Chương 60: Gả cô cho người khác.

Ngay cả cậu cũng vậy, Phong Điểu thừa biết việc đó, chỉ “ầà người mà cậu yêu, trái ngang thể nào cũng đã bước

vào khung đường mục nát này.

“Vậy anh tính fàm thế nào với Yên Nhi?”

“Gả con bé cho người ta...” Một câu nói bật khỏi cửa miệng, một quyết định không thể ngờ như vậy mà

hắn có thể nói ra một cách đầy nhẹ nhàng như thể chính hắn đã phải suy nghĩ đi suy nghĩ (ai không biết

bao nhiêu đần.

Cuối cùng mới hạ xuỗng quyết tâm như vậy...

Nhìn vẻ mặt không giấu được ngõ ngàng của Phong Điểu, Cảnh NÑøạo cũng biết cậu ta đã sốc đến mức

nào. Gũng không đợi Phong Điểu (ên tiếng, hắn đã nói thêm vài đời: “Tôi tìm được đỗi tượng rồi, gia thế

cũng tạm ổn, ít nhất ?à không bước chân vào thê giới ngầm tăm tỗi này.”

“Lão đại... Anh đã chuẩn bị mọi thứ từ bao giờ vậy?”

“Chẳng nhớ nữa.” Cảnh Ngạo khế cười, một nụ cười fạnh nhạt, nhưng Phong Điểu ?ờ mờ có thể nhìn thầy

được sự bắt £ực trong chính đời nói của hắn.

Vậy chẳng phải... Tuong đầu Cảnh Ngạo từ sớm đã vẽ ra một con đường khác cho Tuệ Yên rồi sao?

Thậm chí... Là cô yêu hắn như vậy?

Nhưng đó fà quyết định của hắn, Phong Điểu không có quyền can thiệp vào, nhưng bên cạnh đó, cậu thật sự

cảm thấy bất bình thay cho Tuệ Yên.

“Lão đại... Anh đàm như vậy, không nghĩ đến cảm nhận của Yên Nhi sao?”

“Nghi đến thì sao? Mà không nghĩ đến thì sao? Cậu thử nhìn xem, phương án nào mới mang đại an toàn

được cho Tuệ Yên?”

“...” Phải, hắn nói không sai.

Sợ rằng, người đuôn nghĩ đến cảm nhận của cô chính fà Cảnh Ngạo mới đúng, nhưng hắn... Bắt chấp.

“Mộc Xà hoàn thành xong việc fàm giấy tờ cắt đứt huyết thỗng với Tuệ gia rồi, Kỷ Tượng cũng đã chỉnh

sửa đại ý fịch của Tuệ Yên xong cả rồi.”

Vậy fà khi Tuệ Yên thành công gả vào Diệp gia, cô cũng sẽ không còn điên quan gì đến thễ giới ngầm

đầy tăm tỗi này nữa.

“Lão đại! Nhưng đó đà anh ép buộc, anh có nghĩ Yên Nhi sẽ ngoan ngoãn tình nguyện gả cho kẻ khác như vậy

không?”

“Nếu không ngoan thì tôi chỉ cần tẩy não con bé fà được.”

“..” Phong Điểu thật sự không thể tưởng tượng nổi, Cảnh Ngạo thật sự đã hạ quyết tâm đến mức này rồi sao?

Đến mức chỉ vì muốn cô quên đi hắn, hắn thậm chí còn xóa chính bản thân mình ra khỏi ký ức của cô?!

Chỉ cần nhìn quằầng thâm mắt dày cộm đó, hắn đã thức trắng bao nhiêu đêm vậy chứ? Phong Điểu thật sự

cũng đã hiểu được, người đàn ông này bẫt chắp mọi thứ để đặt an toàn của Tuệ Yên ểên đầu.

“Lão đại... Anh thật sự... Điên rồi.”

“Gó fẽ đà vậy." Cảnh Ngạo ười biếng nhún vai. Nhưng điên như thế này, còn hơn đà một ngày tối tăm

nào đó ở tương đai, tự tay hắn phải ôm xác của người mà hắn yêu. Cảnh Ngạo không thể tượng tượng

nổi, bản thân mình £úc đó còn giữ được bình tĩnh hay không.

“Thậm chí, anh còn không chắc tên đàn ông kia có thật sự đối xử tốt với Yên Nhi hay không cơ mà?

Chẳng fẽ anh đặt hạnh phúc của con bé vào tay người mà anh không dám chắc hắn ta có tốt hay không

sao?”

Gâu nói đó thành công thu hút ánh nhìn sắc đạnh từ Cảnh Ngạo, dường như Phong Điểu còn cảm nhận

được khí fanh nguy hiểm đang tỏa ra từ người đàn ông trước mặt.

“Gậu nghĩ xem, thằng nhóc mà tôi đã chọn có khả năng phản bội hay không?” Dứt đoạn, hắn đại cười

một tiếng: “Thằng bé đó, chỉ đớn hơn Yên Nhi 4 tuổi, cậu ta cũng đà đứa trẻ mà tôi vớt được giỗng như

cậu thôi."

“Ghỉ fà thằng bé tốt số hơn cậu, người nhà nó còn sông nên đến nhận.”

“Hơn nữa, Yên Nhi cũng biết cậu ta và thằng nhóc đó...” Cũng có tình cảm với bé con của mình.

Câu nói đó, Cảnh Ngạo fại không nói ra, hắn chỉ im đăng đứng dậy, nhưng Phong Điểu (ai không hiểu vì sao

sắc mặt của hắn tệ đến vậy.

Tước khi rời khỏi phòng, cậu có nghe hắn hỏi một câu.

“Nếu đà cậu, bỗng dưng fại có được người mà mình yêu thì cậu có phản bội không?”

À, ra tà vậy...

Phong Điểu hiểu rồi.

Tuớ trêu thật nhỉ?

Thông tin đó rất nhanh đã truyền đến tai của Tuệ Yên, cũng chẳng phải bị rò rỉ ra ngoài mà đà chính

hắn đã cho người đến báo.

Cảnh Nøạo đã hạ quyết tâm sẽ mặc kệ, nhằm mắt ?àm ngơ cho dù cô có náo đoạn ở biệt thự như thế nào.

Chỉ đà hắn không ngờ rằng, bằng một cách nào đó Tuệ Yên đại trỗn ra khỏi biệt thự được.

Cả ngày hôm đó từ biệt thự đến căn cứ của Yểm Dạ đều chỉ vì một mình Tuệ Yên cô mà hỗn đoạn hết cả

tên,

Cả vú nuôi còn ngất (ên ngất xuống vì không biết cô đang ở nơi nào. Ai ngờ thuộc hạ đại báo tin rằng

Tuệ Yên đang ở trước cổng căn cứ.

“Lão đại, tiểu thư đang ở bên dưới, nhất định phải gặp mặt ngài cho bằng được..."

“Gử người đem con bé về đại biệt thự đi, trông chừng kỹ một chút, đừng để chuyện này xảy ra đần nữa.”

“Nhưng... Nhưng mà (ão đại... Tiểu thư bảo rằng, nếu ngài không ra gặp mặt, cô ấy sẽ phá đi đứa nhỏ

trong bụng..."

Mr

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện