007

“Về chuyện cô liên lạc với tôi. Sao vậy? Có chuyện gì à”

“Tôi muốn lừa một người”

Shenshougahara, mà giờ cũng không cần gọi thế rồi, Senjougahara Hitagi, học sinh trường trung học Naoetsu, chính xác là cô nữ năm ba, lại nhắc lại những điều cô ta đã nói qua điện thoại.

Cái kiểu nói đấy, giống như kiểu một người đến chuyện đọc sách giải còn không được mà đòi nhờ tôi giúp à.

Với cái thái độ đấy, thì cái câu “Xin làm ơn giúp tôi”, quả nhiên là do tôi nghe nhầm, hoặc là do tôi tưởng tượng cũng nên.

Mà chuyện đó thôi thì vẫn không sao.

Hồi nào đến giờ thì đối với tôi làm gì có chuyện gì là “có sao” đâu.

Dẫu cái giọng nhỏ xíu đó là một sách lược gọi tôi của cô ta thì tôi cũng không có ngạc nhiên lắm đâu. Thật sự thì tại thời điểm tôi được gọi đến như thế này, nghe lời nhờ vả này, tại thời điểm mà việc này xảy ra, thì nội dung của cuộc nói chuyện xưa lơ xưa lắc kia có là gì thì cũng không sao nữa rồi.

Tôi không bận tâm nhiều đến chuyện đã qua.

Vì vậy, cô gái ngồi trước mặt tôi đây, dẫu ngày xưa có là một cô gái đã bị tôi lừa. hay một vị khách qua đường, hay một vị ân nhân, thì cũng như nhau thôi.

Có thể nói là hoàn toàn như nhau.

“Tôi muốn lừa một người”

Cô ta lại nói nữa.

Nói tận ba lần, có vẻ như cô ta đang tự nói với chính mình hơn là nói với tôi vậy.

Tôi chỉ như là người nghe cho có thôi.

“Ông có thể lừa được không”

“Cứ nói mơ hồ như thế thì khó cho tôi quá. Tất nhiên không có ai mà tôi không lừa được cả”

Là tôi cố tình nói vậy. Cái kiểu cứ nói những điều mình không làm được chắc chắn là kiểu mà Senjougahara ghét nhất. Khi mà không biết phải nói gì thì trước tiên cứ nói những thứ mà đối phương ghét, chuyện làm đối phương ghét chính là sở trường của tôi.

Có nghĩa lý gì không nhỉ

Chính xác là chẳng có nghĩa lý gì.

Chỉ là bị ghét thì vui hơn được thích. Nếu mà nhấn mạnh, như thế nào nhỉ, có lẽ chuyện được thích xem như là bị coi thường, còn bị ghét tức là được được kính trọng, tôi nghĩ vậy.

“Nếu không nghe chuyện cụ thể thì tôi không trả lời được đâu”

“Tạm thời, không phải là chuyện làm ngay, chỉ là tôi cần gặp ông để giao hẹn thôi. Trước mắt ông chỉ cần nhận lời là được”

“Cái gì vậy”

Những thứ cô ta nói làm tôi thấy ong ong.

Hoàn toàn không hiểu gì cả.

Thực sự mơ hồ.

“Là chuyện bồi thường à? Ngày xưa tôi đã làm cô gặp nhiều chuyện tồi tệ nên giờ tôi phải bồi thường đúng không. Cô lớn lên rồi đấy, Senjougahara. Không chỉ là ngực đâu.”

Cả chuyện thêm mấy câu chữ quấy rối ấy, tất nhiên cũng là nói để cô ta ghét thôi. Nhưng với một cô gái đã tiếp xúc với một kẻ lolicon như Araragi Koyomi thì có lẽ nhưng chữ ấy cũng không có ý nghĩa gì. Hơn thế, cái kiểu nói chuyện” để người ta ghét” này, vài năm trước đã bị cô ta xuyên thấu rồi.

Bị xuyên thấu bởi một con dao sắc nhọn, chính xác hơn là bởi một mũi bút chì sắc nhọn.

Vì thế, kiểu đấy xem như vô nghĩa.

Giống như một loại ảo thuật rất hay được nói đến, là gấp được một bộ trang phục bao nhiêu lần cũng được. Dẫu có nói là nạn nhân của sự lừa đảo sẽ dễ dàng bị lừa tiếp, thì tôi cũng không nghĩ mình có thể lừa cô gái mà tôi đã rất khó để lừa này.

“Không phải là đền bù cho tôi đâu”

Senjougahara, quả nhiên không hề bị shock, đã đáp lời ngay.

Tôi cảm thấy không vui tý nào với cái thái độ nhàm chán đấy.

Không thích một tý nào cả.

“Chuyện ông đã làm tổn thương tôi, Araragi-kun bù đắp đủ rồi”

“Ồ, thật tuyệt. Thật cảm động quá.”

“Vì thế cái tôi muốn ông bù đắp là chuyện khác. Ông nhất định phải làm chuyện này.”

“…..Cái kiểu áp đặt ấy tôi có chút không thích”

Tôi nói.

Một cảm xúc hiếm hoi thành thật. Vì đó là tôi, nên có lẽ nói thật cũng cứ như là nói dối vậy, nhưng đúng đây là một cảm xúc thật đấy.

“Vì thế bây giờ tôi sẽ về ngay đây”

“Cứ làm vậy đi, tôi sẽ giết ông ngay. Đừng có nghĩ là tôi đến đây mà không có chuẩn bị gì”

“………”

Tôi có cảm giác cô ta đang nói dối.

Cảm giác là thứ có sau khi nói, không phải là linh cảm. Là một suy luận đơn giản mà ai cũng hiểu được. Từ lúc lên máy bay cho tới lúc đến đây, nếu cô ta có chuẩn bị đi nữa, thì những thứ như dao kéo đi chăng nữa, chắc chắn đã bị tịch thu hết rồi.

Mà, cũng có thể cô ta đã bỏ vào hành lý xách tay rồi khôn khéo để không bị phát hiện cũng nên. Hơn nữa, dẫu không phải thế, dẫu không chuẩn bị dao kéo, chỉ cần tôi phạm sai lầm, Senjougahara vẫn có thể giết tôi ngay.

Cô ta bắt tôi làm chỉ có thể là chuyện ấy

Tôi cũng chỉ có làm một chuyện ấy thôi.

Vì thế, tôi không định đền bù gì cả, nếu làm vậy thì tức là tôi đã có lỗi với số tiền mình kiếm được lúc trước rồi.

Chỉ duy nhất với tiền là không được có lỗi.

Nhất quyết, nhất quyết, nhất quyết.

Tuy nhiên, mặt khác của cảm giác giác khó chịu khi bị người khác áp đặt hành động cho bản thân, là tôi lại thấy rất hiếu kì.

Nếu không phải đền bù cho Senjougahara, thì cuối cùng là tôi phải đền bù cho ai vậy nhỉ?

Cho ai, cho cái gì?

Chẳng lẽ là nó?

Là em gái của Araragi Koyomo à.

Ừm, hắn có em gái. Tên là gì nhỉ, Araragi Karen. Một cô gái vô cùng mạnh mẽ. Tuyệt đối không bao giờ bỏ rơi bạn bè, nhưng tôi vẫn thích nhưng đứa trẻ ngốc nghếch như thế. Dù tôi vẫn thường không thích trẻ con. Nên tôi vẫn còn nhớ con bé đó.

Hà, nếu là đền bù cho con bé đó, thì ít nhiều cũng có hứng thú đấy

Chắc chắn là không phải.

Chuyện vừa gặp đã bắt tôi làm đủ thủ thì cũng dễ hiểu thôi, nhưng mà tại sao tôi phải làm gì đó cho con ranh xấc láo đó.

Dẫu có tiền cũng xin miễn cho. Không, nếu có tiền thì tôi sẽ suy nghĩ. Ít nhất cũng là ngồi vào bàn đàm phán. Sau đó còn tùy.

“Tôi không thích bị giết đâu. Bó tay rồi, kể cho tôi nghe một chút đi. Tuy nhiên nghe rồi tôi vẫn không chắc là có làm hay không đâu đấy”

Vậy là sự hiếu kì đã thắng sự khó chịu.

Tôi nói những điều thật hợp ý cô ta.

Ở một mức nào đó, lòng tự trọng đang lung lay của tôi đã không còn. Đại khái là khi cô ta còn là học sinh năm nhất, tôi cũng không chiều cô ta lắm, nên giờ có giả vờ cũng không có ý nghĩa gì cả.

“Hãy kể cho tôi nghe nào, Senjougahara. Cô muốn tôi lừa ai vậy,hoặc là gợi ý thế nào cũng được, là người tôi quen à”

“Sengoku Nadeko”

Senjougahara nói.

Một câu trả lời thẳng như vậy thì quá dễ hiểu rồi, nhưng mà thật không ngờ được, đó là một cái tên tôi không hề biết, thật là trái với kì vọng của tôi rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện