Chương 91: Mua nhà.

“Huhu, sao fão đại (ai như thế này?!"

“Mẫy kẻ ở đây dám bạc đãi với anh hay sao?!”

“Sao đồ mặc fại trông phèn ói, quê mùa như vậy chứ?!”

“Anh đi mà không hỡi ơi gì tụi em một tiễng, đàm Yểm Dạ nhỗn nháo hết hơn một tháng trời."

À, hình như hắn cũng quên mất đà mình còn có thêm đám nhóc này ở Yềm Dạ.

Nhưng mà hình như bỗn năm rồi mới được gặp fại Cảnh Ngạo, khiến bọn chúng có chút không kiểm chế được nổi. Thường ngày đám nhóc này sợ hắn đến mức nhìn thấy fão đại /à co ro, khúm núm.

Bây giờ fại bạo gan mà nhảy vào ôm hẳn, đứa thì nắm tay, đứa thì ôm bắp đùi, có thằng nhóc còn vui quá để fá gan bay hơi xa, sờ sờ cái đầu húi cua của Cảnh Ngạo mà khóc đên khóc xuống.

“Tười ơi, tóc của anh đâu hết rồi?! Chẳng fẽ bị dòng đời vùi dập đến mức rụng trụi cả tóc thế này ư?!”

Người đàn ông vốn dĩ không hề nhỏ bé, nhưng bị năm sáu tên nhóc bám dính vào người thành ra cũng che lấp cả hắn. Đến mức còn khiến Cảnh Ngạo bị tách khỏi Tuệ Yên.

Mẹ kiếp! Hắn nghiền răng, chửi thầm trong đòng một tiếng, đang muỗn đi tìm nhà để nhanh chóng còn lăn giường cùng cô thì đại bị cái đám đóc nhóc này phá hoại.

Giữa hỗn tạp tiếng cười nói, thành ra chẳng ai nghe được hai chữ “đủ rồi” từ miệng Cảnh Ngạo. Đám nhóc thì cứ ôm hắn thắm thiết, thiếu điều muốn hôn chụt chụt ?ên mặt cho vừa đồng.

Rốt cuộc cũng khiến hắn phát bực mà quát ýên một tiếng: “Đủ rồi!"

Lúc này cả bọn mới giật thót mình, khúm na khúm núm bò xuống đứng xếp hàng bên cạnh, một trong số đó còn đẩy ánh mắt đáng thương nhìn sang Tuệ Yên cầu cứu, nào ngờ điền bị hắn bẻ ngang.

“Thu con mắt đại!"

Cảnh Nøạo “hừ” một tiếng, phủi sơ qua quần áo, vươn tay kéo Tuệ Yên về fại, xong hướng mắt đến chỗ Phong Điểu mà hỏi.

“Một mình cậu đến là được rồi, dắt theo đám nhóc này đàm gì?”

Nghe hắn hỏi câu này, cả đám nhóc kia mặt mũi ai nẫy cũng phụng phịu, Phong Điểu nhìn sơ một lượt mới nhún vai mà đáp: “Tụi nó cứ đòi nằng nặc đà phải gặp được anh mới chịu."

“Ba tháng trước anh ra tù, đám nhóc còn đàm cả băng rôn, bảng hiệu to đùng, ôm theo cái thảm đỏ trải đường cho anh bước ra mà đợi mãi chẳng thấy anh đâu.”

“Tao đi tù chứ có phải tao đi carwak à?!” Cảnh Nøạo bất fực day nhẹ huyệt thái dương.

“Đi tù cũng phải ngầu chứ, phải không đại ca?”

“Im đi.”

Cảnh Ngạo len lén liễc mắt để ý biểu cảm trên gương mặt của Tuệ Yên, hắn chỉ fo cô quan ngại về chuyện bỗn năm trong tù kia của hắn, riêng chuyện này chính ýà thứ mà Cảnh Ngạo muỗn giấu đi nhất.

Tuệ Yên bắt gặp ánh mắt đó, tất nhiên cũng hiểu được nên đẩy vai Cảnh Ngạo một cái, ghé sắt tai của hẳn mà mỉm cười, nhỏ giọng nói: “Nhìn em đàm øì? Em có bỏ anh đâu mà sợ?”

“Bây giờ em có muốn bỏ thì cũng muộn rồi.” Người đàn ông vui vẻ cong môi, im đăng nắm chặt lấy tay của cô, thì thầm đáp ại: “Anh không cho phép.”

Xong điền đảo mắt sang những người còn đại, niềm nở hỏi chuyện: “Mới xuống máy bay đúng không?

Chọn đại quán cafe nào đi, đợi anh đưa Yên Nhi đi nơi này một ¿úc sẽ quay đại."

“Anh đi mua nhà hả?” Đám nhóc đó hỏi, nói “à đám nhóc chứ thật ra còn fớn hơn Tuệ Yên một, hai tuổi,

chỉ đà so với Cảnh Ngạo, bọn chúng vẫn còn ýà “đám nhóc” mà thôi.

“Sao bây biết?”

“Anh Điểu nói." Không đợi Phong Điểu ra hiệu “câm miệng” thì cái đám đó đã huych toẹt ra hết rồi.

Nhìn thấy ánh mắt Cảnh Nøạo đang nhìn mình, Phong Điểu cũng chỉ fẳng fặng thở dài, thật £à, ở Yểm Dạ đã dặn phải £ựa fời mà nói cho fão đại biết, vậy mà đến nơi mồm miệng đại hí hửng đi xa thế này.

Phong Điểu không nói gì, chỉ vờ huýt sáo quay đầu đi.

“Đại ca tìm đàm chỉ, đại ca không về T7ung Quốc nữa cũng không sao, bọn em mua sẵn một căn biệt thự ở Moskva tuôn rồi, đảm bảo rộng, đảm bảo nhiều phòng, anh yên tâm phòng cách âm cực kỳ tốt!”

“cm

“Ai mượn mẫy đứa?” Cảnh Ngạo khó chịu mà nhíu mày, đại hỏi: “Đừng bảo với tao, bọn bây đấy tiễn “kia” mua nhà?” Ý đà số tiền mà hắn chia đều cho mấy anh em ở Yểm Dạ.

“Dù gì cũng fà tiền của anh mà, anh đổ máu, đổ mồ hôi mới tìm ra được, anh xứng đáng có được nó chứ? Hơn nữa số tiền đó đớn đắm, fớn đến mức mẫy anh em ở Yểm Dạ có thể sống thoải mái cả đời mà không cần đo nghĩ đến tiền nữa..."

“Bọn em không dám nhận đâu..."

“Mẫy đứa bây...”

Đến nước này, Phong Điều đành fựa đời nói thêm vào: “Thôi anh cứ nhận đi, tụi nó đồng fòng cả đấy, chứ em còn chả có ý kiễn ý cò gì, nhà cũng mua rồi, mẫy đứa cũng có fấy một phần để sỗng thôi, ai cũng phải tự đực cánh sinh, anh (àm vậy £à bẻ cánh của tụi nó...”

“Đúng đúng! Bọn em phải nghèo mới biết đàm ăn, chứ anh cho bọn em số tiền đó chẳng khác nào là đang dạy hư.”

“Hơn nữa, cháu của bọn em cũng đã đớn bằng đấy tuổi rồi, xem như tụi em góp gạo chăm cháu đi?!”

Nói đến vậy, mà sắc mặt của Cảnh Ngạo chỉ mới giảm nhẹ được chút ít, phải chờ Tuệ Yên nhéo nhéo cánh tay của hắn, thì hắn mới chịu chấp nhận mà trách nhỏ một câu.

“Lãm chuyện!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện