“Chú muốn em động hả? Vậy cầu xin em đi?” Đáng đời nhà hắn, ai bảo trước đó dám đe dọa cô, dám đem phụ nữ về dằn mặt cô, bây giờ cô phải lấy lại cho bằng hết!

“Nhóc con, em!”

Không được chứ gì? Tuệ Yên bĩu môi, cô cũng biết cái tôi của hắn rất cao, cả đời dù có phải chết cũng không quỳ gối trước bất kỳ ai.

Nhìn ánh mắt của hắn pha lẫn giữa dục vọng xám xịt và phức tạp khó nói như vậy, hình như cô đòi hỏi có hơi quá đáng rồi.

Nào ngờ…

“Yên Nhi, chú cầu em động một chút…”

Trái tim của Tuệ Yên chợt nảy lên một nhịp, không hiểu vì sao chính mình đặt ra yêu cầu Cảnh Ngạo phải làm như vậy, nhưng lúc hắn thật sự cầu xin cô, Tuệ Yên lại không khỏi cảm thấy đỏ mặt.

Cô mím môi, theo bản năng mà nhấc mông chậm rãi đem vật nam tính kéo ra, rồi lại chậm rãi ấn xuống lần nữa.

Mặc dù đường hành lang nhỏ hẹp bên trong đã không còn gắt gao như ban đầu nữa, Cảnh Ngạo cũng biết cơ thể của cô đã dần thích ứng, nhưng dù mật dịch có giúp mở đường đi chăng nữa thì miệng hoa nhỏ hẹp của cô vẫn vô cùng chật vật để ngậm trọn lấy “hắn”.

Bên trong bị “nó” căng ra, khiến cô vẫn không cách nào thích nghi nổi, phải nằm sấp xuống ngực hắn mà hé miệng thở hổn hển.

“Chú… Của chú lớn quá… Hức… Sao chú không cắt nó đi, cắt cho nó bé lại!”

“Cắt nó đi rồi làm sao khiến Yên Nhi sung sướng đây hửm?”

Hắn nuốt nước bọt, tiết tấu quá mức chậm của cô không đủ để thỏa mãn dục vọng đang bành trướng, Cảnh Ngạo đành phải nổi lòng tham, ưỡn hông chậm rãi chuyển động.

Tầm mắt hạ xuống đôi môi thơm mềm, căng mọng của cô nhóc, giống như một trái cherry ngon ngọt, cắn vào liền ngập nước đang mấp máy rên nho nhỏ trên ngực hắn.

“Ưm chú…”

“Yên Nhi, ngẩng đầu lên đây.” Lúc Tuệ Yên mơ màng ngước mắt lên nhìn, thì đôi môi đã bị ai đó ngậm lấy, hàm răng sạch sẽ không ngừng gặm mút, đầu lưỡi cư nhiên đẩy vào trong khoang miệng.

Bị hắn hôn đến thần trí mơ hồ, lúc không còn đủ sức nữa, Tuệ Yên ngẩng người lên, giữa hai cánh môi vẫn còn vương lại sợi chỉ bạc mê người.

Cảnh Ngạo vẫn chưa thỏa mãn, quả cherry ngọt ngào ấy cư nhiên rời khỏi miệng hắn, khiến hắn rất nhanh đã nổi lên cơn nghiện, hơn nữa cô nhóc còn chẳng thèm chuyển động thêm.

Tuệ Yên cứ thế đem hắn ném ra giữa lòng sa mạc rộng lớn không có một giọt nước, nóng rát vô cùng.

“Bé con, sao lại ngừng rồi? Động tiếp đi em…”

“Không được, mười lăm phút là đủ rồi.” Vừa dứt lời, cô liền rời khỏi cơ thể của hắn, mất đi nguồn ấm vẫn luôn bao lấy mình, rất nhanh liền khiến Cảnh Ngạo trở nên hụt hẫng.

“Mười lăm phút? Ai nói với em làm tình trong mười lăm phút là đủ?”

“Em thấy ở phim và truyện như vậy mà? Tóm lại, như vậy là đủ rồi, em trao thân cho chú xong rồi, em không làm nữa đâu!”

Như tiếng sét đánh giữa trời quang, còn thấy cô mặc lại quần áo như muốn rời khỏi phòng, tất nhiên là sẽ không có chuyện hắn đồng ý, cô ngang nhiên châm lên ngọn lửa bên trong hắn, bây giờ không dập tắt mà muốn bỏ đi hả?

Không có việc đó!

“Mẹ nó! Mười lăm phút là dành cho mấy thằng hàng bé! Hàng của ông đây cỡ này mà em đòi mười lăm phút?!”

“Em quay lại đây cho tôi!”

“Chú đi mà tìm cái người phụ nữ kia làm tiếp đi, em xong việc rồi.”

Mẹ kiếp, cô đây là muốn trả thù hắn phải không?!

Nhìn Tuệ Yên bước về phía cửa phòng, sắc mặt của Cảnh Ngạo càng thêm tối sầm, hắn gằn giọng cảnh cáo lần nữa.

“Một là em quay lại đây cởi trói cho tôi, hai là để ông đây bẻ gãy cái khung giường này là em tới số!”

Nhưng nhóc con của hắn thì cứ như có tai như điếc, chắc chắn là chưa thấy chết nên chưa sợ, còn chẳng thèm quay đầu lại.

Khoảnh khắc cô nắm lấy tay cầm của cửa, thì đột nhiên sau lưng truyền tới một tiếng “rắc”, Tuệ Yên còn chưa kịp quay đầu lại thì gáy của cô bị ai đó nắm lấy.

Chỉ mới “Á” lên một tiếng đã thấy bị ném trở lại giường, ông trời cứ như sập xuống, bên tai còn vọng lại tiếng khàn đục đầy giận dữ của đàn ông.

“Để tôi cho em biết rõ, với cây hàng của tôi thì phải làm trong bao lâu mới đủ! Mười lăm phút hả? Ông đây xỉa răng!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện