“Này, giữ bên đó đi.”
Giọng một bạn nữ cùng lớp vang lên trong phòng học.
Đã mười ngày trôi qua kể từ khi học kỳ mới bắt đầu, chương trình cho lễ hội văn hóa năm nay của lớp cũng đã được quyết định.
Gần đây hầu như ngày nào bọn tôi cũng ở lại lớp sau giờ tan học để chuẩn bị cho lễ hội văn hóa.
Dù vẫn còn vài người không thể tham gia vì bận hoạt động câu lạc bộ, nhưng tùy vào cố vấn mà câu lạc bộ có thể tạm dừng hoạt động trong một tuần trước khi lễ hội bắt đầu nhờ một quy định hỗ trợ đặc biệt.
Trong khi mọi người bận rộn đi đi lại lại, tôi ngồi bệt xuống sàn và tập trung di chuyển cây cọ thấm sơn trên tay mình.
Đây là cách cả bọn lên màu cho những bảng hiệu dùng trong lớp.
“Không hổ danh là trợ lý họa sĩ truyện tranh. Sơn đẹp phết.”
“Ờ, chắc vì vẽ beta suốt nên thành ra tao khá giỏi vụ này.”
Trong lúc Yukio đỡ bảng hiệu, tôi cẩn thận sơn màu tránh để bị lem.
Thú thực tôi khá thích những việc như thế này.
Có thể chứng kiến thành phẩm sau quá trình làm việc suôn sẻ khiến toàn bộ mệt mỏi đều tan biến cả.
“Cơ mà…… trông cậu ấy bận ghê ha.”
“Hả? À, dù gì thì cậu ta cũng nằm trong ủy ban phụ trách mà.”
Liếc mắt ra hành lang, tôi thấy Kakihara đang nói chuyện với một cậu bạn khác lớp hay một tiền bối lớp trên gì đó.
Cậu ta là một con người tài giỏi nên mọi người xung quanh mới dựa dẫm vào cậu ấy.
Tuy chỉ là một nam sinh năm hai, nhưng Kakihara luôn là tâm điểm của sự chú ý.
Hẳn cậu ta phải giỏi lắm, vì đến học sinh năm ba cũng xin ý kiến từ cậu ấy mà.
Kakihara đưa ra chỉ dẫn cho vài người rồi đi sang chỗ khác với mớ tài liệu trên tay.
Trong lúc bận rộn thế này mà còn chịu tuân thủ quy định cấm chạy trong hành lang, trung thực đến thế là cùng.
“Giỏi quá cũng khổ ha.”
“Ờ. Gần đây trông cậu ta khá mệt mỏi, thú thật tao khá lo cho cậu ta.”
Tuy mọi người xung quanh dường như không hề nhận ra, nhưng vẻ mệt mỏi đang hiện rõ trên mặt Kakihara.
Ngặt nỗi khi tôi hỏi mình có thể làm gì để giúp không, thì Kakihara chỉ cố chấp bảo rằng mình vẫn ổn.
Bản thân tôi cũng chẳng biết công việc của ủy ban phụ trách là gì nên thành ra cũng chẳng can thiệp được.
Tôi mong mình có thể giúp được gì đó trước khi cậu ấy chạm ngưỡng giới hạn――――
“Vẫn còn Nikaido nên chắc sẽ không sao đâu. Cứ làm xong phần việc của tụi mình trước đi.”
“……Cũng đúng.”
Sau đó bọn tôi im lặng dốc hết sức sơn cho xong tấm bảng hiệu.
Mải làm việc, một tiếng đồng hồ đã trôi qua lúc nào không hay.
“Đã nói là bọn này có việc bận không bỏ được rồi mà!?”
“Cái kiểu toàn viện cớ mà chẳng thèm nhấc tay giúp như các cậu thì thật bất công cho những bạn khác!”
Giọng nói giận giữ vang lên từ phía hành lang.
Cả lớp lập tức im lặng, vài người còn thò đầu ra ngoài hành lang xem chuyện gì đang xảy ra.
Tôi và Yukio cũng tò mò không kém, hai đứa cẩn trọng rướn cổ nhìn ra phía hành lang.
Đó là một nhóm nam sinh và một nhóm nữ sinh từ lớp khác đang đọ mắt với nhau.
“Ôi tuổi trẻ.”
“Ờ, đúng là tuổi trẻ nhỉ.”
Bọn tôi thờ ơ nhìn nhóm con trai, nghĩ rằng đó là chuyện của người khác.
Người dẫn đầu nhóm con gái có vẻ như là thành viên ủy ban. Trên tay cổ là xấp tài liệu tương tự mớ Kakihara cầm vừa nãy.
Còn về cậu trai đang nói chuyện với cô ấy, hình như đó là át chủ bài của đội bóng chày.
Sau khi các tiền bối năm ba rời câu lạc bộ vào hè này, cậu ta đã lên chức đội trưởng.
Khi so sánh vị trí của họ với câu vừa nãy, tôi có thể dễ dàng hiểu được nguyên nhân xích mích giữa hai bên.
Bạn nữ kia muốn mau chóng chuẩn bị cho lễ hội văn hóa, còn cậu trai đội trưởng bên này muốn tập trung dẫn dắt đội bóng chày mới của mình.
Thành viên ủy ban muốn có thêm nhân lực để chuẩn bị cho lễ hội, trong khi đội bóng chày muốn được tập luyện thêm vì là một đội mới lập.
Đội bóng chày trường tôi đã thua một cách sít sao trong giải đấu mùa hè năm nay, và họ đang rất nôn nóng để phục thù trong giải đấu năm sau.
Tôi có thể hiểu được lập trường của hai phía nhưng……
“Mấy cậu kia! Mấy cậu đang làm gì thế!”
Kakihara lớn giọng chen ngang.
Cậu ấy chen vào giữa hai phe và tách cả hai ra một khoảng.
“Sao lại cãi nhau vậy!?”
““Tại vì cậu ta……””
Cả hai đều nghĩ lỗi thuộc về đối phương. Dĩ nhiên là vậy rồi.
Bằng cách nào đó Kakihara đã đoán ra được đầu đuôi mọi chuyện, cậu ấy cắn răng thở dài.
“Hầy…… đội bóng chày muốn được luyện tập nhiều hơn, còn bên lớp học thì muốn có nhiều thời gian chuẩn bị hơn. Là vậy đúng không?”
Trước câu hỏi của Kakihara, họ gật đầu.
“Cả hai đều hiểu rõ lập trường của đối phương nhỉ?”
““……””
“Các cậu cũng hiểu ai cũng phải nhượng bộ một chút đúng không?”
Hai người im lặng lắng nghe Kakihara.
Cả hai đều cần thời gian để bình tâm lại.
Hai người họ không hề ghét nhau.
Nếu có thể thì hai người cũng không muốn nặng lời. Là vậy đấy.
“Hãy thử đặt mình vào vị trí đối phương thử xem.”
Cả hai khó xử nhìn nhau.
Bằng cách nào đó họ đã hiểu được nhau.
“……Xin lỗi. Mình biết hoạt động câu lạc bộ rất quan trọng. Mình cũng muốn tạm hoãn lại "hoạt động câu lạc bộ" lắm, nhưng bọn mình buộc phải cố gắng hết sức.”
“Mình cũng vậy……ừm, xin lỗi nhé. Là thành viên ủy ban phụ trách mình cũng muốn lễ hội văn hóa thành công. Hóa ra tụi mình đều có chung suy nghĩ nhỉ.”
Cô bạn thành viên ủy ban muốn lễ hội thành công tốt đẹp, còn đội trưởng đội bóng chày muốn dẫn dắt đội nhà giành chiến thắng trong giải đấu năm sau.
Đúng là cả hai đều giữ vị trí lãnh đạo như nhau.
“Từ ngày mai mình sẽ cắt bớt thời gian luyện tập đi một chút. Nếu có việc nặng thì cứ giao hết cho tụi mình.”
“……Được. Vậy thì nhờ cậu nhé!”
Bầu không khí căng thẳng ngoài hành lang đã dịu hẳn đi.
Kakihara vỗ ngực nhẹ nhõm khi biết rằng tranh chấp đã được giải quyết ổn thỏa.
“Cảm ơn nhé Kakihara. Có vẻ mình đã quá chú tâm vào bản thân rồi.”
“Làm hòa được là tốt. Được rồi, mình đi nhé……”
Nói rồi Kakihara nhanh chân rời đi với vẻ vội vã.
Trước khi bọn tôi nhận ra thì đám đông nhiều chuyện đã quay lại thực hiện công việc của mình, cứ như chuyện vừa nãy chưa từng xảy ra vậy.
“Chà, Kakihara tuyệt ghê nhỉ.”
Tôi gật đầu đồng tình với lời Yukio nói.
Cái này gọi là tố chất lãnh đạo ha. Dường như lời nói của cậu ấy có thể chạm vào tâm can của bất cứ ai.
Bằng cách nào đó tất cả bọn họ đều bị cậu ấy thuyết phục.
(Không đời nào cậu ta lại đào hoa đến vậy được……)
Vì sự xuất sắc ấy mà từ nãy đến giờ không ít nữ sinh đã hướng ánh mắt nóng bỏng của mình về phía lưng cậu ta.
Ờm, sát gái phết chứ đùa.
Thế nhưng, thế nhưng――――
“A, Shidou! Cậu có thấy Kakihara đâu không?”
“……À, Nikaido. Yusuke đã đi về phía kia rồi.”
“Vậy ư. Cảm ơn nhé.”
Không hiểu sao nhỏ này lại né được hết mọi khoảnh khắc anh chàng kia tỏa sáng.
Làm được chừng đó cũng tài phết.
Cô nàng này là người duy nhất có thể biến con người được chúa ban cho mọi thứ từ khi sinh ra kia thành một anh chàng tội nghiệp.
Giọng một bạn nữ cùng lớp vang lên trong phòng học.
Đã mười ngày trôi qua kể từ khi học kỳ mới bắt đầu, chương trình cho lễ hội văn hóa năm nay của lớp cũng đã được quyết định.
Gần đây hầu như ngày nào bọn tôi cũng ở lại lớp sau giờ tan học để chuẩn bị cho lễ hội văn hóa.
Dù vẫn còn vài người không thể tham gia vì bận hoạt động câu lạc bộ, nhưng tùy vào cố vấn mà câu lạc bộ có thể tạm dừng hoạt động trong một tuần trước khi lễ hội bắt đầu nhờ một quy định hỗ trợ đặc biệt.
Trong khi mọi người bận rộn đi đi lại lại, tôi ngồi bệt xuống sàn và tập trung di chuyển cây cọ thấm sơn trên tay mình.
Đây là cách cả bọn lên màu cho những bảng hiệu dùng trong lớp.
“Không hổ danh là trợ lý họa sĩ truyện tranh. Sơn đẹp phết.”
“Ờ, chắc vì vẽ beta suốt nên thành ra tao khá giỏi vụ này.”
Trong lúc Yukio đỡ bảng hiệu, tôi cẩn thận sơn màu tránh để bị lem.
Thú thực tôi khá thích những việc như thế này.
Có thể chứng kiến thành phẩm sau quá trình làm việc suôn sẻ khiến toàn bộ mệt mỏi đều tan biến cả.
“Cơ mà…… trông cậu ấy bận ghê ha.”
“Hả? À, dù gì thì cậu ta cũng nằm trong ủy ban phụ trách mà.”
Liếc mắt ra hành lang, tôi thấy Kakihara đang nói chuyện với một cậu bạn khác lớp hay một tiền bối lớp trên gì đó.
Cậu ta là một con người tài giỏi nên mọi người xung quanh mới dựa dẫm vào cậu ấy.
Tuy chỉ là một nam sinh năm hai, nhưng Kakihara luôn là tâm điểm của sự chú ý.
Hẳn cậu ta phải giỏi lắm, vì đến học sinh năm ba cũng xin ý kiến từ cậu ấy mà.
Kakihara đưa ra chỉ dẫn cho vài người rồi đi sang chỗ khác với mớ tài liệu trên tay.
Trong lúc bận rộn thế này mà còn chịu tuân thủ quy định cấm chạy trong hành lang, trung thực đến thế là cùng.
“Giỏi quá cũng khổ ha.”
“Ờ. Gần đây trông cậu ta khá mệt mỏi, thú thật tao khá lo cho cậu ta.”
Tuy mọi người xung quanh dường như không hề nhận ra, nhưng vẻ mệt mỏi đang hiện rõ trên mặt Kakihara.
Ngặt nỗi khi tôi hỏi mình có thể làm gì để giúp không, thì Kakihara chỉ cố chấp bảo rằng mình vẫn ổn.
Bản thân tôi cũng chẳng biết công việc của ủy ban phụ trách là gì nên thành ra cũng chẳng can thiệp được.
Tôi mong mình có thể giúp được gì đó trước khi cậu ấy chạm ngưỡng giới hạn――――
“Vẫn còn Nikaido nên chắc sẽ không sao đâu. Cứ làm xong phần việc của tụi mình trước đi.”
“……Cũng đúng.”
Sau đó bọn tôi im lặng dốc hết sức sơn cho xong tấm bảng hiệu.
Mải làm việc, một tiếng đồng hồ đã trôi qua lúc nào không hay.
“Đã nói là bọn này có việc bận không bỏ được rồi mà!?”
“Cái kiểu toàn viện cớ mà chẳng thèm nhấc tay giúp như các cậu thì thật bất công cho những bạn khác!”
Giọng nói giận giữ vang lên từ phía hành lang.
Cả lớp lập tức im lặng, vài người còn thò đầu ra ngoài hành lang xem chuyện gì đang xảy ra.
Tôi và Yukio cũng tò mò không kém, hai đứa cẩn trọng rướn cổ nhìn ra phía hành lang.
Đó là một nhóm nam sinh và một nhóm nữ sinh từ lớp khác đang đọ mắt với nhau.
“Ôi tuổi trẻ.”
“Ờ, đúng là tuổi trẻ nhỉ.”
Bọn tôi thờ ơ nhìn nhóm con trai, nghĩ rằng đó là chuyện của người khác.
Người dẫn đầu nhóm con gái có vẻ như là thành viên ủy ban. Trên tay cổ là xấp tài liệu tương tự mớ Kakihara cầm vừa nãy.
Còn về cậu trai đang nói chuyện với cô ấy, hình như đó là át chủ bài của đội bóng chày.
Sau khi các tiền bối năm ba rời câu lạc bộ vào hè này, cậu ta đã lên chức đội trưởng.
Khi so sánh vị trí của họ với câu vừa nãy, tôi có thể dễ dàng hiểu được nguyên nhân xích mích giữa hai bên.
Bạn nữ kia muốn mau chóng chuẩn bị cho lễ hội văn hóa, còn cậu trai đội trưởng bên này muốn tập trung dẫn dắt đội bóng chày mới của mình.
Thành viên ủy ban muốn có thêm nhân lực để chuẩn bị cho lễ hội, trong khi đội bóng chày muốn được tập luyện thêm vì là một đội mới lập.
Đội bóng chày trường tôi đã thua một cách sít sao trong giải đấu mùa hè năm nay, và họ đang rất nôn nóng để phục thù trong giải đấu năm sau.
Tôi có thể hiểu được lập trường của hai phía nhưng……
“Mấy cậu kia! Mấy cậu đang làm gì thế!”
Kakihara lớn giọng chen ngang.
Cậu ấy chen vào giữa hai phe và tách cả hai ra một khoảng.
“Sao lại cãi nhau vậy!?”
““Tại vì cậu ta……””
Cả hai đều nghĩ lỗi thuộc về đối phương. Dĩ nhiên là vậy rồi.
Bằng cách nào đó Kakihara đã đoán ra được đầu đuôi mọi chuyện, cậu ấy cắn răng thở dài.
“Hầy…… đội bóng chày muốn được luyện tập nhiều hơn, còn bên lớp học thì muốn có nhiều thời gian chuẩn bị hơn. Là vậy đúng không?”
Trước câu hỏi của Kakihara, họ gật đầu.
“Cả hai đều hiểu rõ lập trường của đối phương nhỉ?”
““……””
“Các cậu cũng hiểu ai cũng phải nhượng bộ một chút đúng không?”
Hai người im lặng lắng nghe Kakihara.
Cả hai đều cần thời gian để bình tâm lại.
Hai người họ không hề ghét nhau.
Nếu có thể thì hai người cũng không muốn nặng lời. Là vậy đấy.
“Hãy thử đặt mình vào vị trí đối phương thử xem.”
Cả hai khó xử nhìn nhau.
Bằng cách nào đó họ đã hiểu được nhau.
“……Xin lỗi. Mình biết hoạt động câu lạc bộ rất quan trọng. Mình cũng muốn tạm hoãn lại "hoạt động câu lạc bộ" lắm, nhưng bọn mình buộc phải cố gắng hết sức.”
“Mình cũng vậy……ừm, xin lỗi nhé. Là thành viên ủy ban phụ trách mình cũng muốn lễ hội văn hóa thành công. Hóa ra tụi mình đều có chung suy nghĩ nhỉ.”
Cô bạn thành viên ủy ban muốn lễ hội thành công tốt đẹp, còn đội trưởng đội bóng chày muốn dẫn dắt đội nhà giành chiến thắng trong giải đấu năm sau.
Đúng là cả hai đều giữ vị trí lãnh đạo như nhau.
“Từ ngày mai mình sẽ cắt bớt thời gian luyện tập đi một chút. Nếu có việc nặng thì cứ giao hết cho tụi mình.”
“……Được. Vậy thì nhờ cậu nhé!”
Bầu không khí căng thẳng ngoài hành lang đã dịu hẳn đi.
Kakihara vỗ ngực nhẹ nhõm khi biết rằng tranh chấp đã được giải quyết ổn thỏa.
“Cảm ơn nhé Kakihara. Có vẻ mình đã quá chú tâm vào bản thân rồi.”
“Làm hòa được là tốt. Được rồi, mình đi nhé……”
Nói rồi Kakihara nhanh chân rời đi với vẻ vội vã.
Trước khi bọn tôi nhận ra thì đám đông nhiều chuyện đã quay lại thực hiện công việc của mình, cứ như chuyện vừa nãy chưa từng xảy ra vậy.
“Chà, Kakihara tuyệt ghê nhỉ.”
Tôi gật đầu đồng tình với lời Yukio nói.
Cái này gọi là tố chất lãnh đạo ha. Dường như lời nói của cậu ấy có thể chạm vào tâm can của bất cứ ai.
Bằng cách nào đó tất cả bọn họ đều bị cậu ấy thuyết phục.
(Không đời nào cậu ta lại đào hoa đến vậy được……)
Vì sự xuất sắc ấy mà từ nãy đến giờ không ít nữ sinh đã hướng ánh mắt nóng bỏng của mình về phía lưng cậu ta.
Ờm, sát gái phết chứ đùa.
Thế nhưng, thế nhưng――――
“A, Shidou! Cậu có thấy Kakihara đâu không?”
“……À, Nikaido. Yusuke đã đi về phía kia rồi.”
“Vậy ư. Cảm ơn nhé.”
Không hiểu sao nhỏ này lại né được hết mọi khoảnh khắc anh chàng kia tỏa sáng.
Làm được chừng đó cũng tài phết.
Cô nàng này là người duy nhất có thể biến con người được chúa ban cho mọi thứ từ khi sinh ra kia thành một anh chàng tội nghiệp.
Danh sách chương