Tôi lý giải lời của anh ấy, tốc độ đến khi cầm kiếm cũng không thành vấn đề. Tuy nhiên, khi nhìn thấy nhân vật anh ấy chỉ tới, tôi lại cảm thấy mình phản ứng thật kém cỏi trong vai trò của một hộ vệ.
Đó là một thiếu niên còn rất nhỏ. Hơn nữa, đừng nói đến sát ý, đối phương thậm chí còn không toả ra chút địch ý nào. Kể cả khi anh ấy nói rằng đó là thích khách, đứa trẻ ấy vẫn không lộ phản ứng và hành động nổi bật nào. Tôi chỉ hướng ánh mắt về phía anh ấy và thiếu niên đó mà không cử động.
Song, người được bảo hãy hành động là Ekdoic chứ không phải tôi. Ekdoic khựng lại một chút sau lời của anh ấy, nhưng anh ta vẫn lập tức điều khiển xích trói đứa trẻ lại.
“___!”
Thay vì nắm giữ chính xác tình huống, tôi đứng ngay cạnh nhằm ưu tiên sự an toàn của anh ấy rồi mới xác nhận tình trạng xung quanh.
Những đứa trẻ cùng các người mẹ khác trở nên kinh ngạc và khựng lại vì hành động vừa rồi. Dường như Ekdoic cũng nương tay nên đứa trẻ bị bắt giữ đang ngẩn ngơ nhìn về phía này mà chưa hiểu được tình huống hiện tại.
“M… mấy người làm gì với con tôi vậy hả!?”
Người phản ứng đầu tiên chính là nhân vật giống như mẹ của thiếu niên đang bị bắt giữ. Giọng nói ấy bắt đầu khiến xung quanh trở nên xao động.
“Huynh đệ, nhờ anh giải thích. Theo góc nhìn của tôi thì đây chỉ là một đứa trẻ mà thôi.”
“Lục soát cơ thể nó đi. Có lẽ nó đang mang vật nhọn đấy.”
Nghe thấy lời ấy, bộ dạng của thiếu niên trước khi bị bắt giữ chợt hiện lên trong đầu của tôi. Nghĩ lại thì hình như cách đi đứng của đứa trẻ này có chút khác lạ. Nếu đối phương đang giấu gì đó ở sau lưng cũng không phải lạ.
Ekdoic phớt lờ người mẹ ồn ào mà đến gần đứa trẻ và lục lọi quần áo. Ngay lập tức, anh ta lấy ra một con dao được giấu sau lưng thiếu niên. Dù nói là dao, nhưng nó chỉ là loại dao nhỏ dùng để cắt trái cây chứ không phải vũ khí có sát thương.
Anh ấy chỉ vào con dao và hướng ánh mắt về phía người mẹ đang náo loạn. Ánh mắt ấy rõ ràng khác hẳn với lúc giao lưu cùng họ vừa nãy.
“Nếu cô có lời gì biện hộ thì xin mời. Con dao này là gì?”
“Ch… chẳng phải là dao trái cây ư! Nó chỉ tự tiện mang theo chứ cũng có sắc bén gì___”
“Ekdoic, dùng con dao đó cắt nhẹ vào cánh tay nó đi.”
Ngay khi nghe lời ấy, biểu cảm của người mẹ càng trở nên căng thẳng. Đúng là nếu con mình bị bảo thế thì sẽ phải như vậy… Không, phản ứng này không phải như thế.
“Đừ… đừng giỡn mặt! Ai lại cho___”
“Con dao trái cây không sắc bén cũng có thể dùng để gọt vỏ nhỉ. Nhưng cô không cần phải lo. May mắn là chúng [tôi] cũng mang theo dụng cụ sơ cứu dành cho trẻ con. Chắc là sẽ hơi đau một chút, nhưng nếu không phải là con dao bị tẩm gì đó thì chẳng có vấn đề gì cả.”
“___!?”
“Không có mùi… nhưng đúng là nó đang được tẩm thứ gì đó.”
Người mẹ chạy đến bên thiếu niên rồi bước ra phía trước Ekdoic. Anh ta vẫn giữ nguyên trói buộc, giãn khoảng cách và triển khai sợi xích bao quanh người mẹ.
“Đừ… đừng động vào con tôi!”
“___ Ekdoic, trả con dao đó cho cô ấy đi.”
“Ừ… ừ…”
Có lẽ anh ấy nhận định rằng con dao bị tẩm độc cũng sẽ không thành vấn đề với năng lực thân thể của người mẹ. Ekdoic nghe theo anh ấy mà thả con dao trước mặt cô ta.
“Giờ thì chị nhà, thật ra dùng bản thân cô cũng được đấy. Giờ thử cắt nhẹ bản thân bằng con dao đấy xem. Hai người bên này có thể dùng ma pháp Hồi Phục nên vết thương cỡ ấy sẽ lành nhanh lắm. Nếu làm được thì chúng [tôi] xin phép được tạ tội vì đã nghi ngờ và khiến các cô sợ hãi.”
“Kh… không bao giờ! Tại sao tôi lại phải chuyện đó chứ!?”
“Thế thì [tôi] đổi cách nói vậy. Cái loại loá mắt vì tiền và lợi dụng con mình để giết người thì đừng bày trò khó coi nữa. Giờ thì lập tức chọn giữa thú tội hoặc bị bắt phải chứng minh đi. Nếu không chọn thì xem như cô đã chọn cái sau.”
Giọng nói của anh ấy rất ôn hoà, không hề có chút phẫn nộ hay địch ý nào. Anh ấy chỉ đang lạnh nhạt nói với người mẹ ấy mà thôi.
Có vẻ như người phụ nữ này là thích khách được kích động bằng tiền như lời anh ấy nói. Xét biểu cảm của đứa trẻ thì nó không có vẻ lý giải chuyện độc tố hay gì cả. Chắc cô ta chỉ đưa con dao tẩm độc cho đứa trẻ và dặn nó nghịch ngợm nhằm tổn thương anh ấy mà thôi.
Đó là kế hoạch ám sát do chính cô ta nghĩ ra, hay là có người đã đưa ra chỉ thị chi tiết đến vậy… Ít nhất thì tôi mong đó là cái sau.
“…. Ư…. Làm ơn. Tôi ra sao cũng được… nhưng… nhưng xin hãy tha cho nó…!”
Dường như người mẹ đã thừa nhận mà đặt đầu và hai tay xuống đất. Anh ấy thì quay về phía những người xung quanh và yên lặng cúi đầu.
“Như mọi người đã thấy. Xin lỗi vì đã làm phiền các vị. Chuyện sau này sẽ không dính líu gì đến các vị nên xin hãy an tâm.”
Phản ứng của người xung quanh vẫn còn đang rất kinh ngạc, chỉ là anh ấy không hề để ý mà bước về phía hai mẹ con kia và nhặt lên con dao trên mặt đất. Người mẹ giật mình vì động tác đó, nhưng anh ấy lại không nhìn cô ấy mà rời khỏi nơi này.
“Huynh đệ, hai mẹ con này___”
“Họ chỉ được thuê bằng tiền thôi. Tra khảo cũng chẳng được gì đâu.”
Ekdoic im lặng giải trừ sợi xích rồi theo gót anh ấy, cả tôi cũng nhanh chân đuổi theo. Trong một khoảng thời gian, tiếng khóc của người mẹ mà tôi lướt qua lúc ấy vẫn còn vang vọng bên tai.
Anh ấy không nói gì mà tiếp tục di chuyển. Ekdoic có vẻ không chịu được bầu không khí ấy mà bắt đầu mở lời.
“Làm sao anh nhận ra đứa trẻ đó là thích khách?”
“Chỉ cần nhìn đứa trẻ là [tôi] có thể hiểu được nó đang muốn nghịch phá gì đó. Vấn đề là ở bên người mẹ. Mỗi chuyện chờ con mình được ôm lên mà cô ta lại nhìn chằm chằm với vẻ căng thẳng tột độ. Thời điểm được ôm lên thì không nói, nhưng điều đó lại bắt đầu ngay từ lúc xếp hàng.”
Tôi và Ekdoic rất nhạy cảm với ánh mắt hướng về mình. Kể cả là ánh mắt trẻ con thì nhất định chúng tôi vẫn có thể ứng phó. Thế nhưng, anh ấy lại không dựa vào ánh mắt hướng về mình, mà là phán đoán bằng ánh mắt nhìn về phía đứa trẻ.
Nhất định cả tôi lẫn Ekdoic cũng sẽ có thể cảnh giác giống như vậy. Bản thân đang nghiêm túc cảnh giác mà vẫn kém hơn anh ấy làm tôi khá hụt hẫng. Tôi cũng tham gia cuộc trò chuyện mà giải toả vậy.
“Thế nhưng bỏ qua hai mẹ con đó có sao không?”
“Trói họ mang theo sẽ khiến mình trở nên nổi bật không đáng. Cho dù hỏi chuyện thì cũng chỉ để xác nhận hoàn cảnh gia đình khó khăn vì phải nuôi con một mình thôi.”
“… Anh phân tích được đến thế nhỉ.”
“Nhìn đường may quần áo của đứa trẻ thì cô ta hẳn là người kỹ lưỡng, nhưng bản thân cô ta lại có vẻ hơi xuề xoà. Cả làn da sần sùi và vết bẩn trên giày cũng nổi bật hơn các bà nội trợ khác. Hơn hết là… cô ta mang bầu không khí đặc thù của người không có ai để nhờ cậy cả.”
Chuyện chú ý và quan sát kỹ người khác không phải hiếm đối với anh ấy. Tuy nhiên, đó chỉ là chuyện khi liên quan đến bản thân. Hồi ở cùng anh ấy tại Turize, anh ấy cũng không chú ý người đi đường đến như vậy… Quả nhiên là không thể tiếp tục duy trì như vậy. Phải có ai đó ngoài anh ấy làm gì khác mới được.
“Thế giới huynh đệ từng sống cũng xảy ra chuyện lợi dụng trẻ con ư?”
“Cũng có quốc gia dùng trẻ con làm binh sĩ, nhưng không liên quan đến chuyện này lắm. Tuy nhiên, đám người lợi dụng những đứa trẻ chưa hiểu thiện ác để làm chuyện xấu vẫn tồn tại. Bởi vì mấy đứa trẻ chẳng hiểu gì sẽ dễ khiến đối phương sơ suất.”
“Là loại người lợi dụng những nhân tố mà ai cũng nghĩ là vô hại nhỉ. Có lẽ nên xem rằng sự cản trở của các vương tử đang trở nên nghiêm túc hơn rồi.”
Đối tượng là những kẻ gian xảo liên tục giết chóc người thân và giành giật quyền lực. Đây không phải là chiến lực đơn thuần, mà họ rất giỏi trong việc khiến đối phương lơ là và rơi đài. Có lẽ anh ấy cũng là người sống trên con đường ấy, nhưng nó không tồn tại yếu tố nào đáng an tâm cả.
Hiệp sĩ như tôi rất khó có thể phá tan kế sách của đám người như thế. Chính vì vậy nên tôi chỉ có thể biến mình thành tấm khiên mà thôi…
“Cho dù không phải yếu tố quyết định, nhưng [tôi] cũng có thể nhìn ra một thứ trong bối cảnh Serend rồi. Giờ chỉ cần chứng minh là được… Ái chà, kia là…”
Cuối tầm mắt anh ấy là bóng dáng của Toppara, người thuộc phe phái vương nữ Yumes và từng bị anh ấy nhìn thấu thân phận. Trên tay ông ta đang mang theo giỏ mua đồ, tôi có thể nhìn thấy chút rau củ ló ra từ bên trong.
“Ặc, là cậu sao.”
“Ông chú cũng quay về cuộc sống ngày thường rồi sao. Tốt quá nhỉ.”
“Chuyện đó kéo dài lâu hơn ta dự kiến. Thật không muốn già đi tí nào…”
Người đàn ông này đã tự gây sát thương lên lưng mình và tiếp nhận trị liệu tại căn phòng bên cạnh nhằm đến gần anh ấy. Như vậy thì ông ta không cần phải diễn xuất mà có thể tiếp cận một cách tự nhiên. Tôi có thể hiểu đối phương đã có quyết tâm khá lớn mới hành động như vậy. Vì đề phòng, tôi cảnh giác và chú ý xung quanh để có thể rút kiếm bất cứ lúc nào.
“Ông đã phục hồi mà sao [tôi] lại không thấy đâu vậy?”
“Nếu cứ lởn vởn quanh căn cứ của cậu thì rõ ràng quá đáng nghi rồi… Ta cũng không phải loại thần kinh thép như hộ vệ chỗ vương nữ Hilmera đâu…”
“Lương lậu thì sao?”
“Không vấn đề… cũng không đúng lắm. Dù sao thì việc này cũng giống như nghề tay trái thôi. Lúc rảnh thì ta sẽ tiếp xúc rồi báo cáo những thông tin mình thấy được. Chỉ cần vậy cũng đủ tiền cơm rồi.”
Toppara cười khổ. Bị tiếp cận ngược lại bởi đối tượng mình cần điều tra thông tin thì cũng không đáng mặt dân chuyên cho lắm. Tuy nhiên, có vẻ anh ấy lại mang hảo cảm với thái độ nửa bỏ cuộc của Toppara.
“Thế [tôi] sẽ đến chơi nhà ông chút ha? Kiểu gì ông cũng sống một mình phải không?”
“Kiểu gì là quái gì chứ. Ta nói cũng không phải lắm, nhưng cậu cũng nên cảnh giác một chút đi…”
“[Tôi] đang cảnh giác mà. Chỉ là trong trường hợp cố ý muốn tuồn thông tin sang bên kia thì lợi dụng ông chú là khoẻ nhất chứ sao.”
“À… Chuyện đó cũng đúng. Ừ thì ta sẽ làm cơm đãi khách, nhưng nhớ dắt theo hộ vệ đàng hoàng đấy? Ta cũng là con người, vẫn có lúc bị mờ mắt vì lòng tham đó.”
Toppara nói vậy rồi rời đi. Khác với mẹ của thiếu niên nhắm đến mạng sống của mình lúc nãy, ông ta lại có vẻ đang quan tâm anh ấy. Dương như anh ấy cũng lý giải suy nghĩ của đối phương nên biểu cảm có chút giãn ra. Chỉ cần có thể khiến tâm trạng anh ấy khuây khoả một chút thì đi đến nhà Toppara cũng không phải tệ.
“Illias có điều gì muốn nói sao?”
Khi tôi nhìn tới thì anh ấy nhận ra ánh mắt của tôi và nói lời như đã nhìn thấu bản thân nghĩ gì. Hiện giờ còn có Ekdoic bên cạnh… nhưng chắc không sao đâu.
“Ừ… Anh hiểu mọi người đang lo lắng cho mình phải không?”
“Cũng có. Cả [tôi] cũng biết mình đang khá là căng thẳng. Mặc dù không phải không thể đánh lừa, nhưng [tôi] cũng không muốn khiến mọi người càng lo lắng hơn nữa… Xin lỗi, có lẽ [tôi] sẽ khiến mọi người lo lắng thêm một chút thời gian rồi.”
“Tôi cũng không phải đang trách anh. Đây là con đường anh chọn vì mọi người. Chính vì biết như vậy nên không ai có thể ngăn cản anh, và họ chỉ nghĩ rằng đây là tình huống chỉ có thể lo lắng mà thôi.”
Nếu anh ấy thật sự mong muốn bình yên của riêng cuộc đời mình thì chỉ cần cắt đứt quan hệ với người khác và cô lập bản thân là đủ. Lý do anh ấy đối mặt với nhiều vấn đề như thế này chính là vì mong muốn những người đã bị cuốn vào như chúng tôi cũng có thể bước trên con đường bình an.
“Chỉ cần không cho rằng [tôi] bao đồng là cũng đủ rồi. Cảm ơn vì đã để [tôi] tuỳ ý làm việc nhé.”
“… Anh có thể xoá bỏ cũng được.”
“Hửm?”
“Là lời hứa. Về kỹ năng lý giải người khác, anh có thể dùng tự do mà không cần chờ tôi cho phép.”
Tôi không thể biết anh ấy nghĩ gì từ ánh mắt đang nhìn vào bản thân. Tuy nhiên, đây là chuyện tôi đã suy nghĩ trong lòng rồi.
“[Tôi] có thể hỏi lý do không?”
“Kể cả hiện tại, tôi vẫn phản đối anh sử dụng phương pháp ấy. Nếu được thì tôi mong anh vĩnh viễn không sử dụng nó. Song… tôi cũng không muốn vì vậy mà khiến anh trở nên nặng lòng.”
Hành vi vứt bỏ hoàn toàn bản thân và lý giải nhằm hoá thành đối phương là điều vô cùng tàn nhẫn, không hề có chút tôn trọng nào đối với tinh thần của bản thân. Nó không khác gì chuyện dùng lưỡi dao cắt xé da thịt của mình. Đối với anh ấy, đó là thủ đoạn quen thuộc tại thế giới cũ, là phương pháp mà anh ấy nắm giữ trong khi cố gắng sinh tồn.
Tuy nhiên, anh ấy đã tự mình từ bỏ phương pháp ấy. Chuyện này cũng không phải là tự luyến, nhưng đó đều là vì bản thân tôi. Vì để cùng chung bước với chúng tôi, anh ấy đã chặt bỏ cánh tay của chính mình.
Tôi đã an tâm với điều đó. Thậm chí về sau, tôi còn cảm thấy thoả mãn với bóng dáng đối mặt với vấn đề mà không trông chờ vào phương pháp tàn nhẫn của anh ấy.
Song, sau khi cho phép anh ấy sử dụng nó vào những lúc quyết đấu với Tử Ma Vương, Phi Ma Vương hay bọn người Arkryal, tôi đã nhìn ra được vài thứ. Bằch cách quên mình, không đối mặt với đối thủ mà hoá thành họ để suy nghĩ, đó cũng là phương pháp bảo vệ trái tim yếu đuối của anh ấy khỏi địch ý.
Kể cả khi dần nhận ra điều đó, tôi vẫn tự biện hộ rằng đó không phải lý do để bình thường hoá phương pháp ấy. Thế nhưng, kết quả lại chính là anh ấy hiện tại. Sự mệt mỏi mà ai cũng có thể bắt đầu nhận ra, sự thong thả trong con tim ấy đã không còn nữa.
“Đây là chuyện [tôi] tự mình quyết định nên không cần để ý đâu. Bởi vì các cô không muốn [tôi] làm vậy nên bản thân chỉ đang hạn chế mà thôi. Đến lúc thật cần thiết thì [tôi] sẽ lại nhờ cô mà…”
“Tôi rất vui vì anh có thể đối mặt với kẻ khác bằng chính mình. Dù vậy, nếu điều đó lại bào mòn trái tim anh thì điều đó cũng vô nghĩa. Nếu như cảm thấy điều đó thoải mái hơn, xin anh hãy ưu tiên sự an lòng của mình thay vì đáp ứng nguyện vọng của tôi.”
“… Vậy sao. [Tôi] hiểu lời Illias muốn nói rồi. Bản thân khó nhìn đến vậy à…”
Anh ấy cười với chút khó xử. Hẳn anh ấy cảm thấy phức tạp vì người nghiêm túc như tôi lại muốn anh ta lựa chọn con đường thoải mái dù phải bẻ gãy ý chí của mình.
“Anh đã nhường nhịn vì tôi vào lúc ấy. Đã vậy thì lần này, tôi cũng sẽ làm vậy vì anh. Kể cả khi anh đánh mất chính mình, tôi nhất định sẽ trở thành dấu mốc để anh quay về. Nếu làm vậy thì anh sẽ quay lại phải không?”
Khi thay đổi cách tồn tại của bản thân, anh ấy đã quay trở lại bằng cách nhìn vào mắt tôi. Cả người ngu ngốc như tôi cũng có thể giúp ích cho anh ấy. Thế thì điều tôi có thể làm được lúc này chính là dùng tấm thân này để bảo vệ sinh mạng anh ấy, giữ gìn cách sống này mà thủ hộ tâm linh của anh ấy.
“Mà… cũng phải… Cô hiểu ý nghĩa của chuyện [tôi] nhìn vào mắt cô không?”
“Không hề. Lần hỏi trước thì anh lại đùa giỡn cho qua chuyện.”
“Phải rồi ha… Hay là giải thích rõ ràng vậy. Tuy cách nói có hơi khó chịu, nhưng cô hãy im lặng lắng nghe nhé.”
Dường như không muốn bị nhìn thấy khuôn mặt nên anh ấy bước nhanh hơn một chút. Cả tôi cũng không nghĩ mình có thể nhìn thẳng vào mắt anh ấy nên không thành vấn đề. Thay vào đó, bản thân hãy hướng ý thức ra xung quanh vậy.
“[Tôi] ấy nhé, cảm thấy việc mang lòng tự tôn chính là hành vi ngu ngốc khiến bản thân chịu thiệt. Tự giam cầm bản thân và mong muốn bất lợi là hành động chẳng thông minh tí nào. Dù vậy, lý do con người tôn trọng tôn nghiêm chính vì họ là con người.”
“…”
“Nếu ai cũng cự tuyệt tổn thương và sống khôn khéo thì họ sẽ rơi vào những cuộc tranh chấp lẫn nhau. Vậy thì kẻ còn sống chỉ là cường giả, kẻ yếu sẽ không thể sinh tồn. Chính vì thế nên có rất nhiều minh chứng rằng con người là giống loài tiến bộ. Nhưng mà nhé, nếu sinh tồn mà chỉ cá thể mạnh còn sống thì cũng khác gì lối sống của dã thú đâu?”
Không chịu thiệt, hành xử thông minh, liên tục mong cầu lối sống bình an. Cách sống đó của anh ấy có thể nói là thông minh. Tuy nhiên, lời thốt ra từ miệng anh ấy lại tạo cảm giác khinh thường rằng cách sống của mình không phải thứ tốt đẹp gì cả.
“Sở hữu tôn nghiêm chính là điều chỉ con người có thể làm. Vì vậy, Illias, cô sở hữu ánh mắt của người muốn sống một cách tự hào trong thân phận hiệp sĩ, và nó khiến [tôi] cảm nhận được ánh sáng muốn sinh tồn của con người. Ánh mắt đó chói sáng hơn bất kỳ châu báu nào. Cho dù con tim bản thân bị dao động, đôi mắt ấy vẫn khiến [tôi] có thể tái nhận thức rằng bản thân chính là một con người, khiến bản thân nhớ lại sự tồn tại của một [tôi] luôn muốn sống như một nhân loại.”
Cách sống của tôi và anh ấy vô cùng khác biệt, đó là điều tôi thường xuyên cảm nhận được. Chính vì mục đích giống nhau nên chúng tôi mới có thể ở cùng nhau. Nếu như cả điều đó cũng cách xa thì chúng tôi sẽ chẳng thể nào cùng chung bước một lần nào nữa.
Thế nhưng, anh ấy lại ngưỡng mộ cách sống ấy của tôi. Điều đó khiến tôi nhớ lại lời nói khi xưa của ông Kara, rốt cuộc thì tôi đã có thể cảm nhận được ý nghĩa trong lời nói ấy.
Tuy muốn đáp lại gì đó, nhưng tôi lại không nghĩ ra được lời nào. Nếu được thì tôi muốn nhìn xem anh ấy đang mang biểu cảm gì, chỉ là bản thân cũng không muốn cho anh ấy nhìn thấy khuôn mặt của mình.
“… Nói sao nhỉ. Cái câu sẽ trở thành dấu mốc ấy làm [tôi] có chút thoải mái hơn rồi. [Tôi] sẽ tận dụng nó nên nhờ cô nhé.”
“… Ừ.”
Dù đã có thể đáp lại, thế nhưng muốn tiếp tục trò chuyện cũng rất khó. Hãy kiềm nén sự bồn chồn này trước khi về tới căn cứ vậy.
Thú thật là tôi cảm thấy rất vui dù khá xấu hổ với lời của anh ấy. Song, đồng thời thì tôi vẫn còn chút bất an. Bởi vì từ trước đến nay, anh ấy chưa hề thu hẹp khoảng cách với tôi đến như vậy. Và tôi lại nhận ra rằng anh ấy đang hao tổn đến mức có thể dao động như thế chỉ vì lời nói của mình.