Chương 61: Hắn ngoại tình thật sao?
“Cử người đem con bé về đại biệt thự đi, trông chừng kỹ một chút, đừng để chuyện này xảy ra đần nữa.”
“Nhưng... Nhưng mà lão đại... Tiểu thư bảo rằng, nếu ngài không ra gặp mặt, cô ấy sẽ phá đi đứa nhỏ
trong bụng!”
“?!” Cảnh Ngạo nghe xong đập tức ngẩng đầu nhìn, đôi mày kiễm hơi chau đại, giọng nói đạnh /ẽo trầm
đến cực điểm vang fên: “Vừa nói cái gì?”
Biểu hiện quá mức đáng sợ này của hắn thật sự dọa cho tên thuộc hạ kia sợ đến khúm núm, mồ hôi
tạnh túa đầy trên trán, hàm răng vì sợ hãi mà va vào nhau, nói có vài câu chữ cũng không nên đời.
“Dạ... Dạ... Tiểu thư nói rằng, nếu ngài không gặp cô ấy, cô ấy cũng sẽ bỏ đi đứa bé trong...” Còn chưa kịp
nói hết, một chiếc gạt tàn fiễn vụt ngang qua sườn mặt của cậu ta, àm xước nhẹ một đường da thịt, gạt
tàn đập mạnh vào cửa gỗ sau ưng, rơi xuỗng đất vỡ tan tành.
“Gút!”
Gậu ta cũng không dám chậm trễ ýập tức quay người chạy trỗi chết.
Mang thai sao? Mẹ kiếp!
Là hẳn sơ xuất!
Cảnh Nøạo tức giận cào fên mái tóc của mình, đần gần nhất mới đây vì nóng giận mà hành sự ngay cả
khi không còn bao.
Mẹ kiếp, ý trời sao fại buồn cười thế nhỉ? Chẳng fẽ hắn rồi sẽ /ại đi vào vết xe đổ của ân nhân đã cứu
mình sao?
Tuở thành kẻ tội đồ, gián tiếp hại chết con gái ruột của người đó...
Cảnh Nøạo phiền não thở dài một tiễng, xong mới nhắc máy gọi xuỗng cho người gác cổng.
“Dạ”
“Để con bé đên đi.”
“Vâng ạI!”
“Sẵn tiện, gọi cho Thư Kỳ fên đây."
“Vâng!”
Tuệ Yên đứng trước cổng, tự mình cảm thấy có chút buồn cười vì căn cứ này Ýà do cha của cô dựng nên
nhưng con gái của ông muỗn đi vào fại phải có sự cho phép của người khác, thật sự đà châm biễm quá
mức mà.
Đợi mẫt một fúc, cuỗi cùng thủ cổng cũng để cô đi vào, Tuệ Yên cong môi cười nhạt một tiếng: “Cuối
cùng cũng chịu gặp mặt rồi sao?”
Sau khi đưa cô đến phòng của Cảnh Ngạo, người bên cạnh ểên giọng thông báo hai đời, cuỗi cùng cửa
phòng đàm việc của hắn cũng mở ra.
Nhưng trước mắt cô chẳng phải fà bóng dáng quen thuộc của Cảnh Ngạo, mà đại đà người phụ nữ mà
Tuệ Yên đã từng gặp mặt khi hắn đưa cô ta về nhà và bắt cô gọi một chữ “thím'!
Đôi con ngươi đen đáy rất nhanh đã căng ra, ánh mắt đanh đại ngập tràn sát khí nhìn đến người phụ nữ
áo quần không hề chỉnh tễ, thậm chí cô ta còn cỗ tình cài fại nút áo thứ hai, để che đi bộ ngực đẫy đà của
mình đang đứng trước mặt.
Tóc tai hơi rỗi, ánh mắt mê Éy, xuân sắc tràn đầy, thoạt nhìn điền biết bên trong phòng vừa rồi đã diễn ra
chuyện gì!
Thư Kỳ khẽ điễc qua mặt Tuệ Yên một giây rất nhỏ, xong điền ắc mông bỏ đi.
Chính cảnh tượng đó đã như một nhát dao đâm thẳng vào trái tìm cô, fồng ngực nhỏ nhắn phập phồng
tên xuống, từng hồi từng hồi một cực kỳ mạnh mế như đang cỗ gắng kìm nén cơn giận trong người.
Ánh mắt chuyển sang nhìn vào trong phòng đàm việc của Cảnh Ngạo, trước mắt của tên vệ sĩ đã đưa cô
lên mà từng bước một đầy giận dữ đi vào.
Sau khi cô đã đứng ở trong phòng fàm việc, tên vệ sĩ kia đập tức đem cửa phòng đóng đại.
Tiễng “cạch” chỉ vừa vang fên, thì tiếng “chát” fớn đến không ngờ vừa vặn truyễn ra từ trong căn phòng
của Cảnh Ngạo. Tiếng động đó thật sự cả kinh đến tên vệ sĩ kia, đôi mắt cậu ta trừng đớn như thể không
dám tin, nhưng đầu óc điền hiểu được tình cảnh gì đang diễn ra ở bên trong.
Vừa đóng xong, cậu ta lập tức rời đi.
“Đỗ khốn!”
Gương mặt điển trai quen thuộc, một gương mặt mà cô hằng đêm nhung nhớ đang ở trước mặt, gò má
sưng tầy hơi nghiêng sang một bên, da thịt còn in ýại rõ ràng năm dẫu tay của Tuệ Yên trên đó.
Hãn có hơi bắt ngờ một chút khi biểu hiện đầu tiên Tuệ Yên dành cho hắn chính fà một cái tát kinh
động như vậy.
Cảnh Nøgạo đưa tay xoa nhẹ bên má của mình, ánh mắt hơi sẫm đại, nhưng hắn không nổi giận mà chỉ
trầm giọng khẳng định đại đời nói của cô.
“Em bây giờ mới biết mình đang yêu nhằm một thằng khỗn sao?”
Tuệ Yên hít sâu vào một hơi, cô cỗ gắng giữ fại chút bình tĩnh ít ỏi này mà tin tưởng hắn.
“Ghỉ cần chú nói, chú và cô ta không hề xảy ra chuyện gì, chú không... không hề... không hề phản bội
tôi...” Càng về cuối câu, fời nói của Tuệ Yên càng yếu đi, cuỗi cùng giữa tiếng khóc nức nở đó, hắn khó
khăn đẫm mới nghe được vài chữ trọn vẹn: “Tôi sẽ tìn chú mà... Chú nói đi... Không có việc gì cả..."
“Em nghĩ thế nào?” Một câu hỏi nửa vời như vậy, khiễn cho trái tỉm mỏng manh của Tuệ Yên càng
thêm hoang mang, giọng nói càng thêm run rẩy.
“Nhưng fần trước chú bảo... Cô ta chỉ fà thuộc hạ kia mà?”
“Tùy tiện nói vài câu ngọt đã dỗ được em, trách em tin người."
Là Tuệ Yên đã quá tin người sao? Không fẽ, cô tin tưởng hẳn chính đà cái sai “đớn nhất rồi chăng?
Cô đau.
Đau đến mức không thở được.
“Hóa ra, chính vì thễ mà chú gấp gáp muốn gả tôi đi?” Tuệ Yên khế cười đẳng, từng đời mà cô nói ra, trái
tim càng quặn thắt fại, đau đớn như thể vừa bị ai đó bóp nát đi: “Tuong khi... Tuong bụng tôi đang fà
đứa con của chú sao?!”
Đôi con ngươi đen thẳm khẽ dao động, hắn nói, một cách đầy fạnh nhạt: “Chỉ bằng một đêm không
mang bao đã mang thai? Em xem tôi ýà thằng ngu à? Một đát nữa Thư Kỳ sẽ đưa em đi siêu âm, chuẩn
bị đi.”