dạy lại cho Sengoku Nadeko. Như vậy thì lòng tin dành cho tôi mới tăng lên được.
Nếu xem đây là diễn kịch với một nữ sinh cấp hai ngây thơ, thì tôi cũng hơi cảm ghét khó chịu bản thân mình, nhưng rõ ràng đây chỉ là công việc thôi. Vì thế tôi cũng không thấy sao cả.
Phải làm mọi cách để thành công, đó là điều đương nhiên.
Tôi rời khỏi tiệm sách rồi vào thẳng một quán Starbucks gần đó. Gọi một ly Drip Coffee loại siêu lớn, uống không đường.
Vừa đọc cuốn “Tuyện tập chơi dây” không theo một thứ tự nào cả, tôi vừa cố gắng nhớ tên các kĩ thuật kèm theo cách chơi. Rồi tôi nhận ra là nếu không tận tay chơi thì có nhớ các bước thế nào cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Nếu tôi có trên tay thứ gì đó như sợi dây thì tốt quá, nhưng mọi thứ không được thuận lợi như vậy. Sau khi suy nghĩ, tôi đứng dậy, đi lấy vài tờ giấy ăn.
Tôi vẽ một bản đồ với cây viết trên tay. Tóm lại chỉ là vẽ hình theo cuốn sách thôi, nhưng cũng giống như việc vẽ bản đồ đề hình dung cho công việc sắp đến, thì dựa vào việc tự vẽ qua một lần, hình ảnh đó sẽ in vào trong đầu. Mà, thật tế có làm được hay không thì đến lúc làm thật sẽ biết thôi.
“Xong. Đã nhớ”
Tôi nói. Chỉ nói vậy thôi. Đương nhiên không cần thuộc cả cuốn sách trong hôm nay, trước mắt nên lấy vài kĩ thuật có vẻ sẽ hấp dẫn trẻ con đã.
Sau khi đọc xong một đoạn nữa, tôi đóng cuốn “Tuyển tập chơi dây” lại. Đóng rồi thì hiển nhiên là là tầm mắt rộng ra. Kết quả là tôi thấy ngay đối diện tôi, rõ ràng là có ai đó đã ngồi tự bao giờ.
Quán không đông đến mức phải ngồi chung bàn, mà dẫu có đông vậy thật thì tôi nghĩ cũng không ai có thể ngồi trước mặt tôi cả. Mà, tôi bây giờ không phải đang mặc thứ mà Senjougahara gọi là “Bộ vest giống đồ tang” nên so với bình thường cũng khác, hơn nữa người ngồi đấy lại còn là một thức thần tôi quen biết, là Ononoki Yotsugi, nên tôi hoàn toàn hiểu.
“Yeah. Onii-chan. Ya ya”
Ononogi nói, chắc tự mình đã gọi một thức uống ngọt, cầm một tay, tay kia, với một vẻ mặt vô cảm, tạo một hình chữ V ngang mắt.
“………….”
Tính cách lại thay đổi rồi à.
Có vẻ như tôi đang có một người bạn không hay ho cho lắm thì phải.
Danh sách chương