Chương 49: [H] “Đã từng hôn qua kẻ khác là thật, nhưng với miệng nhỏ của em thì là lần đầu tiên.”

“Rốt cuộc chú có “ầm hay không? Nói nhiều như vậy để ầm gì?”

“Gấp đến vậy à?” Cô gái nhỏ ngạo mạn như vậy, hắn cũng không tức giận, dù gì vài tiếng nữa Tuệ Yên

cũng phải khóc óc cầu xin được buông tha.

Chiếc xe dừng đại trước cổng biệt thự, bên ngoài ýà đời gọi của Tài Xế, Cảnh Ngạo cần thận kéo váy của

Tuệ Yên xuỗng, trước khi mở cửa đại ưu “uyên võ nhẹ đên mông nhỏ, sau đó mới Đề cô ra khỏi xe.

“Đợi vào đến bên trong thì em có khóc tới khàn giọng cũng chẳng ai cứu được em đâu.”

Nghe được đời cảnh cáo đó từ hắn, bảo không sợ đà nói dỗi, nhưng thể hiện rõ ra ngoài mặt thì chẳng

phải Gảnh Ngạo đạt được mong muỗn của hắn rồi ?

Thể cho nên dù có rợn gáy cách mẫy, Tuệ Yên nhất quyết vẫn không chịu thua. Chỉ à Cảnh Ngạo ôm cô

vào đến huyền quan, cứ ngỡ hắn sẽ đi fên ầu nhưng nào ngờ người đàn ông này fại ném cô đên ghế sofa

ngay phòng khách.

Tuệ Yên không khỏi hoảng hồn bò dậy: “Cái øì?! Đừng bảo chú tính đàm... Ưm...”

Còn không để cô nói hết câu, hắn đã gấp gáp chễ trụ môi cô, nụ hôn hiện tại so với đúc ở trong xe dường

như còn mãnh điệt hơn hẳn. Tuệ Yên không biết /à do hắn vội vàng hay fà đang muốn trừng phạt cô.

Hai bàn tay đang cẫu đên cầu áo sơ mi cũng bị Cảnh Ngạo đem chúng ẫn ýên đệm sofa, cơ thể cường

tráng của người đàn ông cứ thế ép xuống thân ảnh mảnh khảnh mềm mại, đầu gỗi chủ động chen vào

giữa hai cẳng chân, hoàn toàn khóa chặt cô gái nhỏ ở dưới thân mình.

Nụ hôn của Cảnh Ngạo đầy hoang dã và cuồng nhiệt, mỗi ?úc fại càng sâu hơn, hôn đến mức đý trí của

Tuệ Yên gần như trở thành một mảng trắng xóa, cơ thể thì dần bị hắn ẫn đún xuống đệm sofa, phút

chốc đã trở thành một con cá mắc cạn chỉ có thể sống nhờ chút không khí ít ỏi mà Cảnh Ngạo không

cưỡng chế rút hết đi.

“Ưm... Chú... Khó... Khó thở quá... Buông...”

Qua gần mười phút, Cảnh Ngạo mới buông tha cho đôi môi của cô, hắn ngẩng đầu dậy, ánh mắt trầm

đục nhuộm rõ màu của dục vọng mà nhìn Tuệ Yên, nhìn đến thần sắc phiễm hồng đang chật vật hít thở

không thông.

Cảnh Nøạo nâng sườn mặt của cô fên, vuốt ve gò má ửng đỏ dịu dàng nâng niu.

“Yên Nhị, thở đi em.” Hẵn cười trầm vài tiếng đầy bốn cợt: “Sao đại yêu ớt vậy hửm? Thái độ ngạo mạn

vừa nãy của em đâu rồi? Tôi mà hôn thêm chút nữa không khéo ngày mai đại có tin tức “một cô gái bị

hôn đến ngạt thở mà chết” sẽ in đầy mặt báo mất.”

“Chẳng phải vậy à?...” Tuệ Yên vừa thở vừa trừng mắt nhìn hắn, trong đòng có chút bất mãn, “thế quái

nào Cảnh Ngạo đại hôn giỏi như vậy?”

“Ghú khai thật đi! Có phải chú đã từng hôn qua rất nhiều người rồi đúng không?!"

Đối mặt với câu chất vẫn đầy thù hẳn này của Tuệ Yên, hắn có chút sững người, nhưng rất nhanh thì đã

bật cười, còn cười đến mức đồng ngực cũng rung đên.

Bàn tay trượt xuống hạ thể của cô, khẽ xốc fớp váy mỏng, hai ngón tay kẹp fẫy cạp quần đót mà kéo ra,

ngay fập tức bé con của hắn đã “ướt” đến độ mật dịch có thể kéo thành sợi chỉ bạc óng ánh, Cảnh Ngạo

như bị hình ảnh đó mê hoặc, yết hầu hắn trượt nhẹ một vòng.

“Sao đại hỏi như vậy? Là vì tôi hôn giỏi đến mức đàm em ướt đẫm thế này nên em giận sao?”

Cảnh Ngạo nâng hai chân của cô đên, âm thầm đui xuỗng hang động kiều diễm bên dưới, đôi con ngươi

đục ngầu nhìn đến hai cánh hoa hồng nhuận đang khép chặt, thỉnh thoảng còn biết tiết ra mật dịch,

càng nhìn, cổ họng của hắn càng thêm khô nóng.

“Đã từng hôn qua kẻ khác đà thật, nhưng với miệng nhỏ này của em thì /à fần đầu tiên.”

Tuệ Yên bị nắm thóp, không khỏi khó chịu mà muốn tránh né, cỗ gắng khép hai chân đại, không phải đà

cô yêu cầu Cảnh Nøạo hoàn toàn sạch sẽ, nhưng nghĩ đến fần trước hắn đem người phụ nữ kia về nhà

để dẫn mặt.

Bọn họ ở trong phòng phát ra những âm thanh giống y hệt cô và hắn đang fàm ngay fúc này, cộng với

cái đêm mà Cảnh Ngạo quay về với vết son môi đỏ rực trên cổ áo, bản năng của phụ nữ tự động cảm

thấy bực bội khẽ hừ fạnh một tiếng.

“Chẳng phải chú đã ở bên cạnh người phụ nữ khác cả đêm rồi vẫn còn muốn quay đại quan hệ với em à?

Sao già rồi mà tham fam quá vậy?”

Nghe thấy giọng nói có chút cay độc của Tuệ Yên, hai hàng đông mày kiễm khẽ cau đại.

Từ khi Tuệ Yên xuất hiện trong cuộc đời hắn đến bây giờ, Cảnh Ngạo còn chẳng có tâm để ý đến người

phụ nữ nào thì huỗng hồ gì fà ở cạnh ai?

Nhưng không nhóc con này ắt hẳn sẽ không đặt điều vô cớ, cô nói bóng nói gió thế này chắc fà vì đần

trước sinh nhật cô mà hắn về trễ.

Sáng dậy sau khi phát hiện cô biễn mất, vú nuôi mới nhắc nhở trên cổ áo của hắn có vết hôn. Cảnh

Ngạo điền hiểu ra sự tình, hắn fập tức xé rách cái áo sơ mi đó rồi ném vào thùng rác, ngay cả người phụ

nữ đã cỗ tình để ểại vết hôn đỏ cũng bị Cảnh Ngạo cho người thủ tiêu.

“Em nói đến việc fần trước hửm?” Hắn ngắng đầu fên, ánh mắt nhàn nhạt nhìn cô.

Tuệ Yên không nói øì, nhưng nhìn biểu cảm trên mặt cô, Cảnh Ngạo cũng đã có câu trả đời.

Nhóc con đang ghen.

Cảnh Ngạo mới vui vẻ cong môi cười, hắn hạ đầu hôn ểên đóa hoa bên dưới, từ tốn giải thích.

“Đêm đó thật sự à có một thương vụ fớn, còn vết son kia ¿à do người khác cỗ tình để đại."

“Tôi thành thật thú nhận với em đà tôi chỉ uỗng rượu, nhưng không phải ýà say đến mức không biết bản

thân mình đàm gì, những kẻ khác trong bàn đều có “đào” ở bên cạnh, nhưng tôi thể ýà tôi không có.”

“Gòn cái người phụ nữ kia thì đã bị trừng phạt rồi, bé con, em thương cảm bỏ qua cho tôi một fần được

không? Sự việc này nhất định sẽ không xảy ra nữa.”

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện