Quả thật, cô “biết” rõ lắm rồi, không ngờ đêm qua sau khi bị Cảnh Ngạo tóm lại, Tuệ Yên liền có thể nhìn thấy được bộ mặt khác của hắn, thú thật là chẳng khác gì một con thú động dục mà dày vò cô cả đêm, đến lúc đó Tuệ Yên mới thật sự thấy sợ, dục vọng của đàn ông chính là thứ không nên chọc đến.

Nếu không hai chân sợ rằng đứng còn không vững nữa, huống gì là bước đi.

Đêm qua lại không có chuẩn bị “áo mưa” sẵn, bởi cô không nghĩ là sẽ làm đến như vậy, nhưng cũng may là Cảnh Ngạo không xuất vào bên trong.

Tuệ Yên còn chẳng nhớ hắn đã đòi hỏi bao nhiêu lần, trải nghiệm đầu tiên này thật sự là khác với những gì mà cô tưởng tượng rất nhiều.

À ừm… Nhưng cũng không hẳn là khó chịu.

Tuệ Yên ngủ rất ngắn, không hẳn là không ngủ được mà là vì cô cần phải rời khỏi đây gấp, nếu không thì đợi đến lúc Cảnh Ngạo tỉnh lại, không biết hắn sẽ làm gì với cô nữa.

Đêm qua cô to gan lớn mật bỏ ngoài tai lời cảnh cáo của Cảnh Ngạo mà làm ra sự việc tày trời như thế, chỉ dựa vào tối hôm qua thôi Tuệ Yên cũng hiểu rõ hắn đã giận đến mức nào.

Cũng phải thôi, là cô tính kế cưỡng ép hắn, phạm vào điều cấm kỵ trong cuộc đời hắn, vì dục vọng không ngừng cào xé thế nên Cảnh Ngạo mới nhắm mắt làm ngơ mà ôm lấy cô.

Phải rồi, nếu không phải vì thuốc ngấm vào cơ thể, hắn đời nào chịu chạm một ngón tay vào người cô.

Tuệ Yên khẽ nuốt nước bọt, tuy đã bốn giờ sáng nhưng sắc trời bên ngoài vẫn còn tối, biết người đàn ông này ngủ tỉnh thế nên cô không dám chuyển động quá mạnh, lén lút bò xuống giường.

Lúc thẳng lưng đứng dậy, Tuệ Yên suýt chút lại vì cơn đau giữa hai chân mà làm cho ngã nhào thêm lần nữa, cô chống tay lên cạnh bàn kế bên, hạ thể nhói đến mức nước mắt trào ra, chỉ biết cắn mạnh vào môi dưới mà không dám bật lên thành tiếng.

Mất một lúc lâu mới có thể khập khiễng bước đi, tìm đồ mặc vào rồi giữ im lặng quay về phòng của mình.

Tuệ Yên xả nước đứng dưới vòi sen, gột rửa đi cơ thể dính nhớp toàn là thứ chất lỏng trắng đục của Cảnh Ngạo, cô cứ đứng như thế để mặc cho làn nước ấm nóng chậm rãi lướt qua da thịt, ánh mắt thất thần, đôi con ngươi vẫn luôn nhìn về một khoảng không vô định.

Rõ ràng là Tuệ Yên đã đạt được điều mình mong muốn rồi, nhưng vì sao cô vẫn không thấy vui.

Nhớ lại những gì mà Cảnh Ngạo đã nói vào đêm qua, đôi mắt dục vọng đỏ ngầu đầy giận dữ như thể muốn khảm sâu vào tâm trí của Tuệ Yên.

Cảnh Ngạo cưỡng ép khóa chặt lấy hai tay của cô, không ngừng đâm thúc vào cơ thể cô, nhưng đôi mắt sâu thẳm kia lại tràn đầy thống khổ, đau đớn vô cùng.

“Yên Nhi, là em phá vỡ mối quan hệ này!”

“Là em khiến tôi trở thành kẻ khốn nạn đến thế.” Khốn nạn vì phát tiết dục vọng lên cơ thể của đứa trẻ mà hắn đã tự tay nuôi lớn, dù rằng vốn dĩ không cùng huyết thống.

Tuệ Yên làm sao có thể hiểu được, làm điều này với cô, trái tim hắn đã đau đớn như thế nào.

“Yên Nhi, kể từ đêm nay trở đi, tôi và em đã không thể quay về như trước đây được nữa em biết không?!”

Không thể trở về như trước đây được nữa…

Tuệ Yên cười đắng, cô tất nhiên biết chứ, biết rất rõ từ khi mà bản thân đã đem lòng yêu hắn, thì mối quan hệ nuôi dưỡng kia không đủ lấp đầy lòng tham của cô được nữa, nhưng như thế này là đủ rồi, chỉ cần lần đầu tiên là dành cho hắn.

Tuệ Yên cũng không mưu cầu gì thêm, dù cho sáng mai thức dậy, Cảnh Ngạo có nhất muốn quyết đoạn tuyệt quan hệ, ném cô ra khỏi nhà cũng chẳng sao cả.

Vì cô sẽ rời đi trước, tuyệt đối sẽ không khiến hắn phải khó xử đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện