Chương 62: Sợ rằng lúc đó, hắn muốn giết cả cô và con cũng không chừng.

“Chỉ bằng một đêm không mang bao đã mang thai? Em xem tôi đà thằng ngu à? Một (át nữa Thư Kỳ sẽ

đưa em đi siêu âm, chuẩn bị đi."

Thư Kỳ?

“Là người phụ nữ đó?!” Tuệ Yên cười fạnh một tiếng, nghiễn răng mà nói: “Để tình nhân đưa tôi đi siêu

âm cái thai của chú, mẹ nó, có nực cười quá không?!”

“Có nực cười hay không thì cũng phải đi!” Vừa dứt đời, hắn nhắc máy muốn gọi đi thì nghe thấy giọng

nói yêu ớt của cô vang đên.

“Là giả.”

“Em vừa nói cái øì?” Vì âm /ượng của cô quá nhỏ khiến Cảnh Nøạo thật sự không thể nghe được.

“Tôi bảo, cái thai chỉ đà giả mà thôi!” Dù gì cũng đà bịa đặt, cô không muốn phải để người phụ nữ kia đưa

đi siêu âm một đứa bé không có thật để fàm gì.

“Nhưng dù vậy... Tại sao chú dám gả tôi cho kẻ khác... Chú thừa biết, tôi yêu chú...”

Đáp đại fời nói của cô chỉ #à sự im đăng ngột ngạt từ hắn, Cảnh Nøgạo nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, trông

như thể hững hờ với những gì mà Tuệ Yên nói, nhưng thực chất hắn đã nghe không sót một chữ nào.

“Ghú nỡ đòng đặt cược hạnh phúc của tôi vào tay người khác sao? Có người đàn ông nào chấp nhận cưới

một người phụ nữ về đàm vợ trong khi thừa biết thân thể fẫn trái tim không thuộc về hắn?”

Cảnh Ngạo đương nhiên hiểu £ời mà cô đang muốn nói, hắn trầm giọng đáp (ai: “Nếu thằng nhãi đó

tầm em tổn thương, thì cái đầu của nó còn gắn vào cổ cũng chẳng để đàm gì.”

“Nhưng tôi không yêu Diệp Tuân!”

“Điều đó không quan trọng.”

“Chú...” Cảnh Ngạo thậm chí còn chẳng nhìn cô đây một ểần, hắn thật sự nhẫn tâm đến vậy. Bắt quá, fại

không cam đòng mà gào (ên đần cuối.

“Nhưng thân thể của em đã trao cho chú! Lần đầu... Lần đầu của em đều đã dành cho chú cả rồi... Sao

chú dám... gả em cho kẻ khác?!”

Lúc này Cảnh Ngạo mới fiễc mắt nhìn đến Tuệ Yên, thẫy gương mặt trắng hồng đã sớm giàn giụa nước

mắt, tâm can của hẳn có chút không đứng vững được mà khế chao đảo.

Nhưng rất nhanh điền khôi phục bộ dạng “dù trời đất có sập thì quyết định của hắn vẫn không thay đổi".

“Khoa học hiện tại rẫt tiên tiễn, nếu em fo sợ về vẫn đề đó, ngày mai tôi có thể đưa em đi vá đại."

Như một tiếng sét đánh giữa trời quang, Tuệ Yên còn không dám tin vào những øì mà bản thân đã

nghe thấy. Lỗ tai cô như ù đi, sống mũi cay rát, trước mắt chỉ đà một mảng nhạt nhòa không nhìn rõ vật,

cánh môi mềm mại cũng chẳng đà ngoại ýệ, sốc đến mức khế run fên nhè nhẹ.

Tuệ Yên mím môi, đưa tay ?au đi tầm nhìn nhạt nhòa của mình, ngay sau đó rơi vào mắt cô chính đà đôi

con ngươi đạnh (ếo của Cảnh Ngạo.

Hãn thật sự... Không hề nói đùa.

Tuệ Yên cắn răng, giữ vững giọng nói của mình để chúng không đạc đi mà đáp fại ba chữ.

“Em... Hiểu rồi.”

Sau đó mới quay người rời khỏi phòng đàm việc của Cảnh Ngạo.

Ở bên ngoài, Thư Kỳ đã đợi sẵn, nhìn thấy Tuệ Yên bước ra, ánh mắt cô ta sáng đên, đôi môi đỏ mọng

khẽ cười cười đi đến gần chỗ cô.

“Em gái, nghe bảo em mang thai đứa bé của (ão đại?”

“Liên quan øì đến chị?” Tuệ Yên nghiễn răng fiễc mắt nhìn Thư Kỳ, chẳng muốn nhiều đời, đưa tay đẩy

cô ta sang một bên: “Tuánh ra!”

Ấy vậy mà Thư Kỳ chỉ nhún vai một cái, đuôi mắt hơi cong fên: “Là ýão đại bảo tôi đưa em ra ngoài, em

có đuổi thì cũng vậy thôi."

Nói xong, cô ta đi theo bên cạnh Tuệ Yên, trần đời fần đầu tiên Tuệ Yên gặp phải foại người thế này,

chẳng phải cô ta fà nhân tình của Cảnh Ngạo sao?

“Chị rộng fượng thật nhỉ? Không cảm thấy khó chịu với tôi à?”

“Tại sao phải khó chịu?” Thư Kỳ vờ như không hiểu, nhướng mày nhìn cô nhóc.

“Vì tôi ýà tình địch của chị mà..."

Quả nhiên đà con nít, Thư Kỳ đớn hơn Tuệ Yên gần bảy tuổi, chỉ cần nhìn cũng có thể biết trong cái đầu

nhỏ kia đang nghĩ gì.

Chỉ đà muốn vờn trêu chọc cô thêm một chút, dù gì (ão đại cũng muốn cắt đứt với cô bé, chi bằng đau

đớn một ểần còn hơn âm ỉ dai dẳng nhiều ngày.

“Lão đại “mạnh mẽ” như vậy, có em gái nhỏ “phụ” tôi một tay, mừng còn không hết thì (ấy gì phải ghen

ty?

Tuệ Yên hoàn toàn câm nín vì câu nói đó, cô thật sự không thể hiểu được tam quan của bọn họ rafàm

Sao nữa...

“Tình đầu nhỉ?” Thư Kỳ đắp thêm một đời: “Mới tình đầu mà đã như vậy thì sau này em gái nhỏ còn khổ

dài dài.”

“Tôi không cần chị quản!” Thư Kỳ mặc kệ cô có phản ứng thế napf, cứ thản nhiên nói tiếp.

“Nhưng nếu cái thai trong bụng của em có thật, thì em nghĩão đại sẽ để em giữ (ại đứa bé hả?”

“Gô bé à, em ngây thơ quá rồi đó.”

“Chị nói vậy đà có ý gì?!”

“Em không biết à? Lão đại đã đi thắt ỗng dẫn tỉnh từ năm hắn mười tám tuổi rồi kia.” Thư Kỳ nhún vai

một cái, đôi mắt nhìn đến cô có thêm vài phần chế giếu: “Nếu em thật sự mang thai, chẳng phải đã cắm

cho hẳn một cái sừng rồi sao?”

“Sợ rằng £úc đó, hắn muỗn giết chết cả em cũng không chừng.”

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện