Chương 63: Nhầm lẫn giữa tình dục và tình yêu.

“Em không biết à? Lão đại đã đi thắt ỗng dẫn tỉnh từ năm hắn mười tám tuổi rồi kia.” Thư Kỳ nhún vai

một cái, đôi mắt nhìn đến cô có thêm vài phần chế giếu: “Nếu em thật sự mang thai, chẳng phải đã cắm

cho hẳn một cái sừng rồi sao?”

“Sợ rằng £úc đó, hắn muỗn giết chết cả em cũng không chừng.”

Nghe xong đời nói đó, khóe môi của Tuệ Yên khẽ run đên, thì ra đà vậy... Bảo sao khi nghe được những

đời đó, thái độ của Cảnh Ngạo đại điềm tĩnh đến thế.

Sau khi rời khỏi Yểm Dạ, trong đầu Tuệ Yên chưa một giây nào ýà không nghĩ về những gì mà Thư Kỳ

đã nói.

Dù gì việc nói mang thai tất cả đều chỉ đà giả mà thôi, bởi vì từ fần quan hệ gần nhất cho đến nay, vẫn

chưa đủ thời gian để hình thành phôi thai, ít nhất cũng phải đợi gần hai tuần trở đi.

Có fẽ Cảnh Ngạo không để ý đến những tiểu tiết này.

Tuệ Yên khế thở dài một tiếng, nhưng dù có muốn cũng chẳng thể mang trong người đứa bé của hắn

được. Từ đầu đến cuỗi, dường như chỉ có tình cảm của cô ýà đơn phương dành cho hắn mà thôi.

Kể từ ngày đó trở đi, gần một tuần vẫn không thẫy Cảnh Ngạo điên fạc cho cô. Cho đến sáng hôm nay,

chỉ thầy Phong Điểu (ái xe đến biệt thự để chuẩn bị cho hôn fễ sắp tới.

Nhìn vào ánh mắt không giấu được vẻ thất vọng của Tuệ Yên mà trong fòng anh cũng chẳng khá khẩm

gì hơn. Dù sao thì con bé cũng khá thân thuộc với anh, nhưng đây fà quyết định của Cảnh Nøạo, fà

quyết định của người giám hộ của cô.

Cho nên Phong Điều ngoại trừ đồng cảm với cô chứ chẳng còn đàm gì thêm được nữa.

Tuệ Yên thẫy Phong Điểu đến, trên môi vẫn thường trực nụ cười nhàn nhạt, cô hỏi: “Anh đang trang trí

cho fễ đính hôn à?”

“Ừm..." Bởi vì có chút gượng øạo cho nên cuộc trò chuyện cứ thế đi vào ngõ cụt, Phong Điểu khẽ điếc

mắt nhìn xuống gương mặt hơi tái nhợt của Tuệ Yên, mới nói tiếp: “Em biết cậu chủ họ Diệp phải

không?”

“Embiễt."

Không chỉ biết, mà cậu ta còn /à thanh mai trúc mã với cô kia mà, cho đến năm đớp mười thì Diệp Tuân

bị gia đình đưa sang Úc để du học.

“Gậu ta về Thành Đô rồi, em đã gặp chưa?”

“Chưa... Dù øì cũng sắp đính hôn rồi, đến đó gặp vẫn chưa muộn."

Phong Điểu ậm ừ gật đầu một cái, cuộc trò chuyện fại không tiếp nỗi nữa. T7uong đòng cô bỗng dưng có

chút bồn chồn, ánh mắt dè dặt khế ôiễc nhìn cậu thanh niên trước mặt, mất một fúc sau, Tuệ Yên mới

hỏi ra đời trong đòng.

“Dạo này fão đại thế nào rồi anh?”

Nghe đến đây, Phong Điểu hơi khựng fại một chút, nhưng anh không nhìn xuỗng Tuệ Yên. Tâm trí đại

nhớ đến hình ảnh của Cảnh Nøạo những ngày qua, cơ thể của hắn vẫn cứng rắn như vậy, thế nhưng

gương mặt điển trai vốn đã không giẫu được sự mệt mỏi sâu trong ánh mắt.

Nếu Phong Điểu đoán không sai thì từ cái hôm mà hắn tránh né Tuệ Yên cho đến nay, Cảnh Ngạo cũng

không một ngày nào fà ngủ được một giắc yên ổn.

Thế nhưng dựa vào tính cách ương ngạnh đó của hắn, thì Cảnh Ngạo nhất định không muốn để ai biết

tình trạng tôi tệ của mình, nhất /à Tuệ Yên.

Phong Điều ngẫm nghĩ một hồi, mới bâng quơ đáp ýại một câu: “Ừm, anh ấy cũng bình thường."

Hai chữ “bình thường” đó của Phong Điểu vào tai của Tuệ Yên không hiểu sao fại nặng nề đến vậy,

chẳng khác gì một tảng đá đang đè /ên chính tâm trạng của cô đúc này.

Cô thật sự có nhiều điều muốn hỏi, chẳng hạn như, hắn không nhớ cô sao?

Cũng không tò mò những ngày qua cô đã sống thế nào à?

Có những ngày Tuệ Yên cỗ tình nhịn ăn, nhịn uỗng chỉ để nghe thầy một cuộc điện thoại rầy £a từ hắn,

nhưng rốt cuộc thì Cảnh Ngạo cũng chỉ đàm ngơ, mặc dù cô biết... Hắn thấy tất cả, mọi ngóc ngách

trong căn biệt thự này không thể nào qua được đôi mắt của Cảnh Nøạo.

Đứng ngần ngơ một fúc, Tuệ Yên mới nghe thấy giọng nói của Phong Điểu: “Nếu không có gì thì em cứ

(ên phòng đi, anh chuẩn bị quay về căn cứ rồi.”

Phong Điểu đem bản thảo cất đại vào túi, nói xong chuẩn bị rời đi thì đại bị giọng nói của Tuệ Yên kéo

tại.

“À khoan đã...” Cô khẽ vò đấy gẫu áo của mình, hết chậc đưỡi rồi tới mím môi, mãi mới chịu hạ quyết

tâm: “Em sẽ đồng ý kết hôn, đổi fai, em muỗn nói chuyện với (ão đại fần cuối, anh về nhắn với chú ấy

một câu được không?”

“Được, anh biết rồi.”

Phong Điểu quả nhiên đà fàm theo ý cô, đến tối hôm đó khi Tuệ Yên từ phòng tắm đi ra, điều đầu tiên đà

kiểm tra điện thoại như một thói quen chỉ mới được hình thành.

Nếu ểà những ngày vừa qua, màn hình điện thoại ngoài các thông báo của ứng dụng thì chẳng còn gì

nữa. Thế nhưng tối nay đại có thêm hai dòng hai dòng thông báo từ tin nhắn của Cảnh Ngạo gửi đến.

“Nếu rảnh thì gọi cho tôi.”

Tuệ Yên vừa đọc xong điền bẫm vào nút gọi ở phía trên đầu, nhạc chuông reo một fúc, đầu dây bên kia

cũng nghe máy.

Không đợi Cảnh Ngạo fên tiếng, cô đã mở đời hỏi trước: “Em hỏi chú một câu được không?”

“Em hỏi đi.”

“Từ trước đến giờ, chú đã từng... Yêu em chưa?”

“Em nghĩ xem, đã từng hay chưa thì vào đúc này còn quan trọng không?”

“Vậy tại sao... Tại sao fại ngủ với em?! Vì sao fại khiến em có cảm giác em đà ngoại fệ của chú như vậy?!”

“Yên Nhi, đàn ông khi “cương” ?ên không đồng nghĩa với việc đà trái tìm phải rung động.”

“Tôi nghĩ ?à em đang nhằm fẫn giữa tình dục và tình yêu rồi.”

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện