Chương 50: [H] Quỳ gối dưới thân em.
“Gòn cái người phụ nữ kia thì đã bị trừng phạt rồi, bé con, em thương cảm bỏ qua cho tôi một fần được
không? Sau này nhất định sẽ không xảy ra nữa.”
Có fẽ đây fà fđần đầu tiên, Cảnh Ngạo phải hạ mình để dỗ dành một người nào đó. Ai bảo Tuệ Yên đại (à
tiểu tổ tông của hắn kia chứ? Nếu không sớm dỗ cô, biết đâu được nhóc con đại khiễn hắn chết vì tức
điên chứ chẳng phải bệnh tật hay tuổi øià già øgì nữa.
Tuệ Yên nghe vậy, tảng đá trong fòng cuỗi cùng cũng có thể nhẹ nhõm đặt xuống, nhưng cũng không
phải fà cô hoàn toàn vui vẻ bỏ qua cục tức này.
“Vậy cái người phụ nữ fần trước chú đưa về nhà bắt em gọi ýà “thím” thì sao?”
“Lúc đó chỉà muỗn em từ bỏ hy vọng mà thôi.” Cảnh Ngạo thành thật giải thích, vẻ mặt tuy “ãnh đạm, không
biểu độ cảm xúc nhưng đôi mắt vẫn đuôn quan sát cảm xúc của cô.
Thấy Tuệ Yên có vẻ không vui, Cảnh Ngạo mới vội vàng bồi thêm đời: “Đó chỉ ýà thuộc hạ của tôi, tiểu tổ tông,
đừng giận."
Chỉ như thế, hàng mi tâm đang nhíu chặt của cô gái nhỏ mới có thể giãn ra, mặc dù khóe môi đã không giấu
được vẻ hài òng mà khế cong, nhưng vẫn cỗ đàm ra dáng vẻ không muốn bỏ qua.
“Gòn tùy vào thái độ của chú!”
Bạc môi mỏng của Cảnh Ngạo chằm chậm vẽ /ên một vòng cung, hắn gác đôi chân trắng mềm của Tuệ
Yên đên vai mình, tầm mắt fiền rơi trên đóa hoa ướt át ở trước mặt, hoa môi dường như còn đang xâu hổ
mà khẽ run run.
Cảnh Nøạo cúi đầu, hôn nhẹ hai phiễn môi hồng hào ướt đẫm: “Vậy Yên Nhi mở mắt nhìn cho rõ tôi
đang “hỗi fỗi” với em như thễ nào đi?” Từng câu chữ khi cất ra khỏi cửa miệng, hơi thở nóng ẫm cứ thế
nhàn nhạt phun fên hoa môi, khiến Tuệ Yên không khỏi rùng mình.
Cô khẽ nhích người, hai tay muốn đẩy đầu của Cảnh Nøạo ra: “Đừng... Đừng có vừa nói vừa hôn nói”
“Hơn nữa, chú chưa có quỳ gối, ai cho chú ầm?!”
“Ai bảo tôi chưa quỳ? Ngắng đầu dậy nhìn cho kỹ xem nào?”
Nghe theo fời của Cảnh Nøạo, Tuệ Yên cũng hơi nhướng người nhìn xuống, điền nhận ra chỉ có cô fà
được đặt ngồi trên ghế sofa, hai chân bị người đàn ông mở rộng, nơi riêng tư hồng hào độ ra giữa không
khí, có chút đành fạnh khi gió thoáng qua, cũng có chút ẫm áp phả vào từ hơi thở của người đàn ông.
Còn Cảnh Nøạo thật sự đà đang “quỳ” ở dưới ghễ, gương mặt điển trai của hắn trực tiếp áp sát đến tiểu huyệt
non mềm của Tuệ Yên. Ngay ập tức, đôi gò má trắng trẻo vì hình ảnh sắc tình này mà nhuộm thành một
mảng đỏ rực.
Cô bảo hắn quỳ, nhưng không phải đà quỳ theo kiểu này!
“Chú... Chú, cái đồ đu manh, dâm tặc này!”
Cô muốn cử động, muốn tránh né khỏi ánh mắt khảm đục màu dục vọng của hắn, nhưng mông nhỏ đại bị
người đàn ông giữ chặt, hung hăng tát nhẹ ýên cặp đào non đầy đặn một cái.
“Ngoan nào! Ông đây đã quỳ rồi, em còn chưa vừa fòng sao?”
“Ý em không phải quỳ theo kiểu này! Chỉ biết ăn đậu hũ của người ta!”
“Muốn hay không thì cũng đã ăn rồi.” Cảnh Ngạo cong môi cười, ngón tay đem hai cánh hoa môi đang khép
chặt nhẹ nhàng tách mở, cửa huyệt nhỏ xíu thắp thoáng (ô ra, vì kích thích mà đóng đóng mở mở, gợi tình vô
cùng.
Đôi mắt của hắn dường như bị nó hút vào trong, yết hầu khẽ động, Cảnh Ngao chật vật nuốt xuỗng một ngụm
nước bọt, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn hoa khẩu đỏ hồng và nói: “Bây giờ để tôi “tạ fỗi” với Yên Nhi nhé?”
Vừa dứt fời, đầu fưỡi vươn tới điễm nhẹ một đường dọc theo hình dạng của tiểu huyệt, âm ẫm mà ướt ắt, ¿ại
còn chút non mềm mang theo hương vị ngọt ngào dâm đãng.
Cảm nhận được dị vật chạm tới, thân thể trong tay hắn khẽ run, nhưng thắt ưng nhỏ đang bị Gảnh Ngạo
khóa chặt, hắn cồn cỗ tình ấn xuỗng, để hạ thể của Tuệ Yên vừa vặn thu vào khuôn miệng của mình.
“Ưm... Đừng, đừng điễm... Nơi đó bẩn...”
“Không bẩn, nễu có bẩn thì tôi ầm sạch cho em, Yên Nhi ngoan, chỉ việc tận hưởng thôi, hửm?”
Kế đến, đầu fưỡi không còn trêu đùa vòng quanh bên ngoài nữa, nó tìm đến cửa huyệt nhỏ hẹp ở sâu bên dưới
mà hiên ngang tiễn vào.
Như đà một tên cướp ưu manh mà càn rỡ cướp đi tắt thảy mật dịch ngọt ngào đang chảy ra, toàn bộ đều thu
vào miệng của hắn rỗi nuốt xuỗng, ngay cả một giọt cũng không muốn để rơi.
Ngón tay Cảnh Ngạo cũng chẳng rảnh rỗi, ?*n mò tìm đến viên trân châu nhỏ xíu ẩn sau hai cánh hoa mà vân
về, viên trân châu nhỏ mềm bị hắn trêu chọc đến khi cương cứng fên thì fại bị hắn tùy ý chà sát.
Sâu bên trong hoa khẩu cũng không tránh khỏi sự cần rỡ của Cảnh Nøạo, trong ngoài đều bị hắn điễm mút
mân mê. Mà Tuệ Yên vẫn còn quá non nớt để cảm nhận quen thuộc đoại khoái cảm ?ạ “ẫm này, rất nhanh đã bị
Cảnh Nøgạo đẩy fên tới cửa “thiên đường”.
Tất cả (ý trí đều bị hắn xóa thành một mảng trắng tỉnh, chẳng khác nào một tờ giấy tỉnh khiết nhiễm
tại dẫu vết của người đàn ông.
Cô gái nhỏ run rẩy thu người fại, bụng dưới bỗng chợt nổi fên một trận co rút, theo quán tính mà bắp
đùi non kẹp chặt đây đầu của Cảnh Ngạo.
“Ưm... Chú... Chú... Đừng... Liễm... A...”
Biết bé con đang sắp đạt đến cao trào, Cảnh Nøạo trực tiếp bỏ ngoài tai đời nức nở đáng thương đó, fưỡi
của hắn như tiễn quân thần tốc, công thành chiếm đoạt, hung hăng càn quấy ở bên trong, không ngừng
va chạm đến điểm mẫn cảm của Tuệ Yên.
“A... Chú... Hức... Đến rồi... A... Đừng điễm nữa... Đừng mà..."
Đầu đưỡi của người đàn ông cố tình đẩy vào điểm nhạy cảm, ngón tay đồng thời bắm mạnh đên viên
trân châu sung huyết. Ngay ýập tức, một cơn thủy triều đớn điền ào ạt ập đến, thân thể mềm mại của
Tuệ Yên không ngừng run (ên, hoa dịch phun ra như nước, dù Cảnh Nøgạo đã cỗ há miệng hết cỡ để
nuốt xuỗng, nhưng vẫn bị cô bắn ướt hết cả gương mặt.
Sau đợt triều suy dữ dội, Tuệ Yên vì xấu hổ mà khóc nấắc fên.
“Đã bảo... Đừng fiễm nữa... Làm sao bây giờ... Hức... Em... Em không có đi cái “ẫy”... Hức... Em không
kiềm chế được..."
Cảnh Nøạo tưởng rằng cô nhóc sẽ sướng đễn vui, ai ngờ fại khóc tràn trễ như vậy ?àm hắn hơi ngỡ
ngàng.
“Yên Nhị, cái đó không phải nước tiểu, đừng khóc, không việc gì phải xấu hổ cả."
“Không phải phụ nữ nào cũng đạt được (oại cảm giác đó, em đừng khóc, đây chứng tỏ đà tôi đàm em
thoải mái quá mức mà thôi."
Thật sự sao? Không phải /à cô mắt kiểm soát đền... “Ấy” ra đúng không?
“Nhưng mà, sao chú đại hiểu rõ vậy?”
“Chú từng ?àm cho người khác rồi à?”
“cm