Vài ngày đã trôi qua từ ngày Rei được tỏ tình.

Hôm nay là ngày cách lễ hội văn hóa đúng một tuần, tôi đang đứng trước vài người bạn học trong phòng học kinh tế gia đình.

“Rồi, Shidou-kun. Cậu có thể dạy bọn mình cách làm Warabi Mochi không?”

“Được, tuy không biết có thể giải thích sao cho dễ hiểu hay không, nhưng mình sẽ cố hết sức.”

Tôi vờ cười với Nikaido rồi nhìn vào mớ nguyên liệu trên tay.

Bột năng, nước khoáng, đường, đá, bột đậu nành và mật mía.

Nguyên liệu chỉ cần chừng này là đủ.

“Trước tiên, đổ một lượng bột năng, đường và nước vừa phải vào chảo rồi đảo đều trên lửa nhỏ.”

Tôi cho nguyên liệu vào nồi như đã nói và chỉnh lửa xuống mức nhỏ.

“Khuấy trên lửa nhỏ thêm một lúc, phần bột sẽ dần trở nên trong suốt, lúc đó chúng ta sẽ tắt bếp. Đặt nó lên một tấm khăn ướt và tiếp tục khuấy thêm một chốc.”

Khuấy đều trong khi cẩn thận tránh bị bỏng, hỗn hợp sền sệt dần hóa rắn.

Đến lúc này món Warabi Mochi đã được tính là hoàn thành.

“Cắt phần bột rắn thành miếng vừa ăn, đặt chúng lên đĩa giấy, rắc bột đậu nành lên trên rồi rưới thêm mật mía vào, thế là món Warabi Mochi tráng miệng đã hoàn thành.”

““Ồồー……””

Nhóm đảm nhiệm bếp núc gồm cả Nikaido ồ lên đầy ngưỡng mộ.

Tôi đặt đĩa Warabi Mochi vừa hoàn thành ra bàn để nếm thử, mọi người dùng tăm đưa chúng vào miệng.

“Ồ! Ngon ghê!”

“Thế thì tốt.……Mà, món này rất đơn giản nên mình không nghĩ sẽ gặp khó khăn gì đâu. Chỉ cần để ý mức lửa là ổn nhỉ? Cứ để lửa nhỏ là được, các cậu nên hạn chế sức lửa hết mức có thể để tránh tai nạn……”

“Được, mình sẽ để ý chuyện đó, đâu khó lắm đâu ha.”

Thấy Nikaido dường như đã hiểu, tôi vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm.

Thật ra bọn tôi còn chuẩn bị một vài món ăn nhẹ khác cho hôm lễ hội văn hóa, nhưng có lẽ Warabi Mochi sẽ là tâm điểm do tính hiếm lạ của nó.

Nó sẽ có thể giúp lớp tôi ở một mức độ nào đó.

“Vậy thì sau hôm trước lễ hội chúng ta sẽ nấu thử để kiểm tra lại. Hôm nay cứ tạm giải tán ở đây để làm việc được phân công trước đã nhé?”

Nghe theo Nikaido, cả nhóm quay lại làm cho xong việc của mình.

Tôi sẽ ở lại đây rửa mớ bát đĩa. Xịt nước rửa chén lên miếng bọt, tôi bắt đầu công việc.

“Shidou-kun giỏi ghê luôn á.”

“Hả?”

Khi tôi đang tập trung xử lý mớ chén dĩa, thì Nikaido, người không hiểu sao vẫn ở lại đây, đột nhiên bắt chuyện với tôi khiến tôi phải ngước mắt lên nhìn.

“Cậu nấu ăn ngon nè, tốt bụng nè …… chỉ cần ở cạnh cậu thôi cũng khiến mình an tâm rồi.”

“Hahaha, cậu xem trọng mình quá rồi.”

“Không đâu!”

Nikaido mạnh mẽ phản bác lời tôi nói, cô ấy đặt hai đầu ngón tay trước bụng rồi xoa chúng vào nhau.

Trông cổ khá xấu hổ, hay phải nói là ngại ngùng nhỉ.

“……Nè, Shidou. Nếu cậu không phiền thì mình có một chuyện muốn hỏi.”

“Gì vậy?”

“Buổi lửa trại hậu lễ hội, cậu hãy ở cùng mình được không?”

――――Thú thực, tôi đã đoán trước chuyện này sẽ xảy ra.

Trong buổi tiệc hậu lễ hội trường tôi, ngoài sân khấu biểu diễn thì còn có lửa trại được dựng giữa sân.

Dù có lửa trại, nhưng trường tôi không tổ chức nhảy dân vũ.

Thay vào đó giáo viên được phép mang theo đồ ăn vặt và mọi người đều có thể thưởng thức những màn trình diễn trên sân khấu khi ngồi quanh lửa trại, tóm lại mọi người đều có thể thưởng thức đêm hậu lễ hội theo cách riêng của mình.

“À, mình nghe nói cậu sẽ lên sân khấu biểu diễn, sau đó nếu cậu không phiền thì……”

Tôi hạ mắt xuống suy nghĩ.

Nếu bị từ chối ở đây, nhất định cậu ấy sẽ bị tổn thương. Đến một thằng không biết mùi yêu như tôi cũng biết được chừng đó.

“……Xin lỗi. Mình đã có người muốn mời rồi.”

Tuy vậy, câu trả lời của tôi đã được định sẵn từ đầu.

“……Thế ư. Không, không sao đâu. Mình chỉ nói vậy thôi.”

“Cảm ơn vì đã mời. Mình rất vui.”

“Ừm…… nếu có cơ hội khác thì mình sẽ mời cậu.”

“Ừ, được thôi.”

Nikaido trông khá sốc, cô ấy vờ như không biết phải làm sao rồi quyết định rời đi.

Có lẽ sẽ tốt hơn nếu tôi làm thế này ngay từ đầu.

Tôi đã dối trá và che giấu quá nhiều.

Bản thân tôi nghĩ mình là người bị cô ấy vờn qua vờn lại, nhưng từ góc nhìn của cô ấy thì hoàn toàn ngược lại.

Người vờn cô ấy là tôi.

Nhận ra điều đó, cảm giác tội lỗi bỗng dâng trào trong lòng tôi.

Điểm vớt vát duy nhất là tôi vẫn chưa nói gì để xác lập mối quan hệ giữa cả hai――――

“……Nikaido!”

“Gì vậy?”

Khi cô ấy sắp rời khỏi phòng học, tôi gọi cô ấy lại.

Nikaido ngạc nhiên quay đầu lại.

“Chuyện của Yuusuke, nhờ cậu nhé.”

“……? Ừ-ừm. Được.”

Cuối cùng cô ấy nghiêng đầu rồi ra khỏi phòng học.

(Quả là một sự quan tâm vô nghĩa……)

Tôi biết đây là một hành động tàn nhẫn.

Nhưng tôi đã lỡ buộc miệng nói ra.

Xin hãy để mắt đến Kakihara đi, dù chỉ một chút cũng được.

Từ góc nhìn của Nikaido, cô ấy không có nghĩa vụ làm vậy, nhưng tôi vẫn muốn những nỗ lực của cậu ta được đền đáp.

“……Nào.”

Vấn đề bắt đầu từ đây.

Tuy nói rằng mình đã có người muốn mời, nhưng thực tế thì tôi vẫn chưa quyết định sẽ mời ai.

Quả nhiên tôi vẫn không dám nói thẳng ra rằng “Mình không muốn đi chơi lễ hội văn hóa cùng cậu” mà không có lý do rõ ràng, hay phải nói là tôi sợ dính phải nhiều rắc rối về sau mới đúng.

Có khi cô ấy nghĩ tôi sẽ đi cùng bọn Kakihara và Doumoto do đã cùng tham gia biểu diễn trên sân khấu, nhưng nếu họ đã có người muốn dành thời gian cùng, thì dĩ nhiên lựa chọn duy nhất còn lại của tôi là Yuiko――――

Cơ mà, nghĩ lại thì lời của vừa nãy nghe như người tôi muốn mời là một cô gái ấy.

Nếu ở cùng một thằng con trai thì kiểu gì cũng bị hiểu lầm.

“Túng quá thì bắt Yuiko mặc đồ con gái cũng được ha…… mà không, không được.”

Nếu làm thế thì không đáng mặt bạn bè tẹo nào.

Hẳn Yukio cũng không thích chuyện đó, hơn nữa tôi cũng không muốn người khác hiểu lầm rằng tôi yêu Yukio mặc đồ nữ.

Nếu vậy thì phải làm sao đây.

(……Sao gương mặt của Rei lại hiện lên trong tâm trí mình nhỉ)

Rửa bát xong, tôi ôm đầu bằng đôi tay đã ráo nước.

Nếu buộc phải chọn một cô gái để dành thời gian đặc biệt cùng nhau thì người đó chắc chắn sẽ là Rei.

Đây là cảm xúc thật sự của tôi.

Nhưng điều này rất khó khăn.

Nhưng tôi đã từ chối lời mời của Rei để tránh người ngoài thấy cả hai ở cạnh nhau.

Bằng cách nào đó tôi phải tìm ra biện pháp tốt hơn――――

“……Hửm?”

Ngay khi tôi định về lớp, điện thoại trong túi đồng phục tôi chợt rung lên.

Nhìn vào màn hình, một tin nhắn hiện lên trong nhóm chat mà tôi tạo cùng Kakihara và Doumoto.

『1 giờ chiều mai gặp nhau tại ga! Nhớ mang theo nhạc cụ!』

Người gửi là Doumoto.

Ngay khi dấu tích đã đọc hiện lên, tôi lập tức gõ『đã hiểu』đáp lại.

Ngày mai là lần đầu bọn tôi gặp nhau tập luyện.

Ự, có nhiều thứ phải lo nghĩ đến mức khiến bụng tôi quặn đau ……
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện