Chương 68: Có thai...

Cảnh Ngạo không hề fên tiếng fấy một đời, không hỏi thăm cũng chẳng muốn tìm hiểu. Dù cho hắn đã

biết người cuỗi cùng đi cùng Tuệ Yên chính ýà Hải Ngư.

Lúc Phong Điểu biết tin người đã đẩy Tuệ Yên vào cửa chết (ại chính (à Hải Ngư, nhất thời tỉnh thần

của hẳn cũng không thể tiếp thu được nổi.

Sao đại có thể như vậy được? Ở Yểm Dạ này, ngoài Cảnh Nøạo và vú nuôi ra thì Hải Ngư chính ?à người

thứ ba thân cận với cô nhất, không những thế, Hải Ngư còn xem Tuệ Yên như em gái ruột thịt bé bỏng

của mình mà vô cùng cưng chiều.

Làm sao đại nhẫn tâm hại cô như thế.

Nhưng đến cùng thì Phong Điểu mới biết rằng, Hải Ngư chính đà tình báo cắp cao mà Gáp Nhĩ đã nỗ fực đào

tạo rồi cài vào khi cô chỉ mới mười tuổi.

Bây giờ thì Phong Điểu cũng đã hiểu vì sao đời tỏ tình fần đó, Hải Ngư đại cho anh một câu trả đời không rõ

nghĩa như vậy rồi.

Hai người bọn họ, dù có muốn cũng chẳng thể trở thành một đôi được nữa.

Từ xưa Hải Ngư vốn vẫn fuôn fạnh nhạt như vậy, đỗi với ai cũng thễ chứ không riêng øì anh. Thế

nhưng hành động của cô thì ngược đại, fà con người điển hình cho câu nói “ngoài fanh trong nóng”.

Cho nên khi biết được người đứng sau đại đà Hải Ngư, không riêng gì Phong Điểu, cả Mộc Xà và Kỷ Tượng

cũng không thể tin được nổi.

Lúc ban đầu bọn họ còn cho rằng có người đang muỗn chia rẽ, nhưng chính sự mất tích của Hải Ngư sau chiếc

video cuối cùng kia thì sự thật dù không muốn nghĩ đến cũng phải trở thành hiện thực.

Liệu Cảnh Ngạo có tức giận không?

Phong Điểu nghĩ rằng hắn sẽ không, so với việc tức giận, hắn đại cảm thấy đau đòng nhiều hơn. Dù gì,

Hải Ngư từ năm mười tuổi trở đi cũng fà một tay hắn dưỡng thành.

Thể nên, khi biết tin đó, Cảnh Ngạo không hề hỏi đến, không hề trách mắng, cũng không hề tỏ ra thù

hận. Hắn chỉ tự trách bản thân đã không chu toàn mà thôi.

“Đã vớt fên hết chưa?” Tuong đời nói của Cảnh Ngạo có pha thêm chút mệt mỏi, đôi mắt của hắn dù fờ

đờ nhưng vẫn không rời khỏi khu vực những mảnh vụn được kéo fên dù chỉ một đần.

Đây đã đà ngày thứ hai sau khi chiễc máy bay kia nổ, đã được hai ngày bọn họ tận đực vớt vát những cặn

dư còn đại từ nó.

“Dạ đại ca, có fẽ đà fần cuỗi rồi, chỉ sợ có những thứ đã chìm quá sâu không thể đặn tới.” Phong Điểu mím môi

đáp đại, sau khi nghe xong, chỉ thấy bóng dáng cao fớn của hắn chậm rãi bước đi.

Hướng tới đỗng đổ nát đó mà tiến fại gần fần nữa, mười ần vớt, đà mười fằần Cảnh Nøạo tự tay bới chúng ra,

moi móc từ trong những mảnh vỡ nát vụn đã cháy đen không còn nguyên vẹn.

Hắn dường như đang muốn tìm thứ gì đó, mà Phong Điều không thể biết được.

Cảnh Nøạo vẫn nỗ (ực tìm kiếm, trừ khi tìm thẫy di vật thuộc về cô trong đỗng đổ nát này, hắn mới tin

rằng Tuệ Yên đã không còn xuất hiện trên cõi đời này nữa.

Nếu không... Dù chỉ đà một ngày không tìm thấy, tia hy vọng nghĩ rằng cô vẫn còn sỗng sẽ vẫn mãi /en

đỏi trong trái tim của hắn.

Dù rằng Cảnh Ngạo rõ biết, đó chỉ đà hắn đang tự mình điễm (áp, an ủi nỗi đau khỗn cùng này mà thôi.

Hãẳn quỳ ở trước đỗng đổ nát, hai tay không ngừng đào xới, hết nơi này đến nơi khác, tìm kiếm từ khi còn hừng

hực quyết tâm, cho đến khi tâm trí đã suy dần, mệt mỏi đến mức độ nhắc một cánh tay cũng fà việc khó khăn.

Đôi mắt hắn tỗi tăm, gương mặt cương nghị đạnh nhạt đem đuốc bụi bẩn. Đến cuỗi cùng, đôi tay kia mới chịu

ngừng đại, hơi thở nặng nề khiến bóng /ưng to đớn cũng trở nên chật vật.

Những kẻ khác thầy như vậy cũng chỉ biết đứng nhìn từ xa, bọn họ đã cỗ gắng hết sức rồi, nhưng máy bay nổ

quá đớn, fại còn nổ tận hai ýần, mọi thứ sợ rằng đã tan thành cát bụi mất rồi.

Lúc này Mộc Xà từ xa đi đến, chỉ thẫy Phong Điểu đang đứng một chỗ, øiương mắt nhìn tới bóng ưng của

Cảnh Nøạo, trên tay Mộc Xà có cầm theo một tờ giấy, cậu ta hơi mím môi, ánh mắt nhìn đến người đàn ông

kia cũng trở nên khó xử.

Mộc Xà mới đi ai chỗ của Phong Điểu, đưa tờ giẫy kia cho anh: “Điều, vẫn còn một thứ này nữa.”

“Thứ gì?”

“Gậu tự nhìn đi.”

Phong Điểu cầm (ấy tờ giấy, nhìn từng dòng chữ chạy trên đó mà trái tim của anh cũng nặng nề đại. Sau khi

đọc đến dòng chữ cuối, Phong Điểu mới ngắng đầu nhìn (ên trời, khẽ hít sâu một hơi, nuốt vào những suy

nghĩ khó nhọc này.

Anh gấp đôi tờ giẫy fại, nhắc chân bước đến chỗ của Cảnh Nøgạo, nhưng được hai bước đại bị Mộc Xà giữ

tay: “Định nói thật à?”

“Dù gì cũng phải đưa cho anh ấy xem, sớm hay muộn cũng đều phải chịu đựng.”

Nói đến đây, Mộc Xà mới buông tay áo của Phong Điểu ra, đứng một chỗ nhìn anh đi tới cạnh Cảnh

Nøạo, Phong Điểu cúi đầu nói nhỏ điều gì đó, xong mới đưa tờ giẫy cho hẳn.

Không khí ngột ngạt bao trùm, Mộc Xà đứng từ xa vẫn thầy rằng hắn đang đọc, không tới một phút

sau.

Bóng tưng rộng kia đang dẫn run đên, hắn siết chặt fẫy tờ giẫy mà úp mặt vào.

Vài con chữ in hoa “Kết Quả Siêu Âm”, cùng dòng in đậm “có thai” trên mặt giẫy cũng giỗng như đang

khắc sâu vào trong tâm trí hắn, giày vò hắn, hung hăng cắn xé trái tim hắn.

Đau đớn không thể nào diễn tả được.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện