008

Từ đây, giữa Senjougahara Hitagi và tôi, Kaiki Deshuu sẽ bắt đầu một mối quan hệ mới chăng, chuyện đó hãy để nhân duyên quyết định. Nhưng dẫu sao thì với quan điểm cá nhân của tôi, chuyện này có xảy ra hay không, những câu khẳng định như vậy tôi sẽ không nói đâu.

Tuyệt đối không bao giờ nói.

Những chuyện như vậy hiển nhiên là không nên nói, thêm nữa là ngày từ ban đầu tôi đã nói là tôi sẽ không nói chuyện gì là sự thật mà.

Theo thuyết “Cái miệng của sự thật” từ giáo hội La Mã, người nói dối đưa tay vào miệng tượng đá sẽ bị cắn. Nhưng sự thật làm gì có chuyện đấy, nói thì nghe có vẻ mâu thuẫn nhưng…ừ thì, nếu mà nói tương tự thế thì cái miệng của tôi là “Cái miệng của dối trá”.

Thế nên đừng có suy nghĩ là nó thật đến mức nào.

Toàn bộ là nói dối cả.

Dù có vẻ là thật thì cũng đừng có tin.

Chuyện đó là hai năm về trước, khi Senjougahara Hitagi vừa vào trường cấp ba Naoetsu, là một học sinh sáng giá, còn tôi vẫn là một cậu thanh niên tràn đầy sức sống, không, hình như là một ông chú bốn chục tuổi rồi thì phải.

Tôi nhận lời chăm sóc cho Senjougahara từ cha mẹ cô ấy. Đó là đề nghị vì cô ấy, vì Senjougahara.

Lúc đó, cô ấy đang mắc một chứng bệnh kì lạ là mất trọng lượng cơ thể. Dù không phải là ốm quá mà là trọng lượng cơ thể chỉ có năm kilogram.

Đúng là một chứng bệnh kì lạ.

Nếu đấy không phải là chuyện lạ thì còn chuyện gì là lạ nữa chứ.

Tại bênh viện mà cô khám cũng đã ghi nhận lại chứng bệnh này. Lúc đó vì có phải trả tiền khám nữa nên nếu mà chỉ nói đến phí trị liệu, dẫu ít đi chăng nữa thì cũng không phải là không gây áp lực cho tài chính gia đình.

Không, hình như sai rồi.

Cái tiền thường đó hình như mẹ cô ta đã sử dụng sạch rồi. Mẹ cô ta đã lười biếng, lại còn tham gia vài một tôn giáo ác đức, bà ta lãng phí tiền bạc đến nỗi cha cô ta cha, dẫu làm việc cho một công ty nước ngoài, kiếm được không phải ít, cũng kham không nổi.

Mà chuyện đó chắc cũng không thể buộc tội gì được. Nhưng nếu tôi phải nói, thì hành vi đó không khác gì với những vị khách viếng chùa mồng một cả.

Thêm nữa, từ cái tổ chức tôn giáo ác đức kia, nên tôi mới được nhờ làm “Người đại diện” cho cô ta, tôi phải cảm ơn chứ làm gì muốn buộc tội bà mẹ kia. Hoàn toàn không có ý đó.

Vì thế, tôi, với tư cách là một thầy pháp cao tay để chữa căn bệnh kì lạ cho Senjougahara,đã moi hết chừng nào hay chừng đấy tài sản của gia đình cô ta, kết quả là gia đình của họ bị tan rã.

Để chữa chứng bệnh kì lạ đó cho cô ta, sau khi tạo ra tạo ra cớ để cha mẹ cô ta ly hôn rồi tấn công vào vết rạn nứt không thể hồi phục ấy, tôi đã lấy gần như toàn bộ số tiền bà ta sử dụng vì cái tổ chức ác đức kia. Đối với một gia đình là tình cảm là thứ quan trọng nhất, nên chuyện dính dáng đến tiền bạc chỉ là chuyện nhỏ. Con người khôn ngoan như tôi đã lợi dụng điều đó. Bị quyết cụ thể thì là bị mật kinh doanh của tôi, nhưng có lẽ tôi nên thừa nhận rằng chia khóa ở đây là nắm lấy đứa con gái dễ thương duy nhất đó của họ.

Lợi dụng sự ngây thơ của một cô nữ sinh cấp ba đang lo sợ với căn bệnh kì lạ của mình, lợi dụng cái cảm xúc ấy, làm cho trái tim của các bậc cha mẹ lay động, cuối cùng là thúc ép sự tan rã của gia đình. Giờ nghĩ lại thì lúc đó tôi có bị giết cũng không phải là lạ.

Hay là thật là kì lạ nhỉ.

Tại sao giờ tôi vẫn còn sống.

Nói tóm lại là với kiểu đấy, tôi moi tiền hết mức có thể moi, lừa hết mức có thể lừa, sau đó bỏ chạy không hề ngoảnh mặt lại. Nhưng khi tôi quay trở lại thành phố đó, đó là năm nay, không hình như là năm ngoái rồi, là chuyện giữa năm ngoái, tội gặp lại Senjougahara, giờ đây đã trưởng thành, hình như cô ta đã quên hết.

Cô ta là ai vậy.

Khi đó, tôi đang làm việc với tư cách là một bậc thầy lừa đảo, nhưng không giống như hai năm trước, lần này tôi đã bị Senjougahara và Araragi Koyomi đánh bại. Tôi nghĩ rằng với chuyện đó cô ta đã trả thù được tôi rồi.

Tôi không những tự nhiên bị mất việc làm ăn, mà từ rày về sau còn bị cấm tuyệt đối không được vào thành phố nữa. Mà, sau đó, chuyện những đồng tiền tự nhiên có đươc bị cô ta tịch thu lại cũng không có vấn đề gì. Những chuyện có nơi nào đó trên Nhật Bản này mà tôi không thể đến được thì đối với những người yêu tự do như tôi hay Oshino thì cũng khá là stress.

Mà, dẫu thế thì chuyện từ giờ không còn liên quan gì đến Senjougahara Hitagi, Araragi Koyomi hay con ma cà rồng bất tử Oshino Shinobu quả có thể nói là một chuyện may mắn.

Chắc chắn có thể nói vậy, nhưng chuyện Senjougahara- người buộc tôi phải giữ lời hứa đó lại liên lạc với tôi, bên cạnh đó, cuộc gặp mặt này là vì công việc, lại là việc lừa đảo nữa, thì thật là một câu chuyện khó tin.

Không thể nào tin nổi, dù tôi có nổi nóng cũng đúng thôi.

“Araragi có ….”

Tôi nói theo suy nghĩ.

Có lẽ là không cần thiết nhưng tôi vẫn thấy lo lắng.

“..có biết không? Chuyện cô gặp tôi vào ngày mồng một như thế này. Không phải là một cặp thì có nghĩa là cùng nhau đi viếng chùa đầu năm à. Rồi ném tiền thoái mái như ném rác vậy.”

“Đừng có nói những thứ ngu ngốc thế”

Senjougahara nói với sắc mặt không hề thay đổi.

Rồi..

“Anh ta không biết, tất nhiên là thế.”

Cô ta nói tiếp.

“Araragi-kun mà gặp ông thì anh ta chắc chắn sẽ giết ông ngay. Với một đồng minh của chính nghĩa như anh ta thì ông là kẻ thù không đội trời chung đấy.”

“Hừ”

Tôi đâu định nói những thứ ngu ngốc như vậy đâu. Không, tôi có định hay không cũng không rõ nữa, nhưng mà chắc chắn đối với Araragi đây là chuyện du lịch Okinawa tuyệt mật.

Dẫu không đi viếng chùa đi chăng nữa thì phải ở cạnh bên nhau vào mồng một chứ. Mà không, chuyện đó chắc là do cảm tính của một người già rồi.

Chỉ cần có điện thoại thì chuyện ở cạnh nhau có lẽ là không cần thiết nữa.

Với một kẻ lừa đảo thì thời đại không hề trôi đi, nhưng với một đôi thế hệ trẻ như cô ta thì như vậy là khó quá.

Nói như vậy, chuyện lừa đảo bị nhóm Senjougahara xen vào đấy chỉ là quanh quẩn với mấy cô nữ sinh cấp hai. Vì thế mà tôi cả thất bại chăng?

Đương nhiên, cũng có thể nói là trong khi nghĩ mình đã già thì tức là mình vẫn còn trẻ lắm.

Nhất đinh là khi con người cảm thấy ai đó ngoài bản thân mình trưởng thành hay già đi thì cũng sẽ nghĩ mình đã già.

“Tóm lại là không biết”

Mà, có cố gắng để hòa hợp với cách nhìn nhận vấn đề của Senjougahara thì cơm mỗi ngày cũng chẳng ngon lên được, vì thế tôi đã lái câu chuyện đi theo hướng thích hợp. Nếu câu chuyện dài quá thì sẽ không về Kyoto kịp được.

Không phải sau khi về Kyoto thì tôi sẽ có việc gi làm sau khi kết thúc chuyện quan sát con người. Nhưng, ừ nhỉ, thế thì thà rằng tôi ở Okinawa thêm mấy ngày nữa có vẻ thú vị hơn.

Dẫu đang là mồng một, tức đang là giữa mùa đông, vùng đất này nói nếu nói là “Nóng quá” thì cũng đúng, thật là thú vị. Mặc áo Aloha, và tuyệt nhiên không hề thấy lạnh.

Mặc trang phục đông là đồ thủy thủ tay bồng như Senjougahara thì có vẻ nóng lắm. Chắc là cô ta định về nhà trong hôm nay. Hay là cô ta đã đặt phòng khách sạn rồi nhỉ.

Tôi không thể suy tính trước sau nhiều hơn nữa.

Ở chỗ cô ta đang có tuyết à.

Ở Kyoto thì không hay có tuyết lắm.

“Tóm lại, cô đã giấu Araragi và đến đây gặp tôi đúng không”

“Để làm gì vậy. Làm vậy bao nhiêu lần, không, một lần cũng vậy, ông cần xác nhận lại chuyện gì à”

“Không, không có gì”

Chỉ là tôi nghĩ thế thôi.

Nói thật là tôi cũng giấu Senjougahara chuyện tôi đã gặp Araragi Koyomi rồi. Sau xong lúc bị cấm bước chân vào thành phố, khoảng tháng tám thì phải.

Chuyện tôi thấy tấm ảnh Senjougahara cắt tóc là vào khi ấy.

Ngay sau khi bị cấm mà còn vào thành phố lại thì da mặt tôi cũng dày thật. Nhưng mà, mà, nói chung thì sau đó tôi đã thật sự giữ lời. Tôi đã không lại gần thành phố đó nữa. Sự chứng minh của tôi không biết có bao nhiều phần tin tưởng được nhưng, mà, cũng vì tôi đã có làm chuyện ấy rồi nên cứ xác nhận lại nhiều lần cho chắc vậy.

Dẫu là một cặp nhưng cứ vừa giữ những bí mật riêng vừa lo lắng cho nhau để rồi cuối cùng cùng làm một việc giống nhau. Chuyện đó làm tôi nhớ đến câu chuyện về người đàn ông bán đồng hồ để mua một chiếc lược còn người đàn bà lại cắt tóc đem bán để mua một thứ trang trí đồng hồ. Mà cũng không chừng Senjougahara cũng cắt tóc đem bán rồi cùng mua đồ trang trí rồi cũng nên.

Tôi đã có ý nghĩ ngu ngốc vậy đậy.

Nhân tiện, mà, chuyện này cũng giống như chuyện tôi đi tham quan các đền vào mồng một mỗi năm thôi, một trong những phương pháp giữ sức khỏe, một cuốn tiểu thuyết tình yêu về phương pháp này, hay gọi là “Vở kịch rơi nước mắt”. Tôi đã nhiễm các tật thích xem những thứ như thế rồi.

Là để xác nhận gần dù có đọc một cuốn sách hay, xem một bộ phim cảm động hay nghe một bài hay sâu lắng thì tôi cũng không hề bị lung lay.

Để xác nhận rằng tôi vô cảm.

Dẫu có nhầm lẫn đi nữa thì tôi cũng không thể trở thành một công dân kiểu mẫu lương thiện được, nếu mà không nhận thức được việc ấy, thì là do bản thân đã bước nhầm đường mà không biết.

Về chuyện này thì có nghĩ chỉ là tôi chìm đắm quá say sưa trong cái khác biệt giữa con người và tình cảm cũng không sao. Cái cần nói ở đây là đối với những người như Senjougahara và Araragi thì tôi đã không nghĩ gì cả.

Tôi.

Không hề.

Nghĩ gì cả.

Chắc chúng nó phải nghĩ tôi ngu ngốc lắm.

Đúng, không sai được, là ngu ngốc lắm.

“Vậy, là sao?. Là cô sẵn sàng bỏ phí kì nghỉ đông cuối cùng của thời học sinh cùng Araragi, tóm lại là giấu cậu ta, để rồi trở thành đồng phạm lừa đảo à? Cái cô Sengoku Nadeko đó là ai thì tôi không biết…Là tình địch hay là gi vậy?”

“Araragi-kun cũng đang ôn thi, vì vậy dù là nghỉ đông hay lễ nguyên đán cũng phải ráng học thôi”

“À à”

Tôi gật đầu đồng ý.

Có lẽ đó là cái gật đầu khi tôi nghĩ là cô ta đang nói dối thôi, tôi chỉ gật đầu có một cái thôi, không làm tiếp nữa.

Con người tôi không thể làm những việc giống như trẻ con được.

“Thế chuyện ôn thi của cô thì thế nào?”

“Tôi được tuyển thẳng nên không cần thiết”

“Thật là quá giỏi nhỉ”

Việc tán thưởng cô ta lần này là tôi nói thật.

Cứ nghĩ đến bản thân đã vất vả như thế nào trước các kì thi, thì tôi lại ngưỡng mộ các học sinh ưu tú. Không xúc động nhưng là ngưỡng mộ.

Senjougahara quả là một cô gái đúng như kì vọng của tôi.

Không cần phải ôn thi gì cả.

Nhưng có thể nói một cô gái như thể lại đi bàn chuyện với tôi thì có thể nói là cô ta nhìn nhầm rồi. Tôi có nên nói thẳng ra thế rồi đi về không nhỉ. Tôi đã nghĩ vậy.

Mà, chỉ là là nghĩ vậy thôi.

Trong thời gian đó, coffee và nước cam tôi gọi đã được đem lên. Hơi chậm, nhưng tất nhiên cũng không đến mức phải phàn nàn.

Tôi có thử uống một ngụm nhưng Senjouhahara hình như không muốn cầm đến cái ly. Đến vỏ ống hút cũng không thèm bóc ra.

Có lẽ là những thứ từ tôi, cô ta tuyệt đối không thể nhận được chăng.

Có thể cô ta học giỏi thật, nhưng làm như vậy thì quả thật là ngu ngốc lắm.

Tôi cũng đâu có ý định mời cô ta đâu.

Chuyện tôi đang tính cuối cùng sẽ để cô ta trả tiền coffee, cô ta không nhận ra à.

“Mà, trình độ của Araragi đến đâu thì tôi không rõ, nhưng đã được cô kèm sát như thế thì chắc chắn không có vấn đề gì rồi. Đến mùa xuân hai người sẽ cùng vào đại học thôi”

Không hề có tý cảm xúc gì, đơn giản là tôi chỉ nói cho qua giờ. Vậy mà Senjougahara nói

“Không”

Cô ta đã nói vậy.

Là cô ta muốn phủ định tất cả những lời do tôi nói nên cứ phủ định vậy chắc. Tôi đã nghĩ vậy, nhưng tôi đã nhầm.

“Cứ như thế này thì tôi và Araragi-kun sẽ không có mùa xuân nào nữa đâu”

“Hả”

“Chúng tôi không có tương lai”

“Hả”

Tôi nghe thấy những câu chữ mà không hiểu nghĩa gì cả.

Tôi đã phản ứng một cách tự nhiên. Chết rồi, để cô ta nắm quyền chủ động rồi. Chắc chắn là tôi đã thắng trong chuyện tạo ấn tượng đầu tiên, vậy mà…

Tuy vậy, chuyện tôi đang rất tò mò là có thật.

Không còn mùa xuân nào nữa.

Không có tương lai.

Là nghĩa gì đây.

“Tôi và Araragi-kun, nếu mọi việc xảy ra thuận lợi, thì sẽ bị giết vào lễ tốt nghiệp”

Dù rất muốn gật đầu thì phải hiểu được chuyện gì thì mới gật đầu được chứ.

Không có thêm chút thông tin nào cả. Có bị giết ở lễ tốt nghiệp cấp ba hay lễ nhập học đại học thì cũng không khác nhau gì. Là lễ nhập học thì không có gì bất ngờ còn lễ tốt nghiệp thì lại bất ngờ, có kiểu bị giết như vậy à.

Dù gì tôi cũng nghĩ rằng cô ta đang nói chuyện chẳng đâu vào đâu cả. Là tình thế khó khăn mà cô ta, hay là cả cô ta và Araragi rơi vào? phải giải thích như thế nào đây, thật là khó khăn.

Nếu lấy theo tinh cách của Senjougahara, thì Senjougahara đang ngồi đây nói là Senjougahara mà tôi biết hai năm về trước. Nhưng chuyện đó là thật sự là khó tin.

Chắc chắn có nguyên nhân gì đó sâu xa.

Sao cũng được.

Sâu thế nào hay nông thế nào mà chả được.

Chỉ là, nếu mà cứ yên lặng như thế này, cứ suy nghĩ vòng tròn thế này thì thật sự phiền phức. Vì thế tôi đã thả một cái thuyền cứu sinh ra.

Nếu là bình thường thì tôi sẽ thu phí vận chuyển, nhưng, mà nể tình mối quan hệ ngày xưa, tôi làm cho cô ta một dịch vụ miễn phí cũng được.

“Tức là cô và Araragi đã làm gì đấy khiến Sengoku Nadeko tức giận muốn giết hai người. Vì thế cô muốn nhờ tôi nói gì đó với cô ta đúng không?”

Tôi nói lên những suy đoán của mình.

Không đến mức là suy luận gì nhưng mà là từ những điểm chính đó có những chuyện gì là chắc chắn, sau đó đưa ra dư đoán thích hợp nhất thôi.

“Đại khái”

Senjougahara trả lời.

“Đúng rồi đấy”

Mắt cô ta có lẫn sự khâm phục ngoài mà tôi không hề ngờ đến. Chỉ với chừng ấy suy luận, chừng ấy phán đoán mà cô ta đã biểu lộ sự khâm phục một người cô ta hận đến tận xương tủy như tôi, nếu đó quả là sự thật thì cô ta thật quá ngây thơ.

Muốn bị lừa nữa à, tôi thật không hiểu được, tôi cũng có một cảm giác gần như là tức giận. Đúng là chỉ có vì không thể hiểu được hết mới có thể chỉ giận một chút thế này.

Có thể tôi vui khi được trẻ con khâm phục. Nếu vậy thì hóa ra người ngây thơ là tôi à.

Có lẽ tôi bị tâng bốc rồi. Nếu vậy phải chấn chỉnh lại ngay.

“Tuy vậy thì chuyện bị giết cũng đâu có phải vui vẻ gì nhỉ”

“Ừm. Không vui vẻ gì. Là một câu chuyện đáng sợ và gây khiếp đảm. Ông sẽ nghe chứ, Kaiki-san”

Senjougahara nhanh chóng sửa đổi thái độ lại và nói.

Nếu chuyện này đã được cô ta tính toán trước thì không còn là ngây thơ nữa đâu, cô gái này thật nguy hiểm đến đáng sợ.

Từ một cô học sinh vô cảm năm nhất, sao lại có thể trở thành như thế nào nhỉ. Là lỗi của tôi à. Chắc là vậy.

Mà cho dù có cố gắng thể hiện mình là con người nguy hiểm như thế nào, thì Senjougahara vẫn như cô bé vô cảm khi đó, luôn đeo chiếc kính quái đản, dù đi đến đâu cũng không bỏ ra được.

“Chỉ cần nghe thôi cũng được rồi. Nếu mà ông nói không được thì thôi vậy. Tôi và Araragi-kun đã chấp nhận để cho cô bé đó giết. Đó là số mệnh rồi, không còn cách nào khác. Không, nếu tôi cố gắngh ết sức thì có lẽ sẽ cứu được Araragi-kun. Tôi lấy cái đó làm hy vọng duy nhất để sống nốt hai tháng rưỡi còn lại này.”

“………………..”

Thật là thảm thương quá.

Nếu cứ làm thái độ ngưỡng mộ quá mức thế thì chỉ làm người khác khó chịu thôi.

Cái này quả thật, đúng là chỉ làm người khác khó chịu chăng? Chẳng lẽ nào chuyện này lại nhận được sự cảm thông của tôi sao, không thể nào.

Thế nhưng tôi…

“Được thôi. Nếu mà chỉ nghe thôi. Nếu nghe mà tôi vui thì có gì tôi lại muốn giúp đấy”

Tôi nói.

Như mọi khi, cái miệng tôi lại làm phản lại suy nghĩ của tôi.

Dẫu rằng nếu không phải là chuyện “nghe rồi nếu thấy vui sẽ quyết định giúp”, thì tại thời điểm này thì sẽ dễ nghe hơn nhiều.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện