Kỳ nghỉ hè yên bình của các cô cậu học sinh trôi qua trong chớp mắt, và học kỳ mới đã bắt đầu.

Một ngày sau lễ khai giảng, thời tiết hôm nay vẫn còn oi bức.

Tiết học đầu tiên của năm học mới đã bắt đầu, khi đến giờ nghỉ trưa đám bạn lớp tôi trông khá nản.

Tôi kê bàn cạnh chỗ ngồi của Yukio rồi cùng ăn trưa tán nhảm với nhau như thường lệ.

“Rintaro, mày đã cất kỹ chiếc cốc tụi mình mua bữa trước chưa?”

“Dĩ nhiên. Tao đã cất kỹ chờ ngày mày qua thăm nhà tao.”

“Vậy là tốt. Ừm.”

Nói rồi, cậu ấy tỏ vẻ hài lòng.

Cuối hè, tôi đã đi mua cốc cùng Yukio như đã hứa.

Cậu ấy đã chọn chiếc cốc in hình cá heo giống cặp cốc của tôi và Rei, tôi nhớ lúc đó trông Yukio vui đến lạ.

“À mà, vụ luyện Bass của mày sao rồi?”

“Bass à? Hừm…… Bass à.”

“Ủa? Bộ tệ lắm hả?”

“Không, ngày nào tao cũng tự luyện nên cũng khá hơn nhiều―――― chắc vậy. Nhưng vì chưa luyện chung với hai người kia bao giờ nên tao cũng không nói trước được gì.”

“À…… tao không biết nhiều về nhạc khí, nhưng hợp tấu với người khác có vẻ khó nhỉ.”

Khả năng phối hợp của tôi khá kém, hơn nữa còn là một đứa nghiệp dư với kinh nghiệm chơi đàn chưa tới một tháng.

Thú thật tôi đã lo sốt vó cả tuần, có lúc tôi không biết phải làm sao vì tốc độ thành thạo của mình càng ngày càng chậm.

“Tạm thời là vậy, gần đến ngày biểu diễn cả bọn sẽ đi thuê một studio để luyện tập, chắc cũng chả cần hao tâm tổn trí đến mức đó đâu.”

“Hể, vậy à. Tao cũng mong được xem màn diễn bass của mày lắm đấy, cố lên nhé.”

“Ờ, tao sẽ làm hết khả năng.”

Tôi chạm vào những đầu ngón tay đã chai đi vì ngày đêm gảy đàn.

Thú thật tôi có chút tự hào vì tìm được niềm đam mê khác ngoài việc nội trợ.

“Ừm…… à mà tiết chiều hôm nay là gì ấy nhỉ?”

“Cả lớp sẽ chọn ra hoạt động cho lễ hội văn hóa năm nay. Chỉ còn một tháng nữa thôi mà.”

Vì trường tôi đông học sinh nên quy mô lễ hội văn hóa cũng lớn không kém.

Lớp nào cũng nghiêm túc theo cách riêng của mình, một vài tân học sinh còn chọn theo học trường này vì muốn tự mình trải nghiệm lễ hội văn hóa.

“Năm ngoái tụi mình làm gì ấy nhỉ?”

“Mày quên rồi hả? Là hàng ăn đó. Vì không thống nhất được giữa Takoyaki và Yakisoba nên cả lớp đã quyết định gộp lại làm cả hai.”

“……Hình như đúng là vậy.”

Tôi nhớ ra rồi.

Lớp tôi đã mở tiệm bán Takoyaki, Yakisoba, kẹo bông và đá bào.

“Lễ hội năm ngoái khá thành công, không biết năm nay sẽ ra sao nhỉ.”

“Miễn không chọn sai chủ đề thì chẳng thất bại được đâu.”

“Ờ. Vả lại lớp tụi mình toàn thành phần chăm chỉ nghiêm túc không à.”

Quả nhiên mỗi khi có sự kiện lớn sắp diễn ra, cả lớp đều ngập trong bầu không khí hào hứng.

Thế mới biết ai cũng trông chờ đến ngày lễ hội văn hóa.

Thời gian cứ thế trôi đi, giờ tan học đã đến.

Bọn tôi ngoan ngoãn ngồi chờ ở chỗ ngồi, đến khi cô giáo chủ nhiệm lớp tôi Harukawa Yuri bước vào lớp học.

Sau khi đứng dậy chào giáo viên chủ nhiệm, Harukawa-sensei hằng giọng rồi bắt đầu nói.

“Chà, mùa này năm nay lại đến. Hôm nay chúng ta sẽ quyết định chủ đề cho lễ hội văn hóa đã được mong chờ từ lâu!”

“““ÔÔー!”””

Bầu không khí hào hứng lên đến đỉnh điểm, cả lớp đồng loạt reo hò.

Mong là bầu không khí hào hứng này không dẫn đến những phiền phức kiểu đến trước phục vụ trước.

“Chà chà, mấy đứa hăng quá nhỉ. Trước khi vào họp thật, chúng ta hãy bầu ra ủy ban phụ trách lễ hội văn hóa trước đã ha.”

“““……”””

“Nào nào, mấy đứa đừng tự dưng ỉu xìu vậy chứ.”

Cái chức đó mệt bỏ xừ. Tôi có thể cảm nhận được bầu không khí hứng khởi vừa nãy đã nguội đi thấy rõ.

Thú thật năm nay làm gì cũng được, miễn né được cái chức ủy ban phụ trách là ổn.

“Hầy…… thế ai muốn xung phong tham gia ủy ban phụ trách nào.”

Harukawa-sensei lên tiếng.

Sau đó, đám bạn lớp tôi bắt đầu dáo dác thăm dò lẫn nhau.

Muốn ai đó xung phong nhận việc, mọi người phóng ánh mắt đầy kỳ vọng qua lại trong lớp học.

“……Tuy biết chuyện này kiểu gì cũng xảy ra, nhưng cô vẫn hơi buồn à nha. Mà thôi! Cô hiểu cảm giác của mấy đứa mà!”

Cái rắc rối nhất ở đây là sự chứng nhận của giáo viên chủ nhiệm.

“Cơ mà cứ thế này mãi thì cũng chẳng giải quyết được gì, chỉ còn cách chọn ra theo đề cử thôi nhỉ. Ai đó, có ai muốn giúp cô hông?”

Nào, bắt đầu thôi.

Đề cử thành viên cho ủy ban phụ trách lễ hội văn hóa, nói cách khác là chọn ra vật tế thần.

Nếu bấy giờ mà bị xướng tên đề cử thì khó mà từ chối nổi.

Vì ai cũng hiểu điều này nên cả bọn khó mà dửng dưng bán đứng bạn bè được.

――――Nghĩa là.

Không có ai lên tiếng cả, chẳng bất ngờ lắm.

“……Hầy. Năm ngoái cả lớp quyết định nhanh lắm mà.”

Đó là vì năm ngoái tụi tôi chưa biết công việc của ủy ban phụ trách lại nặng nề đến vậy.

Chắc giờ này đám tân sinh năm nhất đã quyết định xong cả rồi.

Và một cậu học sinh chăm ngoan nào đó đã vô tình bị biến thành vật hy sinh.

“Đành chịu vậy. Để xem…… Kakihara-kun thì sao? Cô nghĩ Kakihara-kun là lựa chọn không tồi.”

“A, ơ…… em ấy ạ?”

Cả lớp nhìn về phía Kakihara.

Có vẻ như vật hy sinh năm nay đã được quyết định.

“Chà, nếu là Kakihara thì yên tâm rồi!”

“Đúng! Mình nghĩ cậu ấy rất có năng lực!”

“Từ trước đến giờ mình luôn nghĩ cậu ấy là một chàng trai đáng tin cậy!”

Lúc này, đám bạn cùng lớp tôi bắt đầu đồng loạt lên tiếng.

Kakihara đã rơi vào thế bí.

Dĩ nhiên, nếu là người không muốn làm thì trong tình huống này họ đã từ chối thẳng thừng. Chí ít thì tôi chắc chắn sẽ làm vậy.

Tuy nhiên, với tính cách của Kakihara――――

“……T-thôi được! Mình sẽ không phụ sự kỳ vọng của mọi người!”

“““ÔÔー!”””

――――Thì sẽ thành như vậy.

Như đạt được sự đồng thuận từ hai phía, Kakihara đã được bầu làm thành viên ủy ban phụ trách lễ hội văn hóa.

Khỏi phải bàn, tôi chắc chắn cậu ta là người có đủ năng lực đảm nhiệm công việc này.

Là học sinh danh dự được mọi người công nhận, đồng thời cũng không tham gia bất kỳ câu lạc bộ văn hóa hay ủy ban nào, do đó cậu ta sẽ không bị cấn lịch.

Trên lý thuyết, không có ai phù hợp hơn cậu ta cả.

“Tốt! Vậy Kakihara sẽ tham gia ủy ban phụ trách! Lớp trưởng Nikaido, từ giờ hãy giúp đỡ Kakihara-kun nhé.”

“À……vâng, em hiểu rồi ạ.”

Khi Nikaido nói vậy, tôi chợt thấy Kakihara đang khẽ bày thế chiến thắng cạnh khóe mắt.

(Ra vậy…… ông mưu mô phết nhỉ, Kakihara)

Mỗi lớp chỉ được chọn ra một thành viên ủy ban phụ trách, và theo luật ngầm lớp trưởng sẽ là người chịu trách nhiệm hỗ trợ thành viên ủy ban lớp đó.

Sở dĩ gọi là luật ngầm là vì nó vẫn chưa được đưa vào quy định chính thức.

Nhưng ít nhất lớp Harukawa chủ nhiệm vẫn còn dùng luật này.

Trong khoảng thời gian đó lớp trưởng buộc phải ưu tiên hỗ trợ thành viên ủy ban hơn nhiệm vụ của mình, nghĩa là hai người sẽ có nhiều thời gian ở cạnh nhau hơn.

Bao gồm cả thời gian chuẩn bị cho buổi biểu diễn sau lễ hội, có thể nói một mũi tên trúng hai con nhạn.

Lợi dụng công việc của ủy ban vào mục đích cá nhân chả phải chuyện đáng khen gì, nhưng thú thật tôi cũng chẳng quan tâm.

Vì nàng thơ trong mộng cậu ta sẽ tự mình giải quyết hết mọi rắc rối cho chúng tôi.

Mong rằng nỗ lực của cậu ta sẽ cho ra trái ngọt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện