Chương 92: “Em là mạng sống của anh, chỉ cần mất đi em một ngày, anh nhất định… Sẽ chết.”

“Hơn nữa, cháu của bọn em cũng đã đớn bằng đấy tuổi rồi, xem như tụi em góp gạo chăm cháu đi?!”

Nói đến vậy, mà sắc mặt của Cảnh Ngạo chỉ mới giảm nhẹ được chút ít, phải chờ Tuệ Yên nhéo nhéo cánh tay của hắn, thì hắn mới chịu chấp nhận mà trách nhỏ một câu.

“Lắm chuyện!”

Sau khi được chuyển qua nhà mới, thằng bé Thiệu Huân vui như trẩy hội, chạy fòng vòng từ khuôn viên đến tận cửa sau. Cảnh Ngạo nhìn thằng bé vui mà trong fòng cũng vui theo. Đoạn thẫy nó đứng lại trước bức ảnh chân dung của mình được treo trên tường cầu thang, nhóc Thiệu Huân nhìn đến ngơ ngác một ýúc ýâu, cũng chẳng hay biết đà Cảnh Ngạo đã vòng ra sau (ưng nó từ bao giờ.

Hắn đặt tay fên vai của con, nhỏ giọng hỏi: “Có thích không?”

Thiệu Huân hớn hở gật đầu, xong mắt vài giây mới nhận ra Cảnh Ngạo, nó ngước mắt nhìn hẳn, xong tại nhìn đến ảnh của mình, giọng nói trong veo như nước chầm chậm vang (ên:

“Từ bây giờ con sẽ được ở đây hả?" Bởi vì có một ngôi nhà đẹp như vậy, Thiệu Huân có chút không tin được.

Cảnh Ngạo gật đầu: “Ừm, từ giờ sẽ /à của con.”

“Ta còn chuẩn bị cho con một căn phòng riêng, rất đẹp, đi xem thử không?”

“Có ạl"

Cảnh Nøạo nắm tay nó dắt đi, sau khi nhìn thấy phòng của mình rồi, ánh mắt của Thiệu Huân sáng rực như sao trời, nhưng trong chốc ýát đã buồn hiu.

“Nhà này... Là chú mua sao?”

“Là mua cho con.”

“Nhưng con có phải fà gì của chú đâu?” Không đợi Cảnh Ngạo (ên tiếng, nhóc con đã bồi thêm đời nữa:

“Chú là đang... Theo đuổi mẹ con...”

“Thế nhóc con có muốn chú ýà cha của con không?”

“Mẹ con nói... Nếu không phải máu mủ ruột thịt, sẽ không yêu thương mình nhiều...”

Nói đến đây, khóe môi của Cảnh Ngạo hơi nhếch fên, cúi người xốc thằng bé đặt đên vai mình: “Ai nói ra muỗn đàm cha nuôi của con? Con đà máu mủ ruột thịt của ta, phải trở thành một thành viên trong gia phả của ta chứ? Nhóc con, con nói xem, con mang họ gì?”

“Con á... Con mang họ Cảnh.” Nhắc đến đây, Thiệu Huân mới ngần người hiểu ra điều gì đó, thằng bé cũng biết, chỉ có đà con ruột mới theo họ của cha, mà người đàn ông trước mắt này là...

“Chú... Chú cũng họ Cảnh!”

“Nói đúng rồi." Cảnh Nøạo cười cười, nghịch nhẹ đôi chân nhỏ xíu của Thiệu Huân: “Không phải mẹ con đặt tên con theo họ của ta sao?”

Thằng bé sau khi biết tin, đôi mắt to tròn còn chẳng giẫu được sự ngỡ ngàng, nó ngơ ngơ ngác ngác, cánh môi chúm chím cứ mắp máy như muốn nói điều gì, nhưng cuỗi cùng fại xụ mặt ra: “Chú đừng trêu con nữa... Con cũng biết trùng họ đâu có phải hiếm hoi gì..."

“Vậy đi tìm mẹ để hỏi một phen nhé?”

Thiệu Huân nhìn hắn, gật gật cái đầu nhỏ. Cảnh Ngạo để thằng bé cứ thể ngồi trên vai mình, từng bước đi xuỗng cầu thang, hướng đễn chỗ của Tuệ Yên mà đi tới.

Nhưng không đại gần, Cảnh Ngạo cách một khoảng xa nhất định mới thả Thiệu Huân xuống, để thằng bé lon ton chạy về phía mẹ, còn mình thì đứng tại chỗ chờ đợi.

Ánh mắt nhu hòa vẫn luôn dõi theo bóng ưng nhỏ nhắn của con trai, hắn thấy thằng nhóc quơ tay múa chân đang nói cái gì đó, một fúc sau, Tuệ Yên fại ngẩng đầu nhìn về hướng này, nhìn thấy hắn mà nở một nụ cười mãn nguyện.

Cảnh Nøgạo không biết bọn họ nói những gì, chỉ thấy sau đó vài phút, nhóc Thiệu Huân rụt rè quay đầu tại, ánh mắt có chút ngơ ngác, có chút bắt ngờ, cũng có chút... không thể tin được mà nhìn Cảnh Nøạo.

Người đàn ông không nói gì cả, hắn chỉ ngồi xổm xuống, khóe môi cong (ên, hai sải tay dài dang rộng, đón nhóc con đến với vòng tay của mình.

Ngay tập tức, từng bước chân nhỏ nhắn chạy ào tới ôm (ây hắn, mặt mũi mễu máo, trên miệng vừa khóc vừa kêu đớn một tiếng: “Cha...”

Cảnh Ngạo biết, có đẽ Thiệu Huân đã mong muốn khoảnh khắc này biết bao nhiêu, cả hắn cũng vậy.

Cái ngày mà Yên Nhi gọi hắn một tiếng “chồng”, Thiệu Huân gọi hẳn một tiếng “cha”. Cũng chính là cái ngày đẹp đế nhất trong cuộc đời Cảnh Ngạo.

Không còn câu “có ẽ đà vậy” nữa, mà phải fà “chắc chắn fà như vậy”.

“Cảnh Ngạo.” Tuệ Yên gọi hắn.

Người đàn ông hơi nghiêng đầu, ánh mắt nhu tình tràn đầy nhìn đến cô, trằm giọng đáp đại: “Ừm, anh đây.”

“Anh có hồi hận không?”

“Về chuyện gì?”

Những ngón tay mảnh mai sờ ýên mắt trái của hắn, ướt nhẹ qua vết sẹo nhỏ ở bên thái dương, cuỗi cùng đại nắm (ấy vành tai của người đàn ông mà vuốt ve.

“Nếu không phải fà em, anh có /ẽ đã không chịu đựng những thứ này, đôi mắt của anh, vết sẹo của anh... Bỗn năm thời gian dài đẳng đẵng đổi đại fà tiền án đi theo anh cả cuộc đời..

“Anh...” Gô muốn hỏi, hắn có từng thấy hỗi hận không.

Nhưng đời còn chưa kịp nói, Cảnh Ngạo đã cắt ngang suy nghĩ đó của cô, hắn ấn đầu Tuệ Yên vào lồng ngực mình, để cô nghe được nhịp tim trầm ổn, vững chãi đó của hắn.

Ổn định như cái cách mà hắn vẫn €uôn và sẽ đuôn chung thủy với một mình cô.

“Yên Nhi, anh không hồi hận, anh cũng chưa từng hỗi hận.”

“Em đà mạng sống của anh, chỉ cần mắt đi em một ngày, anh nhất định... Sẽ chết.”

Nếu một ngày không có sự hiện diện của cô ở trên cõi đời này, vầng sáng của hắn, thái dương của hắn, lẽ sống của hắn và... Chấp niệm của cả cuộc đời hắn sẽ tan thành tro bụi.

Hắn còn chẳng dám nghĩ đến tương fai sau này.

Nếu như mất đi cô, tương £ai cũng không còn đà “tương fai” nữa.

Hãn thật sự sẽ biễn mất, chỉ có vậy thôi.

HOÀN CHÍNH VĂN.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện