“Dù cháu có lột sạch đồ đứng trước mặt tôi thì cũng đừng mơ ông đây động một ngón tay vào cơ thể của cháu!”
Cứ thế, Cảnh Ngạo bỏ ra khỏi phòng của Tuệ Yên, tuy nhiên dù hắn nói là vậy, nhưng hắn biết nếu có thêm một lần nữa xảy ra, hắn nhất định sẽ không còn giữ được lý trí.
Suốt cả một đêm, Cảnh Ngạo đã phải ngâm mình trong nước lạnh, nhưng cuối cùng vẫn phải bất lực với thứ vẫn luôn dựng đứng ở giữa hai chân.
Đến tận bốn giờ sáng, nó mới chịu ngủ yên.
Còn Tuệ Yên, bởi vì chuyện đêm qua mà cả một đêm cũng chẳng thể ngủ, đến sáng ngày cô ra khỏi nhà từ rất sớm, Cảnh Ngạo xuống lầu cũng chẳng thấy cô ở đâu nữa.
Hắn mới hỏi vú nuôi.
“Yên Nhi đâu?”
“Dạ tiểu thư đi học rồi ạ.”
“Đi học?” Chẳng phải mới tốt nghiệp cấp ba xong hay sao? Còn mấy tháng nữa mới bắt đầu đại học mà?
“Dạ, tiểu thư học múa thêm, mới đăng ký vào sáng hôm nay ạ.”
Cảnh Ngạo nghiến răng, học hành cái đéo gì? Đây là tránh mặt hắn thì đúng hơn!
Thôi được rồi, hắn không có kinh nghiệm dỗ dành thiếu nữ, nhất là ở độ tuổi mới lớn, thế nên Cảnh Ngạo chọn cách để yên, đợi cô không còn tránh mặt hắn nữa thì tính tiếp.
Tính tình của Cảnh Ngạo xưa nay đều lạnh lùng ít nói, dù là tự tay nuôi nấng cô nhưng phải nhờ vú nuôi chỉ bảo mới biết nên làm thế nào.
Cho nên lúc này thấy cô nổi loạn như vậy, hắn muốn giải thích cho cô hiểu nhưng cuối cùng là cứ như không cùng ngôn ngữ, chẳng hiểu do Cảnh Ngạo quá lớn tuổi hay vì cô nhóc khó chiều đây nữa.
Ngẫm lại thì, hơn cô cũng khá nhiều đấy, tận mười lăm tuổi cơ mà.
Tưởng lần này Tuệ Yên sẽ tránh mặt hắn rất lâu, nào ngờ đến tối về thì lại ngoan ngoãn như trước, Cảnh Ngạo còn có chút hoài nghi, có phải cô âm mưu điều gì rồi không?
Ăn tối xong thì Tuệ Yên đến phòng tìm hắn, chỉ cần nhìn thấy cô Cảnh Ngạo liền dâng lên cảnh giác, không phải hắn sợ cô làm gì, mà là sợ hắn kiềm chế không nổi lại nhào đến cô.
Vì từ đêm qua trở đi, giây phút nào hắn cũng nghĩ đến bộ dạng mỹ lệ của Tuệ Yên lúc đó.
“Chú đừng nhìn cháu như vậy… Cháu xin lỗi… Cháu không làm gì sai trái nữa đâu.”
“Biết sai rồi?” Cảnh Ngạo thở ra một hơi, nhíu mắt nhìn cô.
“Dạ… Thế nên vừa nãy Yên Nhi có nấu chút chè, cháu để ở đây nha, chú không muốn ăn cũng được.”
Nói xong thì lập tức đi ra khỏi phòng.
Cảnh Ngạo bán tín bán nghi nhìn chén chè thơm ngon trước mặt, mất một lúc mới đặt xuống nghi ngờ mà cầm lên ăn.
Chỉ có điều, hắn không ngờ là, sống ba mươi ba năm trời lại bị con nít nó lừa.
…
Lúc tỉnh lại lần nữa mới biết vừa rồi bị trúng thuốc, hiện tại hai tay còn bị trói trên đầu giường, cơ thể cồn cào nóng rực, vì chính cái cảm giác chết tiệt này mà không có lực để vùng dậy.
Bỗng dưng “cạch” một tiếng, cửa phòng tắm mở ra, Cảnh Ngạo liếc mắt nhìn sang, liền bắt gặp cơ thể trắng nõn của Tuệ Yên dưới một lớp khăn trắng.
Dục vọng vốn dĩ đang bị hỏa thiêu ngay lúc này lại càng thêm bành trướng mạnh mẽ, khối thịt giữa hai chân của hắn căng đến đau nhức, hắn biết một phần là vì thuốc đang ngấm vào cơ thể.
Tuệ Yên cắn môi bước chậm đến bò lên người hắn, cơ thể mềm mại của cô càng khiến Cảnh Ngạo khó lòng nhịn nổi, đôi mắt hắn đỏ ngầu, Tuệ Yên biết, hắn đang muốn “ăn tươi nuốt sống” cô.
Nhưng chỉ hôm nay thôi, Tuệ Yên khẽ cười khổ, cô muốn trao thân cho hắn, chuyện này cũng đâu thiệt thòi gì với Cảnh Ngạo? Qua đêm nay rồi, hắn sẽ không phải nhìn thấy cô nữa đâu.
Cô sẽ thành tâm chúc phúc cho hắn và Thư Kỳ đến với nhau.
Chỉ đêm nay thôi, làm ơn để cô trở thành người của hắn.
Tuệ Yên ngồi lên thắt lưng của hắn, khăn tắm vừa vặn rơi xuống, sự việc đã theo ý cô rồi nhưng đôi mắt xinh đẹp kia chỉ còn lại nỗi buồn man mác.
“Yên Nhi! Cháu… Dám hạ thuốc tôi?!” Cảnh Ngạo nặng nề gằn giọng cảnh cáo.
Hạ thuốc sao? Cô còn muốn sinh cho hắn một đội bóng chứ hạ thuốc đã là gì đâu?
Tuệ Yên cười chua chát, đôi tay trắng mềm run rẩy cởi thắt lưng của Cảnh Ngạo ra, cự long lớn kinh người cứng rắn cứ thế đập vào tay cô.
Vừa lúc ấy, nước mắt cô cũng nghẹn ngào rơi xuống.
“Chú… Em xin lỗi…”
Cứ thế, Cảnh Ngạo bỏ ra khỏi phòng của Tuệ Yên, tuy nhiên dù hắn nói là vậy, nhưng hắn biết nếu có thêm một lần nữa xảy ra, hắn nhất định sẽ không còn giữ được lý trí.
Suốt cả một đêm, Cảnh Ngạo đã phải ngâm mình trong nước lạnh, nhưng cuối cùng vẫn phải bất lực với thứ vẫn luôn dựng đứng ở giữa hai chân.
Đến tận bốn giờ sáng, nó mới chịu ngủ yên.
Còn Tuệ Yên, bởi vì chuyện đêm qua mà cả một đêm cũng chẳng thể ngủ, đến sáng ngày cô ra khỏi nhà từ rất sớm, Cảnh Ngạo xuống lầu cũng chẳng thấy cô ở đâu nữa.
Hắn mới hỏi vú nuôi.
“Yên Nhi đâu?”
“Dạ tiểu thư đi học rồi ạ.”
“Đi học?” Chẳng phải mới tốt nghiệp cấp ba xong hay sao? Còn mấy tháng nữa mới bắt đầu đại học mà?
“Dạ, tiểu thư học múa thêm, mới đăng ký vào sáng hôm nay ạ.”
Cảnh Ngạo nghiến răng, học hành cái đéo gì? Đây là tránh mặt hắn thì đúng hơn!
Thôi được rồi, hắn không có kinh nghiệm dỗ dành thiếu nữ, nhất là ở độ tuổi mới lớn, thế nên Cảnh Ngạo chọn cách để yên, đợi cô không còn tránh mặt hắn nữa thì tính tiếp.
Tính tình của Cảnh Ngạo xưa nay đều lạnh lùng ít nói, dù là tự tay nuôi nấng cô nhưng phải nhờ vú nuôi chỉ bảo mới biết nên làm thế nào.
Cho nên lúc này thấy cô nổi loạn như vậy, hắn muốn giải thích cho cô hiểu nhưng cuối cùng là cứ như không cùng ngôn ngữ, chẳng hiểu do Cảnh Ngạo quá lớn tuổi hay vì cô nhóc khó chiều đây nữa.
Ngẫm lại thì, hơn cô cũng khá nhiều đấy, tận mười lăm tuổi cơ mà.
Tưởng lần này Tuệ Yên sẽ tránh mặt hắn rất lâu, nào ngờ đến tối về thì lại ngoan ngoãn như trước, Cảnh Ngạo còn có chút hoài nghi, có phải cô âm mưu điều gì rồi không?
Ăn tối xong thì Tuệ Yên đến phòng tìm hắn, chỉ cần nhìn thấy cô Cảnh Ngạo liền dâng lên cảnh giác, không phải hắn sợ cô làm gì, mà là sợ hắn kiềm chế không nổi lại nhào đến cô.
Vì từ đêm qua trở đi, giây phút nào hắn cũng nghĩ đến bộ dạng mỹ lệ của Tuệ Yên lúc đó.
“Chú đừng nhìn cháu như vậy… Cháu xin lỗi… Cháu không làm gì sai trái nữa đâu.”
“Biết sai rồi?” Cảnh Ngạo thở ra một hơi, nhíu mắt nhìn cô.
“Dạ… Thế nên vừa nãy Yên Nhi có nấu chút chè, cháu để ở đây nha, chú không muốn ăn cũng được.”
Nói xong thì lập tức đi ra khỏi phòng.
Cảnh Ngạo bán tín bán nghi nhìn chén chè thơm ngon trước mặt, mất một lúc mới đặt xuống nghi ngờ mà cầm lên ăn.
Chỉ có điều, hắn không ngờ là, sống ba mươi ba năm trời lại bị con nít nó lừa.
…
Lúc tỉnh lại lần nữa mới biết vừa rồi bị trúng thuốc, hiện tại hai tay còn bị trói trên đầu giường, cơ thể cồn cào nóng rực, vì chính cái cảm giác chết tiệt này mà không có lực để vùng dậy.
Bỗng dưng “cạch” một tiếng, cửa phòng tắm mở ra, Cảnh Ngạo liếc mắt nhìn sang, liền bắt gặp cơ thể trắng nõn của Tuệ Yên dưới một lớp khăn trắng.
Dục vọng vốn dĩ đang bị hỏa thiêu ngay lúc này lại càng thêm bành trướng mạnh mẽ, khối thịt giữa hai chân của hắn căng đến đau nhức, hắn biết một phần là vì thuốc đang ngấm vào cơ thể.
Tuệ Yên cắn môi bước chậm đến bò lên người hắn, cơ thể mềm mại của cô càng khiến Cảnh Ngạo khó lòng nhịn nổi, đôi mắt hắn đỏ ngầu, Tuệ Yên biết, hắn đang muốn “ăn tươi nuốt sống” cô.
Nhưng chỉ hôm nay thôi, Tuệ Yên khẽ cười khổ, cô muốn trao thân cho hắn, chuyện này cũng đâu thiệt thòi gì với Cảnh Ngạo? Qua đêm nay rồi, hắn sẽ không phải nhìn thấy cô nữa đâu.
Cô sẽ thành tâm chúc phúc cho hắn và Thư Kỳ đến với nhau.
Chỉ đêm nay thôi, làm ơn để cô trở thành người của hắn.
Tuệ Yên ngồi lên thắt lưng của hắn, khăn tắm vừa vặn rơi xuống, sự việc đã theo ý cô rồi nhưng đôi mắt xinh đẹp kia chỉ còn lại nỗi buồn man mác.
“Yên Nhi! Cháu… Dám hạ thuốc tôi?!” Cảnh Ngạo nặng nề gằn giọng cảnh cáo.
Hạ thuốc sao? Cô còn muốn sinh cho hắn một đội bóng chứ hạ thuốc đã là gì đâu?
Tuệ Yên cười chua chát, đôi tay trắng mềm run rẩy cởi thắt lưng của Cảnh Ngạo ra, cự long lớn kinh người cứng rắn cứ thế đập vào tay cô.
Vừa lúc ấy, nước mắt cô cũng nghẹn ngào rơi xuống.
“Chú… Em xin lỗi…”
Danh sách chương