Không lâu sau, tôi nghe thấy tiếng cửa mở, sau đó Mia bước vào phòng khách.
"Nè, xin lỗi vì gọi cậu muộn thế này nhé?"
"Không sao, mai tôi được nghỉ mà. Cô uống cà phê đen đúng không?"
"Ừ. Mình thích để nguyên như vậy."
Tôi dẫn Mia ngồi xuống ghế và đặt tách cà phê xuống cho cô ấy.
Cô nhấp một ngụm cà phê rồi nói "cùng uống nào".
"Cậu pha cà phê giỏi thật ha?"
"Vì thích cà phê nên tôi thường tự pha cà phê mỗi ngày, tôi tự tin về tài pha chế ngang với tài nấu ăn của mình."
"Người ta thường nói, thói quen là chìa khóa. Có lẽ mình sẽ thử tự pha cà phê xem sao......."
Mia vui vẻ nhâm nhi ly cà phê.
Được khen như vậy quả là vinh dự, nhưng chắc cổ không đến đây chỉ để bàn về cà phê đâu nhỉ.
"Thế, có chuyện gì? Quan trọng đến mức cô phải vào phòng một thằng con trai lúc tối muộn thế này à?"
"Ừ, mmm...... mình không rõ nó có quan trọng hay không nữa."
Cô đặt tách xuống bàn rồi đảo mắt xung quanh một hồi.
"Cậu có thấy Rei và Kanon gần đây hơi lạ không?"
"......Ý cô là sao?"
"Ừ thì, hơi khó để nói thành lời. Cậu có cảm thấy thái độ của hai người họ hơi bất thường hay gì đó không?"
Ra vậy. Cô nàng đang tò mò về rắc rối của hai cô bạn cùng nhóm, nên chạy đến hỏi đây mà.
"Tôi sẽ không kể chi tiết vì lý do riêng tư, nhưng cả hai người họ đều đang sầu não. Hôm trước cũng giờ này, Kanon đã gọi cho tôi nói rằng cô ấy cần tâm sự về chuyện đó."
"Đúng vậy. Rintaro-kun nổi tiếng ghê chưa."
"Cảm ơn."
"Muuu, phản ứng không đáng công chọc chút nào. Thế mà mình cứ mong phản ứng thú vị hơn cơ."
"Nếu đó là thứ cô tìm kiếm, thì cứ đến chỗ Kanon nghe cô ấy tâm sự đi."
"Không cần đâu. Mình chắc là cậu ấy cảm thấy thua kém mình và Rei đúng không?"
Tôi ngừng tay cầm tách cà phê lại.
Đến lúc nhận ra phản ứng của mình là bằng chứng bị cô ấy nói trúng tim đen thì đã quá muộn.
"Mình biết mà........ đừng lo. Cậu không dễ bị đọc vị vậy đâu, chỉ là mình đã cảm nhận được những dấu hiệu đó được một năm rồi."
"Ra là cô đã nhận ra rồi à."
"Ừ, là đồng đội của nhau cả mà, mình chắc Rei cũng đã nhận ra được điều đó."
"Thế cô nghĩ sao về nỗi lo của Kanon?"
"Mình không quá quan tâm, vì nó ngốc cực."
Mia, hoàn toàn phủi bỏ nỗi lo của Kanon như chuyện vặt vãnh.
Tôi không nói nên lời, nhưng rồi cô ấy nói tiếp.
"Cậu biết không, Kanon tài năng hơn cậu nghĩ nhiều. Có thể cậu ấy nghĩ bản thân chỉ vừa đủ để theo kịp tụi mình, nhưng mình cũng cảm thấy tương tự. Không một ngày nào mình không cố gắng theo kịp Rei và Kanon, nếu không thì mình sẽ làm xấu mặt họ mất.――――Mình tin ai trong tụi mình cũng đều có chung một nỗi lo, không hề có ngoại lệ."
"......Vậy à. Ra đó là ý của cô khi nói nỗi lo của Kanon là ngốc nghếch ư."
Nỗi lo của Kanon có chút vô căn cứ.
Họ thực sự là một nhóm tuyệt vời.
Mỗi thành viên đều tuyệt nhiên không xem thường nhau, và dưới góc nhìn của người ngoài cuộc họ hoàn toàn ngang tài ngang sức.
Ba người hợp nhau đến hoàn hảo. Nếu không phải là ba người họ thì đó là điều bất khả thi.
Sự cân bằng của họ tốt đến mức khiến người ngoài phải tin sái cổ.
Vẻ mê hoặc và tài năng của mỗi thành viên trong nhóm hòa hợp với nhau như món bánh mille-feuille. Thế nên mới có cái tên "Mille-feuille Stars".
"Tuy vậy Rei là người mình không hiểu rõ nổi. Đúng là lâu lâu tụi mình cũng cảm thấy chút lo lắng trước khi lên sàn diễn, nhưng gần đây, cậu ấy còn căng thẳng hơn trước......."
Có vẻ Mia vẫn chưa được trực tiếp nghe chuyện từ Rei.
Còn Rei cũng không thực sự muốn giữ bí mật về chuyện này. Tuy bản thân lực bất tòng tâm, nhưng nếu là Mia thì cô ấy sẽ có thể ở gần hỗ trợ Rei――――
"Tôi chỉ được nghe sơ về chuyện đó. Rei bảo cha mình sẽ đến xem buổi diễn tiếp theo."
"À, ra vậy. Cha Rei luôn phản đối hoạt động Idol của cậu ấy...... hèn gì Rei cảm thấy áp lực đến thế."
Mia ngừng một chốc và nhấp ngụm cà phê ấm. Cô ấy thở ra, trông khá nhẹ nhõm.
"Cảm ơn nhé, Rintaro-kun. Nỗi phiền muộn của mình đã vơi đi phần nào rồi."
"Đừng khách sáo. Cô quả thực rất mến bạn mình nhỉ?"
"Đương nhiên. Ba tụi mình là một. Nếu thiếu đi một người thì sẽ không còn là Mille-Feuille Stars nữa――――. Tụi mình luôn làm việc với lối suy nghĩ đó."
Lời Mia mang nét vui vẻ đùa cợt, nhưng tôi cảm giác được đó là cảm xúc thật sự của cô.
Có lẽ Mia là người suy nghĩ cho nhóm Mille-Feuille Stars nhiều nhất.
"Nè, Rintaro-kun, sao cậu lại cố gắng vì bọn mình đến vậy?"
"Hở?"
"Cậu biết đấy, cậu không cần phải lắng nghe người khác tâm sự theo kiểu thân thiện thế này đâu. Nếu cả hai là bạn lâu năm thì còn hiểu được, nhưng tụi mình mới chỉ quen nhau chưa được hai tháng mà? Nên mình đã nghĩ liệu cậu có cảm thấy khó chịu khi phải ngồi nghe mình nói không."
"......Tôi không phiền đâu."
Tôi nhấp một ngụm cà phê để tóm lược lại suy nghĩ của mình.
Sau đó đặt tách xuống và nói tiếp.
"Khi còn nhỏ, tôi luôn muốn trở thành ai đó có thể khiến người khác mỉm cười."
"Ai đó?"
"Như một anh hùng cứu giúp người dân và bảo vệ nụ cười của họ, hay một bác sĩ, hoặc một...... diễn viên hài có thể làm người khác vui cười. Giấc mơ xấu hổ của tôi là muốn thật nhiều người có thể mỉm cười."
Tuy nhiên trở ngại đã xuất hiện khi mẹ bỏ tôi ra đi.
Đó là ngày tôi chuyển sang suy nghĩ một cách thực dụng thái quá.
"Nhưng trước khi tốt nghiệp tiểu học, tôi đã nhận ra đó là điều không tưởng. Tôi không đủ mạnh để khiến nhiều người mỉm cười. Giỏi nhất thì một kẻ yếu đuối như tôi chỉ có thể khiến người trước mặt mình mỉm cười."
"......"
"Do đó tôi khá ngưỡng mộ các cô khi đủ sức đứng trên sân khấu khuấy động khán giả. Nói là tôi đang mơ về quá khứ cũng không sai. Dù sao thì tôi cũng rất ngưỡng mộ các cô do có thể làm được điều mà mình không thể."
Đó là lý do tôi muốn giúp.
Đó là điều tôi đã quyết định.
"Đương nhiên, đó là vì tôi đa có giao kèo với Rei. Nếu không vì giao kèo đó, thì tôi đã không biết rõ hai cô, và cũng sẽ không tôn trọng các cô nhiều đến mức này.”
"Fufu, lúc đầu cậu còn chẳng phải là fan nữa mà."
"Haha, đúng vậy."
Tôi có cảm giác như ngày mà Rei dẫn tôi đến phòng studio của Công Ty Giải Trí Fantasista chỉ mới là ngày hôm qua.
Mối quan hệ giữa tôi với Mia và Kanon đã bắt đầu từ ngày đó.
"Nếu sự hỗ trợ của tôi có thể giúp Rei――――không, là Mille-Feuille Stars, thì có lẽ con người xưa kia của tôi sẽ cảm thấy chút khuây khỏa. Tôi nghĩ vậy."
"......Mình hiểu. Mình hiểu rõ ý cậu muốn nói mà."
Mia uống hết tách cà phê rồi đứng dậy.
"Xin lỗi vì đã làm phiền cậu lâu đến mức cà phê nguội lạnh. Mình về nhé."
"Ừ. Tôi mừng vì nỗi phiền muộn của cô đã vơi đi phần nào."
Có lẽ là vì giờ là mùa mưa, nhưng tôi có cảm giác số người gặp rắc rối ngày càng nhiều.
Tôi ước mình sẽ là người đầu tiên giúp được Rei giải quyết nỗi phiền muộn của cô, nhưng thực tế lại không tươi đẹp như vậy.
"À, đúng rồi. Mình muốn nói với cậu điều này."
"Hmm.......?"
"Cậu đã giúp đủ người mỉm cười rồi đấy, Rei, Kanon...... và cả mình nữa." (Mia)
Cô cười tinh nghịch rồi quay lưng đi.
"Mai gặp lại nhé, Rintaro-kun."
"......! Mia! Ừmm....... Cảm ơn."
"Fufu, không có gì."
Chúc ngủ ngon――――
Nói rồi, Mia rời khỏi phòng.
Trong phòng chỉ còn mình tôi, tôi yếu ớt nhìn lên trần nhà.
Tôi có cảm giác như tấm lòng của mình đã được đền đáp, như thể bản thân được cứu rỗi. Điều duy nhất khiến tôi phiền lòng là Rei.
"Mình không thể giúp được gì ư.......?"
Tôi hiểu rất rõ. Quan hệ giữa chúng tôi chưa sâu đậm đến mức có thể can thiệp vào chuyện gia đình của cô ấy. Nếu một kẻ ngoài cuộc như tôi than phiền, thì đối phương cũng không có nghĩa vụ phải lắng nghe.
Nhưng dù vậy.
Một cảm giác mơ hồ nổi lên trong lòng, tôi tự hỏi liệu đây có thực sự là điều đúng đắn nên làm không.
Tôi có cảm giác mình vẫn có thể làm được gì đó.
"Nè, xin lỗi vì gọi cậu muộn thế này nhé?"
"Không sao, mai tôi được nghỉ mà. Cô uống cà phê đen đúng không?"
"Ừ. Mình thích để nguyên như vậy."
Tôi dẫn Mia ngồi xuống ghế và đặt tách cà phê xuống cho cô ấy.
Cô nhấp một ngụm cà phê rồi nói "cùng uống nào".
"Cậu pha cà phê giỏi thật ha?"
"Vì thích cà phê nên tôi thường tự pha cà phê mỗi ngày, tôi tự tin về tài pha chế ngang với tài nấu ăn của mình."
"Người ta thường nói, thói quen là chìa khóa. Có lẽ mình sẽ thử tự pha cà phê xem sao......."
Mia vui vẻ nhâm nhi ly cà phê.
Được khen như vậy quả là vinh dự, nhưng chắc cổ không đến đây chỉ để bàn về cà phê đâu nhỉ.
"Thế, có chuyện gì? Quan trọng đến mức cô phải vào phòng một thằng con trai lúc tối muộn thế này à?"
"Ừ, mmm...... mình không rõ nó có quan trọng hay không nữa."
Cô đặt tách xuống bàn rồi đảo mắt xung quanh một hồi.
"Cậu có thấy Rei và Kanon gần đây hơi lạ không?"
"......Ý cô là sao?"
"Ừ thì, hơi khó để nói thành lời. Cậu có cảm thấy thái độ của hai người họ hơi bất thường hay gì đó không?"
Ra vậy. Cô nàng đang tò mò về rắc rối của hai cô bạn cùng nhóm, nên chạy đến hỏi đây mà.
"Tôi sẽ không kể chi tiết vì lý do riêng tư, nhưng cả hai người họ đều đang sầu não. Hôm trước cũng giờ này, Kanon đã gọi cho tôi nói rằng cô ấy cần tâm sự về chuyện đó."
"Đúng vậy. Rintaro-kun nổi tiếng ghê chưa."
"Cảm ơn."
"Muuu, phản ứng không đáng công chọc chút nào. Thế mà mình cứ mong phản ứng thú vị hơn cơ."
"Nếu đó là thứ cô tìm kiếm, thì cứ đến chỗ Kanon nghe cô ấy tâm sự đi."
"Không cần đâu. Mình chắc là cậu ấy cảm thấy thua kém mình và Rei đúng không?"
Tôi ngừng tay cầm tách cà phê lại.
Đến lúc nhận ra phản ứng của mình là bằng chứng bị cô ấy nói trúng tim đen thì đã quá muộn.
"Mình biết mà........ đừng lo. Cậu không dễ bị đọc vị vậy đâu, chỉ là mình đã cảm nhận được những dấu hiệu đó được một năm rồi."
"Ra là cô đã nhận ra rồi à."
"Ừ, là đồng đội của nhau cả mà, mình chắc Rei cũng đã nhận ra được điều đó."
"Thế cô nghĩ sao về nỗi lo của Kanon?"
"Mình không quá quan tâm, vì nó ngốc cực."
Mia, hoàn toàn phủi bỏ nỗi lo của Kanon như chuyện vặt vãnh.
Tôi không nói nên lời, nhưng rồi cô ấy nói tiếp.
"Cậu biết không, Kanon tài năng hơn cậu nghĩ nhiều. Có thể cậu ấy nghĩ bản thân chỉ vừa đủ để theo kịp tụi mình, nhưng mình cũng cảm thấy tương tự. Không một ngày nào mình không cố gắng theo kịp Rei và Kanon, nếu không thì mình sẽ làm xấu mặt họ mất.――――Mình tin ai trong tụi mình cũng đều có chung một nỗi lo, không hề có ngoại lệ."
"......Vậy à. Ra đó là ý của cô khi nói nỗi lo của Kanon là ngốc nghếch ư."
Nỗi lo của Kanon có chút vô căn cứ.
Họ thực sự là một nhóm tuyệt vời.
Mỗi thành viên đều tuyệt nhiên không xem thường nhau, và dưới góc nhìn của người ngoài cuộc họ hoàn toàn ngang tài ngang sức.
Ba người hợp nhau đến hoàn hảo. Nếu không phải là ba người họ thì đó là điều bất khả thi.
Sự cân bằng của họ tốt đến mức khiến người ngoài phải tin sái cổ.
Vẻ mê hoặc và tài năng của mỗi thành viên trong nhóm hòa hợp với nhau như món bánh mille-feuille. Thế nên mới có cái tên "Mille-feuille Stars".
"Tuy vậy Rei là người mình không hiểu rõ nổi. Đúng là lâu lâu tụi mình cũng cảm thấy chút lo lắng trước khi lên sàn diễn, nhưng gần đây, cậu ấy còn căng thẳng hơn trước......."
Có vẻ Mia vẫn chưa được trực tiếp nghe chuyện từ Rei.
Còn Rei cũng không thực sự muốn giữ bí mật về chuyện này. Tuy bản thân lực bất tòng tâm, nhưng nếu là Mia thì cô ấy sẽ có thể ở gần hỗ trợ Rei――――
"Tôi chỉ được nghe sơ về chuyện đó. Rei bảo cha mình sẽ đến xem buổi diễn tiếp theo."
"À, ra vậy. Cha Rei luôn phản đối hoạt động Idol của cậu ấy...... hèn gì Rei cảm thấy áp lực đến thế."
Mia ngừng một chốc và nhấp ngụm cà phê ấm. Cô ấy thở ra, trông khá nhẹ nhõm.
"Cảm ơn nhé, Rintaro-kun. Nỗi phiền muộn của mình đã vơi đi phần nào rồi."
"Đừng khách sáo. Cô quả thực rất mến bạn mình nhỉ?"
"Đương nhiên. Ba tụi mình là một. Nếu thiếu đi một người thì sẽ không còn là Mille-Feuille Stars nữa――――. Tụi mình luôn làm việc với lối suy nghĩ đó."
Lời Mia mang nét vui vẻ đùa cợt, nhưng tôi cảm giác được đó là cảm xúc thật sự của cô.
Có lẽ Mia là người suy nghĩ cho nhóm Mille-Feuille Stars nhiều nhất.
"Nè, Rintaro-kun, sao cậu lại cố gắng vì bọn mình đến vậy?"
"Hở?"
"Cậu biết đấy, cậu không cần phải lắng nghe người khác tâm sự theo kiểu thân thiện thế này đâu. Nếu cả hai là bạn lâu năm thì còn hiểu được, nhưng tụi mình mới chỉ quen nhau chưa được hai tháng mà? Nên mình đã nghĩ liệu cậu có cảm thấy khó chịu khi phải ngồi nghe mình nói không."
"......Tôi không phiền đâu."
Tôi nhấp một ngụm cà phê để tóm lược lại suy nghĩ của mình.
Sau đó đặt tách xuống và nói tiếp.
"Khi còn nhỏ, tôi luôn muốn trở thành ai đó có thể khiến người khác mỉm cười."
"Ai đó?"
"Như một anh hùng cứu giúp người dân và bảo vệ nụ cười của họ, hay một bác sĩ, hoặc một...... diễn viên hài có thể làm người khác vui cười. Giấc mơ xấu hổ của tôi là muốn thật nhiều người có thể mỉm cười."
Tuy nhiên trở ngại đã xuất hiện khi mẹ bỏ tôi ra đi.
Đó là ngày tôi chuyển sang suy nghĩ một cách thực dụng thái quá.
"Nhưng trước khi tốt nghiệp tiểu học, tôi đã nhận ra đó là điều không tưởng. Tôi không đủ mạnh để khiến nhiều người mỉm cười. Giỏi nhất thì một kẻ yếu đuối như tôi chỉ có thể khiến người trước mặt mình mỉm cười."
"......"
"Do đó tôi khá ngưỡng mộ các cô khi đủ sức đứng trên sân khấu khuấy động khán giả. Nói là tôi đang mơ về quá khứ cũng không sai. Dù sao thì tôi cũng rất ngưỡng mộ các cô do có thể làm được điều mà mình không thể."
Đó là lý do tôi muốn giúp.
Đó là điều tôi đã quyết định.
"Đương nhiên, đó là vì tôi đa có giao kèo với Rei. Nếu không vì giao kèo đó, thì tôi đã không biết rõ hai cô, và cũng sẽ không tôn trọng các cô nhiều đến mức này.”
"Fufu, lúc đầu cậu còn chẳng phải là fan nữa mà."
"Haha, đúng vậy."
Tôi có cảm giác như ngày mà Rei dẫn tôi đến phòng studio của Công Ty Giải Trí Fantasista chỉ mới là ngày hôm qua.
Mối quan hệ giữa tôi với Mia và Kanon đã bắt đầu từ ngày đó.
"Nếu sự hỗ trợ của tôi có thể giúp Rei――――không, là Mille-Feuille Stars, thì có lẽ con người xưa kia của tôi sẽ cảm thấy chút khuây khỏa. Tôi nghĩ vậy."
"......Mình hiểu. Mình hiểu rõ ý cậu muốn nói mà."
Mia uống hết tách cà phê rồi đứng dậy.
"Xin lỗi vì đã làm phiền cậu lâu đến mức cà phê nguội lạnh. Mình về nhé."
"Ừ. Tôi mừng vì nỗi phiền muộn của cô đã vơi đi phần nào."
Có lẽ là vì giờ là mùa mưa, nhưng tôi có cảm giác số người gặp rắc rối ngày càng nhiều.
Tôi ước mình sẽ là người đầu tiên giúp được Rei giải quyết nỗi phiền muộn của cô, nhưng thực tế lại không tươi đẹp như vậy.
"À, đúng rồi. Mình muốn nói với cậu điều này."
"Hmm.......?"
"Cậu đã giúp đủ người mỉm cười rồi đấy, Rei, Kanon...... và cả mình nữa." (Mia)
Cô cười tinh nghịch rồi quay lưng đi.
"Mai gặp lại nhé, Rintaro-kun."
"......! Mia! Ừmm....... Cảm ơn."
"Fufu, không có gì."
Chúc ngủ ngon――――
Nói rồi, Mia rời khỏi phòng.
Trong phòng chỉ còn mình tôi, tôi yếu ớt nhìn lên trần nhà.
Tôi có cảm giác như tấm lòng của mình đã được đền đáp, như thể bản thân được cứu rỗi. Điều duy nhất khiến tôi phiền lòng là Rei.
"Mình không thể giúp được gì ư.......?"
Tôi hiểu rất rõ. Quan hệ giữa chúng tôi chưa sâu đậm đến mức có thể can thiệp vào chuyện gia đình của cô ấy. Nếu một kẻ ngoài cuộc như tôi than phiền, thì đối phương cũng không có nghĩa vụ phải lắng nghe.
Nhưng dù vậy.
Một cảm giác mơ hồ nổi lên trong lòng, tôi tự hỏi liệu đây có thực sự là điều đúng đắn nên làm không.
Tôi có cảm giác mình vẫn có thể làm được gì đó.
Danh sách chương