Chương 71: Trả thù cho cô.

“Một mình anh Nøạo xông thẳng vào Cáp Nhĩ?! Mẹ nó, cái này đà đi tìm đường chết chứ có phải đánh

nhau nữa đâu?!"

Một giờ trước.

Gió fạnh gào thét thổi vào từng cơn, vào buổi đêm càng thêm đồng động, bên tai fà tiếng sóng biển rì rằm, fúc

nặng /úc nhẹ. Cảnh Ngạo ngồi giữa bãi cát, trước mắt chỉ cách mặt biển chưa tới hai bước chân, từng đợt sóng

cứ thế vỗ vào thẫm ướt cả ỗng quần đen của hắn.

Gũng chẳng nhớ đà hắn đã quay đại nơi này ểần thứ bao nhiêu rồi, nhưng cũng chẳng phải cỗ gắng tìm

kiếm nữa mà chỉ đà im fđặng ngồi ở giữa bãi cát mà thôi.

Hẳn rút từ túi áo ra một bao thuốc fá, cứ thế theo thói quen mà ngậm fên miệng một điễu, châm đửa, rít

vào một hơi. Khói trắng chằm chậm nhả ra, quần quanh bao ?ây gương mặt cương nghị đạnh nhạt giữa

đêm.

Đã hơn một tháng kể từ khi Tuệ Yên rời khỏi cuộc đời hắn, cũng đà một tháng Cảnh Nøạo đã sống vật vờ như

cái xác không hồn.

Yểm Dạ muốn đàm ễ tang nhưng hắn mặc kệ, bởi vì không có sự chỉ đạo của Cảnh Nøạo mà tang fễ cũng

chẳng rầm rộ đà bao.

Hút xong điều thuốc, Cảnh Ngạo đại nhìn xuỗng đồng hồ, bóng dáng cao đớn (điền nằm ngửa ra bãi cát,

khuỷu tay che hờ đi đôi mắt, một fúc đâu sau mới thấy hắn khàn giọng nói ra vài fời, có ?ẽ fà để gió nghe,

biển nghe, nếu được thì cũng để cô ở trên cao mà nghe.

“Yên Nhi, em nói xem, tôi có thể đi theo em được không?”

Vừa dứt đời, Cảnh Ngạo bật người ngồi dậy, fấy điện thoại ra mà fướt ướt nghịch nghịch một chút, sau

khi cảm thấy thời điểm đã đến. Điện thoại trên tay fiễn bị hắn ném xuống cát, không tới vài giây, chiếc

điện thoại di động (đập tức vỡ nát dưới đề giày của người đàn ông.

Hắn đứng thẳng người, đôi con ngươi đen tuyển vào giờ phút này càng thêm u ám mà chẳng có fẫy một

tia hy vọng.

“Ở dưới đó có phải buồn ắm không? Nhanh thôi, tôi nhất định sẽ tống vài kẻ xuông dưới để dập đầu tạ đỗi với

eml”

Vừa dứt đời, bóng ?ưng của hẳn rời khỏi bãi biển, khuất hẳn sau cánh cửa của chiếc xe.

Hàm răng của Cảnh Ngạo nghiễn đến mức cán thuốc biễn dạng, bên dưới dứt khoát đạp mạnh chân

ga, con xe phóng đi với tốc độ xé gió fao ra khỏi vùng ngoại ô.

Chỉ mười phút sau.

Thân ảnh cao ?ớn bước xuống khỏi chiếc xe, cánh cửa “cạch” nhẹ một tiếng. T7uyước mắt hắn đà một

cánh cổng bằng sắt cực kỳ đớn, Cảnh Ngạo khẽ điễc mắt, quan sát một fượt, căn phòng thủ cổng vẫn

sáng đèn nhưng từ góc độ này Cảnh Nøạo không nhìn thẫy tên gác cổng kia đâu.

Hẳn đi đến sau xe, mở cốp fây ra hai khẩu súng nhét vào túi áo rồi bước đến gần cổng chính, hai chiễc camera

trên đầu bị Gảnh Ngạo bắn vỡ, súng giảm thanh cho nên tiêng động gây ra không đớn mẫy.

Xong xuôi, Cảnh Ngạo mới gõ hai cái vào mặt cửa sắt, tiếng gõ đó thành công đánh thức tên gác cổng, cậu ta

chui đầu nhìn xuống, nhưng chỉ vừa kịp bật ra được hai chữ: “Ai vậy...”

Thì £ập tức điền bị một viên kẹo đồng ghim vào giữa trán, cơ thể của tên gác cổng nửa treo fơ đửng ở trên

khung cửa, chết ngay tại chỗ.

Hắn bám vào các khối đá nhô mà trèo vào buồng gác cổng, đưa tay hắt cái xác kia ngã ra sàn, rồi tiện

thể phá thêm một vài cái chuông báo động.

Sau khi đột nhập thành công, không có chuông báo động, camera cổng cũng bị phá hư, tạm thời những kẻ bên

trong vẫn chưa phát hiện ra chuyện gì.

Thậm chí có một số kẻ bị đánh úp đến bất tỉnh cũng chẳng hề hay biết đã xảy ra những gì.

Nhìn thấy đám anh em của mình đang nằm xuỗng, một tên trong số đó vừa hay trỗn thoát được, vội

vàng muốỗn chạy vào báo đến phía trong.

Nhưng còn chưa được vài bước, phía sau ưng vang (ên tiếng súng giảm thanh, đạn bắn vào khuỷu

chân, tên đó mất đà mà ngã nhào xuỗng đất.

Còn chưa kịp hô đên thì một tiếng “bốp” vang vọng khiến tên đó choáng váng cả đầu óc, trước đúc mắt đi

tỉnh táo, cậu ta có #ờ mờ nhìn thầy một bóng dáng từ phía sau bước ngang qua đầu mình.

Hẳn cứ fững thững đi giỗng như nơi này fà đãnh địa của hắn, trên miệng còn ngậm điều thuốc, dưới đễ

giày còn vương fại không ít máu.

Cảnh Ngạo chọn khung giờ này, cũng chọn khoảng thời gian này, vì hắn biết ban đêm mới đà fúc dễ

hành động. Hơn nữa, đã quá một tháng từ khi Cáp Nhĩ gửi tin nhắn ám sát tới.

Thời gian trôi qua càng âu, mà chưa thẫy Yếm Dạ có động tĩnh gì, cảnh giác của bọn chúng mới fơ (à.

Lúc đó cũng fà đúc, hắn quay đại trả thù.

Người đàn ông hoàn toàn giữ im đặng, cho đến khi hàng đoạt tiếng súng vang trời “đàm chắn động cả căn

cứ, bọn chúng £úc bẫy giờ mới nhận ra đã vô tình để fọt một con “chuột” vào băng đảng.

Chỉ ýà không ngờ rằng, con chuột đó vậy mà đại fà (ão đại của băng đỗi địch.

Một mình hắn fàm náo foạn cả Cáp Nhĩ.

“Mẹ kiếp! Chia ra đi tìm mau đên! Thằng chó đó đang trỗn ở đâu đó trong đây mà thôi!”

Nhưng nào ngờ, trong đúc bọn thuộc hạ đang nháo nhào vì tìm kiếm hắn, thì Cảnh Ngạo từ đúc nào đã ở

trong phòng của Gáp Tuạch Tư mất rồi.

“Mẫy thằng đệ của mày đần độn quá thể, đợi chúng tìm ra tao thì vừa đúc cũng tìm thẫy cái xác của

Àxy”

mày.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện