Lúc Larheit tiếp xúc Vương tộc Serend, Arkryal cũng từng ở bên cạnh cậu ta. Zdwari nhớ rằng Arkryal đã từng ồn ào về chuyện lúc ấy.
Nghe được báo cáo của Zdwari, tôi liền lập tức gửi Moraly đến chỗ của Arkryal. Bởi vì nếu kẻ thuộc hành tinh Yugura bắt đầu nghiêm túc điều tra Vương tộc Serend, phía bên kia nhất định sẽ làm trò gì đó nhằm bịt miệng Arkryal.
Tuy nhiên, lý do tôi gửi Moraly đi là vì bắt giữ kẻ tiếp xúc từ Serend nhằm nắm giữ thông tin nào đó. Như vậy thì chúng tôi sẽ có được ưu thế trong khi thương lượng với kẻ thuộc hành tinh Yugura và bán ân tình cho họ.
“Nhưng không ngờ lại tồn tại kẻ có thể dồn ép Arkryal đến mức này.”
Tôi nhìn xuống Arkryal đang nằm trên giường và ý thức vẫn chưa trở lại. Hô hấp không có vấn đề, nhưng ngoài trông chừng cậu ấy thì chúng tôi cũng không thể làm gì lúc này.
Arkryal chủ yếu chịu hai vết thương. Vết thương ở ngực thì đúng là rất sâu, nhưng nó đã được xử lý hoàn toàn. Vấn đề hẳn là nằm ở phần đầu, một đòn đã phá huỷ hộp sọ và chạm đến não cậu ta.
Khác với những nội tạng đã được tìm hiểu đại khái, kết cấu của não vẫn còn khá nhiều bí ẩn. Cho dù tồn tại ma pháp tác động vào não, nhưng nguyên lý của chúng vẫn chưa được xác định. Vì vậy, kể cả khi có thể hồi phục hình dạng não bằng ma pháp Hồi Phục, nó vẫn còn lưu lại rất nhiều trở ngại.
Nguyên nhân cậu ấy vẫn chưa tỉnh dậy dù đã được trị liệu rõ ràng là do não chịu sát thương. Song, chúng tôi không thể làm gì hơn và chỉ có thể trông chờ sức hồi phục của chính Arkryal mà thôi.
“Tôi vô cùng xin lỗi…”
“Cô không cần phải xin lỗi, Moraly. Chính nhờ cô cùng Zdwari tiến về phía Serend nên Zdwari mới nhớ ra thông tin kia và giúp ta quyết định gửi cô đến chỗ của Arkryal. Chính nhờ cô nên Arkryal mới được cứu sống.”
Tôi phân tích Arkryal và suy đoán vài nơi mà cậu ta có lẽ sẽ đi. Moraly thì đi qua những nơi ấy và tìm được nơi ở của Arkryal.
Vào thời điểm Arkryal được tìm thấy, cậu ta đã chiến đấu với tên thích khách và Moraly chứng kiến cảnh tượng cậu ấy ngã xuống.
Phía thích khách cũng nhận không ít sát thương, nhưng hắn vẫn đứng thẳng như đúng rồi và định kết liễu Arkryal. Dù đối phương hấp hối, nhưng vì nhận định sẽ rất nguy hiểm nếu chiến đấu với kẻ có thực lực dồn ép Arkryal tới mức này nên Moraly lập tức dẫn Arkryal chạy trốn. Và rốt cuộc chúng tôi đi đến tình huống hiện tại.
“Không ngờ Arkryal lại bại trận… Quả nhiên đối phương cũng là con rơi ư?”
“Không nên kết luận phiến diện như vậy, Yastet. Nếu chỉ nói về chuyện đánh bại Arkryal thì đằng kia đã có một người bình thường không sở hữu năng lực đặc biệt làm được rồi. Chỉ là… ta cũng không thể phủ nhận khả năng ấy rất cao.”
Lý do kẻ thuộc hành tinh Yugura có thể áp chế Arkryal là vì họ đã lợi dụng điểm yếu của cậu ta, lợi dụng kinh nghiệm thiếu sót của người chỉ giao mình cho tài năng của bản thân. Thích khách lần này lại vượt qua cả tài năng ấy và tung được một đòn chạm đến Arkryal.
Kết hợp với thông tin nghe được từ Moraly, tôi có thể tưởng tượng ra thích khách ấy đã dồn ép Arkryal bằng thủ đoạn gì. Nhưng kể cả như vậy, điều đó chỉ là lý thuyết suông chứ không hề có tính thực tế nào. Quả nhiên chỉ kẻ sở hữu tài năng của con rơi Yugura mới có thể thực hiện điều đó.
Thật không ngờ tại Serend chúng tôi từng dùng làm bản doanh vẫn còn một con rơi mà mình không biết. E rằng tài năng ấy đã được người có quan hệ với Vương tộc mang về trước khi bị xung quanh nhận thức là kẻ dị thường rồi…
“Chúng ta sẽ báo chuyện này cho kẻ thuộc hành tinh Yugura ư?”
“Moraly đã nhìn thấy diện mạo thích khách. Nếu truyền đạt thông tin ấy thì chắc hẳn cậu ta có thể lập tức điều tra thân phận của hắn. Chỉ là…”
Tôi có cảm giác chuyện này không chỉ đơn giản là Vương tộc từng hợp tác với Larheit đã nhớ ra Arkryal nên gửi thích khách tới. Nếu Vương tộc ấy sở hữu thích khách có thể giết chết Arkryal thì chẳng phải gửi kẻ đó đến chỗ kẻ thuộc hành tinh Yugura là xong sao.
Là vì thích khách ấy không thích hợp để chiến đấu với nhiều người, hay là thích khách ấy có yếu tố không thể giết kẻ thuộc hành tinh Yugura? Không, nếu chỉ vậy thì họ vẫn có những phương pháp khác.
Kết luận tôi rút ra chính là Vương tộc mà Arkryal cùng Larheit tiếp xúc và Vương tộc gửi thích khách đến là hai người khác nhau. Đã vậy thì người gửi thích khách sẽ là vương tử Washect hoặc vương nữ Hilmera rồi.
Đối với những kẻ nhắm đến ngôi vương, sự tồn tại của kẻ thuộc hành tinh Yugura sẽ dao động cán cân giữa bọn họ. Mục đích của Vương tộc ấy nhất định là phanh phui bí mật của các vương tử khác và chiếm ưu thế trong cuộc đua thừa kế ngôi vị. Do đó, đối phương đã gửi thích khách đến nhằm phòng ngừa bọn họ nắm được thông tin ấy từ Arkryal và tôi.
Nếu đó là vương tử Washect hay vương nữ Hilmera thì nhất định sẽ biết chuyện tôi tiếp xúc kẻ thuộc hành tinh Yugura. Đã như thế mà còn nhắm vào Arkryal… Có yếu tố để họ cho rằng thông tin của Arkryal vẫn chưa truyền đến tôi sao? Có lẽ khi bắt đầu hành động, thái độ của kẻ thuộc hành tinh Yugura đối với các vương tử không có gì khác biệt, hoặc là chọn sai người trong thứ tự điều tra.
“Lytial-sama?”
“Hãy xem xét tình huống một chút đã. Làm không khéo thì có thể cậu ấy sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.”
Điều tôi hiểu được hiện giờ chính là bên phía Vương tộc hợp tác với cậu ấy đang tồn tại thích khách có thể dồn ép Arkryal. Gia tăng chướng ngại cho người đang bị vây quanh bởi ba Vương tộc thì không tốt lắm.
-------------------------------------------------------------------
Lacra suýt bị ám sát, Melia thì xém nữa bị bắt cóc. Song, huynh đệ vẫn không lộ vẻ bất ngờ khi nghe báo cáo mà chỉ im lặng lắng nghe chúng tôi kể lại.
“Người phụ nữ còn sống kia chỉ được thuê bằng tiền và nhận chỉ thị rằng sẽ đụng vào tôi khi có hiệu lệnh.”
“Bà lão bên đây cũng vậy. Chúng đã lệnh cho bà ấy rằng nếu chúng tôi đến hỏi chuyện thì hãy khéo léo chia tách chúng tôi và dụ Melia ra nhà kho.”
Nhằm mang theo đám người mình bắt được, chúng tôi đã gọi Macetta tới hỗ trợ và nhân tiện hỏi chuyện bà lão. Song, rốt cuộc thì chúng tôi cũng không nắm được thông tin nào cả.
Khác với gã đàn ông tấn công Lacra, mấy gã đàn ông do tôi bắt giữ không hề có thuốc độc. Có thể bắt giữ kẻ thực hiện tội ác là điều đáng mừng, chỉ là…
“Ta đã moi thông tin từ bọn chúng bằng Mê Phúc, nhưng chúng chỉ tuân theo mệnh lệnh từ thư chứ không biết là do ai chỉ thị.”
“Hẳn rồi nhỉ, hầy…”
Nghe báo cáo từ Duvleori, huynh đệ thở dài một tiếng có chút não nề. Đám người kia chỉ giống như đám đầu đường xó chợ hành động dưới lệnh thương hội và quý tộc mà thôi. Chúng chỉ thực hiện kế hoạch được đưa xuống, đối với Vương tộc thì chúng có bị bắt cũng chẳng thành vấn đề gì.
Theo câu chuyện chi tiết do Duvleori kể, một chiếc túi chứa tiền và thư viết nội dung công việc sẽ được gửi đến chỗ chúng tụ tập theo định kỳ, bọn chúng chỉ tuân theo mệnh lệnh trong đó mà làm việc. Người đưa thư đến là một người bình thường, e rằng đó cũng là người chỉ nhận thư nặc danh mà thôi.
“Nghe chẳng thích tí nào. Một kẻ chỉ ra lệnh cho những người nghiệp dư, còn bản thân lại đứng ở chỗ cao nhìn xuống. Chẳng có tí cảm giác nào là muốn đạt thành quả cả.”
“Chúng làm thế này cũng chỉ mang tâm thế thử xem có may mắn thành công hay không thôi. Mục đích chính vẫn là cảnh báo hoặc đe doạ. Kiểu như ‘Từ giờ bọn ta sẽ càng gửi nhiều người hơn nữa đấy’ vậy.”
Theo tình hình này thì có khả năng Harkdoc đang nằm viện cũng sẽ gặp chuyện. Huynh đệ đã cho đội quân quản gia ẩn nấp dưới giường hoặc sau tủ nên chắc bên đó sẽ có thể đối phó kẻ gây hại trực tiếp…
Nhắc mới nhớ, theo báo cáo hôm trước thì Zdwari từng xuất hiện tại chỗ của Harkdoc, nhưng huynh đệ lại cho qua chuyện. Tôi còn tưởng Lytial muốn tiếp cận theo cách nào đó cơ… Hay là Zdwari cũng có việc riêng?
“Để đề phòng thì tôi sẽ đưa đón Macetta khi cô ấy đi thăm Harkdoc.”
“Nhờ anh nhé, Ekdoic. Vậy thì bên phía Melia____”
Ngay khi nghe gọi tên thì cơ thể Melia chợt giật bắn một cái. Có lẽ cô ấy vẫn để ý chuyện mình suýt bị bắt giữ rồi.
“Huynh đệ___”
“Sau này tuyệt đối không được ở một mình và phải luôn trang bị sợi xích của Ekdoic. Đi vệ sinh cũng không thể sơ suất nên cô phải triệt để quản lý tình trạng cơ thể, bao gồm cả lượng nước hấp thu vào người.”
Huynh đệ chen lời mà nói ra quyết định với Melia. Có lẽ anh ta dự đoán tôi đang muốn nói giúp nên mới ngăn lại vì không cần như vậy. Đúng là nếu huynh đệ đã phán đoán thế thì tôi không có gì để nói cả.
“Vâ… vâng.”
“Trước kia [tôi] cũng từng nói rồi, vì khả năng Melia bị nhắm đến là khá cao nên [tôi] đã cảnh báo. Bởi vì Ekdoic có thể ứng phó nên xem như không thành vấn đề. Nếu cảm thấy sợ thì cứ nói ra, [tôi] sẽ cho cô làm việc tại căn cứ. Hãy tự mình quyết định đi.”
“Không sao cả!”
“Thế thì tốt. Đúng là so với mấy người khác thì kinh nghiệm thực chiến của Melia vẫn còn ít, nhưng cô vẫn tốt hơn [tôi] gấp trăm lần. Nếu [tôi] bị tập kích từ phía sau thì không chừng đã chết rồi.”
“Haha…”
Melia cười khan, nhưng có lẽ huynh đệ cũng không phải đùa. Trong trường hợp bị công kích với tiêu chuẩn cư dân ở thế giới này thì anh ta có thể sẽ thật sự chết đi.
Và vào ngày kế tiếp, tôi dẫn huynh đệ cùng Illias đi ra phố. Melia thì không sao, nhưng vì vẫn còn chút thương tích nên chúng tôi đã cho cô ấy nghỉ ngơi ở nhà.
“Nhưng mà có sao không đấy, huynh đệ? Chuyện vừa xảy ra hôm qua nên tôi không nghĩ chúng sẽ lập tức hành động tiếp, nhưng…”
“Nếu lo lắng thì anh hãy bảo vệ [tôi] gấp trăm lần so với Melia đi. [Tôi] cũng không có tự tôn gì nên không cần để ý gì đâu.”
“Tôi… tôi hiểu rồi… Anh hiểu rõ đến thế sao.”
“Bởi vì Melia cũng muốn trưởng thành trong thân phận thánh hiệp sĩ. Ai cũng có thể nhận ra cô ấy không muốn mọi người nghĩ mình là kẻ vướng tay vướng chân. Và [tôi] cũng hiểu anh sẽ làm thế nào khi nhìn thấy Melia như vậy.”
Lúc ấy, nếu tôi nói lời che chở cho Melia bao nhiêu thì có lẽ cô ấy sẽ tự trách mình bấy nhiêu. Tuy rằng có ấn tượng khá căng thẳng, nhưng từ chuyện có thể suy nghĩ cho đồng đội thì có vẻ tinh thần của huynh đệ vẫn còn thư thả.
Hôm nay cũng không có địa điểm thu thập tin tức được định trước nào. Anh ta chỉ tổng hợp thông tin chúng tôi thu thập được và tự mình muốn xem xét khu phố này thôi.
“___ Tôi vẫn nghĩ đây là một quốc gia tốt… cơ…”
Trong lúc đang đi trên phố thì Illias chợt nói vậy. Tôi có thể đồng cảm chuyện đây là quốc gia tốt. Mỗi người đều sống cuộc sống của mình, sự háo hức ấy truyền đạt rất rõ từ giọng nói và biểu cảm. Đường phố Serend cũng mang vẻ náo nhiệt như các quốc gia khác.
Và cả Illias cũng đang cảm nhận được sự dị thường đến mức phải ngập ngừng. Thỉnh thoảng vẫn có những ánh mắt hướng về phía chúng tôi từ trong phố, cùng những cảm xúc chứa đựng trong ấy.
Tuy không có địch ý quá mạnh, nhưng chuyện chúng tôi bị cảnh giác là điều chắc chắn. Nhất định rất nhiều người đã được ra lệnh phải giám sát chúng tôi. Với chừng này ánh mắt thì có lẽ huynh đệ cũng cảm nhận được tương đối.
Nhưng ngược lại, huynh đệ bỗng nở nụ cười pha chút bỡn cợt hướng về phía Illias.
“Cứ căng thẳng thế thì chịu thôi. Khi nào cảm nhận được sát ý rồi hẵng nói cho [tôi]. Bản thân cũng không thể phản ứng với cảm xúc ngoài tầm nhìn đâu.”
“Dĩ nhiên chúng tôi sẽ làm vậy rồi…”
Từ góc nhìn của huynh đệ thì anh ta chỉ có thể giao toàn bộ những gì liên quan đến tập kích bất ngờ cho tôi và Illias. Cứ nghĩ nhiều cũng chỉ khiến lòng mình mệt mỏi. Có phải anh ta đang cảm thấy mọi chuyện sẽ không như ý muốn của các vương tử không?
Chúng tôi tiếp tục bước đi trong phố, huynh đệ thì đôi lúc lại bắt chuyện với người xung quanh mà tán gẫu.
Mặc dù khá giống với chuyện Melia từng làm, nhưng thời điểm ngắt chuyện của anh ta lại có lúc nhanh lúc chậm. Chắc hẳn anh ta đang vừa trò chuyện vừa xem xét đối phương có phải là người moi móc thông tin được không.
“Quả nhiên chuyện Washect-sama yêu thích di tích rất nổi tiếng nhỉ. Không chỉ quý tộc hay thương nhân, ngài ấy còn mở lời mong người dân chúng tôi hợp tác để bảo hộ di tích nữa đó. Ờ thì chúng tôi cũng không cần phải ủng hộ tiền bạc mà chỉ cần giúp đỡ dọn dẹp vào ngày nghỉ là được. Tôi nghĩ chuyện trân trọng di sản trong quá khứ cũng không tệ lắm đâu.”
“Ồ, dọn dẹp tức là không đi vào trong sao?”
“Tại vì nếu không cẩn thận thì sẽ dễ làm vỡ đồ. Ngoài ra còn tồn tại mấy di tích có bẫy, nếu không phải kẻ không tiếc mạng sống thì chẳng ai tự tiện đi vào đâu. Tuy nhiên, mấy chuyến khám phá di tích mà Washect-sama lên kế hoạch cũng có khá nhiều người tham gia đấy. Quả nhiên là nếu có chuyên gia chỉ dẫn thì sẽ an toàn hơn, và mọi người cũng có hứng thú với bên trong nữa.”
Ra là thế. Lý do người thường không muốn dính líu là vì sự ảnh hưởng của thương hội và quý tộc, nhưng nếu chỉ là đặc sản của quốc gia thì họ cũng không chống cự mà cung cấp thông tin cho bên này. Kể cả những cuộc trò chuyện này cũng giúp chúng tôi đạt được vài thứ.
Chẳng hạn như từ câu chuyện vừa nãy, chúng tôi có thể đoán rằng việc bảo hộ di tích đều nhờ vào tiền quyên góp của quý tộc và thương hội. Nếu điều tra dòng tiền thì có lẽ chúng tôi sẽ tìm ra sức ảnh hưởng của những người đang hỗ trợ Washect. Trong trường hợp dòng tiền trở nên thiếu tự nhiên thì chắc hẳn có bí mật nào đó đằng sau.
“Đúng là [tôi] nghe bảo ngài ấy rất thích di tích, nhưng năng lực hành động cũng tuyệt thật nhỉ. Cả vương nữ Hilmera dường như cũng chịu ảnh hưởng từ đó.”
“Cũng phải. Hilmera-sama cũng toàn giúp đỡ Washect-sama, tôi lại nghĩ phải chi ngài ấy làm cái gì đó tự phát hơn một chút thì tốt biết mấy.”
“Vương nữ Hilmera gây cảm giác không giao lưu nhiều với các vương tử khác, không lẽ họ bất hoà ư?”
Nghe có vẻ như là một cuộc trò chuyện không có gì đặc biệt, nhưng huynh đệ lại đặt một câu hỏi khá đột ngột. Người này dường như thuộc phe Washect, nhưng đối với Hilmera thân cận Washect thì lại có vẻ khá gai góc. Anh ta hẳn đang để ý đến chuyện đó.
Tôi thường xuyên nhìn huynh đệ nói chuyện, và có vẻ bản thân cũng dần đọc được suy nghĩ của anh ta rồi. Còn về kỹ năng nói chuyện thì… vẫn còn cách biệt khá xa.
“Đúng là cũng do có khác biệt về tuổi tác, nhưng còn có một chút tin đồn nữa.”
“Tin đồn?”
“À… không có gì cả. Tôi không muốn nói nói xấu sau lưng Vương tộc đâu.”
“Haha, đúng là chúng ta cũng không dám chắc liệu có ai nghe ngóng không nhỉ. Chắc không phải kiểu tin đồn quái dị như không có cùng huyết thống chẳng hạn.”
“____ À ờ. Tin đồn hay ho thì không nói, chứ tin đồn xấu cũng không phải thứ để nói bậy nói bạ nhỉ!”
Phản ứng này… Huynh đệ cố tình khiến đối phương phản ứng sao? Anh ta cứ thế ngắt chuyện rồi di chuyển đến quảng trường dành cho những người muốn nghỉ ngơi. Ở đó có khá nhiều người mẹ dẫn con theo, những đứa trẻ thì vừa được trông chừng vừa nô đùa.
“Huynh đệ, chuyện lúc nãy…”
“Hilmera không có máu mủ với bọn Washect cũng không phải chuyện không thể xảy ra phải không?”
Nhờ điều tra từ nãy đến giờ nên tôi hiểu được một chuyện. Trước khi mẹ của vương nữ Hilmera trở thành vương phi, có vẻ bà ấy từng là vợ của em trai vua Serend hiện tại. Tuy nhiên, sau khi người em trai chết đi thì vua Serend lại lấy bà ta về, và vương nữ Hilmera được sinh ra trong vòng một năm sau đó.
Tính toán lại thì bà ấy đã hoài thai vương nữ Hilmera từ trước khi trở thành vương phi. Có khả năng cao là vua Serend không phải cha của vương nữ Hilmera. Dường như người dân Serend quan tâm khá nhiều đến giả thuyết này.
“Cho dù vương nữ Hilmera và các vương tử khác không có máu mủ thì không phải cũng không liên quan đến chúng ta ư?”
“Trực tiếp thì đúng là thế.”
“Tức là gián tiếp sao… Cô có hiểu không, Illias?”
“Trong trường hợp vương nữ Hilmera là con của em trai vua Serend, những kẻ ủng hộ em trai vua Serend trong cuộc chiến giành vương vị đời trước sẽ có khả năng đi theo vương nữ Hilmera.”
Huynh đệ gật đầu. Ra là vậy, cho dù vương nữ Hilmera mười năm trước vẫn còn nhỏ, nhưng nếu có kẻ lợi dụng cô ấy nhằm đoạt lấy quyền lực thì vẫn có khả năng cao họ từng hợp tác với bọn Larheit.
Tuy nhiên, theo những gì điều tra xung quanh vương nữ Hilmera thì tôi không nhìn thấy bóng dáng kẻ nào giống như vậy… Dù sao đi nữa, thông tin này ắt hẳn sẽ có ích để huynh đệ nhìn thấu lòng dạ vương nữ Hilmera.
“Được rồi, giờ thì đi làm thân với các Madam nào!”
“Madam… là về những người mẹ ư? Anh định làm gì?”
“Dĩ nhiên là đến lượt của Ekdoic rồi.”
Ban đầu thì tôi còn khó hiểu, nhưng tôi lập tức nhận ra ý đồ của huynh đệ.
Huynh đệ mua vài con rối dành cho trẻ con tại quầy hàng gần đó và gắn bộ phận có thể chuyển động vào sợi xích của tôi. Dường như anh ta muốn tôi làm người điều khiển rối mà biểu diễn.
Đây vốn là kỹ thuật lợi dụng độ căng và đàn hồi của sợi chỉ nhằm khiến con rối chuyển động như người sống. Tuy nhiên, sợi xích của tôi lại có thể tự do chuyển động nên chuyện này không hề khó khăn.
Tôi điều khiển hai con rối hiệp sĩ, nhớ lại khung cảnh so đấu của các hiệp sĩ tại Turize và thể hiện những trận chiến kịch liệt. Ngay lập tức, từng đứa trẻ chạy đến bên cạnh ngắm nhìn với đôi mắt toả sáng.
Tuy những người mẹ nhìn chúng tôi với vẻ nghi ngờ, nhưng khi huynh đệ nói rằng muốn nhờ họ hợp tác nhằm luyện tập biểu diễn thì họ dần cởi bỏ cảnh giác. Và giờ thì họ lại đang trò chuyện khá là vui vẻ.
“Ồ, chất lượng tốt thế mà lại có thể mua rẻ vậy sao.”
“Đây là do bên phân phối lựa chọn thứ để các vương tử cho vào miệng từ lương thực được thu mua mà. Mấy thứ không được lựa chọn thì sẽ được đưa ra chợ đó. Tuy có chút hư hỏng, nhưng về chất lượng thì được đảm bảo nên cạnh tranh mạnh lắm.”
Tôi từng nghe nói nguồn cung cấp thức ăn cho các vương tử là con đường độc lập. Từ người phân phối cho đến người nấu, thậm chí cả người thử độc cũng được nghiêm khắc tuyển chọn. Nghe có vẻ tiêu tốn khá nhiều công đoạn. Có thể nói rằng đây là đặc trưng của một quốc gia có lịch sử nhiều người bị hạ độc.
Tuy nhiên, điều đáng kinh ngạc hơn chính là năng lực lôi kéo trò chuyện của huynh đệ. Anh ta không hề sử dụng ma pháp, nhưng vẫn nắm bắt lòng cảnh giác của đối phương và lựa chọn ngôn từ khiến họ muốn trò chuyện.
Ngoài ra còn có nụ cười ít khi nào thấy được, tôi hoàn toàn không thể tin rằng đây lại là nụ cười giả tạo. Nếu tôi cũng có thể cười được như vậy thì không chừng đã thu thập thông tin tốt hơn một chút rồi.
Illias thì nhìn chằm chằm huynh đệ làm thân với những người phụ nữ nội trợ bằng ánh mắt không biết nói gì. Dường như cô ấy lộ biểu cảm ấy là vì đã quen, nhưng nó còn mang cảm giác chẳng buồn ngán ngẩm nữa. Tôi có cảm giác mình cũng làm khuôn mặt như thế khi thấy Lacra ngủ trên mặt đất vì say xỉn.
“Cảm ơn anh đã vất vả. Chuyện sợi xích có thể làm lại tăng lên rồi nhỉ.”
“Cũng phải. Tuy nhiên, nếu muốn kiếm tiền bằng nghề biểu diễn đường phố này thì tôi cần phải cẩn thận tìm kiếm đạo cụ.”
“Từ từ, không cần phải nghiêm túc tính toán như vậy đâu.”
Huynh đệ ôm một đứa trẻ lên mà đùa giỡn. Những người mẹ cảnh giác hồi ban đầu hiện cũng chỉ mỉm cười ngắm nhìn khung cảnh này. Anh ta lại có thể đạt được tín nhiệm chỉ trong không thời gian ngắn ngủi này ư?
Đứa trẻ thì lại tỏ vẻ hứng thú với con rối tôi đang điều khiển hơn. Vì nó chọc chọc bằng ngón tay nên tôi thử phối hợp mà cử động con rối. Ngay lập tức, nó liền khua tay múa chân hớn hở vui mừng. Những đứa trẻ thường sợ hãi diện mạo của tôi mà không muốn tiếp cận lại có thể cười một cách đơn giản như vậy ư… Thật là kỳ lạ.
“Vậy thì giờ hãy dọn dẹp mà quay lại nào.”
“Cũng phải. Được rồi mấy đứa, hôm nay đến đây thôi! Lần tới lại chơi nữa nhé!”
“Ể~, hông chịu đâu~”
“Cao cao lần nữa~!”
Cả lòng cảnh giác của mấy đứa trẻ cũng… Không, vốn anh ta được người có tính cách giống trẻ con như Lacra bám lấy nên phản ứng này cũng không phải điều đáng ngạc nhiên.
“Nhưng mà tay thì hơi mỏi rồi… Khốn kiếp, đành chịu vậy! Nào, xếp hàng lại! Ê, Ekdoic, Illias! Mấy người cũng đừng cười mà tới đây giúp thoả mãn chúng đi!”
“Chuyện đó thì tôi không ngại… nhưng nếu tôi ôm lên thì không phải chúng sẽ bị đau đấy chứ?”
“Kiểu gì cũng đỡ hơn bị nắm bởi lực tay của Illias thôi.”
“Khoan đã, tôi không thể bỏ qua lời đó đâu đấy?”
Mấy đứa trẻ ngoan ngoãn xếp thành một hàng. Huynh đệ xắn tay áo mà bế từng đứa trẻ lên.
Nhìn khung cảnh đó khiến tôi có chút thở phào. Bởi vì kể cả sau cuộc quyết chiến với Larheit, huynh đệ vẫn luôn ở trong bầu không khí căng thẳng.
“Illias, nhớ làm đàng hoàng đấy. Nói cao cao chứ không được ném lên đâu đó.”
“Ai mà làm hả!”
Do đó, tôi không khỏi mong muốn thời gian yên bình này có thể kéo dài và chữa lành tâm hồn của huynh đệ. Hẳn Illias đang tươi cười bên cạnh anh ấy cũng suy nghĩ giống như tôi.
“Này, Ekdoic”
“Sao vậy?”
“Đứa trẻ đó là thích khách. Bắt nó lại.”
=================================
Câu hỏi: Hãy trả lời tâm tình của Ekdoic lúc này.