Âm thanh vang lên khi tôi gảy dây đàn.

Tiếng đàn du dương vang vọng, nhưng ngay trước khi đoạn điệp khúc kết thúc, tôi ngừng tay làm tiếng đàn im bặt.

“……Không tập trung được.”

Tôi bỏ tay ra khỏi dây đàn rồi tựa lưng vào sofa.

Đã ba ngày trôi qua kể từ khi buổi hẹn hò với Mia kết thúc.

Tôi đã hứa sẽ đóng vai bạn trai cô ấy cho tới khi Rei trở về.

Và hôm nay chính là ngày vai diễn đó kết thúc.

Ban đầu Rei đã lên kế hoạch đi công tác một tuần, nhưng có vẻ công việc kết thúc suôn sẻ hơn dự tính nên cô ấy sẽ trở về vào tối nay.

Nếu được hỏi tôi có làm gì đặc biệt cùng Mia kể từ ngày hẹn hò không, thì câu trả lời sẽ là không.

Nhiều nhất cũng chỉ là giúp cô ấy hoàn thành bài tập hè nhỉ?

May là không phải làm gì xấu hổ hơn thế, thật đấy.

Tuy nhiên――――

(Không hiểu sao mình…… lại cảm thấy khó xử thế nào ấy)

Hôm qua gặp Mia, hôm nay là Rei.

Việc nay gặp cô này mai gặp cô khác làm tôi cảm thấy khá tội lỗi, khó chịu thật.

(Cơ mà, sao mình lại phải phiền não cơ chứ)

Đúng vậy. Mình đâu có hẹn hò thật với ai đâu, cứ xem đó như đi chơi trong lốt hẹn hò là được.

――――Dù có nói vậy thì tâm trí tôi vẫn không thể nào bình lặng nổi.

“……Cậu ổn không?”

“À ừ!?”

Giọng ai đó bỗng nhiên vang lên bên tai, tôi kinh ngạc quay đầu lại rồi kêu lên.

Rei đang đứng đó, trông cổ kinh ngạc không kém gì tôi.

Cô nàng chớp mắt nhìn tôi.

“Xin lỗi, mình không ngờ cậu sẽ kinh ngạc đến vậy.”

“C-cô…… về hồi nào vậy?”

“Vừa về thôi. Mình mở cửa vào trong như thường. Đến khi biết Rintaro không hề nhận ra thì mình mới gọi cậu.”

“À……xin lỗi. Tôi đang mải suy nghĩ.”

Tôi đứng dậy nhường Rei ngồi xuống rồi đi vào bếp.

“Tôi định pha cà phê đá này, cô uống không?”

“Ưm, muốn. Hồi vừa về nóng muốn chết.”

“Được. Chờ tôi một lát.”

Không như cà phê thường, khi pha cà phê đá, bạn cần pha đậm hơn do số đá được thêm vào.

Nói vậy thôi, chứ đến lúc làm thì cũng chẳng khác mấy.

Chỉ cần cho nhiều hạt cà phê hơn trong khi vẫn giữ nguyên lượng nước là ổn.

Cuối cùng cho đá vào ly rồi rót cà phê đậm nóng lên trên là được.

Đến khi đá tan thì độ đậm của cà phê sẽ chuyển sang mức vừa đủ.

“Tôi thêm kem sữa và sirô cho cô rồi đấy. Nếu thấy chưa vừa miệng thì cứ nói với tôi.”

“Cảm ơn.”

Nhận ly cà phê từ tay tôi, Rei hút cà phê từ chiếc ống hút tôi chuẩn bị sẵn.

“Ừm, ngon lắm. Độ đậm vừa đủ.”

“Vậy ư. Vậy lần sau tôi sẽ pha theo công thức này.”

“Chính vì những điều như thế này nên mình mới không tài nào rời xa nổi Rintaro.”

“Cô cứ nói quá.”

Tôi ngồi xuống sofa thưởng thức ly cà phê, cảm giác không tệ chút nào.

Cà phê ấm chảy xuống bụng làm lu mờ những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu tôi.

“Công việc của cô hoàn thành sớm nhỉ.”

“Ừm. Đó chỉ là một đoạn quảng cáo nhỏ cho một trang web đăng tải video, nhưng vì thời lượng đoạn quảng cáo đột ngột bị rút ngắn nên thành ra chỉ mất một nửa thời gian.”

“Vậy à……”

“Nè, Rintaro?”

“Hửm, gì vậy?”

“Buổi hẹn hò với Mia, là thật hả?”

――――Mồ hôi tuôn ra như suối.

Họng tôi bỗng trở nên khô khốc, cứ như nước trong người tôi thi nhau bốc hơi hết vậy.

(Không không, quái lạ?)

Đúng. Sao mình lại phản ứng như một ông chồng bị vợ bắt quả tang ngoại tình vậy cà.

Mình có làm gì sai đâu.

Đúng, cảm giác thế này mới đúng.

“À thì. Vì cô ấy muốn thử cảm giác làm bạn gái cho công việc tiếp theo, nên tôi đã giúp cổ.”

Ừm, nghe cứ như đang kiếm cớ ấy nhỉ? Mình tiêu chắc rồi.

“Cơ mà, sao cô biết vậy?”

“Mia đã khoe với mình.”

Rei nhìn tôi với vẻ giận dỗi rồi đưa màn hình điện thoại ra cho tôi xem.

Đó là tấm hình Mia và tôi dùng tay làm dấu trái tim lúc chụp chung trong buồng chụp ảnh.

Nhìn thấy bức ảnh đó, cảm giác xấu hổ một lần nữa trào dâng trong tim tôi.

“……Ứ công bằng. Mình cũng muốn hẹn hò với Rintaro.”

“Không, chuyện đó…… tôi cũng đi với cô vài lần rồi còn gì?”

“Cũng đúng. Nhưng mình muốn nhiều hơn nữa cơ.”

Rei rướn mình về phía trước, gương mặt của cô ấy áp sát tôi.

Một hương thơm lạ lẫm lọt vào mũi tôi, có vẻ cô nàng dùng loại dầu gội khác với thường lệ khi đi công tác.

Ở gần cô ấy như thế này khiến tim tôi loạn nhịp trong vô thức.

“Đựợc……thôi được. Lần tới tôi sẽ chiều theo ý cô.”

“Thật hông?”

“Ừ. Lần sau chúng ta có thể cùng nhau ra ngoài chơi, nhưng nếu cô muốn thử trò khác thì cũng không sao.”

“Vậy thì cậu sẽ cùng mình dạo quanh lễ hội văn hóa chứ.”

Lễ hội văn hóa à.

Tôi bình tâm suy nghĩ.

“Không……không được rồi nhỉ?”

“Tại sao?”

“Nếu chúng ta cùng dạo quanh trường với nhau thì kiểu gì cũng có người nghi ngờ. Thế chẳng khác nào tự sát.”

Dù có cố chấp dùng lý do họ hàng như hồi lừa Nikaido đi nữa, thì đi chơi lễ hội văn hóa với nhau nghe cũng chẳng tự nhiên chút nào.

Dù có qua mắt được số đông, thì cũng không thể tránh khỏi rắc rối vì sẽ có một bộ phận nhỏ nghi ngờ.

“Chuyện đó……cũng đúng. Mình sẽ nghĩ yêu cầu khác.”

“Này, hình như cô ngày càng đòi hỏi tôi dễ dàng hơn thì phải?”

“Là tưởng tượng của cậu thôi.”

“Làm gì có……”

Cô là con gái đấy, cảnh giác chút cho tôi nhờ.

(Mà thôi, cũng chẳng sao)

Có vẻ như tôi không tài nào khước từ nổi mong muốn của Rei.

Hơn nữa khi cô ấy đưa ra yêu cầu cho tôi thế này, cảm giác tội lỗi trong tôi cũng vơi đi nhiều.

Công nhận đầu óc tôi đơn giản thật.

“Cô sẽ nghỉ làm một thời gian nhỉ?”

“Ừm. Lịch làm việc của mình khá thư thả. Họ biết rõ bài tập hè hẳn phải rất khó khăn nên đã cho mình nghỉ nhiều nhất có thể.”

“Idol cũng được nghỉ hè á.”

“Đúng vậy.”

Nói cách khác từ hôm nay trở đi ngày nào tôi cũng sẽ được nấu ăn cho Rei.

“Chà…… hiếm lắm công việc của cô mới thư thả thế này, bữa nay mở tiệc thôi nhỉ.”

“Vậy được không?”

“Nhờ cô vất vả làm việc nên tôi mới có thể sống trong căn phòng như thế này. Nhiêu có có đáng gì.”

Biết rõ hôm nay Rei sẽ quay về nên tôi đã mua sẵn nguyên liệu.

Chừng này là quá đủ để nấu một bữa xa hoa.

“Cô muốn ăn gì nào?”

“Vậy thì, Hamburger đi.”

“Được. Cứ để tôi lo.”

Tôi mang tạp dề lên rồi nói bằng giọng hơi ngầu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện