Chương 10: Yên Nhi biến mất.

Lúc Cảnh Ngạo tỉnh lại thì bên ngoài mặt trời đã lên cao, hắn lười biếng ngồi dậy, đầu óc có chút choáng váng, tấm chăn chỉ phủ đến ngang hông, cơ ngực hoành tráng chi chít dấu cào cùng vết cắn loạn xạ khắp nơi.

Cảnh Ngạo nheo mắt liếc nhìn đến vị trí bên cạnh mình, có chút khó chịu mà cau mày, hắn đặt tay xuống sờ thử thì mới biết nơi đó đã không còn hơi ấm, lạnh tanh như vậy.

Nhóc con của hắn hình như đã chạy khỏi phòng từ rất sớm.

Đang định thức dậy sẽ nói với cô vài chuyện, mà cuối cùng lại bỏ lỡ cơ hội.

Đến cả hắn cũng cảm thấy không thể tin được, Cảnh Ngạo luôn biết giấc ngủ của hắn không sâu, luôn ở trong trạng thái dâng cao cảnh giác bởi vì không biết cái chết sẽ đến lúc nào.

Vậy mà đêm qua hắn lại ngủ say đến mức Tuệ Yên rời đi lúc nào cũng không hay, không lẽ vì quá lâu mới giải tỏa dục vọng cho nên mới thoải mái như vậy?

Cảnh Ngạo cũng không nghĩ quá nhiều, hắn ngồi dậy khoác tạm áo choàng ngủ rồi đi xuống tìm vú nuôi.

“Yên Nhi đâu?”

“Hình như con bé vẫn còn ngủ, sáng giờ vẫn chưa thấy xuống dưới nhà.”

Vú nuôi vừa nói xong, trùng hợp mi mắt của Cảnh Ngạo khẽ giật nhẹ hai cái, đêm qua Tuệ Yên ngủ cùng hắn, nếu vẫn chưa dậy thì phải ở bên cạnh hắn mới đúng?

Lại còn có tâm trạng bò về phòng của mình sao?

Cảnh Ngạo liền đổi hướng đi về phòng ngủ của Tuệ Yên, chẳng biết cảm giác này là gì mà tâm trí bỗng dưng có chút bất an, hắn thò tay vào túi áo lấy ra bao thuốc lá, rút một điếu châm lửa rồi rít nhẹ một hơi.

Đứng trước cửa phòng cô, Cảnh Ngạo không đi vào mà chỉ gõ nhẹ mặt cửa.

“Nhóc con.”

Đợi một lúc không thấy động tĩnh, hắn vẫn đinh ninh là Tuệ Yên đang ngủ mà kiên nhẫn gọi thêm lần nữa.

“Yên Nhi, mệt lắm sao?”

Nhưng đáp lại câu hỏi của hắn lại là sự im lặng đến đáng ngờ, đến lần thứ ba mà bên trong vẫn không có động tĩnh gì, liền khiến cho tâm trí của Cảnh Ngạo không khỏi dâng lên cảm giác nghi ngờ.

“Được rồi, em không ra thì tôi vào nhé?”

Quá tam ba bận, hắn không kiên nhẫn đứng chờ ở bên ngoài nữa, tính mở cửa đi vào thì mới phát hiện cửa phòng vậy mà bị khóa trái.

Từ bé đến lớn cô nhóc không hề có cái thói quen này, dù hắn có nhắc nhở bao nhiêu lần đi chăng nữa thì cũng mắt điếc tai ngơ mà lảng đi.

Cho nên khi biết phòng của Tuệ Yên bị khóa như thế, sắc mặt của Cảnh Ngạo lập tức tối sầm, đôi con ngươi âm u sặc mùi nguy hiểm, hắn gằn giọng gầm lớn một tiếng.

“Vú nuôi! Mang chìa khóa phòng của Yên Nhi đến đây!”

Lúc vú nuôi đem chìa khóa chạy đến thì lập tức bị luồng sát khí vây quanh Cảnh Ngạo làm cho hoảng sợ, sống lưng lạnh toát, trên trán còn lấm tấm vương lại mồ hôi vì áp lực, đưa chìa khóa xong bà cũng chẳng dám nán lại thêm một giây nào nữa.

Nhưng đến chỗ ngã rẽ của hành lang thì dừng lại, nấp vào sau góc khuất của bức tường mà ló đầu nhìn tới.

Chỉ thấy Cảnh Ngạo đang tra khóa mở cửa, lúc cửa phòng đẩy ra, chính vì ánh mắt đã âm u vào giờ phút này càng thêm rét lạnh, khiến vú nuôi dập tắt luôn ý định nhìn trộm mà bỏ đi ngay.

Hắn nghiến răng nhìn quanh một lượt.

Quả nhiên là như thế, trong phòng, không có một ai!

Sự tức giận bị hoãn lại tận một lúc cho đến khi Cảnh Ngạo đọc xong tờ giấy nhỏ mà cô nhóc để lại trên bàn, cùng với vài nét chữ nắn nót xinh đẹp của Tuệ Yên.

[Em xin lỗi, em sẽ không gây chuyện với nữa đâu, anh phải thật hạnh phúc nhé, với người mà anh đã chọn.]

“Mẹ kiếp, cái quái quỷ gì đây?!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện