――――Cuối cùng thì tôi cũng chẳng nghĩ được cách giúp Rei.
Tôi vừa nấu bữa tối như thường lệ vừa xem TV trong khi thư giãn với cô ấy.
Tôi không thể làm gì để giúp cô yên lòng, và tâm trạng của cô ấy càng ngày càng căng thẳng.
Cả Mia và Kanon cũng tương tự.
Cảm xúc của ba người họ về buổi diễn bắt đầu mạnh mẽ hơn, đến mức khiến da tôi ngứa ran mỗi khi ở gần họ.
(Cứ như một võ sĩ trước trận đấu ấy.......)
Rei ngồi trong phòng tôi vừa uống cà phê vừa tập trung cao độ nhìn vào màn hình TV.
Trên màn hình là video diễn tập tại phòng studio được thu lại hôm nay. Không như lần họ diễn cho tôi xem, lần này họ còn thêm phần thời gian đổi trang phục giữa buổi diễn.
Buổi công diễn sẽ diễn ra vào ngày kia. Ngày 7 tháng Bảy, hay lễ Thất Tịch.
Ngày mai, ba cô gái sẽ đến hội trường diễn tập trước và qua đêm tại một khách sạn gần đó.
Có lẽ đây sẽ là lần cuối chúng tôi có thể gặp nhau trước buổi diễn.
"Rintaro, cậu có thấy gì kỳ lạ trong video không?"
"Đừng hỏi tôi....... Ngoài ra, tôi nghĩ màn biểu diễn của các cô rất tuyệt vời, hệt như lần trước."
"...... Vậy ư."
Trên tay Rei là một cuốn sổ.
Chắc cô ấy đang ghi lại những điểm cần cải thiện sau khi xem đoạn phim, tuy nhiên chiếc bút trên tay cô vẫn chưa hề di chuyển tí nào.
Không phải là Rei đang lười biếng, mà vì cô ấy không thể tìm ra bất kỳ điểm nào cần cải thiện.
Màn biểu diễn của họ hoàn hảo đến mức đó đấy. Hoàn hảo đến độ không thể cải thiện thêm được nữa.
Nhưng――――
"Nếu phải nói ra, thì đó là ......gương mặt của cô."
"Mặt mình?"
"Ừ. Tôi nghĩ mặt cô căng hơn lần trước lúc cô biểu diễn cho tôi xem."
Tôi không biết đó có phải vì cô ấy đang bí bách hay không.
So với những lần cô xuất hiện trên các show truyền hình hay những buổi diễn trực tiếp, thì cô trông hơi khác biệt. Khác biệt ấy nhỏ đến mức bản thân tôi cũng không chắc chắn được, nhưng tôi tin đó không phải là tưởng tượng của mình.
"Có lẽ Rintaro nói phải."
"...... Vậy à. Mà, chắc thế thì chịu rồi nhỉ."
"Mm......"
Áp lực gây ra bởi việc cha cô sẽ đến xem buổi diễn. Hẳn nó đã đè nặng lên tâm trí Rei nhiều hơn cô nghĩ.
Tất cả đều phụ thuộc vào cách suy nghĩ của cô. Chứ không phải là điều những người quanh cô bảo cô phải làm.
"Cô đấy, cô đã làm mọi thứ mình có thể rồi ư?"
"......Ừ."
"Thế à."
Một kẻ tầm thường như tôi không còn gì để nói thêm.
Điều duy nhất tôi làm được là dõi theo cô ấy xem cô có thể đi xa đến đâu, là một Idol chuyên nghiệp, liệu cô ấy sẽ có thể tập trung vào buổi diễn không.
"Rintaro...... cậu sẽ quan sát kỹ mình chứ?"
"Tôi đã được cô chuẩn bị ghế đặc biệt mà. Nên tôi sẽ có thể nhìn kỹ cô."
Tôi nói với cô ấy, Rei bật dậy khỏi ghế và đến đứng trước mặt tôi.
"Cảm ơn. Nếu cậu quan sát mình...... thì mình sẽ có thể tập trung đến phút cuối."
Rei khúc khích cười rồi rời khỏi phòng.
Tôi ngồi xuống ghế và tắt TV.
"...... Nụ cười của cô vụng về lắm đấy, biết không."
Đó không phải là nụ cười kiểu Idol, và tôi biết cô nàng chỉ đang cố tỏ ra cứng cỏi.
Tình trạng tâm lý hiện tại của Rei chắc chắn đang không ổn.
Xóa bỏ những chuyển động được khắc sâu vào cơ thể không phải là chuyện dễ, và dù trên sân khấu cô có lo lắng đến mức nào đi chăng nữa, thì cơ thể cô cũng sẽ chuyển động một cách tự nhiên.
Tuy nhiên, vậy là đủ cho một Idol hàng đầu ư?
Đúng như tôi nghĩ――――có gì đó khiến cô ấy lo âu.
(Sao mình lại lo lắng vậy nhỉ......)
Trước khi nhận ra, tôi đã ép chân mình ngừng run và móc điện thoại ra.
Tuy hơi trễ, nhưng có lẽ cậu ta vẫn còn thức.
Tôi mở ứng dụng LINE và gọi cho thằng bạn thân.
[――――Chào? Sao thế, vào giờ này nữa?]
"Xin lỗi. Tao chỉ muốn nghe giọng mày thôi."
[Fweh!? Có...... có chuyện gì vậy?]
Từ đầu dây bên kia, tôi có thể nghe thấy Inaba Yukio kêu lên hoảng hốt.
Tôi cảm thấy kỳ lạ. Dù nghe thấy giọng Yukio trên trường mỗi ngày, nhưng qua điện thoại giọng nói đó thật mới mẻ.
[...... Mày gặp chuyện gì ư?]
"Sao mày lại nghĩ thế?"
[Tao chỉ nghĩ nếu Rintaro gọi mình, thì hẳn đó là chuyện khó có thể nói ra trực tiếp. Nếu mày gặp chuyện thì tao sẽ giúp đỡ hết sức.]
"Mày hiểu rõ tao quá ha. Đó là điểm tao thích ở mày đấy."
[V-vậy ư? Ehehe.]
Tôi từng nghĩ một đứa con trai cười kiểu "Ehehe" tởm muốn chết, nhưng khi Yukio làm vậy thì lại không sao cả.
Tôi tự hỏi không biết vì sao lại vậy――――
"Tao gặp chút vấn đề, nhưng thật ra cũng chẳng nghiêm trọng lắm. Ngay từ đầu thì đó còn không phải là chuyện của tao."
[Thế à?]
"À. Bạn tao......? Đúng, là chuyện của bạn tao. Một người bạn của tao đang gặp rắc rối, và tao muốn làm gì đó để giúp, nhưng lại không tìm được cách."
[Trước hết, tao ngạc nhiên vì mày gọi người đó là bạn đấy. Bình thường, cùng lắm mày chỉ gọi họ là người quen hay bạn cùng lớp thôi.]
Đúng là tôi không thực sự xem người khác là bạn bè.
"Mà thôi, không sao. Chỉ là tao không thể bỏ mặc người này một mình."
[Hmm....... Thế, rắc rối đó là gì vậy?]
"Để xem...... người này muốn trở nên nổi tiếng, và đã rất cố gắng để đạt được điều đó, và giờ người đó đã khá có tiếng tăm."
[Ừ, ừ.]
"Nhưng cha người đó lại không nghĩ đây là chuyện tốt và muốn người đó từ bỏ nếu có thể."
[Trở nên nổi tiếng có thể khá nguy hiểm. Tao hiểu cảm giác của ông ấy.]
"Nên người này đã quyết định cho cha mình xem tất cả những gì mình đã làm được để trở nên nổi tiếng, nhưng điều đó lại tạo ra áp lực và có thể khiến chuyện diễn ra không mấy êm xuôi."
[Ra vậy....... thế Rintaro muốn giúp người đó có thể làm hết sức mình trước mặt cha đúng không?]
"Đúng vậy. Nhưng tao lại không nghĩ ra được cách nào cả."
Yukio là một trong những người giỏi lắng nghe nhất mà tôi biết. Cậu ta hiểu được điều tôi muốn nói gần như hoàn hảo dù chỉ nghe qua một lần và không bao giờ hiểu sai ý tôi.
Cậu ấy cũng nhận ra rằng tôi không thể kể chi tiết.
Đây là lý do khiến cậu ấy là một người tư vấn đáng tin cậy.
[Hmmm, tao nghĩ đây là chuyện người đó phải tự mình giải quyết.]
"......Mày nói phải. Nhưng đó không phải là câu trả lời tao cần."
[Tao biết. Tao chắc mày cũng sẽ đưa ra kết luận tương tự. Rintaro chỉ muốn biết mình có thể làm gì với tư cách người ngoài cuộc thôi nhỉ.]
Đúng thế. Nhưng tôi vẫn chưa tìm ra được giải pháp.
[......Xin lỗi, nhưng tao không nghĩ mình có thể cho mày câu trả lời thích đáng. Tuy nhiên có một chuyện tao có thể nói cho mày.]
"Mày có thể cho tao biết không?"
[Ừ. Đó là――――mày không được phép tỏ ra lo âu.]
Tỏ ra, lo âu ư?
[Tuy không có cơ sở, nhưng tao nghĩ nỗi lo rất dễ lan truyền. Khi chuyện của người đó gặp trở ngại, và mày ở gần đó, người đó sẽ cảm thấy muốn dựa vào mày. Nếu lúc đó mà mày bày ra vẻ mặt lo âu, thì chắc chắn sẽ khiến người đó mất tinh thần.]
"...... Ra vậy."
Ví dụ, nếu huấn luyện viên tỏ ra lo lắng trong một trận bóng chày cao trung, thì những học sinh của ông sẽ không biết phải tin vào đâu.
Dù trước đó họ có cố gắng đến mức nào đi chăng nữa, thì nếu người huấn luyện viên, "biểu tượng" chỉ dẫn và định hướng nỗ lực của họ, ra vẻ như có thể đã "mắc sai lầm", thì họ sẽ không thể tin tưởng vào cơ sở mà chính họ đã tạo dựng.
Nếu dính phải trường hợp đó, thì làm sao họ có thể thi đấu hết mình được――――tôi chưa bao giờ quan tâm đến thể thao nên tôi cũng không rõ.
Cách nghĩ này có thể sai lầm, ngay từ đầu tôi còn chẳng phải là huấn luyện viên của Rei nữa là.
Nhưng có một điều tôi có thể chắc chắn, nếu tỏ ra lo lắng thì không có chút ích lợi nào cả.
"Cảm ơn, Yukio. Nó rất có ích."
[Tao mừng vì có thể giúp, và được mày nhờ giúp cũng khá mới mẻ.]
"Mày là người duy nhất tao nghĩ sẽ tự nguyện giúp tao. Tao thực sự rất cảm kích."
[――――Thế ư. Ra là vậy à.]
"Hmm? Sao vậy?"
[Không, không có gì đâu. Tao mong người mày đang lo lắng sẽ thấy khá hơn.]
"Ừ, mong là vậy."
[Ừ, vậy thì chúc ngủ ngon, Rintaro.]
"Ừ, chúc ngủ ngon."
Tôi bỏ điện thoại xuống và ngắt cuộc gọi.
Cuối cuộc gọi, giọng của Yukio đột nhiên tươi hẳn lên, nhưng tôi nhẹ nhõm đến mức không có tâm trí quan tâm chuyện đó.
Không được tỏ ra lo âu.
Có thể đó là chuyện đơn giản, nhưng tôi tin đó là điều rất quan trọng.
Ngay cả khi cô ấy không có thời gian nhìn tôi, thì tôi vẫn sẽ dõi theo Rei, tin tưởng vào cô ấy.
Đó là ý nghĩa của câu "Cậu sẽ ổn cả thôi."――――
Tôi vừa nấu bữa tối như thường lệ vừa xem TV trong khi thư giãn với cô ấy.
Tôi không thể làm gì để giúp cô yên lòng, và tâm trạng của cô ấy càng ngày càng căng thẳng.
Cả Mia và Kanon cũng tương tự.
Cảm xúc của ba người họ về buổi diễn bắt đầu mạnh mẽ hơn, đến mức khiến da tôi ngứa ran mỗi khi ở gần họ.
(Cứ như một võ sĩ trước trận đấu ấy.......)
Rei ngồi trong phòng tôi vừa uống cà phê vừa tập trung cao độ nhìn vào màn hình TV.
Trên màn hình là video diễn tập tại phòng studio được thu lại hôm nay. Không như lần họ diễn cho tôi xem, lần này họ còn thêm phần thời gian đổi trang phục giữa buổi diễn.
Buổi công diễn sẽ diễn ra vào ngày kia. Ngày 7 tháng Bảy, hay lễ Thất Tịch.
Ngày mai, ba cô gái sẽ đến hội trường diễn tập trước và qua đêm tại một khách sạn gần đó.
Có lẽ đây sẽ là lần cuối chúng tôi có thể gặp nhau trước buổi diễn.
"Rintaro, cậu có thấy gì kỳ lạ trong video không?"
"Đừng hỏi tôi....... Ngoài ra, tôi nghĩ màn biểu diễn của các cô rất tuyệt vời, hệt như lần trước."
"...... Vậy ư."
Trên tay Rei là một cuốn sổ.
Chắc cô ấy đang ghi lại những điểm cần cải thiện sau khi xem đoạn phim, tuy nhiên chiếc bút trên tay cô vẫn chưa hề di chuyển tí nào.
Không phải là Rei đang lười biếng, mà vì cô ấy không thể tìm ra bất kỳ điểm nào cần cải thiện.
Màn biểu diễn của họ hoàn hảo đến mức đó đấy. Hoàn hảo đến độ không thể cải thiện thêm được nữa.
Nhưng――――
"Nếu phải nói ra, thì đó là ......gương mặt của cô."
"Mặt mình?"
"Ừ. Tôi nghĩ mặt cô căng hơn lần trước lúc cô biểu diễn cho tôi xem."
Tôi không biết đó có phải vì cô ấy đang bí bách hay không.
So với những lần cô xuất hiện trên các show truyền hình hay những buổi diễn trực tiếp, thì cô trông hơi khác biệt. Khác biệt ấy nhỏ đến mức bản thân tôi cũng không chắc chắn được, nhưng tôi tin đó không phải là tưởng tượng của mình.
"Có lẽ Rintaro nói phải."
"...... Vậy à. Mà, chắc thế thì chịu rồi nhỉ."
"Mm......"
Áp lực gây ra bởi việc cha cô sẽ đến xem buổi diễn. Hẳn nó đã đè nặng lên tâm trí Rei nhiều hơn cô nghĩ.
Tất cả đều phụ thuộc vào cách suy nghĩ của cô. Chứ không phải là điều những người quanh cô bảo cô phải làm.
"Cô đấy, cô đã làm mọi thứ mình có thể rồi ư?"
"......Ừ."
"Thế à."
Một kẻ tầm thường như tôi không còn gì để nói thêm.
Điều duy nhất tôi làm được là dõi theo cô ấy xem cô có thể đi xa đến đâu, là một Idol chuyên nghiệp, liệu cô ấy sẽ có thể tập trung vào buổi diễn không.
"Rintaro...... cậu sẽ quan sát kỹ mình chứ?"
"Tôi đã được cô chuẩn bị ghế đặc biệt mà. Nên tôi sẽ có thể nhìn kỹ cô."
Tôi nói với cô ấy, Rei bật dậy khỏi ghế và đến đứng trước mặt tôi.
"Cảm ơn. Nếu cậu quan sát mình...... thì mình sẽ có thể tập trung đến phút cuối."
Rei khúc khích cười rồi rời khỏi phòng.
Tôi ngồi xuống ghế và tắt TV.
"...... Nụ cười của cô vụng về lắm đấy, biết không."
Đó không phải là nụ cười kiểu Idol, và tôi biết cô nàng chỉ đang cố tỏ ra cứng cỏi.
Tình trạng tâm lý hiện tại của Rei chắc chắn đang không ổn.
Xóa bỏ những chuyển động được khắc sâu vào cơ thể không phải là chuyện dễ, và dù trên sân khấu cô có lo lắng đến mức nào đi chăng nữa, thì cơ thể cô cũng sẽ chuyển động một cách tự nhiên.
Tuy nhiên, vậy là đủ cho một Idol hàng đầu ư?
Đúng như tôi nghĩ――――có gì đó khiến cô ấy lo âu.
(Sao mình lại lo lắng vậy nhỉ......)
Trước khi nhận ra, tôi đã ép chân mình ngừng run và móc điện thoại ra.
Tuy hơi trễ, nhưng có lẽ cậu ta vẫn còn thức.
Tôi mở ứng dụng LINE và gọi cho thằng bạn thân.
[――――Chào? Sao thế, vào giờ này nữa?]
"Xin lỗi. Tao chỉ muốn nghe giọng mày thôi."
[Fweh!? Có...... có chuyện gì vậy?]
Từ đầu dây bên kia, tôi có thể nghe thấy Inaba Yukio kêu lên hoảng hốt.
Tôi cảm thấy kỳ lạ. Dù nghe thấy giọng Yukio trên trường mỗi ngày, nhưng qua điện thoại giọng nói đó thật mới mẻ.
[...... Mày gặp chuyện gì ư?]
"Sao mày lại nghĩ thế?"
[Tao chỉ nghĩ nếu Rintaro gọi mình, thì hẳn đó là chuyện khó có thể nói ra trực tiếp. Nếu mày gặp chuyện thì tao sẽ giúp đỡ hết sức.]
"Mày hiểu rõ tao quá ha. Đó là điểm tao thích ở mày đấy."
[V-vậy ư? Ehehe.]
Tôi từng nghĩ một đứa con trai cười kiểu "Ehehe" tởm muốn chết, nhưng khi Yukio làm vậy thì lại không sao cả.
Tôi tự hỏi không biết vì sao lại vậy――――
"Tao gặp chút vấn đề, nhưng thật ra cũng chẳng nghiêm trọng lắm. Ngay từ đầu thì đó còn không phải là chuyện của tao."
[Thế à?]
"À. Bạn tao......? Đúng, là chuyện của bạn tao. Một người bạn của tao đang gặp rắc rối, và tao muốn làm gì đó để giúp, nhưng lại không tìm được cách."
[Trước hết, tao ngạc nhiên vì mày gọi người đó là bạn đấy. Bình thường, cùng lắm mày chỉ gọi họ là người quen hay bạn cùng lớp thôi.]
Đúng là tôi không thực sự xem người khác là bạn bè.
"Mà thôi, không sao. Chỉ là tao không thể bỏ mặc người này một mình."
[Hmm....... Thế, rắc rối đó là gì vậy?]
"Để xem...... người này muốn trở nên nổi tiếng, và đã rất cố gắng để đạt được điều đó, và giờ người đó đã khá có tiếng tăm."
[Ừ, ừ.]
"Nhưng cha người đó lại không nghĩ đây là chuyện tốt và muốn người đó từ bỏ nếu có thể."
[Trở nên nổi tiếng có thể khá nguy hiểm. Tao hiểu cảm giác của ông ấy.]
"Nên người này đã quyết định cho cha mình xem tất cả những gì mình đã làm được để trở nên nổi tiếng, nhưng điều đó lại tạo ra áp lực và có thể khiến chuyện diễn ra không mấy êm xuôi."
[Ra vậy....... thế Rintaro muốn giúp người đó có thể làm hết sức mình trước mặt cha đúng không?]
"Đúng vậy. Nhưng tao lại không nghĩ ra được cách nào cả."
Yukio là một trong những người giỏi lắng nghe nhất mà tôi biết. Cậu ta hiểu được điều tôi muốn nói gần như hoàn hảo dù chỉ nghe qua một lần và không bao giờ hiểu sai ý tôi.
Cậu ấy cũng nhận ra rằng tôi không thể kể chi tiết.
Đây là lý do khiến cậu ấy là một người tư vấn đáng tin cậy.
[Hmmm, tao nghĩ đây là chuyện người đó phải tự mình giải quyết.]
"......Mày nói phải. Nhưng đó không phải là câu trả lời tao cần."
[Tao biết. Tao chắc mày cũng sẽ đưa ra kết luận tương tự. Rintaro chỉ muốn biết mình có thể làm gì với tư cách người ngoài cuộc thôi nhỉ.]
Đúng thế. Nhưng tôi vẫn chưa tìm ra được giải pháp.
[......Xin lỗi, nhưng tao không nghĩ mình có thể cho mày câu trả lời thích đáng. Tuy nhiên có một chuyện tao có thể nói cho mày.]
"Mày có thể cho tao biết không?"
[Ừ. Đó là――――mày không được phép tỏ ra lo âu.]
Tỏ ra, lo âu ư?
[Tuy không có cơ sở, nhưng tao nghĩ nỗi lo rất dễ lan truyền. Khi chuyện của người đó gặp trở ngại, và mày ở gần đó, người đó sẽ cảm thấy muốn dựa vào mày. Nếu lúc đó mà mày bày ra vẻ mặt lo âu, thì chắc chắn sẽ khiến người đó mất tinh thần.]
"...... Ra vậy."
Ví dụ, nếu huấn luyện viên tỏ ra lo lắng trong một trận bóng chày cao trung, thì những học sinh của ông sẽ không biết phải tin vào đâu.
Dù trước đó họ có cố gắng đến mức nào đi chăng nữa, thì nếu người huấn luyện viên, "biểu tượng" chỉ dẫn và định hướng nỗ lực của họ, ra vẻ như có thể đã "mắc sai lầm", thì họ sẽ không thể tin tưởng vào cơ sở mà chính họ đã tạo dựng.
Nếu dính phải trường hợp đó, thì làm sao họ có thể thi đấu hết mình được――――tôi chưa bao giờ quan tâm đến thể thao nên tôi cũng không rõ.
Cách nghĩ này có thể sai lầm, ngay từ đầu tôi còn chẳng phải là huấn luyện viên của Rei nữa là.
Nhưng có một điều tôi có thể chắc chắn, nếu tỏ ra lo lắng thì không có chút ích lợi nào cả.
"Cảm ơn, Yukio. Nó rất có ích."
[Tao mừng vì có thể giúp, và được mày nhờ giúp cũng khá mới mẻ.]
"Mày là người duy nhất tao nghĩ sẽ tự nguyện giúp tao. Tao thực sự rất cảm kích."
[――――Thế ư. Ra là vậy à.]
"Hmm? Sao vậy?"
[Không, không có gì đâu. Tao mong người mày đang lo lắng sẽ thấy khá hơn.]
"Ừ, mong là vậy."
[Ừ, vậy thì chúc ngủ ngon, Rintaro.]
"Ừ, chúc ngủ ngon."
Tôi bỏ điện thoại xuống và ngắt cuộc gọi.
Cuối cuộc gọi, giọng của Yukio đột nhiên tươi hẳn lên, nhưng tôi nhẹ nhõm đến mức không có tâm trí quan tâm chuyện đó.
Không được tỏ ra lo âu.
Có thể đó là chuyện đơn giản, nhưng tôi tin đó là điều rất quan trọng.
Ngay cả khi cô ấy không có thời gian nhìn tôi, thì tôi vẫn sẽ dõi theo Rei, tin tưởng vào cô ấy.
Đó là ý nghĩa của câu "Cậu sẽ ổn cả thôi."――――
Danh sách chương