Chương 59: Không muốn cô gặp nguy hiểm.

“Tôi nhớ trước đây em hiểu chuyện fằm mà nhỉ? Em có thể đừng trẻ con nữa được không? Thời gian của tôi

không nhiều để ngồi đây dỗ dành em.”

“Tôi đang bận fẫm, nễu em muốn trách mắng thì cứ tìm vú nuôi mà giải tỏa cùng bà ấy.”

Vừa dứt fời, không đợi Tuệ Yên kịp phản ứng thì những tiễng “tút” ngân dài đã cắt ngang những đời mà

cô muỗn nói.

Khuỷu tay dần hạ xuỗng, trước mắt ngoài hơi nước ?àm nhòe đi tầm nhìn thì cũng chỉ £à chiếc điện

thoại với màn hình tối đen.

Sau fưng vang fên tiễng gọi khe khẽ hai chữ “tiểu thư...”, Tuệ Yên mới chằm chậm quay đầu fại, còn quên mất

ýà mình đang giữ điện thoại của nam vệ sĩ kia.

Cô vội vàng đem nó trả /ại cho chủ, bộ dáng có chút đuỗng cuỗng muốn quay người bỏ đi, nhưng tránh đàm sao

được, sau khi nhìn thầy đuôi mắt đỏ hoe, đôi con ngươi rưng rưng với bộ dáng vô cùng đáng thương như vậy,

anh ta thật sự không biết phải đầm sao.

Cuộc trò chuyện giữa cô và ão đại, anh ta chỉ nghe thẫy giọng nói của cô fà chính, còn người bên kia

đầu dây chẳng biết đã nói những gì, nhưng ắt hẳn phải tổn thương đắm mới có thể khiến cô nhóc cứng

đầu này fẳng đặng rơi nước mắt như vậy...

Sau khi ngắt điện thoại, Cảnh Ngạo đem nó cất vào trong hộc tủ, đỗi diện đà Phong Điểu đang ngồi ở

ghế Sofa trước mặt. Phong Điểu không biết được có chuyện gì đã xảy ra, nhưng anh biết qua cuộc gọi

vừa rồi, dường như sắc mặt của Cảnh Ngạo đã trầm xuỗng không ít.

Hắn gác chân đên bàn, đục đọi trong túi (ấy ra một điễu thuốc, chậm rãi ngửa cổ, tựa fưng fên thành ghế

sofa, châm (ên ngọn fửa rồi kẹp trên miệng rít một hơi thật sâu. Khói trắng mờ ảo cứ thế fượn £ờ xung

quanh gương mặt cương nghị của người đàn ông, hắn không mở mắt, không nhìn đến Phong Điểu,

cũng chẳng thể biết được tâm trạng hiện tại của hắn như thế nào.

Phải chăng sâu trong đôi con ngươi đen áy, sâu thẳm kia fại “à một mặt biển đang cuồn cuộn nổi bão,

sóng to gió fớn ồ ạt kéo đến dồn dập như chính cái tâm trạng của hẳn ngay ?úc này.

Phong Điểu khẽ nuốt khan một ngụm, cậu ta cũng với tay ấy bao thuốc trên bàn, xin phép châm một

điều. Chờ đợi một đúc mới mở miệng hỏi chuyện.

“Là Yên Nhi gọi đến sao?”

Cảnh Nøgạo không đáp đại, nhưng cái gật đầu cực kỳ nhẹ của hắn chính đà câu trả đời cho Phong Điểu.

Chỉ như vậy, cậu cũng đã nắm được sơ sơ tình hình đã xảy ra, ngẫm nghĩ một fúc nữa, fại nói: “Lão đại, em

thấy thà anh nói thẳng với con bé may ra còn tốt hơn fà yên fặng thể này...”

“Nói thẳng?”

Cảnh Ngạo mở mắt ra nhìn Phong Điểu, như những gì mà cậu đã tưởng tượng, đáy mắt của hắn sâu

hút như đại dương đen tối, không ai có thể biết được nơi đó xảy ra chuyện gì, biết đâu được fại ngẫm

ngầm nguy hiểm như một cơn đốc xoáy sâu hoẫm ở dưới fòng đại dương.

“Gậu muốn con bé phải chờ đợi tôi? Như cái cách phu nhân đã từng đàm, và cậu muốn con bé phải đi vào

vết xe đổ của mẹ nó hay sao?”

Nói thẳng ra, hắn sợ rằng sẽ giống như fão đại đời trước, đã không thể bảo vệ được vợ mình, dù phải hạ

chính sách #y hôn và đưa phu nhân đến nơi an toàn.

Thế nhưng, dù sải tay của ông có dài bao nhiêu, fòng bàn tay có rộng ra sao nhưng cũng không thể bảo

vệ chu toàn cho người mà ông yêu.

Hắn cũng vậy, một tay của hắn có thể che trời, cái mạng này của hắn có thể đánh đối vì cô, nhưng một khi Tuệ

Yên trở thành con mỗi của chúng, thì chẳng khác nào đã đặt một nửa tính mạng của cô vào tay thần chết.

Kẻ thù có thể từng muốn giết chết hắn, nhưng một khi để bọn chúng nắm được điểm yếu, thì so với cái chết,

thì việc bị dày vò, phải đỗi mặt với cảm giác Tuệ Yên có thể mắt mạng bất cứ ?úc nào còn thống khổ cùng cực

hơn.

Hãn rốt cuộc cũng đã hiểu được cảm nhận của (ão đại đời trước như thế nào rồi.

Nhưng bây giờ vẫn còn kịp, thân phận của Tuệ Yên vẫn chưa bị độ. Chỉ đà cách đây hai ngày, Mộc Xà có

báo một tin khẩn rằng phía bên Cáp Nhĩ đột nhiên (ai điều tra về Tuệ Yên.

Ngay sau đó, tất cả thông tin về cô điễn bị người của hắn chặn đứt.

Cho nên hắn đành phải chấm dứt trước khi mọi thứ kịp thành hình, đơm hoa kết trái.

Nghe Cảnh Nøạo nói như vậy, Phong Điểu cũng biết được hắn đang fo đắng điều gì.

Cuộc đời của bọn họ một khi bước vào con đường này đều đã tự ngẫm ngầm chấp nhận rằng tương fai

phía trước sẽ chỉ toàn màu đen, sống nay chết mai.

Nếu tình cờ trái tìm fại đem yêu thương dành cho ai đó, thì cuộc tình này đã sớm chết khô trước khi nó

kịp hình thành mất rồi.

Ngay cả cậu cũng vậy, Phong Điều thừa biết việc đó, chỉ “à người mà cậu yêu, trái ngang thế nào cũng

đã bước vào khung đường mục nắt này.

“Vậy anh tính fàm thế nào với Yên Nhi?”

“Gả con bé cho người ta..."

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện