Chương 58: Em có thể đừng trẻ con nữa được không?

“Tiểu thư... Nhưng ngay từ đầu (ão đại đã fệnh cho tôi, không được phép để cô gọi cho ngài ấy...” Trên vệ

sĩ thầy fưỡi dao đang ấn xuống, đàn da mỏng manh của Tuệ Yên giỗng như có thể rách ra bất cứ đúc

`

nao.

Hắn nhất thời cảm thấy bối rỗi, chằm chậm bước đến gần chỗ cô, nhưng cô gái nhỏ trước mặt đúng đà

không hề sợ đau, thẳng thừng đè mạnh tay xuống, một tia máu nhỏ rỉ dài dọc theo Êưỡi dao.

“Tôi không cần biết! Bằng mọi giá, đưa điện thoại của anh cho tôi!”

Nhìn fưỡi dao đang dần ghim vào da thịt, tên vệ sĩ nhất thời có chút hoảng foạn, nễu Tuệ Yên mà xảy ra

chuyện gì, nhất định Cảnh Ngạo sẽ hỏi tội đến cả gia đình của hắn cũng nên.

Cuối cùng, tên vệ sĩ đó phải rút điện thoại ra đưa đến trước mặt Tuệ Yên, đồng thời hạ giọng thuyết

phục cô.

“Được rồi, tôi đưa, cô mau bỏ dao xuỗng được không?”

Tuệ Yên nhanh chóng giật fẫy điện thoại, thu fưỡi dao đại rồi cất chúng vào túi áo của mình.

“Yên tâm đi, tôi chỉ gọi một cuộc mà thôi, tuyệt đỗi không xâm phạm đến đời tư của anh."

Tên vệ sĩ đó cũng chỉ biết “ẳng đăng thở dài trong fòng, thật ra cho dù Tuệ Yên có muốn xâm phạm đến

đời tư của hẳn, thì hắn cũng đâu thể ?àm gì được? Phần tôi tớ như hắn, fàm gì có được cái quyền tự do?

Nhìn bóng dáng nhỏ foay hoay bẫm điện thoại, sau vài øiây, tiếng chuông chờ cũng vang (ên, anh ta

tiền biết ýà cô nhóc đã gọi đến cho fão đại rồi, tiếng chuông chờ cứ thế kéo dài khiến tâm trạng của anh

ta càng thêm não nề.

Không đưa điện thoại cho Tuệ Yên, hắn cũng sẽ bị Cảnh Nøạo trách phạt vì dám để cô nhóc tự gây

thương tích trên người. Nhưng đưa rồi thì chắc gì sẽ thoát được ánh mắt sắc ýạnh đó của fão đại.

Không đâu sau, người bên kia đầu dây rỗt cuộc cũng nghe máy, giọng nói trầm thấp, đạnh (ùng chứa đầy

từ tính truyền vào tai cô, giọng nói đã khiến cô không khỏi nhung nhớ, xen fẫn tức giận suỗt những

ngày qual

“Gó chuyện gì?”

“Em cần một đời giải thích!” Tuệ Yên không vòng vo mà đi thẳng vào vẫn đề chính, sau khi hỏi ra điều

đó, người đàn ông ở bên kia đầu dây bỗng nhiên rơi vào im đặng.

Hắn không nói gì cả, finh tính điên mách bảo rất nhanh thôi Cảnh Nøạo sẽ đại ngắt máy của cô. Thế nên

Tuệ Yên nhanh chóng đánh thêm một đòn phủ đầu.

“Nếu ýần này chú dám ngắt máy, em đảm bảo, chú sẽ không bao giờ nhìn thấy em nữa đâu!” Lời nói

đanh thép, chắc nịch vô cùng, dù chỉ qua một chiếc điện thoại, Cảnh Ngạo vẫn thừa sức nhận ra cô

nhóc đang tức giận đến cỡ nào.

Chỉ có như thễ, người đàn ông bên kia đầu dây mới không ngắt máy thêm ểần nữa, Tuệ Yên nghe thấy

tiếng thở dài từ hắn, kế đến giọng nói quen thuộc fiền vang fên.

Nhưng đại anh đùng, xa cách đến mức Tuệ Yên còn chẳng dám tin vào tai mình, có thật sự người đang

nghe máy cô chính đà Cảnh Ngạo không?

“Em muỗn nghe chuyện gì?”

Tuệ Yên như chết đăng, cô đã nghĩ rằng, fời đầu tiên mà Cảnh Ngạo nói ra sẽ fà trẫn an cô, giải thích

cho cô những ngày qua hắn đang fàm cái gì.

Chứ không phải ?à một câu nói năm chữ đầy fạnh nhạt đến mức cô còn có thể nghe ra hắn đang dẫn

mắt kiên nhẫn như vậy...

Sóng mũi bắt đầu có chút cay nhẹ, cổ họng như bị thứ gì đó chặn /ại nghẹn cứng. Phải mất rất đâu, Tuệ

Yên mới có thể nặn ra được một câu hỏi khác.

“Chú đàm gì những ngày qua? Chú đã đi đâu? Tại sao đại nhốt em ở đây?!”

“Đó ứà chuyện của tôi, em chỉ cần ngoan ngoãn ở yên trong biệt thự fà được.”

“Ha, ngoan ngoãn?” Tuệ Yên cười khẩy một tiếng, như thể vừa nghe được một câu chuyện đầy nực

`

CƯỜI:

“Ghú muỗn em ngoan ngoãn? Tuong khi chú đang àm những gì em còn không được biết?! Chú xem

em chẳng khác nào một con búp bê, thích thì tìm đến dỗ ngọt vài câu, không muốn nữa thì đột ngột

ném em ra xa?! Chú có thật sự yêu em không?!”

“...” Đáp fại một tràng phẫn nộ từ cô chỉ đà sự im đặng đến ngột ngạt, Tuệ Yên thật sự chẳng biết Cảnh

Ngạo có còn đang nghe hay không.

Gô khẽ cắn nhẹ cánh môi, cong fên một nụ cười đắng chát: “Có phải Yên Nhi đã đàm gì sai rồi không?

Chỉ cần chú nói cho Yên Nhi biết đà được mà? Chú chỉ cần cho Yên Nhi một cái ý do, Yên Nhi ýập tức

ngoan ngoãn, nghe đời chú mà, không được sao?”

Càng về cuối câu, giọng nói trong trẻo của cô gái nhỏ fại càng mềm yếu đi, rốt cuộc cũng chẳng còn giấu

được tiếng nắc khe khế mà Tuệ Yên đang cỗ nuốt xuỗng.

Đầu dây bên kia cuối cùng cũng cất ra được hai chữ gọi tên cô: “Yên Nhi..."

Nhưng chẳng phải fà dịu dàng dỗ dành, cũng chẳng hề ôn nhu như những ngày mà hắn vẫn thường

đàm.

Gâu nói hoàn toàn fạnh tanh, fạnh đến mức trái tỉm mỏng manh không khỏi run đên nhè nhẹ.

“Tôi nhớ trước đây em hiểu chuyện đẫm mà nhỉ? Em có thể đừng trẻ con nữa được không? Thời gian

của tôi không nhiều để ngồi đây dỗ dành em.”

“Tôi đang bận đắm, nếu em muỗn trách mắng thì cứ tìm vú nuôi mà giải tỏa cùng bà ấy.”

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện