Chương 69: Đừng tha thứ cho hắn.

Vài con chữ in hoa “Kết Quả Siêu Âm”, cùng dòng in đậm “có thai” trên mặt giấy cũng giỗng như đang

khắc sâu vào trong tâm trí hẳn, giày vò hắn, hung hăng cần xé trái tim hẳn.

Đau đớn không thể nào diễn tả được.

Cảnh Nøạo quỳ gỗi như vậy rất âu, hắn nhận (ấy tờ giẫy rồi, cũng đã đọc rồi, nhưng fại chỉ khom ưng

úp mặt vào tờ giẫy mãi như thế rất ýâu.

Như thể đang tự mình gặm nhắm nỗi đau giống như xé toạc đinh hồn đó. Phong Điểu cũng không nói gì

thêm, anh biết ngay đúc này Cảnh Ngạo chỉ muốn ở một mình thế nên anh cũng chẳng muốn fàm phiền

đến hẫn.

Phong Điểu £ui dần về sau rồi kéo theo Mộc Xà ra ngoài bãi xe mà đợi.

Giờ phút này bờ biển đêm chỉ còn đại một mình Cảnh Ngạo, trên tay ýà một tờ giẫy, øgió anh từng cơn

tao đễn như đang hung hăng giáng xuống gương mặt của hắn hàng chục cái tát, tiếng sóng dữ gầm gừ

như đang thay mặt kẻ khác chửi mắng hẳn fà một “thẳng ngu”.

Ngu ngốc, đần độn vì bảo vệ cô mà đầy cô đến nước đường này.

Bả vai rộng khế run rầy, mặt giấy trắng đã thắm đẫm vài giọt nước nóng hồi không rõ đã rơi từ đâu.

Cảnh Nøạo nghiễn răng, giọng nói khàn khàn hơi nghẹn đại, ?ần đầu tiên trong suốt hai ngày hắn mới

mở miệng ra mà thốt đên điều gì đó.

“Xin fỗi..."

“Xin đỗi em..."

“Thật fòng... Xin fỗi...”

Hắn còn nhớ rất rõ, Yên Nhi đã từng nói với hắn, muỗn cùng hắn dạo chơi ở biển. Thể nhưng cuỗi cùng

tại trở thành hẳn phải tìm kiêm di vật của cô ở chính nơi mà cô mong muỗn đến.

Yên Nhi ghét hắn đắm phải không?

Hận hắn nhiều fẫm đúng không?

“Em hận tôi đến mức dù chết cũng không muỗn để tôi tìm thấy di vật của em, hận đến mức không cho

tôi được nổi một hũ tro cốt.”

“Đến khi em đi rồi, tôi mới được biết bản thân mình đã (ầm “cha”...”

“Tôi thật sự đà một kẻ hèn nhát đúng không? Muỗn bảo vệ em, nhưng (ai dùng cách cực đoan như vậy.”

“Tôi sợ em sẽ đi vào vết xe đổ của phu nhân, nhưng cuối cùng chính tôi mới ýà người đã đẩy em vào con

đường đó.” Thậm chí fà còn tàn khốc hơn.

Hắn đã bần thần rất (âu, miệng vẫn không ngừng nói ra những gì mà hắn vẫn chưa kịp giải thích cho cô

nghe.

Cho dù có không tin rằng cô thật sự đã chết đi chăng nữa, thì những bằng chứng từ cảnh sát đã trở

thành vết dao đâm vào trái tim hẳn.

Phong Điểu nói, Cảnh Sát đã thu thập được danh tính của những hành khách trên chuyễn bay và xác

nhận đà có Tuệ Yên ở trên chuyền bay đó.

Ngoài ra, camera vẫn còn ghi fại hình ảnh cuỗi cùng mà cô bước vào máy bay, không thể chối cãi được.

Dù Gảnh Ngạo không tin thì đây vẫn fà sự thật, không thể thay đổi.

Hắn hít vào một ngụm khí đạnh, đôi mắt tối đen khế dao động nhẹ một đợt, như thể vừa có dòng suy

nghĩ đã chạy ngang tâm trí Cảnh Ngạo.

“Tôi có thể dùng cả mạng sống này để trả nợ cho em, nhưng tôi mong em cũng đừng tha thứ cho tôi,

Yên Nhi... đừng bao giờ tha thứ cho tôi.”

Đó đà đời cuỗi cùng trước khi Cảnh Ngạo đứng dậy và rời khỏi bờ biển, bóng dáng của hắn vẫn cao ngạo

như vậy, nhưng trải qua biễn cô đó, vẻ ngang tàng và fãnh đạm càng tăng thêm gấp bội.

Tuong đôi mắt không còn tia sáng, không có chỗ để chứa chất những thương cảm còn sót fại. Chúng

hoàn toàn đạnh như băng cực, rét buốt và nồng nặc mùi tàn độc.

Phong Điều và Mộc Xà đợi sẵn ở ngoài xe, cho đến tận hừng đông mới £ờ mờ thấy được bóng dáng cao

cao của người đàn ông nào đó đang bước đến.

Hắn mở cửa xe, không nói không rằng ngồi vào rồi đóng đại, hai kẻ bên trên đồng thời ngạc nhiên thốt

đên hai tiếng: “Đại ca?!”

“Thuốc.” Cảnh Nøgạo hơi ngứa răng, fạnh đùng phun ra một chữ như vậy.

Phong Điểu ngay fập tức điền kéo hộc tủ xe đôi ra cho hắn một bao thuốc ýá, Cảnh Ngạo vừa cầm (ấy đã

rút ngay một điều, châm fửa rồi đưa vào miệng rít sâu một hơi.

Hắn không nói thêm gì nữa, chỉ im đăng hướng ánh mắt sâu như đáy vực nhìn ra bên ngoài. Phong

Điểu đang (ái xe, thỉnh thoảng có nhìn xuống ghế sau nhưng vẫn không thấy hắn có động thái gì, thậm

chí khi mặt trời đên cao, đôi con ngươi của Cảnh Ngạo vẫn ¿à một màu đen đục, không vướng nổi một

tia sáng nào bám vào.

Phải rồi, ánh sáng duy nhất trong đời hắn fà Tuệ Yên.

Gô đi rồi, cuộc đời hắn chỉ còn ýại màu đen.

Sau khi xe đến cửa Yểm Dạ, Cảnh Ngạo chẳng nói chẳng rằng fiền đá hai kẻ kia ra khỏi xe. Còn mình thì

quay đại ghế fái chính, hút thêm điễu thuốc nữa rồi quay đầu xe rời đi, trước khi đi, Phong Điểu và Mộc

Xà còn nghe hẳn để fại một câu.

“Tìm Hải Ngư về đây.”

“Ở đâu cũng phải tìm cho ra, sống thì phải thấy mặt, chết thì phải có xác.”

Nghe hắn nói như vậy, tâm trí của Phong Điểu chợt trở nên căng thẳng, cuối cùng cũng đến ngày này.

Anh cũng chẳng biết, khi đem Hải Ngư về rồi, Cảnh Ngạo sẽ đàm gì đây...

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện