“Kakihara-kun, Nikaido-san, chuyện còn lại nhờ hai em.”
“Vâng ạ.”
Kakihara và Nikaido đứng dậy khỏi chỗ ngồi rồi bước đến trước bàn của Harukawa-sensei.
“Vậy giờ hãy quyết định hoạt động của lớp mình trong thời gian lễ hội văn hóa diễn ra nào. Ai có ý tưởng thì giơ tay lên nhé?”
Và thế là chủ đề buổi họp lớp nhanh chóng chuyển sang phần tìm ý tưởng cho lễ hội văn hóa.
Kakihara sẽ lắng nghe ý kiến của bọn tôi trong khi Nikaido sẽ viết chúng lên bảng.
Vẫn chưa bàn bạc cụ thể gì mà đã thành cái dạng này rồi, có lẽ là vì hai người đó quen nhau đã lâu ư.
“Đây đây! Tớ muốn tụi mình làm nhà ma!”
“Nhà ma à, ý tưởng đầu tiên khá quen thuộc nhỉ.”
Ý tưởng của cậu bạn đó được viết lên bảng đen.
Hồi tôi học năm nhất, mấy căn nhà ma do mấy anh chị năm hai mở vào dịp lễ hội văn hóa khá nổi tiếng.
Hay nói đúng hơn là toàn bộ hoạt động của các học sinh năm hai đều nổi tiếng cả.
Đây là điều hiển nhiên, khi lên năm hai các học sinh đã nắm được phương pháp làm việc và có thể hoạt động tự do, trong khi các anh chị năm cuối phải vật lộn với những kỳ kiểm tra liên miên.
Do đó các ý tưởng được đề xuất bởi học sinh năm hai sẽ dễ dàng được chấp thuận hơn.
“Một buổi trình diễn thì sao? Như là diễn kịch, nhạc kịch hay mấy chương trình tương tự vậy ấy.”
“Kịch à…… có vẻ tốn công, nhưng cũng đáng làm nhỉ.”
Ý kiến của bạn nữ được viết lên bảng, giờ bọn tôi có đến hai lựa chọn.
“Về nội dung vở kịch thì sau khi nghe hết các ý kiến mình sẽ duyệt lại một lần. Giờ hãy nghe ý kiến khác trước nào.”
“À…… hay tụi mình mở một tiệm cà phê đi? Đây cũng là một ý tưởng quen thuộc mà.”
“Được đấy, mấy tiệm cà phê năm ngoái chủ yếu đều do học sinh năm hai mở, có vẻ mọi người còn ghim vụ đó nhỉ.”
Câu nói đùa Kakihara khiến cả lớp phá lên cười.
Hầu hết mọi người trong lớp tôi đều lường trước được điều đó.
Cả quán cà phê và nhà ma đều là những hoạt động nổi tiếng ngang nhau, và cả hai đều bị độc chiếm bởi những học sinh năm hai năm ngoái tức năm ba năm nay.
Năm nay, nhiều người rất nóng lòng biến những ý tưởng ấy thành hiện thực.
Tiện thể tôi thuộc phe miễn không quá phiền phức thì sao cũng được.
Tôi chả quan tâm lớp làm nhà ma hay mở quán cà phê, tôi chỉ cười theo cho hợp bầu không khí hiện tại thôi.
“Cứ nói ra đi, đừng ngại. Chỉ cần là ý kiến mới thì bao nhiêu cũng được.”
Vào những lúc như thế này Kakihara quả là đáng tin cậy.
Dưới sự chỉ đạo chính xác của cậu ấy, quá trình lên ý tưởng tiếp tục một cách suông sẻ.
Sau khi quá trình biểu quyết thu hẹp phạm vi ý tưởng, ý tưởng duy nhất sót lại sau cùng là quán cà phê, với số người bầu chọn cao nhất.
Cơ mà cũng hợp lý.
“―Được, vậy chốt quán cà phê nhé. Vấn đề còn lại là chủ đề cho quán…… Azusa, cậu có ý tưởng nào không?”
“Mình ư? Ừ-ừm…… vậy một tiệm trà kiểu Nhật thì sao. Các bạn nữ sẽ diện Kimono và các bạn nam sẽ mặc Jinbei trong lúc phục vụ khách, nghe cũng thú vị đúng không?”
“Nghe được đấy! Cứ viết xuống trước đã.”
Dường như vẻ hứng khởi của Kakihara có ẩn chút thiên vị, nhưng bản thân ý tưởng của Nikaido cũng không tồi.
Không cần bày trí lòe loẹt, nếu là một tiệm cà phê kiểu Nhật thì chỉ cần làm mấy món như thạch Warabimochi thì tôi đảm bảo trăm phần trăm tiệm sẽ cực kỳ nổi tiếng nội trong khuôn viên trường. Hơn nữa món đó cũng rất dễ làm.
Sau biết bao nhiêu đề xuất, chỉ còn vỏn vẹn ba lựa chọn trên bảng:「Cà phê kiểu Nhật」,「Cà phê hầu gái」và「Cà phê cross-dress」.
Ba lựa chọn sót lại đều là những chủ đề thường thấy nhưng vẫn rất tuyệt vời, tôi có thể hiểu vì sao học sinh chúng tôi khao khát được biến chúng thành hiện thực.
“Êm xuôi đến được bây giờ cũng hay thật. Nào, giờ hãy biểu quyết để chọn ra chủ đề năm nay thôi.”
“Kakiharaー! Mình có một chuyện muốn hỏi!”
Ngay trước khi cuộc biểu quyết cuối cùng bắt đầu, một cậu bạn chợt hớn hở giơ tay lên.
“Hửm? Là gì vậy?”
“Nếu tụi mình làm cà phê hầu gái thì Otosaki-san cũng sẽ cosplay nhỉ?”
Nghe đến đó, ánh mắt của mọi người (chủ yếu là đám đực rựa) đồng loạt hướng về phía Rei.
Nãy giờ cô ấy chỉ thờ ơ mặc kệ sự đời, nhưng khi bỗng dưng trở thành tâm điểm của cuộc họp, Rei bắt đầu tỏ ra bối rối.
“Ơ…… mình ư?”
“Ểー!? Mình cũng muốn nhìn Otosaki-san trong trang phục hầu gái!”
Tiếp đó là giọng hứng khởi của một cô bạn cùng lớp khác.
Được tận mắt nhìn thấy một Idol nổi tiếng diện trang phục hầu gái, quả là trải nghiệm ngàn năm có một.
Với fan Idol, đó sẽ là một kỷ niệm để đời.
“……Ngày đầu sẽ có nhiều người đến nên chắc không được, nhưng qua ngày thứ hai thì có lẽ không sao đâu.”
“““Tuyệtー!”””
Hôm nay mình nghe tụi nó hò hét bao nhiêu lần rồi nhỉ.
Khí thế của đám bạn cùng lớp sục sôi tới mức đến Rei cũng phải tỏ ra bối rối.
“À, để cô nói trước nhé, Otosaki-san chỉ tham gia lễ hội văn hóa vào ngày thứ hai thôi. Ngày thứ nhất lễ hội sẽ được mở cửa cho công chúng, lỡ loạn lên hết thì tệ lắm.”
“Tụi em hiểu rồi ạ, thưa cô.”
Cả lớp đồng thuận đáp lời Harukawa-sensei.
Lễ hội văn hóa trường tôi diễn ra trong hai ngày, ngày đầu tiên trường sẽ mở cửa cho công chúng vào tham quan. Còn ngày thứ hai sẽ được dành riêng cho học sinh trường.
Nếu Rei cứ tới lui phục vụ khách vào ngày mà người ngoài có thể tự do ra vào trường thì còn đâu là lễ hội văn hóa nữa.
Đến giờ tôi mới thấm thía rằng quả nhiên có những lúc nổi tiếng cũng không hẳn là điều tốt.
“Hahaha…… đà này thì ai cũng biết mọi người sẽ chọn chủ đề nào rồi, nhưng cứ biểu quyết đi cho chắc.”
Khi Kakihara yêu cầu mọi người giơ tay biểu quyết, 80% lớp giơ tay chọn cà phê hầu gái, trông cậu ta có chút ngạc nhiên.
Thuận theo số đông, tôi cũng từ tốn giơ tay chọn cà phê hầu gái.
Dù lựa chọn nào cũng không tồi, nhưng cứ giơ tay chọn theo số đông là an toàn nhất.
Tôi không có ý khác đâu.
――――――Không có đâu nhỉ?
“Thế thì làm nhanh xong sớm nào, bây giờ chúng ta sẽ lên thực đơn và phân bố công việc. Ai có ý tưởng không?”
Vài người giơ tay đáp lại câu hỏi của Kakihara.
Bọn họ là những người đã đề xuất ý tưởng mở tiệm cà phê ban đầu, họ lần lượt nói ra những ý tưởng mà bản thân mình muốn thực hiện.
Trà, cà phê, coca, cam ép vân vân.
Khi chọn thức uống xong xuôi, bọn tôi chuyển sang chọn thực đơn đồ ăn.
“Phần đồ uống như vậy là xong. Giờ chọn phần đồ ăn nhẹ nào……”
“Kakihara, nếu là đồ ăn thì cứ nhờ Shidou-kun giúp thử xem?”
“Hả, Rintaro á?”
"M... mình ư?"
"Đúng. Tiết nấu ăn bữa trước trông cậu làm rất chuyên nghiệp, nên mình nghĩ cả bọn sẽ có thể dựa vào cậu trong khoảng nấu nướng."
"Ồ-ồ...... ra là vậy à."
Có vẻ Kakihara, Nogi và Doumoto, những người cùng nhóm với tôi trong tiết nấu ăn, cũng nghĩ vậy.
Và khi thấy Rei lén gật gù, tránh để bị người khác phát hiện, tôi chỉ biết thở dài.
"Hiện giờ thì mình vẫn chưa nghĩ được thực đơn, nhưng nếu dùng ý tưởng tiệm trà kiểu Nhật vừa nãy thì mình muốn đề xuất một ý tưởng. Đó là thạch Warabimochi......"
"Thạch Warabimochi? Là sao?"
"Nguyên liệu chính của thạch Warabimochi là bột khoai tây. Cách làm không khó, hơn nữa món đó cũng cực kỳ nhẹ bụng."
"Chà, nghe hay đấy! Tạm thời ghi lại đề xuất đó nhé?"
"Được, mình nghĩ cũng ổn."
Ý tưởng "Thạch Warabimochi" tôi đề xuất được ghi lên bảng.
Dù ý tưởng có hơi ngẫu nhiên, nhưng mừng là không ai phản đối nó.
Cơ mà, được bạn cùng lớp dựa dẫm thế này làm tôi có chút xấu hổ.
Tuy nhiên, cảm giác cũng không tệ.
"Cứ tiếp tục đưa ra thật nhiều ý tưởng như thế này nhé. Vì lễ hội văn hóa là sự kiện thú vị nhất trong đời học sinh tụi mình mà, thật đấy. Nên là mọi người hãy cố gắng hết sức để tương lai không phải hối hận nào."
Lời Kakihara nói khiến tôi có cảm giác cả lớp ngày càng đoàn kết hơn.
Tuy dính vào tình yêu đã khiến Kakihara càng ngày càng ngốc, nhưng tôi không tài nào phủ nhận được thần thái lãnh đạo của cậu ta.
Thế nên Nikaido này, cậu làm ơn nhìn vào người cạnh cậu thay vì mình được không? Làm ơn đấy, mình van cậu.
“Vâng ạ.”
Kakihara và Nikaido đứng dậy khỏi chỗ ngồi rồi bước đến trước bàn của Harukawa-sensei.
“Vậy giờ hãy quyết định hoạt động của lớp mình trong thời gian lễ hội văn hóa diễn ra nào. Ai có ý tưởng thì giơ tay lên nhé?”
Và thế là chủ đề buổi họp lớp nhanh chóng chuyển sang phần tìm ý tưởng cho lễ hội văn hóa.
Kakihara sẽ lắng nghe ý kiến của bọn tôi trong khi Nikaido sẽ viết chúng lên bảng.
Vẫn chưa bàn bạc cụ thể gì mà đã thành cái dạng này rồi, có lẽ là vì hai người đó quen nhau đã lâu ư.
“Đây đây! Tớ muốn tụi mình làm nhà ma!”
“Nhà ma à, ý tưởng đầu tiên khá quen thuộc nhỉ.”
Ý tưởng của cậu bạn đó được viết lên bảng đen.
Hồi tôi học năm nhất, mấy căn nhà ma do mấy anh chị năm hai mở vào dịp lễ hội văn hóa khá nổi tiếng.
Hay nói đúng hơn là toàn bộ hoạt động của các học sinh năm hai đều nổi tiếng cả.
Đây là điều hiển nhiên, khi lên năm hai các học sinh đã nắm được phương pháp làm việc và có thể hoạt động tự do, trong khi các anh chị năm cuối phải vật lộn với những kỳ kiểm tra liên miên.
Do đó các ý tưởng được đề xuất bởi học sinh năm hai sẽ dễ dàng được chấp thuận hơn.
“Một buổi trình diễn thì sao? Như là diễn kịch, nhạc kịch hay mấy chương trình tương tự vậy ấy.”
“Kịch à…… có vẻ tốn công, nhưng cũng đáng làm nhỉ.”
Ý kiến của bạn nữ được viết lên bảng, giờ bọn tôi có đến hai lựa chọn.
“Về nội dung vở kịch thì sau khi nghe hết các ý kiến mình sẽ duyệt lại một lần. Giờ hãy nghe ý kiến khác trước nào.”
“À…… hay tụi mình mở một tiệm cà phê đi? Đây cũng là một ý tưởng quen thuộc mà.”
“Được đấy, mấy tiệm cà phê năm ngoái chủ yếu đều do học sinh năm hai mở, có vẻ mọi người còn ghim vụ đó nhỉ.”
Câu nói đùa Kakihara khiến cả lớp phá lên cười.
Hầu hết mọi người trong lớp tôi đều lường trước được điều đó.
Cả quán cà phê và nhà ma đều là những hoạt động nổi tiếng ngang nhau, và cả hai đều bị độc chiếm bởi những học sinh năm hai năm ngoái tức năm ba năm nay.
Năm nay, nhiều người rất nóng lòng biến những ý tưởng ấy thành hiện thực.
Tiện thể tôi thuộc phe miễn không quá phiền phức thì sao cũng được.
Tôi chả quan tâm lớp làm nhà ma hay mở quán cà phê, tôi chỉ cười theo cho hợp bầu không khí hiện tại thôi.
“Cứ nói ra đi, đừng ngại. Chỉ cần là ý kiến mới thì bao nhiêu cũng được.”
Vào những lúc như thế này Kakihara quả là đáng tin cậy.
Dưới sự chỉ đạo chính xác của cậu ấy, quá trình lên ý tưởng tiếp tục một cách suông sẻ.
Sau khi quá trình biểu quyết thu hẹp phạm vi ý tưởng, ý tưởng duy nhất sót lại sau cùng là quán cà phê, với số người bầu chọn cao nhất.
Cơ mà cũng hợp lý.
“―Được, vậy chốt quán cà phê nhé. Vấn đề còn lại là chủ đề cho quán…… Azusa, cậu có ý tưởng nào không?”
“Mình ư? Ừ-ừm…… vậy một tiệm trà kiểu Nhật thì sao. Các bạn nữ sẽ diện Kimono và các bạn nam sẽ mặc Jinbei trong lúc phục vụ khách, nghe cũng thú vị đúng không?”
“Nghe được đấy! Cứ viết xuống trước đã.”
Dường như vẻ hứng khởi của Kakihara có ẩn chút thiên vị, nhưng bản thân ý tưởng của Nikaido cũng không tồi.
Không cần bày trí lòe loẹt, nếu là một tiệm cà phê kiểu Nhật thì chỉ cần làm mấy món như thạch Warabimochi thì tôi đảm bảo trăm phần trăm tiệm sẽ cực kỳ nổi tiếng nội trong khuôn viên trường. Hơn nữa món đó cũng rất dễ làm.
Sau biết bao nhiêu đề xuất, chỉ còn vỏn vẹn ba lựa chọn trên bảng:「Cà phê kiểu Nhật」,「Cà phê hầu gái」và「Cà phê cross-dress」.
Ba lựa chọn sót lại đều là những chủ đề thường thấy nhưng vẫn rất tuyệt vời, tôi có thể hiểu vì sao học sinh chúng tôi khao khát được biến chúng thành hiện thực.
“Êm xuôi đến được bây giờ cũng hay thật. Nào, giờ hãy biểu quyết để chọn ra chủ đề năm nay thôi.”
“Kakiharaー! Mình có một chuyện muốn hỏi!”
Ngay trước khi cuộc biểu quyết cuối cùng bắt đầu, một cậu bạn chợt hớn hở giơ tay lên.
“Hửm? Là gì vậy?”
“Nếu tụi mình làm cà phê hầu gái thì Otosaki-san cũng sẽ cosplay nhỉ?”
Nghe đến đó, ánh mắt của mọi người (chủ yếu là đám đực rựa) đồng loạt hướng về phía Rei.
Nãy giờ cô ấy chỉ thờ ơ mặc kệ sự đời, nhưng khi bỗng dưng trở thành tâm điểm của cuộc họp, Rei bắt đầu tỏ ra bối rối.
“Ơ…… mình ư?”
“Ểー!? Mình cũng muốn nhìn Otosaki-san trong trang phục hầu gái!”
Tiếp đó là giọng hứng khởi của một cô bạn cùng lớp khác.
Được tận mắt nhìn thấy một Idol nổi tiếng diện trang phục hầu gái, quả là trải nghiệm ngàn năm có một.
Với fan Idol, đó sẽ là một kỷ niệm để đời.
“……Ngày đầu sẽ có nhiều người đến nên chắc không được, nhưng qua ngày thứ hai thì có lẽ không sao đâu.”
“““Tuyệtー!”””
Hôm nay mình nghe tụi nó hò hét bao nhiêu lần rồi nhỉ.
Khí thế của đám bạn cùng lớp sục sôi tới mức đến Rei cũng phải tỏ ra bối rối.
“À, để cô nói trước nhé, Otosaki-san chỉ tham gia lễ hội văn hóa vào ngày thứ hai thôi. Ngày thứ nhất lễ hội sẽ được mở cửa cho công chúng, lỡ loạn lên hết thì tệ lắm.”
“Tụi em hiểu rồi ạ, thưa cô.”
Cả lớp đồng thuận đáp lời Harukawa-sensei.
Lễ hội văn hóa trường tôi diễn ra trong hai ngày, ngày đầu tiên trường sẽ mở cửa cho công chúng vào tham quan. Còn ngày thứ hai sẽ được dành riêng cho học sinh trường.
Nếu Rei cứ tới lui phục vụ khách vào ngày mà người ngoài có thể tự do ra vào trường thì còn đâu là lễ hội văn hóa nữa.
Đến giờ tôi mới thấm thía rằng quả nhiên có những lúc nổi tiếng cũng không hẳn là điều tốt.
“Hahaha…… đà này thì ai cũng biết mọi người sẽ chọn chủ đề nào rồi, nhưng cứ biểu quyết đi cho chắc.”
Khi Kakihara yêu cầu mọi người giơ tay biểu quyết, 80% lớp giơ tay chọn cà phê hầu gái, trông cậu ta có chút ngạc nhiên.
Thuận theo số đông, tôi cũng từ tốn giơ tay chọn cà phê hầu gái.
Dù lựa chọn nào cũng không tồi, nhưng cứ giơ tay chọn theo số đông là an toàn nhất.
Tôi không có ý khác đâu.
――――――Không có đâu nhỉ?
“Thế thì làm nhanh xong sớm nào, bây giờ chúng ta sẽ lên thực đơn và phân bố công việc. Ai có ý tưởng không?”
Vài người giơ tay đáp lại câu hỏi của Kakihara.
Bọn họ là những người đã đề xuất ý tưởng mở tiệm cà phê ban đầu, họ lần lượt nói ra những ý tưởng mà bản thân mình muốn thực hiện.
Trà, cà phê, coca, cam ép vân vân.
Khi chọn thức uống xong xuôi, bọn tôi chuyển sang chọn thực đơn đồ ăn.
“Phần đồ uống như vậy là xong. Giờ chọn phần đồ ăn nhẹ nào……”
“Kakihara, nếu là đồ ăn thì cứ nhờ Shidou-kun giúp thử xem?”
“Hả, Rintaro á?”
"M... mình ư?"
"Đúng. Tiết nấu ăn bữa trước trông cậu làm rất chuyên nghiệp, nên mình nghĩ cả bọn sẽ có thể dựa vào cậu trong khoảng nấu nướng."
"Ồ-ồ...... ra là vậy à."
Có vẻ Kakihara, Nogi và Doumoto, những người cùng nhóm với tôi trong tiết nấu ăn, cũng nghĩ vậy.
Và khi thấy Rei lén gật gù, tránh để bị người khác phát hiện, tôi chỉ biết thở dài.
"Hiện giờ thì mình vẫn chưa nghĩ được thực đơn, nhưng nếu dùng ý tưởng tiệm trà kiểu Nhật vừa nãy thì mình muốn đề xuất một ý tưởng. Đó là thạch Warabimochi......"
"Thạch Warabimochi? Là sao?"
"Nguyên liệu chính của thạch Warabimochi là bột khoai tây. Cách làm không khó, hơn nữa món đó cũng cực kỳ nhẹ bụng."
"Chà, nghe hay đấy! Tạm thời ghi lại đề xuất đó nhé?"
"Được, mình nghĩ cũng ổn."
Ý tưởng "Thạch Warabimochi" tôi đề xuất được ghi lên bảng.
Dù ý tưởng có hơi ngẫu nhiên, nhưng mừng là không ai phản đối nó.
Cơ mà, được bạn cùng lớp dựa dẫm thế này làm tôi có chút xấu hổ.
Tuy nhiên, cảm giác cũng không tệ.
"Cứ tiếp tục đưa ra thật nhiều ý tưởng như thế này nhé. Vì lễ hội văn hóa là sự kiện thú vị nhất trong đời học sinh tụi mình mà, thật đấy. Nên là mọi người hãy cố gắng hết sức để tương lai không phải hối hận nào."
Lời Kakihara nói khiến tôi có cảm giác cả lớp ngày càng đoàn kết hơn.
Tuy dính vào tình yêu đã khiến Kakihara càng ngày càng ngốc, nhưng tôi không tài nào phủ nhận được thần thái lãnh đạo của cậu ta.
Thế nên Nikaido này, cậu làm ơn nhìn vào người cạnh cậu thay vì mình được không? Làm ơn đấy, mình van cậu.
Danh sách chương