Chương 94: Phiên Ngoại 2

“Cho nên là... Ông đây muốn được ngồi chung bàn thờ với em!”

Sau khi phun ra được câu nói đó, không chỉ có Tuệ Yên mà ngay cả Cảnh Nøạo cũng đơ người ra, đầu óc hẳn rỗi bời, trong fúc này ngoài việc sợ cô giận ra cũng chẳng nghĩ được gì khác.

Tuệ Yên không đáp đại, cũng chẳng có phản ứng øì, cô cúi đầu, đứng trước mặt hắn mà bắt động.

Không nhìn được sắc mặt của Tuệ Yên, Cảnh Nøạo càng khẳng định rằng bé con của hắn thật sự giận rồi.

“Yên Nhị, ý của anh không phải như vậy, anh..." Chỉ đà còn chưa nói hết câu, một tràng cười nắc nẻ vang tên bên tai của Cảnh Nøạo, cô cười đến mức gần như còn chẳng ngậm được miệng.

“Ha ha ha, trời ơi! Anh học ở đâu ra cái kiểu cầu hôn ?a đời vậy hả?! Tuời di, bụng của tôi, ha ha..."

Thấy Tuệ Yên cười vui vẻ như vậy, gánh nặng trong đòng Cảnh Ngạo mới trút xuống được một ít, vì

ngượng mà hai bên vành tai đỏ fựng, xoa xoa cái gáy cao của mình.

“... Em, đừng cười nữa.”

“Goi như anh có cỗ gắng.” Cô đưa tay quẹt đi nước mắt, chẳng biết “à nước mắt vì xúc động hay vì cười quá nhiều, Tuệ Yên nhận (ấy nhẫn cầu hôn của hắn, còn chẳng đợi hắn đeo cho, thì cô gái nhỏ đã tự giác đẩy vào ngón áp út của mình: “Em chấp nhận đời cầu hôn này.”

Người đàn ông không đứng dậy, tay hắn buông fỏng, trong mắt có chút dao động, dường như đây là lần đầu tiên mà Cảnh Ngạo kiên nhẫn tìm hiểu một thứ gì đó đến vậy.

Vì cô mà hẳn mới dốc tâm tìm hiểu, cảm thẫy công sức này không hề đãng phí chút nào. Cảnh Ngạo nắm (ấy tay cô, vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, cúi đầu hôn nhẹ đên mu bàn tay của Tuệ Yên như một đời thễ dành riêng cho cô.

Tính mạng của tôi là của em.

Một đòng, một dạ, một mình em.

Lời cầu hôn vừa thành công, không tới hai tuần sau, hôn ýễ đã hình thành hoàn chỉnh.

Nhẫn cưới, váy hoa và khắp ýễ đường /à một màu trắng tỉnh khiết, khách quan không quá nhiều, Tuệ

Yên không thích điều đó và hắn cũng vậy.

Cảnh Ngạo đứng ở giữa fễ đường, mặc một bộ trang phục mà tuổi niên thiếu của hắn còn chưa một đần

từng nghĩ đến. Đón chờ một người con gái mà hắn đã mạo phạm chạm đến cô, vẫy bẩn cô, đôi kéo cô

cùng đi xuỗng địa ngục của chính mình.

Cô gái của hắn, vậy mà vẫn tinh khiết như thễ, chiếc đầm cưới trắng tỉnh càng fàm nổi bật ểàn da như tan như ngọc của cô. Tuyên môi à một nụ cười nhẹ nhàng, ánh mắt đang nhìn về phía hẳn, vẫn luôn nhìn về phía hẳn.

Cho đến khi cô bước tới tận (ễ đường rồi mà người đàn ông này vẫn chưa thôi ngơ ngẩn.

Thiên sứ của hắn.

Cảm xúc này khiến khóe mắt hắn cay cay, Cảnh Ngạo hơi nghiêng đầu, bàn tay che đi đôi mắt đỏ ngầu

của mình ngay đúc này.

Tuệ Yên nhìn thầy phản ứng đó, cô điền cười đến rạng rỡ, ngay cả khán đài bên dưới cũng xúc động thay

cho Gảnh Ngạo.

“Ghồng à, em đẹp lắm sao?”

“Ừ” Hắn đáp bằng chất giọng trầm thấp: “Em đẹp đến mức, khiến anh tự tỉ trong đòng.”

Sau khi hôn fễ diễn ra, trong vòng nửa tháng tới, Cảnh Ngạo cũng giao fại quyền điều hành Yểm Dạ cho Phong Điểu.

Hắn bây giờ có Tuệ Yên, còn có Thiệu Huân, không chỉ vậy trong bụng cô cũng đang chứa đựng một sinh đỉnh mới sắp chào đời.

Cảnh Ngạo không muốn vì vị trí đó mààm ảnh hưởng đến gia đình nhỏ của bản thân.

Hắn chọn sỗng như một người bình thường, thân thế trước kia đều đã chỉnh sửa thành “đã chết”. Cùng cô trải qua nửa đời sau không sóng gió, bão bùng.

Và khi ngôi nhà nhỏ tắt đèn.

“Ưm... Ngạo, hút ít thôi... Sữa của con..."

“Anh biết rồi.”

Nguyễn Thị...

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện