Chương 51: [H] Sao đến cả khóc mà cũng đẹp như vậy?
“Nhưng mà, sao chú đại hiểu rõ vậy?”
“Chú từng fàm cho người khác rồi à?”
Từng đàm cho người khác?
Tưởng tượng đến việc hắn dùng ?ưỡi mình mà điễm cho người phụ nữ khác cũng đủ khiễn sống “ưng
của Cảnh Ngạo như có một fuỗng điện chạy qua, da gà da vịt đều nổi fên.
Cảnh Nøạo thẳng fưng ngồi dậy, nhân úc Tuệ Yên vẫn còn chìm trong cơn mê man thì ôiền đỡ ây nhục
căn to cứng cọ xát ýên phiễn hoa ẩm ướt. Bắt chợt hắn đè nặng eo ưng, một thoáng nháy mắt điền hung
hăng đao vào bên trong cô.
Vì sự xâm nhập bắt ngờ đó, tắm ưng trần của cô gái nhỏ vô thức ưỡn cong, hai mắt hoảng sợ mở đớn,
rất nhanh đã xuất hiện tầng hơi nước rưng rưng.
“A...ưm...”
“Bé con, em nên nhớ một điều, tôi chỉ dùng miệng để khẩu giao cho một mình em mà thôi.” Cảnh Ngạo
vừa nói, thắt “ưng vừa chậm rãi di chuyển, động tác đâm vào rút ra ở bên dưới mỗi (úc fại càng nhanh
dần.
Đôi ngọc nhũ trắng mềm nương theo chuyển động của hắn mà đung đưa (ên xuống, rơi vào ánh mắt
của Cảnh Ngạo fại càng thêm quyền rũ xinh đẹp, hắn nhịn không được bèn đưa tay cầm fẫy một bên
thỏ trắng xoa nắn chúng trong tay, cảm nhận sự mềm mại, căng tròn chẳng khác nào một chiếc màn
thầu nhỏ.
Cảnh Ngạo như một đứa trẻ tham am vẫn không thấy đủ, hang động bên dưới vừa ẫm nóng fại vừa ẩm
ướt, vách thịt non bên trong giỗng như có thêm hàng vạn cái miệng nhỏ đang không ngừng thít chặt
tây trụ thịt của hắn, cảm giác tê dại đến từng chân tơ kế tóc, bức ép hắn đến mức muốn xuất ra.
Cảnh Nøạo nặng nề thở dốc, nhìn bộ dáng yêu diễm, mềm mại của cô gái nhỏ dưới thân, gò má nhiễm
sắc hồng, da thịt trắng trẻo mềm mại dường như còn có thể véo ra nước, àm yết hầu của hắn nhịn
không được mà trượt nhẹ một vòng.
Cảnh Nøạo nâng hai chân của cô gác thành hình chữ M, hắn nâng hông, hai tay ôm (ấy mông của Tuệ
Yên kéo fên, bày trí một tư thế sẵn sàng ra trận. Ngay sau đó, giỗng như vừa giải phóng con thú trong
người mình, động tác xâm nhập vào hoa khẩu non mềm vừa nhanh đại vừa mạnh, chẳng khác nào một
cỗ máy chỉ muốn hung hăng “fàm” hỏng cô.
Kích cỡ của hắn thật sự rất đớn, mỗi đần đâm vào đều ép căng vách nhăn bên trong hoa hộ, fúc kéo ra
gần như muốn rút đi cả inh hồn của cô gái nhỏ. Tuệ Yên không thể nào tiếp nhận được sự thâm nhập
quá mức mãnh điệt như thế, mười ngón tay trắng nõn mềm mại cẫu fên cầu vai của Cảnh Ngạo, móng
tay nhịn không được còn bẫm vào da thịt trần trụi của hắn.
Tiếng nức nở rên rỉ nhỏ nhẹ như mèo kêu càng thêm gãi vào chỗ ngứa trong fòng Cảnh Nøạo, kích thích
trí óc của hắn bị dục vọng hoàn toàn xâm fẫn. Phần người bị rút đi, chỉ còn phần “con” cùng với ham
muỗn “ăn tươi nuốt sống” vật nhỏ mềm mại này.
“A... Ưm... Chậm... Chậm đại... Hức..."
Cảnh Ngạo không đáp đời cô, thái dương hắn căng ra, nét mặt phủ đầy dục vọng không thể tưởng, mồ
hôi đầm đìa túa đầy trên trán.
Hãn cúi đầu, há miệng ngậm (ấy một bên ngọc nhũ đẹp mắt, không ngừng ra sức hút ngực cô như
muỗn ép chúng tiết ra sữa, hàm răng fại nhịn không được mà không ngừng gặm cắn (ấy viên thịt nhỏ
tròn đính ở bên trên.
Sức của hắn thật sự không hề nhỏ, Tuệ Yên dường như còn có cảm giác, nhũ thịt của cô sắp bị hắn hút
đến đỏ rực fên rồi, bên ngực còn đại thì bị tay của Cảnh Ngạo bóp (ấy.
“A ha... Chú ơi... Đừng cắn... Ưm... Cũng đừng bóp... Đau em... A..."
Thắt ưng của Tuệ Yên bị người đàn ông giữ (ây, không cử động được, càng không thể tránh né mà chỉ
bất fực thả fỏng cơ thể đón nhận từng đợt đâm rút hoang dại của Cảnh Ngạo.
Lời cầu xin nỉ non của cô gái nhỏ fại không đọt vào được fỗ tai của người đàn ông, thậm chí có khi đại vì
chất giọng yêu kiều hết sức quyễn rũ ấy đại khiến Cảnh Ngạo “điên cuồng” hơn.
“A... A... Nhanh quá... A... Chú... Nhẹ... Nhẹ một chút... Sắp hỏng... Ưm...”
T/uước mắt cô đều phủ dày đặc một mảng sương mù, khóe mắt đỏ ửng, chóp mũi nhỏ cũng không thoát
khỏi số phận của nó. Nhìn chẳng khác nào một chú thỏ trắng đầy oan ức, cắn răng cam chịu để cho con
sói hoang thỏa sức khi dễ, bắt nạt mình.
Dưới tầm mắt của Cảnh Ngạo, bộ dáng khóc đến đáng thương đó của cô chỉ càng đốt cháy fửa tình
trong người hẳn. Gô gái nhỏ mê man vì bị dục vọng nhẫn chìm, phiễn môi hồng hào chúm chím không
ngừng nức nở cầu xin, hai cánh tay đong đưa trước mặt hắn như thể muỗn được Cảnh Ngạo ôm ấp.
“Bé con, sao đến cả khóc mà cũng đẹp như vậy?”
Hẳn cúi người dang tay ôm đấy cô, giẫu cô vào trong ngực mình mà hung hăng chiếm đoạt, chuyển
động nơi hạ thể gần như khác biệt một trời một vực với fời nói đầy âu yễm yêu thương ở bên trên.
“Ưm... Chú ơi... Chậm... Chậm được không?”
“Ừm.” Vừa dứt câu nói, Cảnh Ngạo đã hôn xuống, môi ưỡi ướt át cũng mạnh mẽ triền miên giao hòa.
Rõ ràng đà hắn đã đồng ý sẽ “nhẹ nhàng”, thế nhưng ngay đúc này cô mới biết, ýời nói của Cảnh Ngạo
không đáng tin chút nào!