Tôi đang đứng giữa một sảnh tiệc đông người náo nhiệt.
AAA, lại là giấc mơ này à ――――
Nghĩ lại thì, cảnh vật xung quanh vẫn y hệt lần trước.
Cuộc trò chuyện giữa hai người cha.
Trò nghịch ngợm nhỏ của tôi và cô bé.
Và khi giấc mơ kết thúc, cũng là lúc tôi tỉnh dậy.
"――ro――――Rintaro!"
Nghe thấy ai đó gọi tên mình, tôi chầm chậm mở mắt.
Thứ đầu tiên lọt vào mắt tôi là một tấm màn vàng kim. Nhưng sau đó tôi nhanh chóng nhận ra đó là tóc của cô ấy.
"Rei......?"
"Mình về rồi nè. Cậu có sao không?"
"À, ừ......."
Có vẻ tôi đã lăn ra ngủ trên sofa ngay khi về tới nhà.
Vì say giấc trong bộ đồng phục, nên chúng hơi nhăn.
"Chốc nữa phải ủi lại....... xin lỗi, bây giờ là mấy giờ rồi?"
"Gần bảy giờ tối."
"À...... xin lỗi nhé, tôi vẫn chưa nấu nướng gì cả. Cô chịu khó đợi một lát được không? Tôi sẽ làm udon hoặc pasta nếu cô muốn."
"Vậy thì Udon đi. Nói thật...... hôm nay mình không đói lắm."
"......Thế à."
Biểu cảm của Rei bữa nay có chút lờ đờ.
Có lẽ chuyện gì đó đã xảy ra trong buổi họp phụ huynh.
"Chờ một chút. Bữa tối sẽ sẵn sàng sau khoảng mười lăm phút."
"Rõ rồi, cảm ơn cậu nhé."
"Là giao kèo mà. Đừng lo về chuyện đó."
Tôi đứng dậy và đi về phía nhà bếp.
Tôi lấy hai gói mì udon đông lạnh, rã đông rồi luộc chúng lên, sau đó quay sang nấu nước súp.
Tôi rắc hành phi và xếp đậu phụ rán lên trên, thế là món mì đã hoàn thành.
Tôi đặt bát xuống trước mặt Rei, người đang yên vị trên ghế, và đặt đũa xuống giúp cô.
"Xong rồi này
"Thơm ghê."
"Nếu muốn ăn thêm thì cứ nói với tôi. Udon vẫn còn đấy."
"Được. Nào, mời cả nhà ăn cơm."
Tôi ngồi xuống cạnh cô ấy, cầm tô udon của mình lên, và xì xụp thưởng thức tô mì.
Yup, vị thanh thoát thật.
Hương hành phi thơm lừng kết hợp với vị mọng nước rỉ ra từ đậu phụ mỗi khi cắn vào.
Không ngon như tôi mong đợi, nhưng hương vị thanh đạm của nó khiến tâm trí tôi thật yên bình.
Sau khi dùng xong bữa tối, hai chúng tôi cùng nhau ngồi lên ghế xem TV.
Mà cả hai cũng không có chương trình cụ thể nào muốn xem cả.
Chúng tôi chỉ bật đại một kênh trong khi ngồi thư giãn.
Trên màn hình là một diễn viên hài trẻ tuổi đang mua vui cho khán giả. Gần đây mình thấy anh ta xuất hiện khá nhiều――――tôi nghĩ, sau đó trộm nhìn về phía mặt Rei.
"Hôm nay cô ăn không ngon vì chuyện liên quan đến......vấn đề cô nói lúc nãy nhỉ."
"Mm...... Sao cậu biết?"
"Linh cảm thôi. Chỉ là hiếm khi thấy cô ủ rũ nên tôi đoán vậy."
"......Cũng đúng."
Rei thở dài.
Nếu vậy thì tôi đành lực bất tòng tâm.
Chỉ nghe đến ngày đó thôi cũng đủ để tôi biết mình chẳng thể giúp được gì.
"Cha mình sẽ đến xem buổi biểu diễn tiếp theo."
"...... Ơ."
"Cha luôn phản đối việc mình hoạt động trong giới idol. Ông ấy nhất quyết muốn mình nghỉ việc."
Rei cúi mặt xuống và đan ngón tay trên đùi.
"Nếu thất bại và làm xấu mặt bản thân trong buổi công diễn tới, thì có lẽ ông ấy sẽ không cho phép mình làm idol nữa. Mình sẽ trở thành một cô gái bình thường, và một ngày nào đó sẽ bị ép hôn vì lợi ích gia đình. Điều đó...... khiến mình rất sợ hãi."
Có vẻ Rei đang chịu một loại áp lực khác hẳn Kanon.
Tôi có thể hiểu lý do cha cô ấy phản đối việc Rei trở thành idol.
Idol khá dễ dính vào những tình huống nguy hại, và trong thời đại này, cuộc sống của họ có thể bị hủy hoại bởi làn sóng chỉ trích từ tin đồn vô căn cứ. Làm sao ông ấy không lo khi con gái mình phải sống trong thế giới ấy được?
"Trong quá khứ mình đã từng cảm thấy rất áp lực. Nhưng lần này thì khác. Cứ nghĩ đến việc cha tận mắt đến xem buổi diễn...... thì mình lại thấy lo, dù vẫn còn hai tuần nữa."
"Cô không được phép...... thất bại nhỉ?"
Rei vô lực gật đầu.
Quả nhiên tôi không thể giúp cô ấy giải quyết vấn đề này.
Cách giải quyết duy nhất là để Rei tự mình vượt qua áp lực và khiến buổi biểu diễn thành công.
"Tôi không hiểu được tình huống khiến cô áp lực như vậy, nhưng...... tôi nghĩ Rei của ngày thường sẽ không thất bại."
"Mình của ngày thường ư......."
"Tôi biết đây là một trở ngại khó vượt qua. Điều duy nhất tôi có thể làm là đảm bảo cuộc sống hằng ngày của cô trôi qua như thường."
Những món ăn tôi nấu, cách tôi giao tiếp với mọi người. Tôi không nghĩ chúng có bất kỳ ý nghĩa đặc biệt nào. Nhưng ít nhất thì tôi sẽ khiến cô ấy không cảm thấy áp lực trong cuộc sống thường ngày.
Dù cố gắng thế nào đi chăng nữa, thì tôi cũng chỉ làm được vậy.
"Mmm. Thế là đủ rồi. Rốt cục thì mình rõ hơn ai hết là mình phải tự lo cho bản thân. Nhưng mình rất hạnh phúc khi biết cậu quan tâm mình đến vậy."
"...... Thế à."
Tôi không thể nghĩ ra được câu nào ân cần để nói.
Chỉ còn hai tuần nữa là đến buổi diễn.
Tôi chỉ có thể cầu nguyện mong Rei và hai cô gái kia sẽ thành công trong buổi diễn sắp tới.
◇◆◇
Khi Rei về phòng thì đã là 23:30.
Mai là thứ bảy, nên tôi không phải vội đi ngủ sớm làm gì.
Nhưng chiều mai, tôi sẽ có ca làm ngắn ở chỗ Yuzuki-sensei về bản in số đặc biệt――――
"Điều duy nhất mình có thể làm à."
Tôi tự lẩm bẩm trong khi ủi đồng phục.
Khi còn nhỏ, tôi từng nghĩ mình có thể làm được mọi thứ, giống như những siêu anh hùng trên TV. Nó gọi là cảm giác toàn năng.
Nhưng giờ, cảm xúc đó đã biến mất.
Tôi biết rõ thực tế và giới hạn bản thân.
Vấn đề của Kanon, chuyện của Kakihara, và nỗi lo của Rei, tất cả đều nằm ngoài khả năng của tôi.
Ngược lại họ cũng không thể làm gì về nỗi lo của tôi.
Trong trường hợp đó, tôi không có lý do chính đáng để can thiệp.
Nếu can thiệp vào mà lại không giải quyết được vấn đề, thì chỉ tổ gây thêm đau đớn cho hai bên.
"...... Hầyyy~."
Tôi thở dài thườn thượt.
Ngay lúc đó, thông báo LINE chợt hiện lên trên màn hình điện thoại.
Tôi cảm thấy vụ này quen quen khi kiểm tra tin nhắn, và nhìn thấy cái tên "Ugawa Mia".
[Bây giờ mình có thể đến phòng cậu không? Mình muốn nói chuyện với cậu một lát.]
Lại là cái cảm giác déjà vu đó――――
Tôi đọc tin nhắn LINE của cô ấy và bấm điện thoại nhắn lại.
Tôi không thể cứ chấp nhận yêu cầu của Kanon nhưng từ chối Mia.
[Được. Vậy thì tôi sẽ để cửa mở.]
[Cảm ơn. Mình đến ngay đây.]
Tin nhắn trả lời đến sau chục giây, và thế là cuộc trao đổi qua LINE của chúng tôi kết thúc.
Tôi ra cửa trước mở khóa.
Sau đó trở vào trong bếp và bắt đầu pha cà phê, hệt như lần Kanon đến.
Tôi biết cô ấy thích cà phê đen giống hệt tôi.
Quả nhiên tôi có cảm giác thân thuộc tuy mơ hồ nhưng mạnh mẽ với Mia.......
AAA, lại là giấc mơ này à ――――
Nghĩ lại thì, cảnh vật xung quanh vẫn y hệt lần trước.
Cuộc trò chuyện giữa hai người cha.
Trò nghịch ngợm nhỏ của tôi và cô bé.
Và khi giấc mơ kết thúc, cũng là lúc tôi tỉnh dậy.
"――ro――――Rintaro!"
Nghe thấy ai đó gọi tên mình, tôi chầm chậm mở mắt.
Thứ đầu tiên lọt vào mắt tôi là một tấm màn vàng kim. Nhưng sau đó tôi nhanh chóng nhận ra đó là tóc của cô ấy.
"Rei......?"
"Mình về rồi nè. Cậu có sao không?"
"À, ừ......."
Có vẻ tôi đã lăn ra ngủ trên sofa ngay khi về tới nhà.
Vì say giấc trong bộ đồng phục, nên chúng hơi nhăn.
"Chốc nữa phải ủi lại....... xin lỗi, bây giờ là mấy giờ rồi?"
"Gần bảy giờ tối."
"À...... xin lỗi nhé, tôi vẫn chưa nấu nướng gì cả. Cô chịu khó đợi một lát được không? Tôi sẽ làm udon hoặc pasta nếu cô muốn."
"Vậy thì Udon đi. Nói thật...... hôm nay mình không đói lắm."
"......Thế à."
Biểu cảm của Rei bữa nay có chút lờ đờ.
Có lẽ chuyện gì đó đã xảy ra trong buổi họp phụ huynh.
"Chờ một chút. Bữa tối sẽ sẵn sàng sau khoảng mười lăm phút."
"Rõ rồi, cảm ơn cậu nhé."
"Là giao kèo mà. Đừng lo về chuyện đó."
Tôi đứng dậy và đi về phía nhà bếp.
Tôi lấy hai gói mì udon đông lạnh, rã đông rồi luộc chúng lên, sau đó quay sang nấu nước súp.
Tôi rắc hành phi và xếp đậu phụ rán lên trên, thế là món mì đã hoàn thành.
Tôi đặt bát xuống trước mặt Rei, người đang yên vị trên ghế, và đặt đũa xuống giúp cô.
"Xong rồi này
"Thơm ghê."
"Nếu muốn ăn thêm thì cứ nói với tôi. Udon vẫn còn đấy."
"Được. Nào, mời cả nhà ăn cơm."
Tôi ngồi xuống cạnh cô ấy, cầm tô udon của mình lên, và xì xụp thưởng thức tô mì.
Yup, vị thanh thoát thật.
Hương hành phi thơm lừng kết hợp với vị mọng nước rỉ ra từ đậu phụ mỗi khi cắn vào.
Không ngon như tôi mong đợi, nhưng hương vị thanh đạm của nó khiến tâm trí tôi thật yên bình.
Sau khi dùng xong bữa tối, hai chúng tôi cùng nhau ngồi lên ghế xem TV.
Mà cả hai cũng không có chương trình cụ thể nào muốn xem cả.
Chúng tôi chỉ bật đại một kênh trong khi ngồi thư giãn.
Trên màn hình là một diễn viên hài trẻ tuổi đang mua vui cho khán giả. Gần đây mình thấy anh ta xuất hiện khá nhiều――――tôi nghĩ, sau đó trộm nhìn về phía mặt Rei.
"Hôm nay cô ăn không ngon vì chuyện liên quan đến......vấn đề cô nói lúc nãy nhỉ."
"Mm...... Sao cậu biết?"
"Linh cảm thôi. Chỉ là hiếm khi thấy cô ủ rũ nên tôi đoán vậy."
"......Cũng đúng."
Rei thở dài.
Nếu vậy thì tôi đành lực bất tòng tâm.
Chỉ nghe đến ngày đó thôi cũng đủ để tôi biết mình chẳng thể giúp được gì.
"Cha mình sẽ đến xem buổi biểu diễn tiếp theo."
"...... Ơ."
"Cha luôn phản đối việc mình hoạt động trong giới idol. Ông ấy nhất quyết muốn mình nghỉ việc."
Rei cúi mặt xuống và đan ngón tay trên đùi.
"Nếu thất bại và làm xấu mặt bản thân trong buổi công diễn tới, thì có lẽ ông ấy sẽ không cho phép mình làm idol nữa. Mình sẽ trở thành một cô gái bình thường, và một ngày nào đó sẽ bị ép hôn vì lợi ích gia đình. Điều đó...... khiến mình rất sợ hãi."
Có vẻ Rei đang chịu một loại áp lực khác hẳn Kanon.
Tôi có thể hiểu lý do cha cô ấy phản đối việc Rei trở thành idol.
Idol khá dễ dính vào những tình huống nguy hại, và trong thời đại này, cuộc sống của họ có thể bị hủy hoại bởi làn sóng chỉ trích từ tin đồn vô căn cứ. Làm sao ông ấy không lo khi con gái mình phải sống trong thế giới ấy được?
"Trong quá khứ mình đã từng cảm thấy rất áp lực. Nhưng lần này thì khác. Cứ nghĩ đến việc cha tận mắt đến xem buổi diễn...... thì mình lại thấy lo, dù vẫn còn hai tuần nữa."
"Cô không được phép...... thất bại nhỉ?"
Rei vô lực gật đầu.
Quả nhiên tôi không thể giúp cô ấy giải quyết vấn đề này.
Cách giải quyết duy nhất là để Rei tự mình vượt qua áp lực và khiến buổi biểu diễn thành công.
"Tôi không hiểu được tình huống khiến cô áp lực như vậy, nhưng...... tôi nghĩ Rei của ngày thường sẽ không thất bại."
"Mình của ngày thường ư......."
"Tôi biết đây là một trở ngại khó vượt qua. Điều duy nhất tôi có thể làm là đảm bảo cuộc sống hằng ngày của cô trôi qua như thường."
Những món ăn tôi nấu, cách tôi giao tiếp với mọi người. Tôi không nghĩ chúng có bất kỳ ý nghĩa đặc biệt nào. Nhưng ít nhất thì tôi sẽ khiến cô ấy không cảm thấy áp lực trong cuộc sống thường ngày.
Dù cố gắng thế nào đi chăng nữa, thì tôi cũng chỉ làm được vậy.
"Mmm. Thế là đủ rồi. Rốt cục thì mình rõ hơn ai hết là mình phải tự lo cho bản thân. Nhưng mình rất hạnh phúc khi biết cậu quan tâm mình đến vậy."
"...... Thế à."
Tôi không thể nghĩ ra được câu nào ân cần để nói.
Chỉ còn hai tuần nữa là đến buổi diễn.
Tôi chỉ có thể cầu nguyện mong Rei và hai cô gái kia sẽ thành công trong buổi diễn sắp tới.
◇◆◇
Khi Rei về phòng thì đã là 23:30.
Mai là thứ bảy, nên tôi không phải vội đi ngủ sớm làm gì.
Nhưng chiều mai, tôi sẽ có ca làm ngắn ở chỗ Yuzuki-sensei về bản in số đặc biệt――――
"Điều duy nhất mình có thể làm à."
Tôi tự lẩm bẩm trong khi ủi đồng phục.
Khi còn nhỏ, tôi từng nghĩ mình có thể làm được mọi thứ, giống như những siêu anh hùng trên TV. Nó gọi là cảm giác toàn năng.
Nhưng giờ, cảm xúc đó đã biến mất.
Tôi biết rõ thực tế và giới hạn bản thân.
Vấn đề của Kanon, chuyện của Kakihara, và nỗi lo của Rei, tất cả đều nằm ngoài khả năng của tôi.
Ngược lại họ cũng không thể làm gì về nỗi lo của tôi.
Trong trường hợp đó, tôi không có lý do chính đáng để can thiệp.
Nếu can thiệp vào mà lại không giải quyết được vấn đề, thì chỉ tổ gây thêm đau đớn cho hai bên.
"...... Hầyyy~."
Tôi thở dài thườn thượt.
Ngay lúc đó, thông báo LINE chợt hiện lên trên màn hình điện thoại.
Tôi cảm thấy vụ này quen quen khi kiểm tra tin nhắn, và nhìn thấy cái tên "Ugawa Mia".
[Bây giờ mình có thể đến phòng cậu không? Mình muốn nói chuyện với cậu một lát.]
Lại là cái cảm giác déjà vu đó――――
Tôi đọc tin nhắn LINE của cô ấy và bấm điện thoại nhắn lại.
Tôi không thể cứ chấp nhận yêu cầu của Kanon nhưng từ chối Mia.
[Được. Vậy thì tôi sẽ để cửa mở.]
[Cảm ơn. Mình đến ngay đây.]
Tin nhắn trả lời đến sau chục giây, và thế là cuộc trao đổi qua LINE của chúng tôi kết thúc.
Tôi ra cửa trước mở khóa.
Sau đó trở vào trong bếp và bắt đầu pha cà phê, hệt như lần Kanon đến.
Tôi biết cô ấy thích cà phê đen giống hệt tôi.
Quả nhiên tôi có cảm giác thân thuộc tuy mơ hồ nhưng mạnh mẽ với Mia.......
Danh sách chương