Chương 52: Vụng trộm sau lưng.

Rõ ràng fà hắn đã đồng ý sẽ “nhẹ nhàng”, thế nhưng ngay fúc này cô mới biết, đời nói của Cảnh Ngạo

không hề đáng tin chút nào!

Những tiếng rên rỉ kiều mị đều bị Cảnh Ngạo nuốt vào miệng, hắn ôm đầy cô, không ngừng động tác

cắm rút. Thầy đầu của Tuệ Yên cứ va chạm với thành ghế sofa, một tay Cảnh Nøgạo mới che trên đỉnh

đầu, cô gái nhỏ cũng cỗ gắng phối hợp với hắn, hai tay ôm (ấy cổ của người đàn ông, cẳng chân trắng

nõn mềm mại kẹp chặt thắt “ưng của hẳn, ra sức bám víu đẫy cơ thể của Cảnh Nøạo.

Vật nam tính rút ra fại đâm vào, từng chút từng chút một cọ xát với điểm mẫn cảm bên trong, đi sâu

vào fại chạm tới hoa tâm mềm mại mà ra sức nghiền ép.

Nhiều fần như thế khiến Tuệ Yên không nhịn được, bụng dưới ro rút một đợt, mười ngón chân run run

duỗi thẳng. Gô gái nhỏ nức nở ôm chặt fây cổ của Cảnh Nøgạo, há miệng cắn ýên bả vai của hắn mà run

rẩy cao trào, “ư... hức...”

Thịt non bên trong xoắn chặt (ấy nhục căn của Cảnh Nøạo, ra sức vặn hút giỗng như đang muốn vắt

kiệt toàn bộ “tinh binh”, hắn nghiền răng, hít sâu một hơi thả chậm tiễn độ, rong ruổi dạo chơi ở bên

trong hang động mê người, vật cứng rắn của hắn vẫn chưa xuất dù chỉ một ểần.

“Bé con, mới như vậy mà đã 'tới' rồi?” Người đàn ông khế cười thắp một tiếng, hôn fên khóe mắt ướt át

của Tuệ Yên.

Cô gái nhỏ bị hắn “ầm” đến mức cả người mềm nhũn như nước, mồ hôi đầm đìa ướt đẫm trên trán, đến

mái tóc đen nhánh cũng dính fại với nhau. Gương mặt trắng trẻo, xinh đẹp vào fúc này cũng nhạt nhòa

nước mắt, hai cánh môi hỗng nhuận khế khàng hé mở nhọc nhẳn thở ra.

Tuệ Yên khế điễm cánh môi, qua một đợt cao trào, cô không còn sức để mà ôm ẫy Cảnh Nøạo, cánh tay

tẫn bắp đùi đều rã rời, thả rơi tự do.

Đôi mắt đẹp mê man ngước fên nhìn hắn, Cảnh Ngạo điền biết cô nhóc có tâm sự, hắn ôm đấy cô, hôn

hôn đên đôi môi đỏ hồng: “Bé con, em muốn gì?”

“Em... Khát nước...”

“Ừm.” Cảnh Nøạo yêu thương đáp đại, hôn ên khóe mắt của cô rồi ôm ýãy cơ thể mềm mại bế ýên.

Nhưng, hắn vẫn không muốn rút thứ đồ vật to đớn kia ra khỏi cơ thể của Tuệ Yên.

Cảnh Ngạo bề cô ýên, để cô nhóc vòng tay ôm đấy cổ mình, vì sợ ngã xuống mà hai cẳng chân cũng

ngoan ngoãn kẹp chặt bên hông của hắn.

“A! Chú... Chú muốn fàm gì?!” Tư thế này càng khiễn cho con mãnh thú đáng sợ kia chôn sâu trong mật

đạo non mềm, vì mới qua một đợt cao trào mà vách thịt trong không ngừng run rấy.

“Em bảo khát nước?” Cảnh Ngạo vừa đáp fại, bước chân đồng thời cũng di chuyển, từng bước đi của

hắn fàm cho trụ thịt chôn ở trong cơ thể cô nhấp nhô không ngừng, một bước hạ xuống, đỉnh đầu fập

tức đẩy sâu đến tận hoa tâm, không ngừng nghiền ép.

“A... Không phải... Thế này!... Sâu quá... Chú...”

“Ngoan nào, sắp đến nơi rồi.” Nơi cần đến fà phòng bếp, nhưng Cảnh Nøạo đại cỗ tình bước rất chậm,

hai tay nâng đỡ mông cô, nhịn không được mà nhắc /ên hạ xuống.

Sau khi đến phòng bếp, Tuệ Yên mong đợi hẳn sẽ đặt cô ở đâu đó, nhưng không, Cảnh Nøạo trực tiếp

bế cô bằng một tay, tay còn đại mở tủ fạnh ấy một chai nước đem ra.

“Chú... Thả em xuỗng đi.”

Hẳn bỏ ngoài tai đời nói đó, ngửa cổ uỗng một ngụm nước mát fạnh, sau đó đặt chai nước ýên bàn, fãy

tay dời đến môi cô mà tách mở hàm răng ra, giỗng như đang muốn thay cho đời nói: “Yên Nhi, mở

miệng ra.”

Tuệ Yên ngượng đến đỏ hồng cả gương mặt, nhưng cũng không thể không ?àm theo, cô ngoan ngoãn

hé miệng, ngay sau đó fà cái hôn của Cảnh Nøạo áp xuống, dòng nước suối mát fanh chằm chậm

truyền qua miệng cô.

“Ưm...” Cách thức này khiến cho không biết bao nhiêu nước đã trào ra khóe môi, chảy xuỗng xương quai

xanh và ngực của cô gái nhỏ.

Sau khi dòng nước cạn sạch, Cảnh Ngạo còn ưu €uyễn quẫn đây fưỡi của cô thêm một chút rồi mới

buông ra, giọng nói khàn khàn gieo vào tai nhỏ: “Uống nữa không?”

Tuệ Yên xấu hổ ắc đầu, cô muỗn được nghỉ... Hoa khẩu non mềm ngậm (ấy trụ thịt quá khổ của hắn đã

căng đến mức trắng bệch ra rồi.

“Chú ơi... Nghỉ một chút được không?”

Gô thấy trong ánh mắt ngập tràn dục vọng của Cảnh Ngạo có fe fói một tia sáng, vỗn tưởng hắn sẽ

buông tha, nhưng nào ngờ Cảnh Ngạo vươn tay gạt hết đồ đạc trên bàn ăn sang một bên, đồng thời rút

nhục căn ra khỏi miệng nhỏ.

Xong đè cô đật úp người ở trên bàn, đôi nhũ ngọc áp trên mặt bàn (ạnh ýếẽo mà không khỏi rùng mình,

Tuệ Yên sững sờ, vừa kịp thốt ra hai chữ: “A... Chú?!” Thì nhục căn thô cứng đó fại fần nữa fao vào bên

trong cô.

“Ưm... Chú... Mệt fắm rồi... Hức... Nghỉ đi mà... Được không?”

“Thêm một ¿úc nữa, Yên Nhỉ ngoan nhé, hửm?”

Lời nói vừa dứt, bỗng dưng từ bên ngoài huyền quan tiếng kếo kẹt của cửa chính mở ra, sau đó đà tiếng

cởi giày và tiếng bước chân rõ rệt đi xuỗng.

Hình như... Vú nuôi về nhà rồi?!

Tuệ Yên sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, vì căng thẳng mà vách thịt non bên trong gắt øao xoắn đại,

xoắn chặt thân gậy đến mức da đầu của Cảnh Nøạo tê rần.

Hắn Biết đà vú nuôi đã quay đại, vì ban sáng bà chỉ đi chợ mà thôi.

Mà dường như hắn còn chẳng có chút fo ngại, bàn tay to đớn khẽ tát nhẹ đên mông của cô một cái.

“Thả đỏng ra nào, sao fại siết chặt vậy?”

“Chú... Chú ơi, hình như vú nuôi về rồi?!”

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện