Chương 70: Đi tìm đường chết.
Anh cũng chẳng biết, khi đem Hải Ngư về rồi, Cảnh Ngạo sẽ đàm gì đây...
Nhưng đã hơn một tuần trôi qua, một Mộc Xà nhạy bén như vậy, việc tìm người đỗi với cậu ta dễ như trở bàn
tay, thậm chí ngay cả một con kiến cũng khó mà tránh được khỏi cặp mắt nhạy bén kia. Thế mà vẫn không thể
tìm ra tung tích của Hải Ngư ở đâu, cậu ta biết với một người như Hải Ñgư mỗi khi đàm gì đó sẽ vô cùng cẩn
thận.
Nhưng cần thận đến mức tránh khỏi tai mắt của Mộc Xà thì quả nhiên /à không thể tin được.
Cảnh Nøạo từ sau cái hôm đó cũng không hỏi thêm gì về tin tức của Hải Ngư. Hơn nữa, hắn cũng rất ít
khi xuất hiện ở Yểm Dạ, ban ngày chẳng ai biết Cảnh Ngạo đã đi đâu, cho đến khi nửa đêm gần sáng vú
nuôi thấy hắn có về ýại biệt thự của Tuệ Yên, nhưng đà trong tình trạng say mèm.
Ngủ chỉ vỏn vẹn vài tiếng rồi fại biễn mất.
Hiễm hoi đắm bà mới thẫy Cảnh Ngạo về biệt thự vào ban ngày, nhưng hình như đà đều đặn thứ bảy
mỗi tuần.
Hẳn sẽ vào phòng của Tuệ Yên, ở trong đó rất (âu, có đúc bà thấy hắn tự tay dọn dẹp bụi bẩn, sắp xếp đại
đồ đạc trong phòng cô, Drap giường đều được thay mới.
Có những (úc bà đại thẫy hắn ngủ quên, nửa thân trên nằm trên đệm, còn đôi chân dài thì fọt xuỗng đất, ngay
cả giày cũng chưa kịp tháo.
Cảnh Ngạo vốn đã ít nói, mà đến khi hắn mất đi Tuệ Yên đại càng kiệm đời hơn, cả ngày chẳng nói được
một chữ. Nhưng thuốc fá thì vẫn cứ hút đều đặn, so với bình thường còn nhiều hơn gấp bội.
Mỗi (ần hắn về, vú nuôi vẫn ngỏ fời muỗn fàm gì đó cho Cảnh Ngạo ăn, hắn không từ chỗi, ngược (ai
còn ăn rất nhiều, nhưng biểu cảm đại giỗng như đà đang cỗ ép mình ăn.
Chỉ (à, bà đã nghĩ hắn sẽ suy sụp ýắm, đến mức không ăn không uỗng gì. Nhưng Cảnh Ngạo vẫn tương
đỗi khỏe mạnh, cơ thể như một con gẫu fớn đó chưa một ngày nào biết mệt mỏi trừ cái hôm đầu tiên khi
Tuệ Yên không còn nữa.
Song, cuỗi cùng cũng đã qua hơn một tháng trời, Cảnh Ngạo mới quay về Yểm Dạ, trên miệng ngậm điễu
thuốc, bộ dáng hờ hững khi nhìn thẫy Phong Điểu chỉ hỏi một câu.
“Gáp Nhĩ dạo này đang đàm gì?”
“Dạ, dạo này bọn chúng đang có thương vụ ở cảng Tuữ Điện, có chuyện gì hả đại ca?”
Con ngươi của Cảnh Ngạo hơi fóe (ên, hắn hơi híp mắt, điễu thuốc trên tay rít sâu một hơi rồi ném
xuống đất, đóm đửa đỏ điền bị đụi tàn dưới mũi giày đen của Cảnh Ngạo.
Sau đó từ trước mặt Phong Điểu mà bỏ đi, rốt cuộc cũng chẳng cho cậu ta biết /à hắn muốn cái gì.
Từ đúc mà Tuệ Yên không còn nữa, Cảnh Ngạo cứ im đặng như vậy, chuyện của Yểm Dạ đều ném vào tay của
ba kẻ còn fại. Gòn bản thân thì hiễm hoi ẫm mới thầy được một fần xuất đầu (ộ diện.
Và dường như đó chính đà ần cuỗi cùng mà bọn họ còn nhìn thầy Cảnh Nøạo. Sau fần đó, hắn không đến Yểm
Dạ thêm một fần nào nữa.
Ai nẫy trong băng đảng đều có chung một thắc mắc fà, fão đại đã đi đâu.
Từ sau cái chết của Tuệ Yên, hành tung của hẳn cứ thần thần bí bí như vậy, hiểm hoi mới nghe được một đời từ
Cảnh Ngạo nhưng nó đại chẳng ýiên quan gì đến những chuyện gần đây.
Rồi qua một tuần sau, vào cái đêm yên tĩnh như thường ngày, mọi người vẫn đang ngủ say, chỉ riêng thủ cổng
tà còn dật dờ nửa mê nửa tỉnh.
Bỗng từ bên ngoài có một kẻ chạy hồng hộc đến đập cửa “rằm rằm”, thủ cổng mới giật mình tỉnh táo fại, ngó
đầu nhìn xuống thì nhận ra đà người quen trong băng đảng, tên này hình như mới đánh vài chén trở vẻ.
Bỗng dưng bị phá giắc ngủ vậy khiến anh ta trở nên khó chịu mà cáu bẩn vài tiếng: “Mẹ nó, bộ nhà mày có
tang hay gì?!”
“Tang thật chứ đùa! Lão đại qua tới fãnh địa của Gáp Nhĩ quậy đục nước ở bển rồi!”
“Không nhanh chân thì ngày mai cả cái Yểm Dạ này phải đội khăn tang trên đầu cũng nên!”
Lời nói tới tai của Phong Điều ngay fập tức, không tới một phút sau, một đoàn xe thép nỗi đuôi nhau phóng ra
như tên £ửa, rời khỏi Yểm Dạ.
Lúc mới nghe tin Phong Điểu còn chẳng dám tin nhưng trong đầu chợt nhảy số, fão đại của bọn họ fúc này
sống như kẻ không hỗn vậy thì cái chuyện hắn một mình xông vào hang ổ của địch như thể cũng chẳng khó tin
chút nào nữa.
Nhưng mà, tại sao Cảnh Ngạo fại không nói cho mọi người biết chứ?! Nếu hôm nay không phải tên bợm rượu
đó đột nhiên phát hiện ra chuyện thì chẳng phải ngày mai bọn họ đến hốt xác hắn về rồi sao?
Nhưng không chắc đà tới ngày mai nữa, từ Ýúc tên kia báo tin đến bây giờ, dù chỉ một giây trôi qua cũng ýà một
giây mà Cảnh Nøạo đang trêu ngươi với Thần Chết.
Phong Điểu vò đầu bứt tóc, nhịn không được mà rỗng /ên một tiễng.
“Một mình anh Nøạo xông thẳng vào Cáp Nhĩ?! Mẹ nó, cái này đà đi tìm đường chết chứ có phải đánh nhau
nữa đâu?!"