Nhìn Nikaido ra khỏi lớp học theo sau Kakihara, tôi và Yukio tiếp tục quay lại sơn tấm bảng hiệu.

Sau khi tập trung làm việc trong khoảng một giờ, một cô bạn đang làm việc bên ngoài bỗng kêu lên gọi người trong lớp.

“Xin lỗi! Ai đó vứt mớ bìa cứng này giúp mình được không?”

Nhìn về hướng đó, tôi thấy một mớ thùng chứa vật liệu và đồ trang trí đang chất đống ở cuối góc lớp.

Đúng là chắn đường thật.

“……Rintaro nè, mày có đi không?”

“À. Tao thấy người mình hơi cứng rồi, đi thay đổi không khí một chút cũng được.”

“Ok. Vậy tao làm tiếp đây.”

“Ừ, nhờ mày. Trên đường về tao sẽ mua nước cho mày coi như trả ơn.”

“Ừm, vậy mua nước ngọt có ga giúp tao nhé.”

“Hiểu rồi.”

Tôi đứng dậy tiến về phía bạn nữ đang gọi mình.

“Để mình vứt cho. Phía sau trường được không?”

“A, cảm ơn nhé Shidou-kun! Sau trường có chỗ vứt rác đấy. Mấy lớp cạnh tụi mình cũng vứt ở đó, nên mình nghĩ cậu sẽ dễ dàng nhìn thấy thôi.”

“Hiểu rồi.”

Tôi nhấc mớ bìa cứng được cố định sơ sài bằng băng keo lên.

Dù chỉ là giấy cạc tông nhưng khi xếp chồng lại như thế này thì vẫn nặng phết.

Hơn nữa do khá cồng kền nên các bạn nữ khó mà có thể bưng chúng lên nổi.

“Lên nào……”

Nhấc nó lên vai, tôi đi về phía sau trường học.

Đúng như cô bạn cùng lớp kia đã nói, quả nhiên các lớp khác cũng vứt rác ở chỗ này.

Dễ tìm vậy là tốt.

Sau khi vứt mớ bìa cứng vào núi rác, tôi phủi tay quay gót về lớp.

Tuy nhiên sau khi quay lưng lại, một gương mặt quen thuộc ngay trước mắt khiến chân tôi chững lại.

“Otosaki, quả nhiên công ty vẫn cấm cô hẹn hò với con trai đúng không?”

“Hả? ……Họ không nói rõ nhưng mà.”

Ở đó, Rei đang tựa lưng vào tường, trước mặt cô ấy là một nam sinh tóc vàng cao lớn.

Hình như đó là Kinjo của lớp B hay gì đó thì phải.

Nếu buộc phải miêu tả Kinjo, thì cậu ta thuộc kiểu người khá “hướng ngoại”.

Cậu ta thường đi chung với những người giống mình, cái đám gào thét ồn ào và hành xử như như thể bọn này số một quả đất ấy.

“Tệ thật nhỉ?” là câu cửa miệng của cậu ta.

――――À xin lỗi, phần này là thành kiến rồi.

Thú thật tôi không thân với Kinjo đến mức biết được câu cửa miệng của cậu ta. Tuy nhiên qua chuyện này tôi nghĩ mình đã biết được cậu ta thuộc dạng người nào.

Mà sao cũng được, hai người tóc vàng đứng gần nhau nhìn chói mắt muốn chết.

Cơ mà màu tóc Rei vẫn đẹp hơn.

Dường như họ vẫn chưa nhận ra tôi đang ở đây.

Cứ chuồn về trước khi còn kịp.

“Này, thế thì sao không bí mật hẹn hò với thằng này đi?”

Ngay khi nghe thấy câu đó, tôi vô thức trốn sau núi rác.

Thằng đần kia vừa nói gì vậy.

(Mà sao tự nhiên mình lại trốn thế ……!)

Trường hợp này. Nếu họ nhanh chóng rời đi thì tốt biết mấy, nhưng giờ lại kẹt ở đây vì cái tình huống tiến thoái lưỡng nan này.

Ai mà muốn ló mặt ra trong cảnh tỏ tình của người khác chứ.

Hơn nữa đối tượng còn là cổ nữa――――

“Nào, gần đây tôi đã gia nhập giới người mẫu rồi đấy? Thằng này có khối địa chỉ của minh tinh đấy nhé. Cái này gọi là con đường dẫn đến thành công nhỉ? Nếu hẹn hò với thằng này thì tiền đồ sẽ sáng lạn lắm cho xem.”

“……”

Người mẫu á? Nói vậy chứ tôi cũng chả biết.

Nếu đó là thật thì cậu ta cũng giỏi phết.

“Hay là lễ hội văn hóa này đi chơi với tôi nhé. Có bị phát hiện cũng không sao đâu nhờ? Nếu là tôi thì cả thế giới này sẽ đồng thuận thôi.”

“Mình hiểu ý của cậu, nhưng xin lỗi. Mình không thể hẹn hò với cậu được.”

“……Hả? Cái gì, con này.”

Kinjou nhăn mày.

“Con nhỏ này, chảnh phết nhỉ? Idol thì cũng chỉ là con gái thôi, nhể? Cứ ngoan ngoãn theo thằng này là được.”

“Mình đã nói không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng xin lỗi. Tôi không thể hẹn hò với cậu, và cũng không muốn hẹn hò với cậu.”

“……Cô nói thật hả?”

Rei lập tức gật đầu đáp lại Kinjo.

Trước thái độ như muốn nói có ép cũng vô dụng ấy, hắn chỉ biết tặc lưỡi.

“Chậc…… rồi cô sẽ hối hận cho xem.”

Quả là một câu sặc mùi nhỏ nhen.

Tạm thời không có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra, tôi vỗ ngực an tâm.

Giả sử tình huống tệ nhất xảy đến thì tôi sẽ nhảy ra giúp cô ấy, mừng là không có chuyện gì xấu.

Dù nghĩ vậy nhưng cảm giác an tâm này lại hoàn toàn khác hẳn.

――――Tóm lại cứ mãi thế này cũng không ổn.

Tôi bước ra khỏi núi rác, nhận ra có người ở gần, Rei quay đầu ra sau.

“Rintaro, sao cậu lại ở đây?”

“Tôi đang đi quăng rác nhưng rồi màn tỏ tình kia bất chợt diễn ra trước mắt tôi. Thế là tôi kẹt lại đây.”

“Xin lỗi.”

“Không cần xin lỗi đâu. ……Tên Kinjo đó đã gọi cậu ra đây à?”

“Ừm. Cậu ấy bảo có chuyện muốn nói với mình nhưng lại đột nhiên kéo mình ra đây.”

Rei bình tĩnh nói, không chút lay động.

Nói vậy chứ, tôi có ấn tượng rằng cổ đã quen với chuyện này rồi.

“Trở thành Idol rồi mà vẫn gặp chuyện này à.”

“Tuy không nhiều nhưng vẫn không hoàn toàn dứt hẳn. Có người nói đó là vì để tạo nên kỷ niệm, số khác lại tự tin đến kỳ lạ như vừa nãy. Thú thật, mình có chút khó chịu.”

Rei trông chẳng chút vui vẻ hay phấn khởi gì cả, nhìn cổ còn khá mệt mỏi là đằng khác.

“……Mà thôi, mừng là cô không yêu phải mấy tên trai lạ đó. Nếu không thì công sức tôi chịu đựng một cách tuyệt vọng vì mơ ước của cô sẽ trở nên vô nghĩa mất.”

“Nghĩa là sao?”

“Hả? Nghĩa là sao á……”

――――Đúng rồi, thế nghĩa là gì nhỉ.

Nghiêng đầu, tôi tự ngẫm lại lời mình nói.

Mình đang chịu đựng gì cơ?

Dù đã cố không để ý, nhưng một vết nứt không rõ đã hiện lên trên vách ngăn, và tôi có cảm giác có “thứ gì đó” bên trong vách ngăn ấy đang rỉ ra ngoài.

Tôi không tài nào lờ đi nổi cảm giác này.

Bị giày vò bởi chính dự cảm đó, tôi lắc đầu cố làm bản thân phân tâm.

“Hẳn mọi người vẫn đang bận rộn làm công tác chuẩn bị, chúng ta cũng nên quay lại thôi. Nhỡ bị nghĩ là đang lười biếng thì phiền lắm.”

“……Ừm, mình hiểu.”

Rei khẽ mỉm cười rồi đến sánh bước bên cạnh tôi.

“Mà nè Rintaro, trước đây cậu từng được tỏ tình bao giờ chưa?”

“Hả? Hừmー…… Nói không có cũng sai, mà nói có cũng chẳng đúng.”

“Nghĩa là sao?”

“Ngoài lần được tỏ tình hồi học mẫu giáo, thì số lần tôi được tỏ tình là con số không tròn trĩnh.”

Đúng là tôi không thể đắc ý nhắc đến lời tỏ tình hồi 5 hay 6 tuổi được, quả thật tình cảm đó đến từ một người quan trọng với tôi, nhưng sau khi lên cao trung tôi nghĩ tình cảm đó là một thứ hoàn toàn khác.

Thế nên tôi đã không gộp nó vào số lần được tỏ tình.

Ý tôi muốn nói là tôi không hề coi thường tình cảm ấy.

“Hồi mẫu giáo, có một cô bé rất thân với tôi. Khi tụi mình lớn lên hãy kết hôn nhé, cô bé đó đã nói vậy đấy.”

“Thế, sau đó thì sao?”

“Hửm? À……vì tôi biết đó là điều không thể nên hình như tôi đã bảo rằng nếu là bạn gái thôi thì được. Sau khi tốt nghiệp, hai đứa mỗi người theo học tại một trường khác nhau. Hơn 10 năm rồi tụi tôi vẫn chưa gặp lại.”

Có lẽ chỉ có tình yêu trẻ thơ mới có thể dễ thương được đến vậy.

Nhớ về những kỷ niệm mơ hồ ngày xưa, lòng tôi ấm lên đôi chút.

“Nếu tôi nhớ không nhầm tên của cô ấy là Yuzu――――Này, vẻ mặt đó là sao.”

“……Không có gì.”

Khi hướng mắt về phía Rei, cổ đang phồng má giận dỗi một cách kỳ lạ.

Khác với ánh mắt ghen tị khi tôi và Kanon đùa giỡn với nhau vào lần đầu gặp mặt, vẻ giận dỗi hiện tại của cổ còn rõ ràng hơn trước.

Tuy nhiên vẻ mặt giận dỗi đó cũng có nét đáng yêu riêng, tôi bất giác mỉm cười.

“Khá nhàm chán nhỉ? Chuyện của tôi ấy.”

“Đúng là mình chả muốn nghe chuyện này tí nào.”

“Vậy à. Thế thì quên nó đi vậy.”

“……Xạo đấy. Mình không trẻ con đến mức khó chịu chỉ vì câu chuyện đó đâu.”

“Vậy hả. Thế thì theo ý cô vậy.”

Tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi chủ đề này kết thúc ở đây.

Nếu nói thêm nữa thì có lẽ tôi sẽ nhớ lại chuyện vào lúc tôi học tiểu học.

(Tình đầu hửm……)

Người duy nhất hợp với từ ấy, có lẽ chỉ có cô bé học chung trường mẫu giáo kia.

Dĩ nhiên hiện tại cảm giác rung động đó không còn nữa, và tôi chỉ mong cô ấy đang sống khỏe mạnh ở đâu đó ngoài kia.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện