Nhờ cố gắng chịu đựng, vết thương bên ngoài cơ thể đã lành lại và hồi phục đến trạng thái có thể đi đứng bình thường. Đương nhiên là cơn đau vẫn còn, nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện gặp được anh ấy thì chút đau đớn này cũng trở nên tê liệt.

Hilmera-sama vẫn không nhìn mà tiễn tôi đi như mọi khi. Có lẽ vì Washect cũng đến vào hôm nay nên ngài ấy đang muốn chiến đấu với tấm gương rồi. Dù thế, tôi rất thích chuyện ngài ấy vẫn nói vài lời khi tôi ra khỏi phòng.

Thật không ngờ lồng ngực bản thân lại đau khổ đến thế này chỉ vì vài ngày không gặp mặt, dường như trái tim tôi đã quyến luyến anh ấy quá rồi. Mặc dù đã muốn hạn chế việc chạy đi, nhưng lúc đến căn cứ của anh ấy thì hơi thở của tôi đã bị loạn nhịp. Vừa gặp mặt mà đã thở dốc thì mình sẽ bị anh ấy nghĩ như thế nào? Người thuần khiết như anh ấy nhất định sẽ có phản ứng rất thú vị, chỉ là tôi vẫn điều chỉnh hơi thở rồi mới gõ cửa.

“Chào, tôi đến chơi nè!”

Nơi đây là căn cứ chứ không phải phòng riêng của anh ấy. Vì cũng không phải tình huống khiến anh ấy rắc rối do có người đột ngột xâm nhập nên tôi không chờ trả lời mà bước vào.

“À, Murlusht sao. Có cảm giác khá lâu rồi nhỉ.”

Anh ấy vẫn ở đó như mọi khi. Bên cạnh có hộ vệ Illias và Ulffe, sâu bên trong cũng có dấu hiệu của Tử Ma Vương. Nếu dùng Cảm Nhận Ma Lực thì chắc sẽ có rất nhiều phản ứng, nhưng tôi sẽ không làm đến mức như vậy.

Đúng vậy, tình trạng đáng lẽ vẫn như mọi khi, thế nhưng lại có điểm khác biệt mang tính quyết định. Đó chính là anh ấy. Đôi mắt kia không phải đôi mắt mà tôi biết.

“… Đã xảy ra chuyện gì sao?”

“Ừ thì cũng có. Bởi vì các vương tử đang bắt đầu nghiêm túc nên đằng này cũng phải làm theo.”

Nói rằng đó là ánh mắt mình không biết cũng chỉ đúng một nửa. Đây đúng là lần đầu tôi nhìn thấy, nhưng tôi có thể hiểu ánh mắt này là của anh ấy. Một đôi tròng mắt đen thẫm rất phù hợp với trái tim mong manh của anh ấy. Đúng thế, chính vì có đôi mắt này nên anh ấy mới trở thành kẻ méo mó như vậy.

“Hệt như một tấm gương phản chiếu đối phương vậy.”

“Khó chịu sao?”

“Không hề. Ngược lại, tôi còn cảm tạ vì anh đã cho tôi nhìn thấy nó. Đôi mắt không chút ánh sáng lại khiến tôi nhớ lại ngày xưa đó.”

“Ngày xưa?”

“Ngày xưa, tôi từng bị đám con người tàn nhẫn giam giữ ở một nơi không chút ánh sáng. Ban đầu thì tôi rất sợ hãi, thế nhưng bản thân lại lập tức cảm nhận được sự dễ chịu. Tôi không cần nhìn thứ thừa thãi, không cần nghe âm thanh bận lòng, và có thể cảm thụ toàn thân bằng năm giác quan của mình. Anh hiện tại đang xoá bỏ ánh sáng của mình và muốn phản chiếu tôi trong đêm tối ấy nhỉ.”

Đây nhất định là vũ khí mạnh nhất mà anh ấy sở hữu. Kỹ năng đối nhân xử thế nhằm miễn cưỡng tiến tới trong khi đón nhận vô số ác ý bằng con tim nhút nhát. Anh ấy không tiếp nhận đối phương bằng bản ngã của mình, mà lại dùng phép thử điên cuồng bằng cách hoá thành chính đối thủ và lý giải họ.

“Anh có vẻ vui nhỉ.”

“Làm sao mà tôi không cảm thấy vui với chuyện được người mình thích lý giải toàn bộ chứ?”

Anh ấy hiện đang muốn lý giải tôi. Vứt bỏ cá thể của mình, vừa khắc hoạ tôi trong cơ thể ấy một cách hoàn hảo vừa tiếp nhận tôi. Trong thân phận một người yêu đơn phương, có ai lại không vui với hành động tỏ tình bằng cách tự tổn thương như thế?

“Lý giải và đồng cảm là hai chuyện khác nhau, nhưng đúng là anh cũng vui vẻ thật nhỉ…”

“Ehehe. Tuy nhiên, nếu anh đã thận trọng đến vậy thì chắc đang bị họ dồn ép lắm phải không?”

Tôi liếc sang phía Illias một chút. Cô ấy ắt hẳn không hề thích trạng thái này của anh ấy. Thế nhưng, tôi lại cảm nhận được một loại quyết tâm đến từ khuôn mặt kia.

Tôi có thể nắm bắt đại khái tình huống từ điều này. E rằng đây là khổ nhục kế nhằm giúp anh ấy sớm kết thúc trạng thái hiện tại và giảm thiểu gánh nặng tới mức thấp nhất.

“[Tôi] hỏi trước, vài người bên này đã gặp phải trở ngại, chẳng hạn như bị nhắm đến tính mạng trên phố. Anh có biết gì không?”

“Không hề. Theo tình trạng của Hilmera-sama thì có lẽ ngài ấy không đưa ra mệnh lệnh như thế.”

“Chuyện Hilmera không cùng huyết thống với bọn Washect thì sao?”

Tôi suy nghĩ một chút xem đây là hù doạ hay lời nói chắc chắn. Chưa nhắc đến chuyện có thể giấu được không, tôi cũng không thể nói ra tất cả mọi chuyện của Hilmera-sama cho anh ấy. Chuyện này sẽ gây cản trở không? Không hẳn. Hilmera-sama cũng không cố tình giấu diếm điều này.

“Tôi không biết sự thật thế nào, nhưng Hilmera-sama vẫn đang thừa nhận. Anh nghe điều đó từ Washect-sama ư?”

“Không phải, là nội dung bọn [tôi] điều tra được. Theo cách nói đó thì có vẻ Washect cũng tránh né mấy thông tin này nhỉ.”

“Washect-sama yêu thương chiều chuộng Hilmera-sama như em gái của mình. Nhất định ngài ấy sẽ không thích chủ đề đấy đâu.”

Hẳn đây không phải thông tin mà anh ấy muốn biết. Ờ thì nếu là thông tin có thể hỏi được từ tôi thì xin cứ thoải mái. Chỉ cần có thể tiếp tục nhìn vào đôi mắt của anh thì tôi cũng mãn nguyện rồi.

“Anh không chút dao động gì nhỉ.”

“Trái tim thì lại đang bị dao động đến mức muốn quằn quại đó. Anh thì sao?”

Có lẽ anh ấy hướng ánh mắt như vậy về phía tôi là vì đáy lòng đang khá gấp gáp. Cho dù không làm như vậy thì tôi vẫn là người giống như anh nghĩ mà. Chắc hẳn bản thân anh ấy cũng biết rõ điều đó, nhưng bản thân lại bắt buộc phải làm vậy.

“Nhờ vậy mà [tôi] cũng thoải mái hơn rồi.”

“Thế thì thật tốt quá.”

Dường như không cần quan sát thêm nữa nên ánh mắt anh ấy quay về trạng thái bình thường. Tuy có chút tiếc nuối, nhưng tôi cũng không ghét ánh mắt chất chứa nhút nhát kia. Hãy chờ đợi cơ hội kế tiếp vậy.

Nhưng mà bị nhắm tới mạng sống sao… Có vẻ như đã xảy ra nhiều chuyện ngay sau khi tôi đi xử lý Arkryal, không lẽ các vương tử kia đang cảnh giác mình? Hay nên nói là cảnh giác ánh mắt của Hilmera-sama. Đúng là nhắm vào thời điểm giám sát của vương tử khác bị yếu đi cũng hợp tình hợp lý.

“Được rồi. Xin lỗi vì anh đã cất công đến, nhưng bọn [tôi] sắp sửa ra ngoài rồi.”

“Vậy sao. Thế thì tôi sẽ ở ngoài chờ mọi người chuẩn bị nhé.”

“Anh định cùng hành động à?”

“Mệnh lệnh của Hilmera-sama cho tôi chính là trông chừng anh. Đứng từ xa canh gác cũng được, nhưng nếu đã có dịp thì tôi vẫn muốn ở cùng với anh hơn.”

Nếu những cấp độ ám sát đơn giản gặp thất bại thì các vương tử khác sẽ bắt đầu nghiêm túc nhắm tới mạng sống của anh ấy. Không chừng đối phương sẽ lộ ra một hoặc hai con bài bí mật nào đó. Đã thế thì tôi không có lý do gì để không hành động cùng anh ấy.

Tôi cười khẽ rồi lấy kiếm dựng bên tường mà đi ra ngoài. Vì phải hành động cùng tôi nên hẳn anh ấy cũng muốn thảo luận gì đó với Illias và Ulffe.

Tôi vừa chờ anh ấy ở bậc thềm vừa tưởng tượng diễn biến sau này. Nếu đã tồn tại Illias hay Ulffe thì họ nhất định sẽ không sử dụng phương pháp chính thống để tước đoạt tính mạng anh ấy. Trong trường hợp muốn làm thì sẽ phải dùng thủ đoạn đánh gãy tinh thần anh ta.

Con tim anh ấy đang yếu đuối đến mức phải sử dụng con bài tủ bị đồng đội xa lánh. E rằng những phương pháp bỉ ổi của đám vương tử sẽ đủ để tổn thương tinh thần anh ấy. Ôi, thật không thích tí nào. Tôi tuyệt đối không thể cho phép xảy ra chuyện uổng phí như trái tim anh ấy bị ai đó huỷ hoại.

“Thế nhưng Hilmera-sama lại bảo mình phải hành động một cách ngoan ngoãn…”

Được rồi, tôi phải suy nghĩ cách để đánh trống lảng mới được. Một lý do tuyệt vời khiến Hilmera-sama phải lộ vẻ mặt như cắn phải trái đắng.

-------------------------------------------------------------------

“Anh sẽ cho Murlusht cùng hành động ư?”

“Đương sự muốn như vậy thì chỉ còn cách để đối phương tuỳ ý thôi.”

[Tôi] hiểu cảm xúc ngán ngẩm của Illias, nhưng [tôi] không có quyền hạn chế hành động của Murlusht. Nếu anh ta làm phiền thì đương nhiên [tôi] sẽ đối phó, chỉ là chắc sẽ không có chuyện ấy đâu.

Murlusht bộc trực nhưng không phải ngu ngốc. Anh ta là người rất tích cực, thế nhưng lại biết duy trì khoảng cách vừa đủ giữa hai bên. Chắc hẳn anh ta muốn hoàn thành mục đích Hilmera đã giao bằng bất cứ hình thức nào.

“Shishou, Murlusht có mùi máu. Ulffe nghĩ đó là máu của Murlusht, người đó đang bị thương.”

“Lý do anh ta không lộ diện mấy ngày nay chắc là vì làm nhiệm vụ bao gồm chiến đấu và trị liệu rồi.”

Kể từ khi Murlusht rời đi, Lacra, Melia và cả [tôi] đã trực tiếp bị gây hại. Song, nghĩ tới chuyện bản thân Murlusht cũng bị tấn công, [tôi] lại có suy đoán không chừng đối phương đã bị liên luỵ.

Tuy nhiên, [tôi] cũng không thể phủ nhận khả năng anh ta chiến đấu vì nhiệm vụ của cá nhân Hilmera. [Tôi] chưa nghe gì về sự kiện có thương vong gần đây, vậy chẳng lẽ họ đã tác động gì đó vào nguồn thông tin ư? Thế thì chắc anh ta cũng bị Hilmera bịt miệng nên không thể hỏi kỹ rồi.

Thế nhưng, điều [tôi] có thể biết được chính là Murlusht không còn chút nghĩ ngợi nào về vết thương và quá trình dẫn đến vết thương ấy. [Tôi] đã hiểu được chuyện đó nhờ lần quan sát vừa nãy.

“Anh đã thử dùng lên Murlusht ư?”

“Ừ, nhưng tên đó không làm gì dối trá với cảm xúc của mình. Anh ta đơn thuần đến để gặp mặt [tôi], ngoài ra cũng có hảo cảm với đôi mắt của [tôi]. Mặc dù sở thích như vậy thì có hơi tệ.”

Đối với Murlusht, chuyện yêu thích người khác gần giống như việc trái tim bị thu hút bởi nghệ thuật. Chỉ là điều đó không đến từ vẻ ngoài, mà nó khởi nguồn từ phương diện bên trong hay cách sống của cá nhân đối tượng ấy.

Không hẳn là nhìn thấu con tim, mà giống kiểu quan sát hình thái con tim dưới dạng thị giác vậy. Nếu như Murlusht có thể làm điều đó thì [tôi] cũng phải suy tính đến khả năng anh ta là con rơi.

“Tức hiện tại thì không sao à?”

“Ừ, đúng vậy. Ít nhất là hiện tại.”

Lời của anh ta không có chút dối trá. Dù mang hảo ý đơn thuần, nhưng anh ta vẫn có thể chĩa kiếm về phía [tôi] chỉ bằng một suy nghĩ của Hilmera. Cho dù [tôi] ra sao đi nữa, anh ta chắc hẳn cũng sẽ chấp nhận yêu cầu ấy, vừa khóc vừa không ngần ngại mà vung kiếm.

Tuy Murlusht nguy hiểm đến vậy, nhưng chính vì thế nên con người anh ta mới vô cùng dễ hiểu. Ở giai đoạn này, để Murlusht tự do chắc chắn sẽ có lợi với bên này hơn.

“Đây là ý kiến của cá nhân tôi thôi, nhưng không phải anh thả lỏng đối với Murlusht quá ư?”

“Có lẽ thế. Vừa cùng giới, tính cách hợp nhau, hơn nữa còn được đối phương thể hiện hảo ý thì bản thân sẽ muốn thả lỏng thôi. Nếu muốn so sánh với người quen thì anh ta là kiểu gần giống như Marito ấy.”

“Bệ hạ sao? Mà… Đúng là so độ lưu luyến đối với anh thì có lẽ giống nhau thật… nhưng trong lòng anh, Murlusht vẫn là người có khả năng trở thành địch nhân phải không?”

“… Đúng thế. Tuy nhiên, [tôi] cũng không phải không có cách tránh được điều đó.”

Phân tích của bản thân cũng đang tiến triển kha khá. Vốn dĩ thì ở thời điểm chưa nhìn thấy toàn cảnh, việc hành động thân mật với người Serend là điều sai lầm. Sự hiềm nghi của Washect chưa hoàn toàn được cởi bỏ, chúng [tôi] cũng không chắc Toppara hay Murlusht sẽ trở thành địch nhân vào lúc nào.

Song, lý do [tôi] trở nên dung túng với đối tượng thật lòng có hảo ý với mình chính là do có quá nhiều địch ý nhắm tới bản thân. Nơi đây toàn là địa điểm dính dáng đến các vương tử, thậm chí có thể xem những kẻ xung quanh đều là gián điệp cũng được.

[Tôi] không muốn khiến bọn Illias chịu gánh nặng, nhưng nó sẽ là cái cớ để bản thân thả lỏng với những kẻ mang lập trường như bọn Murlusht. Tuy sức khoẻ tinh thần không thành vấn đề nhờ điều đó, chỉ là [tôi] không thể phủ nhận mình đã thả lỏng điều tra đối với Hilmera và Washect. [Tôi] đã vô thức đưa ra lựa chọn cứ như Murlusht và Washect sẽ không đối địch với mình vậy.

“___ Nếu anh đã tự giác thì tôi cũng không nói nhiều. Bởi vì trong quan hệ con người, anh vẫn tốt hơn tôi rất nhiều.”

“Ừ, [tôi] sẽ làm thật tốt… Bao gồm cả những lúc buộc phải trái ý mình.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện