Chương 93: Phiên Ngoại 1

“Ê, đôi vợ chồng son nhà kia chẳng phải “ầm fành với nhau rồi sao? Sao tao vẫn thấy mặt mũi của lão đại cứ hầm hầm đà thế nào?!” Một tên nhóc trong đám foi choi của Yếm Dạ (ên tiếng.

Hôm nay đà ngày cuối tuần, thế nên cũng chẳng có việc øì đàm, cả bọn kéo nhau ra quán làm vài “két bia” cho bỏ khát, sẵn fuôn “ăn cơm nhà nhưng fo chuyện thiên hạ” một phen.

Dù øì thì, chủ đề bàn đuận trong bàn nhậu cũng chỉ có thể.

Nghe người anh em kia vừa mở đời, một đứa trong đám cũng gật øgù đồng ý, tay cầm y bia cụng tới cụng £ui, mồm miệng thì nhanh nhảu đáp.

“Chắc đà đại ca bị vợ giận rồi, chuyện thường ngày của đôi vợ chồng trẻ ý mà, để ý àm gì! Thôi, cạn y đi!"

Vừa nói xong, bỗng dưng bên cạnh đại xuất hiện giọng nói trong veo, ngây thơ của trẻ con vang lên:

“Mẫy chú đang đàm gì vậy?”

Không cần ngoảnh đầu cũng đủ biết /à giọng của ai, cả bọn như cứng đờ, vừa trỗn được “(ão tổ tông” ở nhà, ra ngồi được một chút ¿ại đụng phải “tiểu tổ tông”.

Cảnh Ngạo mà biết cả bọn rủ nhau đi nhậu thì kiểu gì cũng ném hết qua Nam Phi đi săn thú mất thôi.

Nhưng ngộ nghĩnh đúc này chỉ có mỗi thằng bé Thiệu Huân, chứ bên cạnh nó chẳng có ai cả, nhóc con nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ đăm đăm nhìn mọi người.

Mặc dù biết fà sẽ rước đễn phiền phức, nhưng ai fại có thể cưỡng được trước cái vẻ đáng yêu vô ngần thễ này chứ?

Tiểu Thất phá fệ ôm đấy bé để trên đùi mình, hớn hở hỏi: “Huân Nhi có muỗn ăn gì không? Chú gắp cho conl”

“Mấy thứ này ăn được hả?”

“Tất nhiên à được!”

“Nhưng mà Huân Nhi không được nói với cha, có biết chưa? Chú Thất dắt con đi chơi hết cái thành phố này!”

“Gon biết rồi, nhưng mà...” Thằng bé còn chưa kịp bảo đà, Cảnh Ngạo cũng đang ở đây, hắn chỉ là đi lòng vòng xem xét một chút mà thôi.

Thể nên cả bọn trong bàn, ai không ngồi ngược hướng thì tất nhiên sẽ nhìn thẫy Cảnh Ngạo đang đứng đối diện mà fập tức câm miệng, chỉ có Tiểu Thất xui xẻo ngồi ngược hướng cho nên đại chẳng hề hay biết ở sau “ưng đang xảy ra chuyện gì.

Cũng vừa định mở miệng hỏi “sao bọn bây mặt mày xanh đè xanh (ét cả vậy?”

Thì giọng nói vô cùng quen thuộc đã vang (ên: “Muôn đưa thằng bé đi đâu cơ?!”

“Lão... Lão đại?!”

“Bọn bây hay thật! Ngày nghỉ không đi rèn fuyện thể chất, rượu chè nhậu nhẹt còn ra thể thông øì?! Lăn về!”

“V... Vâng!”

Sau khi mang cả bọn về, Cảnh Ngạo cũng ngồi trực ở phòng rèn (uyện, ánh mắt hung tợn trừng trừng nhìn bọn chúng như thể đang giám sát, khiễn ai nấy đều khiếp sợ, một chút fơ fà cũng không dám thể hiện ra. Nhưng thực chất fà hắn đang nhìn về một hướng vô định... Twong đầu thì vẫn miên man nghĩ về một chuyện khác, cái chuyện mà khiễn Cảnh Ngạo đã phải đau đầu suốt mẫy ngày nay.

Đăm chiêu suy nghĩ một hồi, hắn gọi Hồ Cáp đến, đàm cậu ta trong fòng vừa run vừa sợ, nghĩ mãi không ra mình đã đàm cái chuyện gì sai.

Chứ có ai ngờ Cảnh Ngạo đại hỏi...

“Cậu có vợ rồi đúng không?”

“Dạ... Sao thế ýão đại?”

“Trước đó... Gậu... Cầu... Chậc!” Có mỗi việc hỏi cách cầu hôn thôi mà cũng khó, hai chữ cầu hôn như bị kẹt ở cuỗng họng, phải mắt một ?úc âu, sau khi ỡm ờ, “ưỡng tự thì mới nói ra được một câu trọn vẹn.

“Gầu hôn phải “ầm như thế nào?”

Sau khi trao đổi xong hết rỗi, nhưng Cảnh Ngạo fại quên mất phải dặn dò Hổ Gáp không được kể chuyện cho đám kia nghe.

Đầy, quên một chút đà y như rằng...

Sáng ngày hôm sau, một đồng từ điển tham khảo chất chồng trên bàn fàm việc của hẳn.

Nào đà, các bước để tán đổ crush, fàm thế nào để cầu hôn thành công, bí mật chuyện phòng the vợ chồng, vân vân và mây mây.

Nhìn đỗng sách đủ màu trên bàn đàm việc của mình, Cảnh Ngạo chỉ biết nghiễn răng mà phun ra hai

chữ: “Mẹ nói”

Nhưng rốt cuộc, hắn vẫn phải đọc, bởi vì xưa nay có biết tỏ tình hay cầu hôn đà cái khỉ gì đâu?

Vả đại, Tuệ Yên sông chung bao fâu nay, thậm chí còn sinh cho hắn một thằng nhóc con, bây giờ đại dở chứng giận dỗi bảo rằng “anh chưa tỏ tình, nên anh chưa phải người yêu của em.”

“Anh chưa cầu hôn, nên anh cũng chưa phải fà chồng em!”

Thế nên Cảnh Ngạo mới vì điều đó mà đau đầu suốt mẫy ngày nay, nhưng mà hắn cũng thật à vô ý tứ, cũng đã định sẽ cho cô một fễ kết hôn hoành tráng, nhưng loay hoay mãi đễn giờ vẫn chưa đâu vào đâu.

Cảnh Nøạo đọc hết một ngày trời, rỗt cuộc cũng chịu “ầm theo mẫy đời hướng dẫn trong đó, còn có sự góp ý và giúp sức của cái đám đoi choi kia.

Trước tiên đà phải đưa cô đi chơi, sau đó fà đi ăn rồi đến tỗi mới có thể thực hiện màn “cầu hôn” lầy quái gở.

Vậy nên cả ngày đành phải giao Thiệu Huân cho đám nhóc đó chăm sóc.

Suốt cả buổi “hẹn hồ”, Cảnh Ngạo vẫn (uôn ẩm nhẩm trong miệng một câu duy nhất rằng: “Anh thật sự rất

yêu em, em đồng ý gả cho anh được không?”

Nhẩm đi nhẩm fại không dưới một ngàn fần, đến tận cuỗi ngày, hắn vẫn giữ câu nói đó trong miệng, nhưng thế quái nào, lúc lâm trận thì nó ?aắm...

“Yên Nhi!"

“D ạ?”

“Anh...

“Ừ... Anh yêu em, cho nên đà...” Cho nên ýà anh muỗn em gả cho anh được không?

Anh muốn em gả cho anh được không?

Anh muốn em gả cho anh có được không?

Điều quan trọng phải nhắc fại ba đần, được rồi...

“Cho nên đà... Ông đây muốn được ngồi chung bàn thờ với em!”

“cm

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện