009

“Nói là tôi muốn lừa một người nhưng Sengoku Nadeko đã không còn là người nữa rồi”

Senjougahara đã bắt đầu câu chuyện từ đây.

“Vậy à. Hay nhỉ. Nếu không là người thì là gì”

“Kami-sama. Cô ấy đã trở thành thần Rắn rồi. Đó là chuyện tháng 11 năm ngoái”

“………”

Trong một khoảnh khắc tôi đã nghĩ rằng mình đã bị giễu cợt. Nhưng khó có thể nghĩ rằng cô ấy đến tận Okinawa chỉ để đùa cợt với tôi.

Tạm thời cứ nghe cho hết câu chuyện đã.

Đó cũng không hẳn là chuyện tốn công vô ích.

Những thứ kiếm được tiền ở khắp mọi nơi.

“Trở thành Kami-sama? Có nghĩa là?”

Nếu chỉ lắng nghe rồi gục gật đầu thôi thì câu chuyện của Senjougahara có thể đi quá xa, có cảm giác là sẽ chẳng thu được gì (Không hẳn là tôi có ấn tượng cô ta là một đứa trẻ kém trong việc giải thích, nhưng có vẻ như là về chuyện này thì tôi chỉ được nghe những ý kiến chủ quan của cô ta thì phải). Vì thế, tôi đã thêm vào vài chữ cần thiết cho dễ hiểu.

Nếu là Senjougahara thì khi tôi chú ý lắng nghe như vậy, có lẽ cô trong lòng cô ta rất vui. Nhưng thực tế là ngược lại. Là tôi đã cố gắng để không thấy chán.

Sự hiểu làm của con người thật là thú vị.

Vì vậy nên tôi chẳng thể bỏ được chuyện nói dối.

“Là bị mắc một loại bệnh kì lạ giống như cô. Có phải thế không?”

“…ừm. ừm, chắc là một loại bệnh kì lạ. Nhưng chính xác thì bên nào cũng là Kami-sama cả”

Tôi là….cua.

Cô bé kia là….rắn.

“Đương nhiên là chuyện tôi nhờ vả Kami hay chuyện cô ấy trở thành thần, ừm, có thế nói là cùng là một loại bệnh kì lạ cũng được, nhưng cũng không thể không thừa nhận rằng chúng rất khác nhau. Cảm giác như là cùng một loại bệnh khó chữa. Nhưng mà khó có thể nói là giống nhau được”

Cô ta tiếp túc nói.

Tôi không hiểu nổi lý do. Cô ta đang cô tự mình giải thích cái gì vậy. Hay cô ta nghĩ rằng tự mình phán đoán bệnh như vậy là hay lắm à.

Nếu đã vậy thì tôi sẽ hoàn toàn đồng ý.

Hình như cô ta đã nhận ra sự chán nản của tôi nên,

“Ừ thì là một căn bệnh kì lạ”

Cô ta sửa lại ngay.

Một tóm tắt vô cùng dễ hiểu.

Dẫu tôi chẳng hề bộc lộ tý cảm xúc nào vậy mà, thật là một cô gái ý tứ. Hoặc có lẽ là một cô gái biết rút kinh nghiệm từ quá khứ.

“Ông đã từng làm việc ở thành phố đó nên có lẽ cũng biết rồi chứ. Ở trên núi có một ngồi đền tên là Kitashirahebi. Bây giờ cô ta đang tiến hành vài nghi lễ trên đấy.

“….Không, tôi không biết ngôi đền ấy”

Tôi đã trả lời như vậy

Vì tôi biết nó.

“Nhưng nói là đang làm lễ trên đấy, chính xác mà nói thì tôi không hiểu lắm, nhưng tóm lại là Sengoku Nadeko hiện giờ đang được xem là một vị thần sống đúng không”

Ngôi đền Kitashirahebi hình như là một ngôi đền bỏ hoang tàn tạ mà Oshino rất thích thì phải. Ừm ừm, tại sao tôi lại biết nhỉ. Hình như là ai đó nói cho tôi biết thì phải.

“Là một vị thần sống…hay là một vị thần trong lốt con người”

“……Nói như vậy cũng có chút khác biệt. Hay là nuốt thần vào trong người nhỉ. Mà tóm lại là Sengoku Nadeko giờ đã không còn là con người nữa, là một loại yêu quái biến hình”

“À ừm”

Cái đó không phải là cô ngày trước và bạn trai cô bây giờ cũng vậy à. Tôi định nói vậy nhưng kịp dừng lại.

Làm Senjougahara nổi nóng lên thì cũng thú vị đấy. nhưng mà chẳng có ý nghĩa gì nhiều. Để biết ai là quái vật, ai là người à.

Tôi là gã chỉ cần có tiền thì có thể đối xử với chó như với người cũng được, là gã có thể xem cá là Kami-sama cũng được. Có phân loại sinh là gì cũng không thành vấn đề.

Nếu mà nói không phải là ngoài tôi ra làm gì có ai.

“….Chuyện thiết yếu bây giờ là Sengoku Nadeko đã trở thành một mối nguy hiểm vô cùng lớn. E là sự tồn tại của nó có thể phá hủy mọi thứ, cả thành phố đó.”

Senjougahara tóm tắt ngắn gọn.

Có thể có thể đã cắt ngắn nhiều quá rồi. Chắc chắn là không phải vì chuyện giải thích rắc rối quá mà là có chuyện không thể nói cho tôi biết được rồi.

Kể chuyện mà không kể hết thì cũng hơi quá đáng, nhưng nó cũng như chuyện “Vì cô muốn nhờ tôi nên cô phải kể tất cả cho tôi nghe”, cũng quá đáng như nhau thôi.

Thế nên chỉ cần nghe được chừng đó cũng đủ rồi. Vì vậy tôi đã nói thêm vài câu.

“Cô gái đó tại sao lại mắc chứng bệnh kì lạ đó vậy? Nghe chuyện thì hình như cô ta học cùng năm với cô nhỉ”

“Sai rồi. Sengoku Nadeko là học sinh cấp hai thôi”

Ái chà.

Lần này thì suy đoán của tôi sai mất rồi. Là tại tôi thấy hung phấn quá à. Tôi đánh mất hình ảnh rồi. Vậy là chỉ làm tăng thêm lượng chuyện cần hỏi rồi.

“Trung học? Là năm mấy?”

“Là năm hai. Mà này Kaiki, ông đang cố tinh đấy à?”

“Hả?”

“Tóm lại, chuyện đó…., lúc nào ông cùng đùa giỡn, hay nói cách khác là đóng kịch, hoàn toàn không có tý thành thật nào đúng không, về cái tên Sengoku Nadeko ấy.”

“…………”

Bị nói vậy thì tôi cần suy nghĩ. Với cách nói, cách hỏi như thế, không lẽ Sengoku Nadeko là người mà tôi có quen biết à.

Nhưng tôi cũng là một con người vĩ đại. Có thể là không vĩ đại, cũng có thể chỉ là một kẻ vô dụng, nhưng ít nhất cũng là người đã có tuổi. Đúng thế, làm gi có chuyện quen biết với một đứa học sinh cấp hai cơ chứ……A

Vậy ra là thế à.

Không lẽ chuyện là thế à.

Tôi hiểu rồi đấy.

“Con bé đó, còn bé ở thành phố đó, thành phố nơi cô đang sống đó, chắc là một trong người đứa học sinh bị tôi lừa nhỉ”

Vì thế, nên cô ta mới nói chuyện phải bồi thường chăng.

Vì Sengoku Nadeko là một người bị hại bởi tôi, nên tôi phải gánh trách nhiệm, cô ta vì cái chuyện vô nghĩa hết sức đó nên đến đây à.

Đừng có đùa.

Tôi đã nghĩ vậy, nhưng

“Sai hoàn toàn”

Senjougahara đính chính lại một cách chi tiết.

“Sengoku Nadeko không phải là một người trực tiếp bị ông hại. Là bị hại từ một người từng bị ông hại. Là một kiểu bị hại gián tiếp nhỉ”

“Vậy sao. Giống như chuyện bị lừa nên sụp đổ dây chuyền à. Ừ nhỉ, lừa đảo là một dây chuyền từ việc tạo ra một kẻ bị hại rồi tạo một xả hội xấu xa đến phạm vi từng cá nhân nhỉ.”

Tôi đã nói đùa như vậy. Nói chung thì cũng là một kiểu nói đùa như cô ta vẫn biết thôi nhưng lần này hình như đã làm Senjougahara giận điên lên rồi.

Giật mạnh ly nước cam mà cô ta chưa hề chạm môi giống kiểu cướp đoạt từ người khác, cô ta hất thẳng vào mặt tôi.

Với một hành động bất ngờ như thế, tôi hoàn toàn không kịp phản ứng.

Nếu chỉ là nước cam thôi thì chắc cũng không sao, nhưng mà vì có cả đá trong ly bay thẳng vào mặt tôi nên cảm giác đau còn tới trước cả cảm giác lạnh nữa.

Ý như bị đạn đá vào mặt vậy.

Thật may vì tôi đã mang kính. Còn cái áo Aloha tôi mới mua thì đã ướt sũng rồi.

“Quý khách”- anh phục vụ bàn hét lên rồi chạy lại chỗ tôi.

“Không sao, cô bé này lỡ đánh đổ ly nước cam rồi. Xin lỗi nhưng anh có thể mang thêm một ly nữa ra không”

Tôi ngay lập tức khống chế tình hình. Với thái độ hoàn toàn lãnh đạm, bộ đồ ướt sũng và nói vậy, chắc anh phục bàn cũng chỉ biết há hốc mồm ra thôi.

Tôi có cảm giác đã được cứu khi Senjougahara tuy có vẻ xúc động nhưng không hề quá khích. Trong lúc tôi đang bận giải thích với anh phục vụ bàn, cô ta vẫn giữ một vẻ mặt lạnh lùng và nhìn ra hướng khác. Giống như là mọi chuyện xảy ra trên thế giới này đều không liên quan đến bản thân cô ta vậy.

Mà, chuyện một gã lòe loẹt với áo Aloha cãi nhau kịch liệt với một cô nữ sinh trung học với cái kính quái dị, dù là một phục vụ bàn đã “chinh chiến” nhiều năm cũng không thể nghĩ ra nổi.

Sau khi tôi lau mặt bằng cái khăn vừa được mang đến, Senjougahara, đã giữ sự yên lặng một lúc khá lâu, lên tiếng.

“Đừng có đối xử với tôi như trẻ con nữa”

Đừng có đối xử như trẻ con.

Cũng là một câu tôi ngày xưa tôi vẫn hay nói nhưng thật đáng tiếc là vì sự cách biệt tuổi tác chẳng thì rút ngắn lại được nên đối với tôi, không nhiều thì ít, một đứa trẻ vị thành niên như Senjougahara vẫn mãi là một đứa trẻ thôi.

Đại khái, chuyện nói như thế chắc là là do sau khi sự việc xảy ra, với lý do đó tôi đã bắt cô ta uống thêm một ly nước cam nữa chăng.

Mà có hỏi chuyện đó cũng đâu có ý nghĩa gì.

Tôi hiểu là Senjougahara đang tức giận. Tôi đùa hơi quá rồi. Làm đến thế này thì tôi cảm giác thỏa mãn rồi. Rất may là những thứ như thế tôi không nghĩ đến nhưng chuyện đùa giỡn quá đáng như thế là tôi sai rồi.

Không tính bề ngoài thì thật ra tôi và gã Oshino đó tính cách không khác nhau nhiều lắm. Tất nhiên là tôi không phải là một người đa cảm đến vậy rồi.

“…..Xin lỗi”

Chỉ ngay sau khi ly nước cam khác được mang ra, một việc đáng kinh ngạc, kinh thiên động địa, Senjougahara đã xin lỗi tôi.

“Đó không phải là thái độ dành cho một người sẽ giúp mình nhỉ”

“Đừng nghĩ vậy. Người lớn không để bụng mấy chuyện trẻ con đâu”

Tôi đã nói vậy. Đương nhiên là châm chọc thôi. Có lẽ là là vì thế mà có ly nước cam thứ hai, hay ăn đạn đá. Nhưng khi tôi nói vậy Senjougahara có vẻ cam chịu.

Hình như cô ta có đưa tay phải lên thì phải, nhưng chắc là do tôi tưởng tượng thôi. Cứ cho là tưởng tượng thôi. Dù sao đi chăng nữa thì cô gái này đã học được tính nhẫn nhịn rồi.

Không, có lẽ là sự chịu đựng vì người con trai cô ta yêu thôi.

Nếu vậy thì thật là một chuyện tốt đẹp.

Mà dẫu có nhìn thấy chuyện gì tốt đẹp thì tôi cũng chẳng có suy nghĩ gì đâu.

Cùng lắm là chỉ lý giải tại sao con người cho cái đấy là đẹp thôi.

“Tóm lại, dẫu có là gián tiếp, người kéo Sengoku Nadeko vào thế giới yêu quái này là ông. Nếu suy ra thì ông cũng là một con ác quỷ xấu xa thôi, ông không cảm thấy chút trách nhiệm nào sao”

“Cảm thấy chứ, cảm thấy chứ. Tôi đang bị cảm giác trách nhiệm bóp đến chết đây. Tôi nhất định sẽ bồi thường mà. Bồi thường bằng mọi giá. Nói cho tôi biết đi Senjougahara, tôi nên làm gì đây”

Là những câu chữ do miệng nói ra, nhưng trường hợp này không lẽ là do tôi đã nói theo những suy nghĩ của mình à. Chính tôi cũng thấy đó là một chuyện vô cùng kì lạ. Hay là do tôi bị Senjougahara tắm bằng nước cam chăng. Tôi cũng có đội bóng chày yêu thích, nhưng tôi không có sở thích tắm bằng cách dội nước uống từ đầu xuống chân đâu.

“Vì thế”

Nhưng Senjougahara vẫn rất kiên trì. Và cũng thật cố chấp. Những lời nói đùa của tôi, cơ bản là chỉ là lỡ lời.

“Tôi muốn ông lừa người đã trở thành Kami-sama, Sengoku Nadeko, và cứu tôi cùng Araragi-kun”

Cứu tôi.

Câu đó tôi cũng đã nghe hai năm trước rồi. Là nghe từ miệng của Senjougahara. Với kết cục như thế, với một cô gái đã bị phản bội một cách nhẫn tâm, nói cùng một kiểu, với cùng một người, sẽ có cảm giác ra sao nhỉ.

Có cảm giác ra sao.

Chính xác là không thể đoán được. Là thực tế như vậy hay là do trong tâm tôi nghĩ vậy thì không rõ. Nhưng có lẽ là đâu đó trong tâm tôi thôi.

Cứu.

Tôi cứu Senjougahara, và cả Araragi.

Sao giống như một lời nói đùa dở tệ vậy. Và vì tôi không ghét những lời nói đùa dở tệ, nên cũng chẳng thấy thú vị chút nào.

Được nghe một câu chuyện đùa dở tệ đến vậy là phần thưởng cho chuyện đi đến tận Okinawa à. Nếu vậy thì nếu trên đường về mà có thể mua được kẹo ngọt Okinawa, thì không phải là quá đủ rồi sao.

Vậy thì về thôi nào.

“Tôi có thể lừa được Kami-sama à”

“Nếu chỉ vậy thì ông làm được đúng không. Dẫu có vặn vẹo gì đi nữa thì ông cũng được gọi là Bậc lầy lừa đảo số một thế giới rồi. Không làm được chuyện đó thì coi sao được”

Làm gì có chuyện tôi được gọi vậy. Xin đừng có tùy tiện đặt chức danh cho người khác. Tôi chỉ là một kẻ lừa đảo hèn hạ thôi.

“Sao vậy, không tự tin à?”

Một lời khích tướng rẻ tiền. Có lời rồi.

Vì thế tôi xem câu hỏi đó của Senjougahara đơn giản chi là một câu hỏi thôi. Thỉnh thoảng tôi cũng thích bắt bẻ những câu nói của đối phương. Thỉnh thoảng thôi, nhưng mà tại sao vì thế tôi phải tốn thời giân đến đây thì tôi không hiểu được.

“Tất nhiên là có. Nói đúng hơn là dẫu là lừa Kami-sama thì tôi vẫn rất tự tin. Không ai là tôi không lừa được cả.”

Chết rồi. Như vậy chẳng lại là tự nhận danh hiệu Bặc thầy lừa đảo số một thế giới à. Rốt cuộc tôi đã nói cái gì vậy.

“Vậy tức là ông có thể đánh lừa con bé đó, dụ dỗ nó và cứu tôi cùng Araragi-kun đúng không”

“Tất nhiên là có thể”

Dẫu không liên quan gì đến chuyện lỡ lời khi nãy, nhưng tại sao thái độ tôi không hề thay đổi, lại còn nói thêm vô thế nữa hả cái miệng của tôi. Sao vậy, tại sao vậy, cái miệng của tôi lại là kẻ thù của tôi à.

“Nói chính xác thì là tôi, Araragi-kun, và thêm vào đó là con bé người hầu loli của Araragi-kun nữa, là con bé tóc vàng hoe ấy”

“Dư sức.Thêm còn bé loli ấy, rồi dẫu có thêm năm người nữa cũng hoàn hoàn không có vấn đề”

Sự làm phản của cái miệng tôi đến đây đã ngừng rồi. Đúng là cái phanh tệ hại quá.

“Vậy à. Vậy thì….”

“Nhưng, đó chỉ là chuyện làm được hay không thôi, còn chuyện có làm hay không lại là một vấn đề khác”

Trước khi Senjougahara kịp nói tiếp chuyện gì đó, tôi phải sửa lại thái độ đã. Không phải là đùa đâu, đã không hiểu chuyện gì đang xảy ra mà cứ thế nhận lời mà được à.

Hành động của tôi là do tôi quyết định.

“Ngay từ ban đầu thì tôi đánh lừa người khác là vì tiền. Tại sao không nhận được một đồng nào mà tôi phải đánh lừa Sengoku Nadeko. Dẫu cô ta có là Kami-sama đi nữa, thì chuyện đánh lừa một học sinh cấp hai, lương tâm tôi cũng thấy áy này lắm không phải à.”

“Tiền…”

Senjougahara lầm bẩm rồi nói.

“….Tôi sẽ trả. Tất nhiên rồi.”

“Vậy sao. Tôi không nghĩ có cô khả năng trả đâu, cái gì mà “tất nhiên”.”

“Xin đừng phán xét người khác qua vẻ bề ngoài. Tôi đã trúng sổ xổ và trở nên giàu có rồi đấy”

“Vậy thì tốt quá”

Vì không có ý định đùa giỡn với cô ta nên tôi đã gật đầu lấy lệ. Trong đầu tôi thì đang suy nghĩ chuyện khác.

Tôi đang tính toán thử xem.

Giả sử là đã đánh lừa được Kami-sama đi, thì sẽ được bao nhiêu nhỉ? Với hiện trạng đã được xây dựng lại từ một ngồi đền bỏ phế, tôi không nghĩ là nó có giá trị. Đất và nhà cửa đều là của con người, Kami-sama thì làm gì có tài sản.

Hơn nữa, còn là một học sinh cấp hai.

Chuyện thu hết tiền tiêu vặt của học sinh cấp hai thì tôi đã từng làm trong một phạm vi lớn rồi. nhưng đó là chuyện khác. Đối với chỉ một người, thì hoàn toàn chả thu được bao nhiêu cả.

Tóm lại, nếu nhìn vào chuyện thu được thực tế từ chính đối tượng bị lừa là Sengoku Nadeko thì hầu như là không có khả năng. Là một chuyện vô ích, không hề thu được đồng nào cả.

Nếu phải nói thì chuyện làm việc không công không phải là lao động, là đi chơi thôi. Tại sao tôi phải vui vẻ chơi cùng một học sinh cấp hai vậy.

“Tôi sẽ trả tiền”

Senjougahara lặp lại. Đó không những là để nhắc lại cho chắc mà là nếu không lặp lại như vậy thì không thể bàn chuyện tiếp với tôi được.

Nếu cô ta nghĩ như vậy thì là đúng rồi đấy.

Nếu tôi chỉ có một lý do duy nhất để vui vẻ đi chơi cùng một học sinh cấp hai, giữa tôi và cô ta ngoài quan hệ về tiền thì chẳng có gì cả. Nếu có nhận được lương thì tôi có thể ru ngủ đứa trẻ đó nữa.

Nếu nói đến cùng cực, thì nếu nhận được tiền những thứ lợi ích khác không có cũng được. Kẻ không biết quý trọng một yên thì cuối cùng phải khổ một yên.

Nói thêm một chút, cái câu tục ngữ “Kẻ không biết quý trọng một yên thì cuối cùng sẽ phải khóc một yên”, thời đó hình như là “Kẻ không biết quý trọng một phần trăm yên thì cuối cùng sẽ phải khóc vì một phần trăm yên”. Nếu vậy tức là nó thay đổi cho hợp với thời đại, cứ thế rồi lên “Mười yên”, “Một trăm yên”, lạm phát có lẽ cứ thế mà tăng. Dẫu thế thì tôi cũng chỉ chọn công việc một phần trăm yên thôi.

Để rồi cuối cùng sẽ được ôm tiền mà cười.

“Tóm lại nếu là tiền mặt thì tôi có thể chuẩn bị một trăm ngàn yên….Đó là số tiền tôi trả cho Oshino-san khi ông ta giúp tôi. Là khi Oshino-san chữa khỏi căn bệnh kì lạ kia cho tôi.”

“Nếu vậy thì lần này cũng vậy đi, trả hắn ta số tiền đầy rồi nhờ hắn ta đi”

Tôi nói thẳng thừng.

Nói thẳng thừng tàn nhẫn như vậy nhưng không phải ý tôi như vậy. Thực ra là tôi cũng nhận ra là mình đã đưa ra một lời khuyên chân thành khi nghĩ đến chuyện của cô ta thôi. Không nhận được tiền còn đưa ra lời khuyên chân thành như thế, thật đáng xấu hổ. Một kẻ lừa đảo mất tư cách.

“…Là do tôi không tìm thấy Oshino-san. Tôi đã đi tìm khắp nới rồi nhưng….Hanekawa-san còn ra cả nước ngoài để đi kiếm nữa”

“……….”

Hanekawa? Tôi có chút phản ứng vì đột nhiên nghe thấy cái tên mà tôi chưa hề nghe bao giờ. Tức là tôi lỡ để lộ xúc ra ngoài rồi.

Là ai nhỉ, cái tên đó, chẳng có ý nghĩa nào cả. Cũng có thể nó có ý nghĩa nào đấy, nhưng mà tôi lỡ có ác cảm với nó rồi.

Tôi có thể cảm nhận chắc chắn chuyện đó.

“Hanekawa-san là bạn của tôi, bạn cùng lớp. Một cô nàng ngực bự”

Senjougahara nói những câu hài hước bằng một vẻ không thể lạnh lùng hơn. Tiếp theo sẽ là gì thì tôi không rõ, nhưng trước mắt thật thú vị.

Nói sao nhỉ, vì Senjougahara đã nói những chuyện kì cục nên tôi đã không thể thấy được hình ảnh một Hanekawa vì bạn mình mà đã đi ra tận nước ngoài để tìm người. Ngực bự có giá trị như vậy à. Nếu mà tôi có một bộ ngực bự thì chắc cái danh hiệu kẻ lừa đảo cũng bị nó thổi bay mất.

Dù sao đi nữa thì Senjougahara đã làm tốt trong việc ngăn chặn cô gái tên Hanekawa khỏi bàn tay ác quỷ của tôi. Làm quá tốt.

“Oshino…”

Tôi nói. Cả cái này cũng thế, cũng là thông tin phải trả tiền mới có được, nhưng, mà, nếu mà cô ta nói cho tôi biết về Hanekawa thì tôi sẽ cho cô ta biết về Oshino, xem như hòa. Trong đầu tôi sắp hoàn thành một vụ mua bán rồi.

“Nếu mà hắn đã đã muốn giấu mặt thì không ai có thể tim thấy đâu. Hắn ta và tôi có cùng một kiểu hành động, nhưng điểm khác nhau là hắn ta ghét sự văn minh. Những người ghét sự văn minh thường không để lại dấu vết, nên chuyện lần theo họ là không thể. Với một thế giới đang xã hội hóa thông tin thì nên gọi đó là một thói xấu nhỉ.”

“Ừm, về điểm đó thì ông là người rất dễ theo dấu đấy…..Này Kaiki, ông xài tiền phung phí lắm đúng không? Bây giờ ông có bao nhiều tiền? Có lẽ là còn nghèo hơn cả tôi nhỉ?”

Sự quan tâm thừa thãi quá đấy.

Hay phải nói là thừa hơi lo lắng quá.

Tôi không thảm hại đến mức cần lo lắng của một học sinh cấp ba. Nếu thấy tiền rơi tất nhiên tôi sẽ nhặt, nhưng chuyện đó không liên quan đến ví tiền của tôi.

Ít nhất cũng không có chuyện nghèo hơn Senjougahara được, chăc chắn là không. Nếu mà cô ta không thật sự trúng vé số.

“Trước hết là tôi không có nợ ai cả. Chỉ là vì công việc của tôi đang gặp nhiều khó khăn. Như là bị mấy đứa học sinh cấp ba ngán đường chẳng hạn…chi tiêu thì cũng có tang chút ít. Nhưng kiếm đủ sống nên không phải đến nỗi khổ sở.”

“Câu trả lời thì tôi hiểu rồi, giờ tôi có thể hỏi ông vài câu được chứ?”

“Có chuyện gì”

“Vì người đã gây phiền phức cho ông trước kia như tôi và Araragi-kun, thêm nữa, vì phải đền bù cho Sengoku Nadeko, ông sẽ làm việc không công chứ?”

“Chuyện đó thì dẫu trời có sập xuống cũng không thể”

“Đúng vậy đúng không”

Trả lời không chần chừ, dường như Senjougahara đã đoán trước được rồi. Nhưng thật tế vì cũng có khả năng tôi nhầm lẫn, tóm lại là để không phí thời gian, nên cũng có khả năng Senjougahara đã đặt cược vào lương tâm và nhân tính của tôi, vì thế tôi phải quét sạch sẽ cái đấy đi. Có lẽ là tôi khá tinh tế.

“Không thể, hơn nữa tôi cũng không muốn dính líu đến cô và Araragi nữa. Không đến mức phải nói là không muốn nhìn mặt hay không muốn nghe giọng nữa, nhưng đó chỉ là do không nói thôi. Tôi đau đầu lắm, tôi không muốn hợp tác với loại người cứng đầu như cô cậu đâu. Huống chi là cái con bé Sengoku Nadeko gì gì đó, tôi không đền bù cho một đứa mà cả mặt tôi cũng không biết đâu.”

“Một trăm ngàn yên là không đủ à?”

“Ừm…..,…….,không đủ”

Với một bàn tính nhảy lách cách trong đầu, tôi trả lời.

Chưa nghe tường tận câu chuyện nên cũng chưa thể nói được gì, nhưng nếu mà đánh lừa Kami-sama thì chắc chắn nó là một vấn đề lớn. Và nếu thất bại sẽ rất nguy hiểm.

Nếu nói rõ ra thì đến một con người dễ mềm lòng như Oshino chắc cũng sẽ từ chối một lời nhờ vả như thế này thôi. Huống chi một người xấu như rồi làm sao có thể nhận được.

Tóm lại là không thể bàn tiếp được rồi.

“Vậy thì……Cụ thể thì phải trả bao nhiêu để ông lừa Sengoku Nadeko giúp tôi đây. Cứ yêu cầu đi. Một trăm ngàn yên này xem như là tiền đặt cọc, không thất lễ quá chứ”

“Đúng là liên quan đến tính mạng nên quyết tâm quá. Hay là do lo cho tính mạng của bạn trai nhỉ? Giả sử trong giới hạn tiền có thể trả, Araragi và cô, chỉ cứu được một trong hai thì cô sẽ chọn cứu ai”

“Tất nhiên là Araragi-kun. Chuyện đó không phải quá rõ ràng à”

“…….ừ ừ”

Senjougahara đã trả lời đúng với những gì tôi nghĩ cô ta sẽ trả lời.

Dù là tôi đã nghĩ thế thật, nhưng nếu không trả lời như vậy thì không phải là Senjougahara. Ít ra không phải là Senjougahara mà tôi từng biết.

Tôi đã cảm thấy an tâm rồi. Con người, quả nhiên dẫu có muốn thay đổi tâm tính đi nữa, thì bản chất cũng không thể thay đổi được.

Nhưng câu nói tiếp theo của Senjougahara đã làm tôi hoàn toàn thật vọng.

“Ông hãy nói số tiền cụ thể ra đi Kaiki., con số đó là bao nhiêu, tôi sẽ trả. Đến lễ tốt nghiệp, chính xác là còn bảy mươi bốn ngày nữa. Trong khoảng đó thì tôi có thể chuẩn bi tiền được. Nếu cần, dẫu tôi có bán thân cũng không sao”

Tôi hất thẳng nửa ly coffee đang uống dở vào mặt Senjougahara, chẳng cần lưỡng lự hay quan tâm đến một luân lý nào.

Có thể là cô ta nói đùa, hoặc có thể là muốn mặc cả, mà chắc là vế sau. Chuyện đó tôi không biết được.

Nhân cơ hội này, cô ta nên học rằng có kẻ trên thế giới này không hiểu được sự mặt cả đó đâu. Với chuyện đó, nếu khoảng cách của cái bàn nhỏ lại, khoảng cách giữa tôi và cô ta ngắn lại, thì tôi đã tát cho cô ta một cái rồi. Cô ta quả thật may mắn quá. Coffee cũng đủ lạnh rồi.

Lần này khi anh phục vụ bàn lúc nãy thấy chuyện lại chạy đến, tôi nói.

“Toilet ở đâu vậy”

Tôi nghe là đi thẳng sẽ đến. Tôi lại kiểm soát tình hình một lần nữa. Rồi tôi đi theo hướng dẫn của anh ta. Trong lúc đó, anh phục vụ bàn còn lại đang hỏi Senjougahara xem có chuyện gì không, nhưng hình như là Senjougahara không nói gì thì phải.

Tôi vào toilet, rồi nhìn kĩ vào gương.

Một gã đàn ông năng động với áo Aloha cùng chiếc kính đen sẽ ở đó. Tôi đã nghĩ vậy. Nhưng hình ảnh trong gương thật tế là một vẻ u ám hết sức.

Có lẽ dù có mặc gì hay đeo gì thì bản chất của con người vẫn không thể thay đổi được.

Nếu Araragi Koyomi gặp tôi trong bộ dạng này, chắc chắc hắn sẽ thốt lên “Bất hạnh” nhỉ.

Tôi tháo kính râm ra, đeo trước túi áo Aloha. Tôi vẫn hay nhìn thấy trên tivi lắm, là “Cách đặt” kinh râm.

“Nào, tự hỏi tự trả lời”

Tôi nói.

Có thể cách sử dụng câu chữ có chút nhầm lẫn, nhưng chuyện đó với tôi giống kiểu một nghi thức để vào “Tâm” vậy.

“Tôi có sẵn sàng làm việc không công để cứu Senjougahara và Araragi không? Tôi không thể ngồi yên nhìn họ bị giết được, tôi có cảm giác đó không?”

Tôi trả lời ngay lập tức.

“Là NO. Tuyệt đối không. Nếu có thể làm chuyện gì xấu thì tôi luôn làm mà.”

Thực tế có lẽ chỉ là tôi sẽ không nghĩ gì cả thôi, nhưng tôi đã hạ thấp bản thân hơn cả cần thiết. Có lẽ là một câu hỏi vô dụng, nhưng nếu xem đó là một cách động não thì không hẳn là vô dụng.

Nói thêm là động não ở đây là viết tắt của từ Brainstorming, dẫu có nhầm lần thì cũng không phải là một kiểu bơi bướm đâu.

“Nếu vậy, thì nếu vì Sengoku Nadeko, cô bé đã mắc phải một căn bệnh kì lạ, tôi có nên làm gì đó không công cho cô ta không”

Tôi trả lời ngay lập tức.

“Là NO. Cô bé là ai. Tôi không biết”

Nếu vậy thì tiếp tục,

“Nếu xem việc lừa con bé ngây thơ đó là để trả nợ cho Senjougahara thì sao? Không tính là kẻ thù, chỉ là mối quan hệ quen biết từ xưa thôi, đối với cá nhân Senjougahara, hay là đối với gia đình cô ấy, tôi có muốn làm cái gì đó không?”

Kể cả hỏi như vậy thì,

“Là NO. Tôi không hề có ý định vậy. Chuyện đó thì tôi chẳng có gì sai cả.”

Tôi trả lời ngay.

“Dẫu vì bị tôi lừa đảo mà gia đình cô ta có phải bán con gái thì cách sống của tôi cũng không thay đổi một mili nào cả.”

Tôi còn thêm vào như thế. Với đầu óc như thế, sao tôi lại đổ coffee vào Senjougahara được nhỉ, chính tôi cũng cảm thấy bất ngờ. Không, không bất ngờ. Sự mâu thuẫn như vậy cũng là một phần trong cách sống của tôi rồi.

Đó là của tôi. Là tôi.

“Nếu vậy thì Araragi như thế nào?.....Ừm,tôi đã từng hại em hắn. Thêm nữa, tôi cũng đã từng bán thông tin về hắn để kiếm tiền. Vậy thì giờ đáp lại hắn một chút, hay phải gọi là trả hắn chút tiền lẻ, chuyện cứu lấy tính mạng hắn thì sao?”

“Tôi” trong gương trả lời.

“Là NO. dẫu có tiền lẻ đi nữa, thì một đồng cũng không trả. Để đi đến đây thì rôi đã tiêu hết tiền lẻ rồi.”

Dẫu tiền vé máy bay là trả bằng thẻ thông hành rồi thì tiền xe bus ra đến ga, rồi tiền mua cái áo Aloha hay kính râm này nữa, đều phải sử dụng tiền mặt cả.

“Hay là….Đúng rồi, là cô gái tên là Hanekawa à? Người con gái đã dũng cảm đến mức ra nước ngoài vì bạn bè, nếu chuyện đó làm tôi cảm động thì sao…Hoặc là, có lẽ cô ta là một người giàu khủng khiếp. Tiền có thể lấy từ cha mẹ của cô ta thì sao. Là NO”

Không cần phải suy nghĩ đến một giây, hay phải gọi là không cần chia ra giữa câu hỏi và câu trả lời.

Đối với cái tên Hanekawa, trong đầu tôi hệ thống cảnh báo cứ kêu liên tục. Tuyệt đối không được dính vô cô ta, cái hệ thống cảnh báo chỉ kêu lên khi gặp kẻ thù đấy ( Đúng thế, khi lần đầu tiên gặp Gaen-sempai nó cũng kêu lên vậy), chỉ nghe cái tên đấy, cái họ thôi, là đã kêu lên rồi. Đối với tôi thì chỉ có cách nghĩ là nó là điềm gỡ thôi. Ngay từ đầu tôi đã không muốn nhận việc này rồi, thế thì nên nói đây là việc tích cực nhỉ. Với lý do đó thì tôi nên vui vẻ từ chối nhỉ.

Không, không được rồi. Dẫu có suy nghĩ thế nào đi nữa, tôi cũng không thấy lý do nào để nhận việc này cả. Không những không được lợi gì, nếu nhận việc này chắc chắn chỉ có chuốc họa vào thân thôi.

Vậy tôi phải làm sao đây.

“……a, đúng rồi”

Là tôi đã nhớ ra rồi. Khi nghĩ lung tung về Hanekawa, bất giác tôi đã liên tưởng đến chuyện của Gaen-sempai, nói như vậy là lúc nào tại thành phố đó nhỉ”

Đúng là nhìn từ Gaen-sempai thì cô bé đó, một cô gái nên mà nên nói là kỉ niệm của Gaen Toue, em chị gái Gaen-sempai thì đúng hơn, ừ, nó đang ở thành phố đó. Hình như bây giờ đã đổi họ rồi, Kanbaru Suruga.

Đương nhiên là cô bé không biết mình là một thành viên của gia đình Gaen rồi. Nhưng dẫu vậy thì chuyện cô ta là con gái của Gaen Toue, thực tế đó không thể chối bỏ.

Đúng vậy nhỉ, và nếu nói vậy thì, lần trước cuối cùng tôi đã không gặp được Kanbaru Suruga….Giờ đang là học sinh trường cấp ba Naoetsu, hơn nữa, không phải là trước kia rất thân thiết với Senjougahara à.

Tôi có nghe hai năm trước rồi.

Khi còn học cấp hai, người cô ta có thể gọi là bạn thân chỉ có một. Họ từng được gọi là Valkyrie Combi hay là Valhalla Combi. Tất nhiên là khi đó tay trái của Kanbaru chỉ là một cái tay trái bình thường nên không cần sự can thiệp của tôi, có càm giác cô ta luôn luôn vui vẻ hơn bất kì ai khác….

Senjougahara Hitagi và Kanbaru Suruga.

Cuối cùng thì cho đến bây giờ họ có còn là bạn không nhỉ. Chắc là có. Cũng có hơi tùy tiện khi nói vậy nhưng cũng có cơ sở để suy luận. Lần đầu tiên tôi gặp Araragi là trước cửa nhà Kanbaru.

Nếu Araragi có giao tiếp với Kanbaru thì dĩ nhiên nên nhìn nhận là giữa Senjougahara và Kanbaru cũng có sự giao tiếp với nhau. Giả sử không có chuyện đó đi nữa thì chí ít chuyện Araragi và Kanbaru có mối quan hệ với nhau là đúng.

Mỗi quan hệ đó có tốt đẹp hay không thì không biết được.

Kanbaru là cháu gái của Gaen-sempai, con gái của Gaen Toue, nếu tính cách đó chỉ cần được truyền lại một cách tương đối thôi thì đối với những người như Araragi chắc chắn là có thiện cảm.

Tôi nghĩ vậy.

“……………….hừ”

Tôi thở dài.

Hít một hơi thật sâu, rồi từ từ hướng về phía gương, đưa ra câu hỏi cuối cùng.

“Nếu là vì Kanbaru Suruga, cứu lấy hai kẻ đáng ghét Senjougahara và Araragi, đánh lừa Sengoku Nadeko, tôi có làm được không”

Tôi trả lời câu hỏi của tôi.

“Là YES”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện